Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 236

"Tiểu Bạch, bay nhanh thêm chút, ngươi chưa ăn cơm sao?" Âm thanh không kiên nhẫn vang lên.

Một con quái vật khổng lồ màu đen trên lưng chờ hai 'nam nhân', lầu bầu đáp: "Bổn đại gia còn chưa khôi phục hoàn toàn mà! Nếu không phải ngươi thiên vị, cái gì tốt đều cho thanh kiếm nát kia thì ta đến nỗi thế này sao?"

"Đại bò sát, ngươi nói ai là kiếm nát!" Một nữ hài bỗng dưng xuất hiện từ hư không, tức giận đùng đùng nói.

"Ta không những khôi phục còn hoá nhân hình, ngươi ghen ăn tức ở hả?~" Nữ hài đắc ý nói rồi ôm lấy hồng y nam tử.

"Ngày nào cũng gây gỗ nhau, các ngươi không phiền ta cũng thấy phiền." Dung Mị xoa giữa hai mày, "Tiểu Bạch, nếu ngươi ăn được huyền thiết thì thực ra ta cũng có thể cho ngươi."

"Ta mới không ăn sắt vụn." Tiểu Bạch nhận mệnh câm miệng.

Dung Mị nhìn nữ hài ôm chân mình, nàng cũng chưa từng nghĩ tới Cổ Linh kiếm lại có thể hoá thành hình người. Quả nhiên thứ đến từ viễn cổ không có gì đơn giản.

"Oa, đẹp quá!" Âm thanh non nớt của Cổ Linh kiếm cất lên.

Dung Mị ngẩng đầu nhìn, toàn bộ bầu trời mặt đất đều bao phủ bảy sắc cầu vồng lấp lánh, mỹ lệ giống như thiên đường.

"Đây là..." Phượng Miên Miên giả trang nam tử cũng không khỏi ngạc nhiên, khung cảnh này xác thật rất đẹp.

Cổ Linh kiếm: "Là cánh đồng linh thảo, Cỏ Bảy Màu. Bảo sao màu sắc đầy linh khí như vậy."

Cỏ Bảy Màu.

Một từ rất hoài niệm.

Năm đó nàng vừa đến đại lục không lâu, quên mất nơi này không phải hiện đại, cứ tưởng Cỏ Bảy Màu có bao nhiêu khan hiếm, còn cố ý đi trộm. Kết quả...

Aiz, làm sao đột nhiên lại nhớ đến những chuyện này chứ?

"Đây là đâu?" Dung Mị điềm nhiên hỏi.

"Quân thượng.... Mị Nhi, nơi này là Tinh Lương Thành của Nam Tuyết Quốc. Chúng ta vẫn còn một đoạn nữa mới tới Vạn Ác Thành."

Dung Mị gật đầu: "Trở về liền mua lại nơi này đi, cảnh đẹp hi hữu, gặt đi rồi rất đáng tiếc."

Dung Mị vung tay lên, nháy mắt bày ra một tầng kết giới bao phủ toàn bộ bình nguyên.

"Ngươi đây là...." Phượng Miên Miên dường như hiểu ra gì đó, ánh mắt loé loé.

"Không tốt!" Cổ Linh kiếm bỗng dưng la lên: "Mị Nhi, mau nhìn hướng phía Tây!"

Phượng Miên Miên không cảm thấy có gì bất thường, nhưng Dung Mị lại trầm mặt xuống:

"Quỷ tộc."

"Quỷ tộc? Lại xuất hiện sao?" Phượng Miên Miên nghe vậy biến sắc, "Mấy năm nay bọn chúng thật là ngày càng lộng hành, tu tiên giới không biết còn chống được bao lâu, nếu không phải vị kia Minh...."

Dung Mị cắt ngang nàng: "Qua đó xem xem. Lần này quỷ khí tương đối nồng đậm, khả năng đã xuất hiện một quỷ tướng."

Tiểu Bạch: "Tuân mệnh. Tiểu chủ nhân, ngồi chắc!"

...----------------...

Vù---

"Vương gia, phía trước chính là Tinh Lương Thành, Nam Tuyết Quốc nhị công chúa nói là chờ chúng ta ở đó."

Nơi Dung Mị vừa đi qua, hai nam tử lăng không xuất hiện, trong đó một nam tử khuôn mặt thanh tú có phần ngây ngô nói.

"Đúng là phong cảnh đẹp, chẳng trách Thái Thượng Hoàng trú tại nơi này." Dạ Tứ nhìn bầu trời bảy màu lấp lánh cảm khái.

"A? Hình như đều là do đám cỏ bên dưới phát ra ánh sáng. Vương gia, ngài có biết đó là gì không?"

"...." Đáp lại hắn là một trận im lặng.

Lúc Dạ Tứ nghĩ rằng vương gia nhà mình sẽ không trả lời, lại nghe âm thanh trầm thấp truyền đến.

"Cỏ Bảy Màu."

Dạ Tứ: "?" Vương gia là đang trả lời hắn sao?

Không đúng! Vương gia chưa từng phản ứng lại hắn mà, còn chê hắn nói nhiều!

"Vương gia?" Dạ Tứ mơ màng hô một tiếng.

Hắn nhìn thấy vương gia hình như rơi vào một trạng thái rất là.... vi diệu!

Nói sao nhỉ? Chính là như có một dòng nước ấm chảy qua băng sơn, cảm giác rất ấm áp, nhưng cũng rất buồn, rất đau thương.

Hắn ở bên cạnh vương gia không lâu, song chưa từng thấy hắn có cảm xúc khác ngoài lạnh nhạt, trừ những lúc vẽ tranh ở thư phòng.

Đúng! Cảm xúc cũng là như vậy, chẳng lẽ có liên quan gì sao?

"Linh điền này, bổn vương muốn."

"Thuộc hạ lập tức đi thăm dò giúp ngài!" Hiếm khi thấy vương gia hứng thú với cái gì, Dạ Tứ tất nhiên tận lực đạt được.

Hắn lao một mạch tới bình nguyên, nhưng là...

Oanh!

"Á!"

"C-cái... Kết giới?!" Dạ Tứ bị đâm đầu văng ra xa, ôm trán kêu: "Oa, nơi này sao lại có kết giới, đau chết ta!"

Nam nhân mặc huyền sắc trường bào lại gần, đưa tay chạm lên kết giới vô hình. Nhẹ nhàng đụng một cái, trái tim bất ngờ đập lỡ một nhịp.

Dạ Mặc Thần sửng sốt, hắn cũng không biết tại sao lại thế này. Chỉ là đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác nuối tiếc bất tận, giống như hắn vừa bỏ lỡ điều gì quan trọng nhất, tựa như năm năm trước, ngày hắn mất đi Mị Nhi như vậy!

"Vương gia... Vương gia!"

Dạ Mặc Thần bị tiếng kêu của Dạ Tứ gọi tỉnh. Hắn có chút ảo não, vừa nãy bị làm sao vậy chứ? Chẳng lẽ sinh ra ảo giác ư?

Thấy Dạ Mặc Thần không nói không rằng đi rồi, Dạ Tứ vội đuổi theo, "Vương gia, vậy ngươi còn muốn linh điền này nữa hay không?"

"Thôi. Nếu đã dựng kết giới bảo vệ cả bình nguyên, người nọ hẳn là rất trân trọng nó."

Cứ vậy từ bỏ? Thế này không giống tính cách của vương gia lắm. Dạ Tứ nghĩ, không phải mảnh linh điền này không quan trọng, mà hẳn là vô cùng có ý nghĩa, bởi vậy mới khiến Dạ Mặc Thần phá lệ để ý. Muốn, nhưng không cưỡng bách đoạt được, giống như... đang đối xử với một người!

...----------------...

Rừng cây đại thụ rộng lớn khô héo cằn cõi, khó mà tưởng tượng được trước đó không lâu đó vẫn là một cánh rừng xanh tốt. Từng luồng tử khí bốc lên quanh quẩn trên không trung không tan, có một loại xám xịt mù mịt của chết chóc.

Dáng người thon mảnh bị vây bên trong đại quân quỷ tộc rậm rạp. Quỷ khí đáng sợ không ngừng ăn mòn cây cối và mặt đất, phát ra từng đợt tiếng động khiến người ta sởn gai óc.

Cảnh tượng khủng bố như vậy, mặc cho ai cũng sẽ sợ hãi kinh hoàng, nhưng người trong cuộc lại thản nhiên bất biến, trên môi treo nụ cười tà khí, còn tà hơn cả đám quỷ tộc kia!

Trái lại đại quân quỷ tộc âm thầm hô xui xẻo, bộ dáng lo âu, hiện trạng làm người ta tấm tắc bảo lạ!

Dung Mị ngắm nghía viên quỷ đan vừa lấy được từ trên người một quỷ tướng, chán ghét nói: "Vừa nhỏ vừa xấu, vẫn không bằng cái năm đó giấu trong người bổn quân."

Ngay sau đó mị mắt tùy tiện đảo qua một nam quỷ, bỗng nhiên cười nói: "Không biết quỷ đan của các ngươi hình dáng thế nào?"

"!!!?"

Tê! Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy!

Bọn hắn vừa mới từ cánh cổng thời không bước ra, nhân loại này đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hơn nữa trong nháy mắt đã hành hạ đến chết lĩnh quân của bọn họ!

Sau đó, hắn còn ngạnh sinh moi quỷ đan từ trong người quỷ tướng ra, còn soi mói các thứ.

Quá khủng bố!

Chúng ta muốn về nhà!

Nam quỷ bị điểm danh run rẩy không ngừng, "Ngươi...! Nhân loại nhỏ bé cũng dám giết quỷ tướng. Quỷ vương đại nhân sẽ không tha cho ngươi!"

"A..." Dung Mị chơi đùa sợi tóc, ý cười không giảm, "Bổn quân giết chết cũng trên dưới một chục quỷ tướng, ngươi nghĩ bổn quân sợ Huyết Âm?"

Tươi cười trong chốc lát tràn ra thực cốt tâm độc, "Là sợ nàng không dám xuất đầu lộ diện, trốn chui trốn lủi mới đúng!"

Dư âm lượn lờ sát khí, nam quỷ là một quỷ tướng cấp thấp còn chưa kịp phản ứng đã chặt đứt khí. Quỷ quân thấy vậy rít gào bỏ chạy, nhưng âm thanh kia giống như là dây xích kéo bọn chúng trở về địa ngục: "Một cái cũng đừng hòng thoát!"

Nghiệp hoả đen tuyền càn quét tứ phương, giống như máy hút bụi thu thập đám quỷ linh gần như không còn!

"Trời xanh!"

"Tên điên này từ nơi nào tới!"

"Mau chạy!"

Nhưng bọn hắn chưa kịp thoát đi, không trung xuất hiện ma thú khổng lồ toàn thân màu đen, nó dang cánh che cả bầu trời, một ngụm nuốt hết đám tàn dư lại.

Rầm rầm---

Lại một trận Quỷ tộc toàn quân bị diệt!

"Ô ô!"

"Quỷ tộc bị tiêu diệt rồi! Thật lợi hại!"

"Anh hùng!"

Người dân nấp trong chỗ an toàn đi ra, hoan hô không thôi. Bọn họ thật là thiên đại ân huệ mới có thể thoát được cái chết, vô số tòa thành trì khác không có may mắn như thế này đâu!

"Tiên nhân, đa tạ ngài ra tay cứu lấy Uông Thành chúng ta." Một nữ tử ngượng ngùng tiến lên, mặt hồng khác thường, e ấp nói. "Tiểu nữ muốn báo đáp ngài, l-lấy..."

"Tiên nhân?" Dung Mị nhướng mày, hài hước nói: "Tiểu muội muội, bổn quân không phải tiên nhân, mà là Ma!"

"Cái gì!?" Mọi người kinh ngạc hô.

Người cứu bọn họ là ma tộc? Cái này... không hợp lẽ thường a!

Không phải nói ma tu ai nấy đều tàn bạo ngang ngược, đầu gấu lưng hùm sao? Trước mặt vị này rõ ràng là một công tử tuấn tú mà, hơn nữa còn rất nhã nhặn ôn hoà, không giống lời đồn gì cả.

(Quỷ tộc nhóm gào thét: Nhã nhặn?? Ôn hoà??? Các ngươi xác định???)

Nữ tử có hơi giật mình, sau đó cắn răng lấy hết can đảm nói: "Là ma tộc cũng không sao cả, dù sao ngài đã cứu chúng ta! Ta thích ngài, nguyện ý lấy thân báo đáp!"

Bình Luận (0)
Comment