Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 269


Truyền tống trận biến mất, Dung Mị phát hiện bản thân đang ở trước cửa nhà đấu giá.

Bên trong truyền đến âm thanh xì xào, xem ra đấu giá hội năm nay đã bắt đầu rồi.

Theo quy tắc, không có thiệp mời không thể tham gia, nhưng đã mất công đến một chuyến thì ở lại xem một chút cũng không sao.

Dung Mị lặng yên đi vào trong, tìm một góc tối ẩn mình, đồng thời suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.

Mặc dù Phượng Miên Miên và Bạch Lăng ở kinh thành rất an toàn, nhưng nàng vẫn không an tâm.

Hơn nữa các nàng đều có chức trách của mình, có việc phải làm, chứ không phải giống những cô nương bình thường mà sinh hoạt vô tư vô lo.

Dung Mị trầm ngâm, hơi thở trên người cũng lắng lại, Cổ Linh nhạy bén phát hiện, nhưng nàng không biết nên nói gì.

Cổ Linh tồn tại qua vạn năm, chứng kiến chuyện nhiều không kể hết, đi theo vô số cường giả, nhưng kết cục của bọn họ đều là giống nhau.

Từ cổ chí kim, cường giả thì luôn cô độc.

Đối với "điện chủ" và "Ma Quân" mà nói, "cuộc sống bình thường" chú định không thuộc về các nàng.

…….

"Bảo vật tiếp theo đây tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

Mọi người đều biết Lam gia trong tam đại gia tộc chứ? Món đồ đấu giá hôm nay chính là chí bảo gia truyền của Lam thị —— Hàn Tuyết kiếm."
Một trận ồn ào nháy mắt làm Dung Mị và Cổ Linh hồi thần.

Hàn Tuyết kiếm?

Dung Mị dời mắt lên trên đài cao, nơi đó đang trưng bày một thanh trường kiếm toàn thân phiếm lạnh, toả ra lam quang nhàn nhạt vừa nhu hoà vừa sắc bén, chỉ nhìn đã thấy lạnh thấu xương cốt.

Không sai, đó là Hàn Tuyết kiếm.

Sở dĩ có thể xác định chắc chắn là vì năm đó nàng đã từng nhìn thấy ở thời không loạn lưu trong bí cảnh.

Đầy trời lệ khí và oán khí, một biển bạch cốt, di hài của một vị cường giả đến chết vẫn còn ôm chấp niệm mãnh liệt, áo choàng thêu ký hiệu Lam gia, bài thơ tiên đoán, Hàn Tuyết kiếm….

Cảnh tượng huy hùng như thế, Dung Mị cả đời cũng khó mà quên được.

Sắc mặt Dung Mị lạnh lẽo giống như thanh Hàn Tuyết trên đài đấu giá.

Lam gia, thực sự đã tụt dốc đến nông nỗi để chí bảo của gia tộc lưu lạc bên ngoài sao?
Trong đầu thoáng hiện lên hai thân ảnh: Nữ tử lãnh ngạo thoát tục giống như tiên tử, còn có nam tử lạnh lẽo giống như hàn băng lại duy nhất chỉ dịu dàng với nàng.

Khoé môi Dung Mị cong lên, trong huyết mạch chảy xuôi một tia ấm áp.

Hàn Tuyết kiếm, nàng phải lấy được!
…….

Từ khi Hàn Tuyết kiếm xuất hiện, không ngừng có người gọi giá.

Dung Mị để ý đến một phòng khách quý vẫn luôn lấy giá cao hơn đè ép tất cả những người còn lại, ý tứ rõ ràng là nhất định phải có được Hàn Tuyết kiếm.

"500 vạn lượng lần thứ nhất, còn có ai ra giá cao hơn không?" Chủ trì đấu giá hội như cũ là Hồng Ngọc xinh đẹp vũ mị.

Có nàng giống như làm cho buổi đấu giá thêm một phần màu sắc.

"500 vạn lẻ một." Bỗng dưng, một giọng nói còn hút hồn hơn cả mỹ nữ Hồng Ngọc vang lên.

Mọi người sửng sốt một chút, sau đó mới phát hiện người nói chuyện là một nam tử hồng y.

Trời ạ, giọng nói của một nam nhân thế nhưng lại mỹ diệu đến mức độ này, vừa nãy bọn họ suýt nữa đã trầm mê vào trong nó!
Đây là lần thứ hai Hồng Ngọc gặp một nam tử mang theo khí chất tà mị như vậy.

Lần đầu tiên chính là năm năm trước, cũng là một vị hồng y thiếu niên, nàng nhớ rõ, bởi vì hắn đi cùng với Minh Vương!
"Hồng Ngọc mỹ nữ, ngươi thất thần." Dung Mị cười khẽ nhắc nhở.

Năm năm nay ngoại trừ tu luyện thì mỗi lần xuất hiện trước mặt mọi người đều vì thu phục các thành trì, nói cách khác là: đại khai sát giới.

Con người ngập trong hoảng loạn và lo sợ trước cái chết thì có thời gian đâu mà cảm thán, cho nên chính Dung Mị cũng không hề hay biết bản thân có mị lực cỡ nào.

"A, đúng vậy.

Vị công tử này ra giá 500 vạn lẻ một lượng, còn ai ra giá cao hơn không?" Hồng Ngọc ngượng ngùng hô, trong lòng thầm nghĩ kỳ quái, cách ra giá "độc đáo" này hình như nàng cũng từng gặp ở một người.

"600 vạn." Giá đã nâng lên rất cao nhưng người ở trong phòng khách quý vẫn không có ý định từ bỏ.

"600 vạn lẻ một."

"700 vạn." Vẫn là âm thanh từ phòng khách quý.

"700 vạn lẻ một."
"800 ——"
Chưa đợi người trong phòng khách quý nói xong, Dung Mị đã cướp lời:
"800 vạn lẻ một."
Phòng khách quý: "......"
Dung Mị cười khẽ, người trong phòng khách quý phỏng chừng lúc này đã bị chọc tức không nhẹ rồi nhỉ?
Cổ Linh lau mồ hôi: Ngươi cũng tự hiểu lấy a!
Dung Mị nhún vai: Hết cách, ta cũng muốn Hàn Tuyết kiếm.

Cổ Linh: Vậy ngươi không thể hô giá một cách bình thường được sao?
Dung Mị: Tiết kiệm là lối sống tốt đẹp của dân tộc a! Hô nhiều không phải tặng tiền không cho người khác sao?
Cổ Linh: "......" Nói còn rất có lý!
Một hồi trầm ngâm, lúc sau một nam nhân từ phòng khách quý đi ra.

Hắn ăn mặc giản dị, khí chất bình bình, trông không giống người có thể ra được cái giá trên trời.

"Thứ lỗi, chủ nhân của ta nhất định phải mua được Hàn Tuyết kiếm.

Hắn quyết định dùng đặc quyền mang đi." Lời nói của nam nhân đã chứng thực thân phận của hắn, đồng thời hắn giơ một tấm lệnh bài lên cao.

Lệnh bài được làm từ tài chất cực tốt, bên trên khắc chữ Mục.

Nó vừa xuất hiện đã khiến cho mọi người bên dưới nín thở một phen.

Mục?
Lẽ nào chính là Mục gia chủ nhân chợ đen đó sao?
Dung Mị cảm thấy lệnh bài này rất quen mắt!
Lục lọi trong Ẩn Linh Ngọc một phen, cuối cùng trong một góc tìm được một tấm lệnh bài khắc chữ Mục y hệt!
Cái này là do Mục Thiếu Trì tặng nàng nhiều năm trước, sau đó vẫn luôn bỏ trong một góc không dùng đến, cũng không biết công dụng cụ thể của nó là gì.

Nhưng hiện tại nàng có thể dùng rồi!
"Ngượng ngùng, không phải chỉ mình ngài có đặc quyền, bổn quân cũng muốn Hàn Tuyết kiếm!" Dung Mị vân đạm phong khinh giơ thẻ bài lên, giọng nói lại ẩn chứa khí phách không thể xem thường.


"Cái gì?" Nam nhân kinh ngạc.

Hồng Ngọc nghi hoặc nói, "Lệnh bài Mục gia không phải chỉ có một cái sao?"
Mọi người ồ lên: "Vậy chẳng phải công tử kia lấy lệnh bài giả sao?"
"Chưa chắc đâu, có thể lệnh bài của người trong phòng khách quý mới là giả!"
"......"
Hồng Ngọc rối rít đi tìm người chủ sự bàn bạc.

Nàng cũng không nghĩ đến, đấu giá hội ở chi nhánh lại có người cầm lệnh bài Mục gia xuất hiện, hơn nữa còn tận hai tấm!
Nửa chén trà sau, Hồng Ngọc một lần nữa trở lại.

Nàng đi đến trước mặt Dung Mị, mặt vô biểu cảm nói, "Công tử, chủ nhân của ta có lời mời."
Dung Mị trong lòng đã hiểu rõ.

Chủ sự nơi này là Lịch lão năm đó nàng từng gặp, hắn không phải chủ nhân của Hồng Ngọc.

Người có thể khiến Hồng Ngọc gọi một tiếng chủ nhân đại khái chỉ có người Mục gia nhỉ? Nếu là vậy….

Bọn họ đã nhận định lệnh bài trong tay nàng là giả!
"Được thôi, Hồng Ngọc mỹ nữ, dẫn đường đi."
Dung Mị từ đầu đến cuối đều bình tĩnh.

Nàng một chút cũng không sợ, lệnh bài mà Mục Thiếu Trì đưa cho nàng chẳng lẽ còn có thể là giả được sao?
Dung Mị một mình đi theo Hồng Ngọc, âm thầm suy đoán.

Người Mục gia… rốt cuộc là ai đây?
Sẽ là hắn sao?.

Bình Luận (0)
Comment