Hai vị trưởng lão khó hiểu nhìn phản ứng của Cổ Linh.
Theo bọn họ thấy, Dạ Mặc Thần thân là Minh Vương lại trắng trợn đi vào Ma Đô chính là khiêu khích, xem thường bọn họ.
Ma Hoàng ra mặt giáo huấn hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Thực tế lại là, Tử Huyền căn bản không quan tâm điều đó!
Mặc kệ hắn là Minh Vương hay thiên hoàng lão tử thì hôm nay cũng chết, chắc, rồi!
Sáng sớm thức dậy liền thấy một nam nhân đi ra từ phòng của con gái mình, thử hỏi ai có thể nhịn được? Hơn nữa tiểu tử này còn một bộ lý lẽ hùng hồn, kiêu ngạo đến cực điểm!
Rõ ràng, Dạ Mặc Thần trong mắt hắn đã trở thành tên lưu manh vô sỉ đê tiện lừa gạt con gái nhà lành còn đem người ăn sạch sẽ, hạ lưu!
Chính diện cảm nhận được sức mạnh của Ma Hoàng, tất cả mọi người đều biến sắc!
Dạ Mặc Thần bỗng dưng có cảm giác đã từng quen biết, nhưng nghĩ không ra là gặp ở đâu.
Hắn chỉ từng gặp Tử Huyền một lần, lúc đó Tử Huyền đeo mặt nạ tượng trưng cho thân phận Ma Hoàng, còn hiện tại, Tử Huyền không hoá trang, nhiễm nhiên là một mỹ nam tử tuấn tú.
Dạ Mặc Thần suy nghĩ là: Dung Mị biến mất năm năm, tránh hắn như tránh tà, chẳng lẽ là vì ở bên người nam nhân này?!
Nghĩ như vậy, nháy mắt sát khí dựng lên, thiên lôi câu địa hoả ——
Dung Mị vẫn luôn không có cơ hội mở miệng, nhìn hai người một bộ ngươi sống ta chết, nhịn xúc động muốn đỡ trán, hét lớn:
"Các ngươi đừng có đánh nhau a!"
Dung Mị không biết, một câu của nàng càng như đổ thêm dầu vào lửa!
Ma Hoàng bệ hạ: Mị Nhi thế mà bênh vực tên tiểu tử thúi kia!
Minh Vương điện hạ: Mị Nhi thế mà bênh vực tên tiểu bạch kiểm kia!
Hai người đều oán hận đối phương đến cực hạn!
Ở đây người có sắc mặt kém nhất không phải Dung Mị, mà là Vũ.
Hai vị cường giả siêu cấp đánh nhau, bộ muốn đem Ma Đô quậy đến long trời lở đất luôn sao?!
Ai là người phải thu dọn tàn cục?
Là hắn!
Vũ cảm thấy trái tim băng giá, cảm giác đời này sẽ không lại yêu!!
Trên không trung, hai cổ lực lượng đã giao triền đến khó phân thắng bại.
Hắc ám và quang minh chia bầu trời thành hai mảng đối lập, quay cuồng gào thét muốn hủy diệt đối phương!
Dạ Mặc Thần trong lúc phẫn nộ quát lớn một câu: "Tiểu bạch kiểm, ngươi rốt cuộc là ai? Cũng dám quản chuyện của bổn vương và Mị Nhi!"
Gân xanh trên trán Tử Huyền đã sắp bạo liệt, hai mắt đỏ ngầu hét lên: "Con mẹ nó! Lão tử là cha nàng!!!"1
"Là cha nàng!"
"Cha nàng!"
"Cha!"
…….
…….
Sau khi một tiếng rống kinh thiên này vừa dứt, không khí lâm vào một loại yên tĩnh đáng sợ.
Yên tĩnh giống như chết ——
Dạ Mặc Thần càng là giống như bị dội một xô nước lạnh, lửa giận nháy mắt dập tắt, không thấy tăm hơi.
Lúc này Dạ Mặc Thần mới nhìn tới Dung Mị ở đằng xa, chỉ thấy nàng vô tội nhún vai, khẩu hình miệng là: Chàng tự cầu phúc đi.
Nha đầu chết tiệt kia!
Minh Vương điện hạ hít sâu một hơi, nhớ lại nãy giờ mình nói gì trước mặt Tử Huyền:1
Bổn vương là phu quân của nàng!
Bổn vương nói, Mị Nhi chính là thê tử của bổn vương, nàng là của ta, cả tâm lẫn thân thể!
Tiểu bạch kiểm, ngươi rốt cuộc là ai? Cũng dám quản chuyện của bổn vương và Mị Nhi!
Từng câu từng chữ vang lên trong đầu.
Dạ Mặc Thần: "......" Trầm mặc.
"......" Vẫn là trầm mặc.
Có điều, Minh Vương điện hạ quả nhiên chính là Minh Vương điện hạ, gặp biến bất kinh, dù nội tâm đã sắp hỏng mất, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh đĩnh bạt.
Dạ Mặc Thần hơi hơi híp mắt, không nhanh không chậm thu hồi lực lượng, sau đó ưu nhã vạn phần mở miệng: "Nhạc phụ đại nhân."1
"Phụt—" Không biết là ai cười phì ra tiếng.
Dung Mị đỡ trán nhìn trời: Dạ Tiểu Cửu à Dạ Tiểu Cửu, vì sao EQ của chàng lại thấp như vậy?
Quả nhiên, Tử Huyền vừa nghe Dạ Mặc Thần nói, phong đạm vân khinh lập tức biến thành một mảnh mưa to gió lớn!
Một trận tiếng nghiến răng "kẽo kẹt kẽo kẹt" sâu kín vang ra, cùng với hắc ám nguyên tố khủng bố không yếu bớt chút nào.
Dạ Mặc Thần cũng biết chính mình đã đã hoàn toàn đắc tội vị này….
nhạc phụ tương lai.
Hắn một bên khoá chặt mày, trong lòng bách chuyển thiên hồi.
Thở ra một hơi, Dạ Mặc Thần đang muốn giải thích, "Nhạc phụ đại nhân…."
Nhưng mà vừa mới nói bốn chữ, Tử Huyền đã giận dữ cắt ngang: "Ai là nhạc phụ của ngươi! Tiểu tử thúi! Lưu manh, đê tiện, vô sỉ!"
Dạ Mặc Thần nhăn mày lại, trong mắt ẩn ẩn có lửa giận nhảy lên.
Ngày thường nếu có ai dám chửi bới hắn như vậy thì chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
Dạ Mặc Thần nhẫn nhịn không động thủ đã là thể hiện sự tôn kính lớn nhất với Tử Huyền rồi!
Lại hít sâu một hơi, Dạ Mặc Thần nói: "Nhạc phụ đại nhân, bổn vương….
ta và Mị Nhi lưỡng tình tương duyệt, cho dù ngài có thừa nhận hay không, nàng chú định đời đời kiếp kiếp đều là thê tử của ta."
Tử Huyền giận run cả người.
Xem đi xem đi!
Đây là thái độ nói chuyện với nhạc phụ, a phi, chính mình mới không phải nhạc phụ của hắn.
Đây là thái độ nói chuyện với trưởng bối sao?
Chết cũng không biết hối cải!
"Bản toạ không đồng ý! Bản toạ biết thân phận của ngươi! Đồng dạng, cũng biết sứ mệnh và trách nhiệm của ngươi! Thân phận của ngươi đã chú định ngươi không thể làm một phu quân tốt, cũng không thể ở bên cạnh Mị Nhi!"
Dạ Mặc Thần nghe vậy ngược lại hoà hoãn hơn đôi chút, Tử Huyền nói thế chứng tỏ hắn quan tâm đến Dung Mị.
"Nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta biết ngài lo lắng điều gì, nhưng mà ta có thể dùng tu vi và thần hồn thề độc ở đây, nếu có một ngày thiên hạ thương sinh và Mị Nhi bị đặt lên thiên bình, ta sẽ không chút do dự lựa chọn Mị Nhi!"
Âm thanh leng keng hữu lựa của Dạ Mặc Thần làm cho Tử Huyền chấn động một hồi lâu.
Tu vi và thần hồn, thân là người gánh vác đại vận của Thần Ma đại lục, hắn thế nhưng cứ như vậy tùy tiện lấy hai thứ đó ra thề?
Thần hồn, nếu như bị phá hủy thì không phải chỉ đơn giản là chết, mà là hồn phi phách tán vĩnh thế không được siêu sinh!
Ta sẽ không chút do dự lựa chọn Mị Nhi!
Câu nói quanh quẩn trong đầu Tử Huyền, hắn nghiêm túc một lần đánh giá Dạ Mặc Thần.
Toàn bộ thâm tình và nhu hoà trong mắt người thanh niên này dành cho nữ nhi của hắn đều vô cùng chân thật!
Từ bao giờ, hắn cũng cho rằng chính mình cũng sẽ làm như vậy đối với nữ tử lạnh lùng băng tuyết kia, nhưng đến cuối cùng, hắn lại là người tổn thương nàng sâu nhất..