Trong phòng, Dung Mị nhận thấy đám người đã bỏ đi, thở phào một hơi, đi lại bàn rót một chén trà uống.
Liên Tuyền nằm trên giường phản ứng chậm ngồi dậy, hai má đỏ như ăn ớt. Nhìn thiếu niên anh tuấn đang tự nhiên uống trà, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không tin được những tiếng... khụ khụ... những âm thanh đó lại phát ra từ miệng của hắn.
Hơn nữa... hắn, hắn còn dùng giọng của nàng!
Càng nghĩ, Liên Tuyền càng xấu hổ, cả người nàng đều sắp bị thiêu chín.
Nhưng nhớ tới lúc nãy công tử cũng bắt chước được giọng của tên mập kia, hẳn là một loại kĩ năng nào đó, cho nên cuối cùng nàng vẫn lấy lại bình tĩnh.
Liên Tuyền không ngốc, ngược lại, nàng cực kỳ thông minh khéo léo.
Chỉ dựa vào tình hình đang diễn ra, nàng đại khái có thể đoán được công tử đang bị truy đuổi bởi người mới định xông vào.
Dung Mị liếc mắt nhìn nàng, cười cười.
Nàng thật vô cùng thưởng thức cô nương này. Không những nhan sắc đỉnh cao, tính tình càng rất hợp ý nàng.
Gặp kinh sợ nhưng sắc mặt bất biến, không giống các nữ tử õng a õng ẹo thời cổ đại. Đạm mạc, thánh khiết như một đoá băng sơn tuyết liên, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Đáng tiếc, một nữ tử tốt đẹp như vậy lại bị chôn vùi trong chốn thanh lâu này.
Dung Mị nhìn qua cửa sổ, đã quá nửa đêm, xem ra hôm nay không thể về Hầu phủ rồi.
Ai biết đâu được lỡ tên kẹo cao su kia lại đuổi theo dấu vết, vậy thì thân phận nàng chẳng phải bị lộ tẩy sao? Còn trốn cái len sợi gì nữa~?
Dung Mị đứng dậy đi về phía bình phong. Dạ Kim Tài đang nằm ở đó.
Nàng đưa tay vào vạt áo làm bộ như lấy đồ, thực chất là lấy ra một con dao từ Ẩn Linh ngọc.
Vung tay, đường đao lấy tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy nhắm thẳng giữa hai chân Dạ Kim Tài mà chém qua.
"A!" Tên mập đang bất tỉnh cũng cảm nhận được đau đớn liền hô một tiếng rồi lại ngất đi.
Liên Tuyền nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, thế nhưng cũng không có la lớn. Nàng chỉ hơi kinh ngạc lúc đầu, rất nhanh liền trở nên lãnh đạm.
Tên khốn này đoạn tuyệt tử tôn là đáng lắm! Chỉ có điều...
"Công tử, hắn dù sao cũng là thế tử Bình Vương phủ, ngươi làm vậy..." Liên Tuyền lo lắng nói.
"Không sao. Hắn tìm không thấy ta!" Dung Mị tự tin cười.
Liên Tuyền ngẩng đầu nhìn nụ cười như ánh mặt trời của thiếu niên, trong tim cũng như được chiếu sáng.
Dung Mị lạnh lùng nhìn Dạ Kim Tài, chỉ có chính nàng mới biết, lúc mới gặp hắn, một đoạn nhỏ ký ức hiện lên trong đầu.
Trong trí nhớ, năm nàng 10 tuổi còn chưa bị huỷ dung, mặc dù phế vật nhưng lại vô cùng phấn điêu ngọc trác. Lúc đó Dạ Kim Tài đã 17 tuổi, nhìn thấy tiểu cô nương xinh xắn liền đùa giỡn một phen.
Hắn chỉ dùng một cái đùi gà là có thể gạt Tiểu Dung Mị ngốc nghếch suýt chút nữa thoát y trước mặt hắn. Bởi vì Dung Mị 10 tuổi chỉ là một đứa trẻ a, hơn nữa còn là một đứa trẻ không được ăn ngon mặc ấm, nhìn thấy có đồ ăn ngon đã vô cùng vui vẻ rồi.
Sau đó cũng may là có mỹ nhân mẫu thân 'vô tình' đi qua, đám người Dạ Kim Tài mới bỏ đi, nếu không, hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Mà Dung Mị hiện giờ lại là người có thù tất báo, đối với kẻ đồi bại như vậy, nàng tuyệt không lưu tình!
Dung Mị vứt đi thanh dao dính máu, ghê tởm chết nàng~
Liên Tuyền còn vô cùng hiểu ý đưa qua một chiếc khăn tay.
"Đa tạ" Dung Mị không khách khí nhận lấy.
"Là ta phải đa tạ công tử ra tay cứu giúp mới đúng. Ngươi... phải rời đi sao?" Hỏi đến câu sau, Liên Tuyền trong lòng hơi thấp thỏm.
"Ừ!" Dung Mị cúi đầu lau tay, nên không chú ý đến nàng.
Liên Tuyền thất vọng nắm tay, cũng đúng, công tử phải rời đi để phòng ngừa đám người kia quay lại hoặc là người của thế tử phát hiện. Nhưng tại sao nàng lại cảm thấy rất khó chịu...
Dung Mị nhìn chiếc khăn trắng đã bị mình làm cho dơ bẩn, ngại ngùng nói:"Cái này... Ta sẽ giặt sạch trả lại cho vô nương sau nha."
"Không cần phiền phức, công tử cứ giữ lấy."
"Vậy được rồi." Nàng sẽ tìm cơ hội trả sau vậy. Dung Mị thầm nghĩ, cất khăn tay đi.
Nàng lại dậm lên cái cửa sổ quen thuộc, bỗng Liên Tuyền chợt nhớ ra gì :"Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử..."
Dung Mị cười nhẹ:"Đại danh thì không dám, cô nướng có thể gọi tại hạ là Ly công tử. Ly trong hồ ly..." Dứt lời, người đã nhảy vọt qua cửa mất dạng, để lại tiếng nói êm tai lưu động trong không khí.
Gió thổi\-\-\-
Những tấm mành bay nhẹ, phòng nhỏ lại như lúc đầu, tĩnh lặng, trống không.
Liên Tuyền không chớp mắt nhìn qua cửa sổ, nơi đó đã không còn ai.
"Ly công tử, ly trong hồ ly..."
Nhớ lại hắn cứu nàng trong lúc nguy nan, nhớ lại nụ cười phi dương... Tim nàng, đập ngày càng nhanh.
Liên Tuyền đặt tay lên ngực trái, nàng chưa bao giờ là một nữ tử rụt rè, thích chính là thích!
Nàng, đối với thiếu niên ấy, nhất kiến chung tình!