Nửa canh giờ trôi qua, Dung Mị yên lặng len lỏi khắp vương phủ, thế nhưng vẫn chưa tìm thấy đồ vật nàng muốn.
Minh Vương phủ diện tích vô cùng rộng lớn, là phủ đệ to nhất, bố trí tinh xảo nhất, có cung điện xa hoa nhất, hơn nữa đều do đích thân hoàng thượng ban cho. Phải nói là vinh sủng vô cùng!
Dù sao, Minh Vương chính là chiến thần của Đông Nguyệt, sự tồn tại của hắn trên toàn đại lục cũng được ví như thần chi, quân lâm thiên hạ!
Nhưng trước sự hùng vĩ này, trong lòng Dung Mị lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
"Dạ Mặc Thần tên đáng ghét này! Rảnh rỗi sinh nông nổi xây vương phủ lớn như vậy làm gì? Không cần tiền sao!"
Dung Mị tâm lý âm u đem vị Minh Vương chưa từng gặp mặt này còn có toàn bộ thị vệ trong vương phủ đều điểm danh mắng một lần! Ấn tượng của nàng về Minh Vương điện hạ đã xấu đến cực điểm!
"Khụ khụ!!"
Nghe tiếng ho, Dung Mị lúc này mới nhớ ra là vẫn còn có người ở đây, nàng liếc nhìn hắn một cái.
"Ngươi khụ cái gì mà khụ, ta cũng đâu phải mắng ngươi đâu?"
Dạ Mặc Thần: ....
Hắn còn có thể nói cái gì? Nàng chính là đang mắng hắn mà!
Bị người nói xấu trước mặt như vậy, vẫn là lần đầu tiên! Hơn nữa còn phải ra vẻ ta không biết, ta không liên quan các kiểu... cảm giác, phức tạp vô cùng a!
Thế là, Minh Vương điện hạ xụ mặt, phất tay áo bỏ đi nhanh về phía trước.
Dung Mị nhìn dáng vẻ đường hoàng của hắn, lại nhìn nhìn tư thế ngồi xổm lén lén lút lút của chính mình, trên đầu đầy hắc tuyến.
Cùng là kẻ đột nhập phi pháp, vì mao nàng lại có cảm giác nam nhân kia giống như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình vậy cà?
Ngươi không cần ẩn nấp sao? Không sợ bị phát hiện sao???
Đang nghĩ thế, bỗng nhiên gần đó có ánh đuốc tới gần.
Dung Mị thầm hô không tốt, thật đen đủi mà, sợ cái gì liền có cái đó. Nam nhân kia cũng phát hiện rồi nhỉ?
Chính là, khi nàng nhìn qua, chỉ thấy Dạ Mặc Thần tự phụ đứng khoanh tay, kiêu ngạo cực kỳ, căn bản không hề có ý muốn né tránh!
Gân xanh trên trán nhảy lên, Dung Mị nhỏ giọng mắng: "Chết tiệt!" Muốn chết cũng đừng kéo theo nàng a!
Nàng đứng phắc dậy kéo hắn một phen.
"Xoạt\-\-" Thân ảnh hai người biến mất vào trong bụi cây.
Gần như cùng lúc đó, gã sai vặt cầm đuốc đi ngang qua: ?
Hắn gãi đầu, vừa rồi hình như có gì đó vụt qua thì phải? Mặc kệ vậy, chắc là mèo hoang thôi.
Gã sai vặt nhấc bước đi tiếp, hiển nhiên là không có phát hiện ra hai người.
Một đôi mắt to linh động xuyên qua bụi cây thấy vậy, thở phào một hơi, hú hồn chim én~
Nàng cúi xuống trừng mắt Dạ Mặc Thần, đều tại ngươi!
Không sai, thật đúng là cúi xuống.
Bởi vì lúc nãy tình huống khẩn cấp, Dung Mị nhất thời không khống chế tốt sức lực nên hơi bị mất đà, kết quả chắc chắn là cả hai người sẽ té ngã.
Tuy nhiên! Mị cô nương sẽ chịu thiệt sao?
Nàng căn bản không diễn theo kịch bản a!
Cho nên chỉ trong tích tắc, Dung Mị xoay người 180°, đem nam nhân cao lãnh như thần chi này đè, xuống, dưới, thân!
"!!!"
Điều quan trọng phải nhấn mạnh nga~
Đối với Dung Mị mà nói, nàng chỉ đem tên đầu xỏ gây tội này ra làm đệm thịt mà thôi. Nhưng trong mắt Dạ Mặc Thần, tư thế lúc này của hai người quả thực ái muội cực kỳ!
Hơn nữa vì để ẩn nấp, Dung Mị còn hồn nhiên hạ thấp người xuống, mắt thì gắt gao chú ý tình hình bên ngoài, không hề phát hiện khuôn mặt băng sương của Dạ Mặc Thần thế nhưng nổi lên hai rặng mây đỏ.
Hai thân thể kề sát chỉ cách một lớp quần áo!
"Ngươi..."
Hắn muốn nói gì đó, nhưng chỉ vừa lên tiếng, một bàn tay mềm mại đã phủ lên môi hắn, không cho hắn phát ra tiếng động.
Chóp mũi thoang thoảng dược hương thanh mát dễ chịu, làm cho Dạ Mặc Thần vốn là có thể dễ dàng đẩy nàng ra nhưng lại nằm yên bất động, hơn nữa có chút thất thần.
"Thình thịch\-\-\- Thình thịch\-\-"
Yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập...
......
Đợi đến khi gã sai vặt đã đi xa, nhân nhi trên người cũng đứng dậy, Dạ Mặc Thần mới phản ứng lại.
Ngồi dậy, trên mặt đã sớm khôi phục trở nên vô biểu tình, nhưng trong lòng nghĩ gì, e rằng chỉ có hắn chính mình rõ ràng...
Dung Mị đâu có rảnh nghĩ nhiều như vậy, nàng đang rất vội đâu, đều đã hơn nửa đêm rồi!
"Rốt cuộc Tàng Bảo Các nằm ở đâu a?"
Mỗi phủ quan viên lớn đều sẽ có một nơi như vậy, giống như một phòng để cất giấu những vật quý giá. Mà Minh Vương phủ nức tiếng gần xa này cũng có một toà Tàng Bảo Các.
Dung Mị nghĩ, Cỏ Bảy Màu cũng được xem là một dược liệu hiếm có, hẳn là cất ở nơi này không sai. Tóm lại, phải tìm trước đã!
Chính là nãy giờ nàng đi vòng vòng, căn bản không nhìn thấy chỗ nào giống vậy a! Vương phủ này rộng chắc cũng phải gấp mười lần hầu phủ, bảo nàng làm sao tìm?
Dạ Mặc Thần nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng, hơi nhíu mày.
Nha đầu không tâm không phổi này! Chẳng lẽ nàng không có để ý chuyện khi nãy chút nào sao?! Có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không!
Thân là nữ tử, nàng không biết rụt rè sao? Ngược lại hắn, hắn...
Trong lòng một trận bực bội, không biết là giận Dung Mị hay là giận chính bản thân mình tự mình đa tình.
Còn có!
Tàng Bảo Các a? Nàng thật đúng là tới trộm!? Hơn nữa trước tiên liền đến bảo khố của vương phủ? Dã tâm không nhỏ!
Hắn hừ lạnh, xoay người về một phương hướng bước tới.