"Tham kiến phụ thân, mẫu thân!"
Một nữ tử bạch y từ ngoài bước vào, dáng vẻ đoan trang hành lễ, đúng chuẩn một tiểu thư khuê các.
Dung Tề nhìn thấy nàng vui vẻ nói:"Cầm Nhi cũng về rồi à? Mau đứng dậy!"
Lúc này, một phụ nhân cũng từ cửa tiến vào, khuôn mặt hiền từ ôm lấy nữ tử, "Cầm Nhi, nương rất nhớ ngươi."
Dung Cầm nhẹ vỗ lưng nàng:"Nương, là ta bất hiếu, lâu như vậy không về, để người lo lắng rồi. Chỉ là việc tu luyện không thể chậm trễ, ta..."
"Không cần nói, nương hiểu mà. Cầm Nhi của chúng ta tài sắc vẹn toàn, sao có thể giống như những nữ tử bình thường trong khuê phòng được!" Phụ nhân cười nói.
Đại phu nhân nghe tới đây bỗng cười lạnh:"Lâm Thanh Thanh, ngươi đang chửi xéo Thi Nhi sao hả?"
Lâm Thanh Thanh hơi hớt hải lắc đầu:"Đại phu nhân, ta không..."
"Được rồi! Gây sự cái gì! Thân là nữ chủ nhân hầu phủ, ngươi đã quá hẹp hòi rồi đấy!" Dung Tề đứng chắn giữa hai người bọn họ, rõ ràng là thiên vị cho hai mẹ con Lâm Thanh Thanh.
Mặc dù Dung Cầm chỉ là một thứ nữ, nhưng lại được sủng ái hơn Dung Thi rất nhiều. Ngay cả Lâm di nương\- mẹ ruột của nàng cũng dịu dàng, làm người quý mến hơn Chu thị.
Quan trọng nhất là!
Dung Cầm không những tướng mạo xinh đẹp, thiên phú cũng vô cùng xuất sắc, liên tục nhiều năm trước nàng chính là kinh thành đệ nhất tài nữ! Hơn nữa còn trúng tuyển vào Thánh Viện, hiển nhiên là trở thành nữ thần trong mắt người khác.
Đông Nguyệt thánh viện\- nơi tập trung nhân tài của cả Đông Nguyệt Quốc, trừ hai ngoại lệ là Minh Vương và Dung Kỳ, mỗi năm tuyển sinh một lần, cứ ai đủ 17 tuổi là có thể tham gia, đáp ứng đủ tiêu chuẩn mới được nhập học. Có thể tu hành ở học viện chính là đại diện cho tiền đồ không thể hạn lượng!
Nói tóm lại nó cứ như trường đại học top một vậy! Học sinh ở đó không ai không phải thiên tài.
Chỉ bằng từng đó thôi, Dung Cầm đã hơn hẳn Dung Thi cái này đích nữ!
Nếu không phải vì cố kỵ Dung Kỳ, e là Dung Tề đã sớm thay đổi đương gia chủ mẫu. Dung Kỳ luôn thờ ơ lạnh nhạt với tất cả mọi người trừ Dung Mị, ngay cả mẹ và muội muội ruột cũng không có tình cảm gì với hắn. Nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, Chu thị này vẫn không nên động thì tốt hơn.
Dung Cầm rất đúng lúc mở miệng hoà hoãn:"Hôm nay nhà chúng ta tụ tập đông đủ, nên vui mới phải, hà cớ gì phải nói chuyện tổn thương tình cảm?"
Nghe lời nói thấu đáo của nàng, Dung Tề vừa lòng cười to:"Đúng đúng, là ngày vui. Người đâu, mau chuẩn bị! Tối nay phải mở gia yến chúc mừng!"
Đại phu nhân nghiến răng, nhưng chẳng thể phát tác được, chỉ có thể đưa Dung Thi lui xuống khám bệnh trước. Lúc đi wua người Dung Kỳ, Chu thị trong lòng vô cùng phức tạp, rõ ràng là nhi tử của mình nhưng lại giống như người xa lạ, không nhờ vả được tích sự gì hết!
Một đám người lục tục rút đi, Dung Cầm nhẹ nhàng lại gần Dung Kỳ: "Nhị đệ, không phải đã hẹn là cùng về ư, sao ngươi lại đi nhanh như vậy?"
Dung Kỳ lạnh băng liếc nàng một cái, không hề trả lời mà nắm tay Dung Mị kéo nàng rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người, Dung Cầm hơi trầm mặc.
"Phụ thân, Cầm Nhi cả đường mệt mỏi, xin phép cáo lui."
"Được, về nghỉ ngơi cho tốt, đến tối lại gặp, hahaha!"
"Vâng." Hai mẹ con Dung Cầm và Lâm di nương hành lễ rời đi.
Trên hành lang về phòng, Lâm Thanh Thanh hỏi chuyện:"Cầm Nhi, Dung Kỳ thế nhưng thật sự cùng ngươi về? Sao không nghe nói ngươi và hắn có giao thoa gì mà?"
Dung Cầm híp híp mắt:"Hừ! Tên kiêu ngạo đó lúc nào chẳng cao cao tại thượng! Hắn căn bản là khinh thường ta thì làm sao lại có thể đi cùng ta? Ở Thánh Viện, ta với hắn còn không nói chuyện với nhau nửa câu!"
Lần này quay về, Dung Kỳ tất nhiên là không hề đợi nàng, chỉ vì muốn phụ thân thấy quan hệ 'tốt đẹp' giữa hai người bọn họ nên nàng mới phải phí sức đuổi theo, lúc về tới nơi quả thật cạn kiệt sức lực!
Tay ngọc giấu trong áo đã đem khăn tay vò đến nhàu nát, trên mặt lại trở về vẻ thản nhiên, cứ như người tức giận không phải là nàng.
Chờ xem, rồi sẽ có một ngày tất cả nam nhân đều phải quỳ gối dưới nàng thạch lựu váy, Dung Kỳ cũng không ngoại lệ!!
\-\-\-\-\-\-\-
Bên này, Dung Kỳ lôi kéo Dung Mị đến chỗ vắng người.
Dung Mị cũng tùy ý hắn, chẳng qua cổ tay áo âm thầm trượt ra ba cây ngân châm, toàn thân đề phòng.
Cuối cùng cũng dừng lại, nam tử buông tay nàng xoay người nhìn chằm chằm Dung Mị.
"Ngươi không phải nàng!" Nam tử thanh tuyến thực lãnh, như băng tuyết ngàn năm.
Dung Mị con ngươi trừng lớn chấn động, ngay cả Tiểu Mạch luôn bên cạnh nàng cũng không nhận ra, làm sao một người gần như xa lạ như hắn lại có thể biết được!??
"Nga~ 'Nàng' mà ca ca nói là ai?" Lười biếng thanh âm, mang theo hơi thở nhàn nhạt lạnh.
Biết rõ chính mình không phải nguyên chủ mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, là vì hắn không thèm để ý nàng người muội muội này, hay là vì tâm tư của hắn giấu quá sâu?
Dung Kỳ tay cầm trường kiếm, mắt đen tản ra u lam hàn quang khoá chặt nàng:"Mị Nhi... ở đâu?"