Nghe đến đây, khóe miệng Bạch Đan Đan khẽ nhếch lên một góc quá độ.
- Thế thì có vẻ... hay đây!
Ngự huyền kinh là Nhị trọng kinh giới trong việc tu luyện võ đạo.
Sau khi đạt mức đỉnh cửu tầng khí huyền kinh, nếu có thể tự điều động được thiên địa huyền khí, ngự khí tại ngoại thì được gọi là ngự huyền kinh.
Thái tử có thể ở độ tuổi chưa đến 20 mà đạt tới thất tầng ngự huyền kinh thì quả là thiên tài xuất chúng rồi.
Cố chủ của thân xác này từ nhỏ đã có đính ước với Thái tử... còn Bạch Nhu Kỳ lại thầm thương trộm nhớ Thái tử!
Kết hợp với việc lúc trước Bạch Nhu Kỳ vu oan cho Cố chủ tư thông với nam nhân, ép cho cố chủ phải treo cổ tự tử... thì chân tướng vụ việc đã dần sáng tỏ.
Nếu không nhầm thì chính Nhị phu nhân và Bạch Nhu Kỳ sợ tam tiểu thư phế nhân này sẽ trở thành thái tử phi nên đã thầm giở trò... Với ý nghĩ khiến cho phẩm tiết của Bạch Đan Đan bị nghi ngờ, lợi dụng cơ hội đó mà loại bỏ nàng, để ngăn chặn việc tốt giữa nàng với Thái tử...
- Ha ha đúng là nước cờ lợi hại mà!
Đáng tiếc, gặp phải Bạch Đan Đan nàng thì... kết cục của Bạch Nhu Kỳ tuyệt đối là bi kịch...
Cuộc hôn sự này mà thành được thì tên Bạch Đan Đan của nàng có thể viết ngược lại luôn...
Đang thầm tính toán mọi việc trong lòng, bỗng nàng nhớ ra một việc, hỏi:
- Nói đến Hoàng thất... ta nghe nói, Các chủ của Ngàn Trân Các là người trong Hoàng thất, có đúng vậy không?
Tiểu Vy nói:
- Việc này...mọi người đều truyền rằng, ông chủ của Ngàn Trân các là cháu của Hoàng thượng, Đông An Vương, cũng không biết là thật hay giả nữa.
- Đông An Vương?
Bạch Đan Đan thầm nghiền ngẫm...
Đông An Vương năm nay 19 tuổi, nghe đồn cũng là một thiên tài, trong tu luyện võ thuật chỉ kém Thái tử có chút ít, hơn nữa lại còn là một luyện đan sư...
Luyện đan sư là một chức vị vô cùng hiếm và tôn quý, kết hợp với thân phận là người của Hoàng gia thì việc nắm trong tay một tiệm thương điếm lớn nhất Nam Việt quốc là điều quá sức bình thường...
Lẽ nào người mà hôm nay nàng gặp lại chính là Đông An Vương?
Nhưng, nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.... thực lực của nam nhân đó thật không thể chỉ dừng lại ở ngự huyền kinh, hơn nữa khí chất mà người đó thể hiện ra thì một Vương gia của tiểu quốc là không thể nào có thể có được.
.....
Vũ Uy hầu phủ...
Phòng chính....
Vũ Uy hầu phu nhân đang lộ nét mặt phẫn ức, dùng khăn mùi xoa thấm nước mắt, khóc lóc sụt sùi:
- Hầu gia à, ngài nhìn Nhu Kỳ của chúng ta mà xem này, sao lại có thể bị tam cô nương đánh đến mức cơ chứ? Cô ta sao có thể xuống tay mạnh như này, Nhu Kỳ là chị em họ của cô ta cơ mà...
Vũ Uy hầu Bạch Lưu Cảnh nhìn thấy Bạch Nhu Kỳ được a hoàn dìu bước vào, kinh ngạc đứng bật dậy làm cho li tách trên bàn lăn long lóc xuống nền đất.
- Đây thật là Nhu Kỳ sao? Sao lại thành ra nông nỗi này cơ chứ?
Bạch Nhu Kỳ bị Tiểu Vy tát cho một tràng như vậy thì mặt sớm đã sưng húp lên như mặt heo vậy, hai má sưng húp không nói, đến mắt cũng sắp không mở ra nổi, nước mắt thì không ngừng rơi nơi khóe mắt....
Dung mạo hiện tại của nàng ta ai mà còn nhìn ra nổi đó chính là vị lãnh mĩ nhân nổi tiếng thanh nhã hàng ngày kia....
Bạch Lưu Cảnh cũng phải mất chút thời gian mới nhận ra cô con gái diệu mà mình yêu quý nhất này, bỗng chốc nổi trận lôi đình:
- Sao lại ra nông nỗi này? Đang yên đang lành sao lại bị đánh như vậy chứ?
Bạch Nhu Kỳ nhào xuống nền đất, gào ầm lên.
- Cha, người phải làm chủ cho con! Đều là do cô hảo tam muội của con ý! Hôm mà muội ý bị bắt quả tang tư thông với nam nhân ở hậu viện, khiến danh dự của Hầu phủ chúng ta bị ảnh hưởng không nhỏ! Con sợ muội ý nghĩ không thông mà làm bừa, nên có ý tốt đến khuyên can...ai ngờ bị muội ý đánh như này...
Bạch Lưu Cảnh nghe vậy, ngọn lửa tức giận bùng lên, đập mạnh tay xuống bàn:
- Không có lí nào! Nó lại dám ra tay độc ác đến vậy, thật là vô thiên vô pháp quá rồi!
........