Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 67

Một bóng người cao lớn áp sát gần tới phía nàng, ở trên người đó toát ra một thứ năng lượng cực mạnh,tạo thành một thứ áp lực quá cường bạo khiến cho Bạch Đan Đan sít chút nữa thì bị bóp ngạt hơi thở.

Bàn tay ấm nóng của kẻ đó nhẹ nhàng vuốt ve nơi chiếc cổ thon thon của nàng, rồi tiến dần lên trên, bàn tay đỡ nấy chiếc cằm của nàng rồi khẽ nâng lên.....

Bạch Đan Đan bị hắn đẩy ngã xuống giường, đầu óc quay cuồng mất vài giây... rồi nàng lập tức động đậy ngón tay, lại một sấp phi kim được phóng ra.

Thân hình người đó khẽ khựng lại chút, kịp thời tránh né.

Bạch Đan Đan nắm chắc thời cơ,mười đầu ngón tay như móc câu,nhanh như chớp, lao đến tấn công kẻ đột nhập.

Thế nhưng, nàng nhanh, kẻ đó còn nhanh hơn.

Hắn nhẹ nhàng nghiêng người một chút, dễ dàng tránh được sự tấn công của nàng, vặn tay nắm chặt lấy tay nàng, khẽ cười:

- Hạ thủ độc ác vậy, cung phu của ta mà kém chút thì chắc chắn đã bị dính chưởng rồi!

Giọng nói trầm ấm, quyến rũ... lại có chút quen quen.

Bạch Đan Đan giật mình, ngẩng đầu lên nhìn kĩ kẻ lạ mặt.

Nhờ vào chút ánh sáng mờ ảo của vầng trăng bên ngoài khung cửa chiếu vào,có thể nhìn thấy đường nét tuấn tú như được bàn tay tinh sảo điêu khắc mà thành nơi chiếc cằm...chiếc mặt nạ phản chiếu ánh trăng, lấp lánh mờ ảo... khiến người đối diện nhìn không rõ thần sắc....

- Là ngươi?

Bạch Đan Đan khẽ nhíu mày.

Nam nhân giơ ra một ngón tay khẽ điểm...

Phụt một tiếng, một tia sáng vụt qua, ngọn đèn dầu trên bàn lóe sáng.

Gương mặt kẻ đó hiển hiện ra với mặt nạ che kín cả nửa khuôn mặt.

Hắn ngồi dựa vào đầu giường,chiếc y bào ánh vàng sau cuộc giao đấu ngắn ngủi khi nãy đã có chút xộc xệch, để lộ ra bờ ngục rắn chắc, khỏe khoắn....làn da trắng trẻo tựa ngọc, múi cơ bụng hoàn hảo đầy nam tính...

Bạch Đan Đan nhìn hắn, thần sắc không chút khác lạ, lãnh đạm cất tiếng:

- Các chủ đại nhân, đây là khuê phòng của ta, hình như không phải là nơi thích hợp để ngài xuất hiện đâu!

- Bạch tiểu thư lãnh đạm như vậy, thật khiến bản tọa đau lòng! Là bản tọa cố ý đến để báo cho nàng một tin rất là quan trọng...nhưng tiểu thư có vẻ như không hoan nghênh bản tọa cho lắm, lại còn dùng loại ám khí nguy hiểm kua để mưu hại ta nữa.

Dù bản thân Bạch Đan Đan đã nhiều năm lăn lộn giang hồ, trải qua biết bao nguy hiểm, sóng gió, nhưng lúc này cũng không khỏi phải đổi nét mặt... ánh mắt sắc lạnh nhìn kẻ đối diện.

Kẻ nam nhân này không chỉ nói những lời trêu ghẹo nàng mà còn không ngại nói lời đổi trắng thay đen.

Rõ ràng là hắn nửa đêm nửa hôm mò vào khuê phòng nàng... dù sao cũng bị coi là kẻ có ý đồ bất chính, nàng chỉ là phòng vệ chính đáng...vậy mà giờ bị hắn vu cho thành có ý mưu hại hắn sao?

Hơn nữa, hắn vừa nói vừa dùng tay khống chế bàn tay nàng, ngón tay khẽ dịch chuyển, xoa xoa lòng bàn tay mềm mại của nàng.

Đây là một loại tiếp xúc quá đỗi thân mật, khiến nàng có chút không quen, muốn phản kháng... nhưng thực lực hai bên quá chênh lệch nên đành chịu chết....

Nàng nheo nheo mắt, một lần nữa cất tiếng:

- Các chủ đại nhân, việc báo tin nhỏ nhặt này ngài phái thuộc hạ đến là được, thật không nên tự mình ngự giá thân chinh như này!

- Tam tiểu thư quá khách sáo rồi. Tiểu thư đường đường là một tam phẩm liên khí sư, là vị thần tài lộc của Ngàn Trân Các, việc liên quan tới tiểu thư, chúng tôi bắt buộc phải thật là voi trọng! Bản tọa đích thân đến là một phép lịch sự cần có, tiểu thư không cần phải ngại!

Nam nhân nở nụ cười rất tươi.... rất quyến rũ....

Dù không nhìn được cả khuôn mặt hắn....nhưng chính cái vẻ thần bí ấy lại càng dễ khiến nữ nhi bị mê hoặc...cuốn hút.
Bình Luận (0)
Comment