Thân pháp nam nhân nhanh như chớp, nháy mắt đã không nhìn thấy tung tích đâu rồi.
Bạch Đan Đan nhất thời không kịp phản ứng nên lại bị hắn ăn
" đậu phụ " tiếp lần nữa, trong lòng nàng rất chi là bực tức.
Đến tận sáng sớm ngày hôm sau vẫn thấy bất bình không yên.
Tiểu Vy mang điểm tâm vào, bị sắc mặt sầm sì của Bạch Đan Đan làm cho sợ hãi, tim đập chân run đứng đợi lệnh.
Nhìn những món điểm tâm nóng hôi hổi đựng trong khay đồ ăn, tâm trạng Bạch Đan Đan tốt lên không ít.
Lúc trước,biệt viên không có gian bếp riêng,đến giờ ăn thì đều phải đến chính phủ để lấy thức ăn...mà dưới sự sai khiến của Hầu phu nhân thì tất nhiên không cần nghĩ cũng biết kết cục là thế nào....
Mỗi lần lấy đồ ăn thì đều là những món cơm cạn canh thừa và đều lạnh ngắt lạnh ngơ.
Là một người rất chú trọng chất lượng cuộc sống, nhất là về khoản ăn uống thì Bạch Đan Đan thật không thể chịu đựng thêm được cảnh này nữa.
Vì lẽ đó, lần trước khi chọn mua người hầu thì Bạch Đan Đan đã cố tình tự mình lựa chọn một kẻ rất có năng khiếu bếp núc, nghe nói cụ nội mấy đời đã từng làm ở ngự phòng, giỏi nhất là làm các món mì.
- Đúng rồi, Tiểu Vy. Ngươi có biết...trước khi mất tích phụ thân ta có để lại thứ gì cho ta không?
- Dạ?
Tiểu Vy có chút ngơ ngác:
- Tam tiểu thư, sao tự nhiên người lại hỏi chuyện này vậy? Lão hầu gia để lại cho tiểu thư không ít tài sản, nghe nói là có bảy cái điền trang, mười mấy tiệm đồ,ngày trước còn có không ít kim ngân châu báu và tự họa cổ...nhưng lúc trước tiểu thư còn nhỏ tuổi nên Hầu gia ( Bạch Lưu Cảnh) tiếp quản....
Tiêu Vy bên nói bên rụt rè theo dõi sắc mặt của chủ nhân.
- Tam tiểu thư,đều do nô tì không tốt,không thể ngăn cản người của Hầu gia phái tới, không thể bảo vệ những...
- Không sao, ta không phải hỏi những thứ đó!
Bạch Đan Đan ngắt lời Tiểu Vy, châu báu, cổ vật... những thứ đó nàng đâu có thèm để ý chứ...
Ngừng lại giây lát, mới hỏi tiếp:
- Ý ta là.... phụ thân ta đường đường là cao thủ số một của Nam Việt quốc này, lẽ nào không để lại cho ta đan dược,huyền khí quý gì gì đó sao? Hoặc là các loại bí kíp võ công gì đó chẳng hạn?
Tiểu Vy có chút khó hiểu, chớp chớp đôi mắt to tròn:
- Cái này... lão gia có để lại một ít đan dược trị thương, để ngay trên kệ sách ở thư phòng, vốn dĩ phải có 7, 8 bình, sau này bị nhị tiểu thư lấy đi gần hết, giờ chỉ còn lại có hai bình.Những thứ khác... nô tì thật sự không còn ấn tượng gì hết cả.
Bạch Đan Đan nhíu mày.
Thứ đan dược mà Tiểu Vy nói, nàng cũng có chút ấn tượng, nhưng đó cũng chỉ là nhất phẩm đan dược trị thương mà thôi, với người thường thì đó được coi là thánh dược trị thương... còn với giới cao thủ thì tác dụng không quá tốt.
Theo tin tức mà gần đây nàng mới nghe ngóng được, Bạch Lưu Phong năm xưa thực lực, võ công thật sự rất cao siêu.
Khi mất tích mới vừa tròn 25 tuổi, mà đã đạt tới lục trùng địa huyền cảnh giới, trường hợp này, ngay cả ở Thất đại thánh lục cũng vô cùng hiếm gặp.
Huống hồ,Bạch Lưu Phong lại xuất thân từ một tiểu quốc nghèo nàn như này, tài nguyên, công pháp tu luyện đều rất thiếu thốn, điều kiện thì vô cùng khắc nghiệt.... có thể đạt tới địa huyền cảnh giới thì chí ít cũng phải là bát phẩm thiên võ.
Một nhân vật như vậy, mà chỉ để lại cho con gái mấy thứ châu báu ngọc ngà, đơn dược đơn giản vậy sao?
Bạch Đan Đan mới không tin.
Và, hiển nhiên, Bạch Lưu Cảnh và Bạch Nhu Kỳ cũng không tin... vậy nên mới ra sức thăm dò Bạch Đan Đan nhằm tìm ra món di vật thật sự.
Bạch Đan Đan suy nghĩ một lát, lại hỏi:
- Vậy, Tiểu Vy, ngươi nghĩ kĩ lại chút xem, trước khi đi phụ thân thật không để lại một thứ gì khác cho ta ư? Có thứ đồ nho nhỏ vì đó không? Ví như là một chiếc chìa khóa chẳng hạn?
Tiểu Vy lắc đầu:
- Chìa khóa? Nô tì không có chút ấn tượng gì cả!