Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 49


Diệp Úc Nhu sững sờ một lúc, quên cả chớp mắt, cho nên ngấn lệ nơi khóe mắt cũng không rơi xuống.
Nhưng mà, khi lệ ý trong mắt biến mất, người trước mặt dần dần trở nên rõ ràng hơn, nàng đột nhiên cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, rồi sau đó, nó bắt đầu đập nhanh và rất mãnh liệt!
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
(Cả người giống như một viên ngọc bích, một người con trai trên thế giới này không gì có thể sánh được)
Trong phút chóc, trong đầu nàng chỉ hiện lên một câu nói này.
Nhưng ngay sau đó, nàng nhận ra người trước mặt hoàn toàn không phải là đang nhìn mình mà là nhìn vào người mới nói vừa rồi.
Nàng lập tức nhanh chóng phản ứng, liền nhớ tới câu đối phương hỏi vừa rồi, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia bất an.
Về phần thiếu niên bị Vân Dực nhìn chằm chằm, vốn tưởng rằng mình đã chết chắc rồi, nhưng không ngờ cuối cùng hắn lại sống, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy người mặc áo trắng cường đại lúc nãy còn đang ở trên không trung, lúc này vậy mà xuất hiện ở trước mắt hắn, hơn nữa còn đang hỏi hắn vừa nói cái gì!
Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, có chút kinh ngạc.
Nhìn thấy người này động tác bất phàm, hắn tưởng rằng nhất định phải là một tiền bối tu luyện cực cao, nhưng không ngờ, giống như vẫn còn là một thiếu niên..
Nhưng mà, đôi mắt của đối phương lại tối như mực, sâu không thấy đáy, chỉ cần nhàn nhạt liếc nhìn qua một cái, liền khiến cho trong lòng người khác không khỏi thần phục, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của hắn.
"Ta, ta..

Ta nói Mộ Liễu Nhi.."
Thân phận của Vân Dực rất là quý trọng, cho nên đối với người bình thường, hắn căn bản hoàn toàn không xem ở trong mắt.
Tuy nhiên, do được cái người nào đó ban tặng, cho nên hắn có ấn tượng rất sâu sắc về thiếu nữ này.
Tuy nhiên, đó lại không phải là điều hắn quan tâm.
"Họ cũng đến đây?"
Tên thiếu niên kia càng thêm khó hiểu, hình như người này quen biết Mộ Liễu Nhi, nhưng vì sao lại không biết hôm nay ở Lạc Tây thành có tổ chức Đại hội Tụ Võ, Mộ Liễu Nhi thực lực rất cường đại, tự nhiên cũng sẽ tới.

"Vâng ạ.

Trận chung kết của Đại hội Tụ Võ là được tiến hành ở đây.."
Vân Dực đã hiểu.
"Vừa rồi ngươi nói có người định ra tay với hắn?"
Vân Dực nhàn nhạt mở miệng, hắn nói chính là "hắn", nhưng vài người có mặt ở đây nghe lại nghĩ đó là "nàng".
"..

Là người của Khương gia.

Họ cùng Mộ gia có ân oán sâu nặng.

Lần này, giống như là đã hạ quyết tâm muốn trấn áp bọn họ một phen.."
Không biết vì sao, trong tiềm thức của hắn cảm thấy nếu nói như vừa rồi vậy, phỏng chừng sẽ tự mang đến tai họa cho mình, vì thế liền đem từ ngữ sửa đổi.
Đối với Diệp gia mà nói, tốt nhất là hai nhà của bọn họ nên đấu đến trời long đất lở, nếu mà hai bên đều lưỡng bại câu thương, tới lúc đó không phải Diệp gia bọn họ sẽ có thể xưng bá Lạc Tây thành sao!
Nhưng những lời này, hắn cũng không dám nói ra.
Diệp Úc Nhu đột nhiên nhỏ giọng ho khan một tiếng.
"Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?"
Hai người kia cuối cùng cũng phản ứng lại với hành động này của nàng, họ liền không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, vội vàng bước tới để đỡ Diệp Úc Nhu đứng dậy.
Tuy nhiên Diệp Úc Nhu lại lắc đầu, không biểu hiện gì mà tránh đi tay của hai người, rồi tự mình đứng lên.

Nàng ta có vóc dáng thanh mảnh và vòng eo mềm mại, ngay cả động tác đứng dậy từ mặt đất vô cùng đơn giản, một cái ngẩng đầu, một cái hạ mắt và cả tư thế đứng lên, cũng đều rất động lòng người.
Dường như có chút ngại ngùng, đôi mắt đẹp của nàng lóe lên ánh lệ, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn lại càng thêm quyến rũ động lòng người.
Nàng ta vừa mới đứng lên, liền lại quỳ xuống và nói: "Diệp Úc Nhu, đa tạ ân cứu mạng của công tử."
Vân Dực ánh mắt nhàn nhạt, nhìn nàng ta một cái.
Diệp Úc Nhu cảm nhận được tầm mắt đó, hai má liền ửng hồng, đúng là một mỹ nhân dịu dàng, e thẹn và nhút nhát.
Vân Dực ngó lơ, nhỏ giọng hỏi: "Hắn hiện tại ở nơi nào?"
Vừa dứt lời, dưới chân mấy người họ đột nhiên kịch liệt run động lên!
Bọn người của Diệp Úc Nhu đều cả kinh, nhưng họ đột nhiên phát hiện ra rằng, những vết nứt đang lan rộng kia, lại bỗng nhiên nhanh chóng lan đến!
Một khe núi thật sâu và trải dài, liền vắt ngang dưới chân!
Dường như có một lực lượng kỳ lạ đến từ bên dưới truyền lên!
Bọn người của Diệp Úc Nhu ngay lập tức không thể kiểm soát được mà bị rơi xuống!
Đôi mắt của Vân Dực trở nên lạnh lùng, nhìn vào trong khe rãnh ấy - cổ lực lượng này, không phải là hắn đã bố trí trước đó!
"Công tử, cẩn thận!"
Diệp Úc Nhu thốt lên một tiếng.
Vân Dực lại bỗng nhiên cảm giác được cái gì, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về hướng một ngọn núi khác!
Ở đó, có một lực lượng cường đại, cũng đang lan tràn như điên!
Toàn bộ Mộng Trạch Sơn..

Sụp đổ!

Hắn đang định bay lên trời, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền từ trong khe rãnh đó mà lao xuống!
Diệp Úc Nhu thấy người áo trắng theo sát đến, liền nước mắt lưng tròng, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười.
Nàng đưa tay ra và lẩm bẩm gọi khẽ:
"Công tử.."
* * *
Tháp
Tháp
Tháp
Tiếng bước chân trong không gian tĩnh mịch rõ ràng đến lạ thường, tựa như giẫm lên trái tim của người ta vậy.
Mộ Thanh Lan nhìn về phía trước, con đường vô cùng chật hẹp đầy tử khí lượn lờ này, không biết đi đến bao giờ mới có thể đến điểm cuối.
Trên vách tường ở hai bên, cứ cách một khoảng, thì có đặt một viên dạ minh châu to bằng nắm tay.
Dù rằng rất sáng nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy điểm cuối của con đường.
Mà bọn họ cũng đã đi ở đây một thời gian lâu rồi.
"Rốt cuộc thì chúng ta còn phải đi bao lâu nữa chứ? Ở đây yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ.."
Mộ Liễu Nhi đi theo sau nàng, lo lắng nhìn xung quanh, cuối cùng cũng không thể nào không lên tiếng.
Mộ Thanh Lan cũng không quay đầu lại: "Còn tùy vào vận khí."
Đôi mày lá liễu của Mộ Liễu Nhi ngay lập tức dựng ngược: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã biết! Đã đi lâu như vậy, vậy mà ngươi cái gì cũng không phát hiện?"
Mộ Thanh Lan quay đầu lại, bất đắc dĩ buông tay:
"Đại tiểu thư à, cô làm ơn hiểu cho rõ đi, nếu không phải vì cô, ta cũng không cần phải ở chỗ này chịu cái tội này nha."
Trước đó, không biết Khương Mặc đã dùng thủ đoạn gì, lại làm cho mặt đất nứt ra một cái khe rất lớn, nàng theo bản năng muốn kéo Mộ Liễu Nhi lại, nhưng kết quả lại cùng nhau rơi xuống.
Sau đó, nàng phát hiện, ở dưới này, vậy mà còn có một thế giới khác.
Cũng may là nàng phản ứng nhanh, khi cả hai người ngã xuống, cũng không có bị thương gì.
Tuy nhiên, cũng không có cách nào để đi về bằng con đường cũ.

Rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể dựa vào trực giác mà tiến về phía trước.
May mắn thay, không bao lâu, trong không gian tối tăm mù mịt, bỗng có một tia sáng yếu ớt xuất hiện, khi bước vào, mới thấy đó là một con đường rất dài, và ánh sáng đó là ánh sáng từ những viên dạ minh châu ở hai bên.
Có điều, nàng rất nhanh phát hiện ra rằng, con đường này thực sự dài hơn nàng tưởng rất nhiều.
Hai người vẫn cứ luôn đi tới, nhưng cảnh vật vẫn không hề thay đổi.
Mộ Liễu Nhi ngay lập tức dịu xuống, sự tức giận trong mắt mờ đi sạch sẽ, mặc dù còn mạnh miệng, nhưng giọng nói đã nhỏ hơn nhiều:
"Ai cần ngươi cứu! Tự mình ta cũng không chết được!"
Mộ Thanh Lan lắc đầu, giơ tay lên và dùng thanh chủy thủ vạch hai đường vào vách tường.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Mộ Liễu Nhi cũng cảm thấy giọng điệu của mình vừa rồi có chút quá đáng, tuy rằng hối hận nhưng cũng không chịu xin lỗi, vì vậy cố gắng chuyển chủ đề.
Nàng nhìn thoáng qua liền thấy một kỳ hiệu kỳ lạ để lại trên bức tường màu nâu đậm.
"Để lại ký hiệu, rủi mà lạc đường cũng có thể biết."
Mộ Thanh Lan nói, và lại đi về phía trước.
Mộ Liễu Nhi bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ nghĩ, cảm thấy nó có vẻ có lý, và sự khó xử trong lòng nàng trước đây cũng đã tiêu tan đi rất nhiều.
Nghĩ đến cái lúc mà họ bị rơi xuống trước đó, Mộ Lăng Hàn ra tay, cũng đã khiến cho họ an toàn rơi xuống mà không bị thương.
Mộ Liễu Nhi có chút thắc mắc nhìn Mộ Thanh Lan, sau một lúc, nàng mới hỏi:
"Ngươi có vẻ rất có kinh nghiệm với những.."
Mộ Thanh Lan đột nhiên dừng lại, Mộ Liễu Nhi do không chú ý, suýt nữa thì đã đụng vào nàng.
"Làm sao.."
Xoạt!
Ánh mắt Mộ Thanh Lan đột nhiên trở nên sắc bén, chủy thủ trong tay ngay lập tức bay ra ngoài!
Xuy!
Một con rắn to bằng ngón tay cái bị cắt làm đôi rơi xuống trước mặt người phía trước..

Bình Luận (0)
Comment