Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 51


Keng!
Thanh chủy thủ đánh vào bên trên cánh cổng sắt, phát ra một tiếng vang thanh thúy rồi bị dội ngược lại và rơi xuống.
Nhưng cánh cổng sắt cũng không hề bị sứt mẻ miếng nào.
Mộ Thanh Lan lại càng thêm cảnh giác, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt, Nguyên lực trong cơ thể cũng điên cuồng tuôn ra!
Ầm ầm!
Một trận tiếng nổ vang đột nhiên từ bên trong cánh cửa truyền ra!
Âm thanh ấy, tựa như từ thời không xa xôi truyền đến, lọt vào trong tai, khiến cho cả thể xác và tinh thần đều chấn động!
Mộ Thanh Lan chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình sắp vỡ tan tành!
Ầm ầm!
Lại một tiếng thật mạnh nữa vang lên.
Thậm chí Mộ Thanh Lan còn có cảm giác như bị ai đó cầm búa đập mạnh vào đầu mình!
Nỗi đau đớn dữ dội bùng lên từ sâu thẳm trong tâm trí! Gần như không thể chịu nổi!
Nàng cắn chặt răng, bỗng nhiên tiến về phía trước một bước! Máu ở khóe miệng cũng liền tràn ra!
"Ngươi điên rồi!"
Đầu Mộ Liễu Nhi đang đau muốn nứt ra, nhưng khi nhìn thấy Mộ Thanh Lan tiến lên một bước, nàng buột miệng thốt lên một tiếng.
Nơi này chắc chắn có gì đó kỳ lạ! Nếu không lập tức rời đi, e rằng bọn họ sẽ chết ở chỗ này!
Vậy mà Mộ Lăng Hàn còn không muốn chạy, vẫn cứ đi về phía trước là sao?
Nàng tinh mắt liền nhìn thấy vết máu đỏ sẫm trên khóe miệng của Mộ Thanh Lan, trong lòng đột nhiên cảm thấy như bị thứ gì đó đang lôi kéo một chút.
"Mau đi thôi!"

Nàng liền tiến đến định kéo tay Mộ Thanh Lan.
Nhưng Mộ Thanh Lan lại tránh đi tay của nàng và lắc đầu: "Ta muốn vào xem một chút."
Mộ Liễu Nhi cho rằng người này thực sự bị điên rồi!
"Ngươi muốn chết sao? Nơi này nhiều nguy hiểm như vậy.."
Mộ Thanh Lan lau đi vết máu trên khóe môi, khẽ cười nói: "Cái này so với" Bí cảnh Trung Nguyên "thì không là gì cả."
Mộ Liễu Nhi đột nhiên không nói nên lời.
Người thiếu niên nói ra câu này rất là nhẹ nhàng như không là gì cả, nhưng nàng biết, ý nghĩa đằng sau câu nói này chính là gì.
Thiếu niên này cũng đã từng là một thiên tài kiệt xuất nhất của toàn bộ Mộ tộc mà..
Nhìn vẻ mặt kiên định của Mộ Thanh Lan, Mộ Liễu Nhi đột nhiên hiểu ra, tại sao sau một trận suy sụp lớn như vậy, từ trên tầng mây cao bị rơi vào cát bụi, người này vẫn có thể đứng dậy, phủi sạch đất, tiếp tục đi về phía trước.
Nàng cắn răng, cũng tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh Mộ Thanh Lan.
"Ta và ngươi cùng nhau!"
Mộ Thanh Lan mỉm cười, nhưng sắc mặt nàng đã có chút tái nhợt.
Cổ uy áp đó, đã ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn!
Ầm ầm!
Tiếng động vù vù thứ ba truyền đến, Mộ Thanh Lan cả người đau nhức, trên vai tựa hồ như có một ngọn núi đè xuống!
Nàng khó khăn tiến lên một bước, những tơ máu trên người cũng dần dần chảy ra!
Mộ Liễu Nhi cũng cắn răng bước lên một bước!
Dù sao cảnh giới của nàng cũng cao hơn Mộ Thanh Lan rất nhiều, lúc này tình huống của nàng thật ra cũng khá hơn một chút, nhưng mà cũng rất tệ.
Trong tai Mộ Thanh Lan chỉ còn tiếng vù vù, trước mắt cũng từ từ đen lại.
Nhưng trong đáy lòng nàng lại có một thanh âm rất mãnh liệt, thúc giục nàng phải nhanh lên! Càng phải nhanh lên!
Nhất định phải đi vào!
Vừa rồi khi nàng nghe được một tiếng đầu tiên, nàng liền cảm thấy trong người như có một tiếng gọi mạnh mẽ triệu hoán nàng, cho nên, nàng mới nhất quyết muốn đi vào bên trong cánh cổng sắt.
Nàng ngước mắt nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt cao lớn nặng nề, cổ khí tức lạnh lẽo kia cũng càng ngày càng mạnh!
Khi đến gần hơn, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ những chấm đỏ phía trên cánh cổng sắt đúng là vết máu đã khô rất lâu!
Luồng sát khí nồng đậm, che trời lấp đất mà đến!
Chỉ mới nhìn vào nó, liền tựa hồ có thể liên tưởng đến một trận chiến thảm thiết gì đó đã từng nổ ra ở đây!
Mà hoa văn trên đó có vẻ cũng đã quá lâu, đã hơi mài mòn, nên không nhìn rõ được.
Mộ Thanh Lan nhìn nó, đem những hoa văn đó ghi tạc trong lòng.
Chỉ còn một bước cuối cùng!
Mộ Thanh Lan khó khăn nhấc chân lên và tiến lên một bước! Đồng thời vươn tay ra, muốn đẩy cánh cửa sắt đó!
* * *
Mà ở bên kia, Vân Dực nhìn thấy ký hiệu quen thuộc, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng trên không cuối cùng cũng thả xuống.
Hai anh em họ khi ở trong bí cảnh Trung Nguyên, có rất nhiều thủ đoạn, cho dù bản thân có rơi vào tử địa, cũng luôn có thể thoát ra ngoài an toàn.
Một lần khi cùng bọn họ bước vào một nơi nguy hiểm, hắn và cả hai người đều bị nhốt bên trong, hắn phát hiện mỗi khi họ đi được một đoạn đường nhất định sẽ khắc một ký hiệu.
Bằng cách này, nếu lại quay lại, thì sẽ phát hiện ra ngay lập tức, và nếu đi lạc, dựa vào những ký hiệu đó cũng có thể tìm thấy nhau.

Sự thật đã chứng minh, cái chiêu cuối cùng này thực sự hiệu quả.
Hơn nữa, cái ký hiệu này trông vô cùng kỳ dị, trong thiên hạ, cũng chỉ có hai huynh muội của họ mới sử dụng..
Mà không, cũng chỉ còn lại có Mộ Lăng Hàn.
Vẻ mặt Vân Dực cứng lại, khóe môi hơi cong của hắn liền biến mất nhanh như gió thổi.
Hắn nhìn vào chỗ sâu bên trong con đường bên này, không chút do dự, nhấc chân bước về phía trước.
Nhìn thấy hắn như vậy, Diệp Úc Nhu không hiểu vì sao lại không dám nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau.
Sau khi bước được hai bước, nàng ngoái đầu nhìn lại, liếc nhìn ký hiệu kỳ lạ kia lần nữa, khẽ cau mày--
Chẳng lẽ cái này là do Mộ Liễu Nhi để lại?
Nàng thu lại ánh mắt, đôi mắt khẽ rũ xuống, giấu đi một tia u ám trong mắt.
Có vẻ như người này biết Mộ Liễu Nhi, hơn nữa có vẻ..

dáng vẽ rắt là để bụng..
Diệp Úc Nhu không ngốc, lúc đó nàng còn tưởng rằng người nam nhân đó thực sự ra tay cứu nàng, nhưng nàng rất nhanh nhận ra rằng, dường như hắn vì người nào đó mới ra tay.
Nếu không, thực lực của hắn mạnh mẽ như vậy, đã có thể trực tiếp rời đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một người là Mộ Liễu Nhi..
Trong đầu nàng thoáng qua rất nhiều ý nghĩ nhưng không hiện ra trên mặt, chạy nhanh hai bước theo kịp Vân Dực nhưng không dám lại gần, dường như có chút lo lắng nói:
"Cũng không biết hai người bọn họ hiện tại ra sao..

Mộng Trạch Sơn đã phát sinh một sự biến đổi lớn như vậy, những người khác hẳn là cũng đã rơi xuống..

Chỉ là không biết họ bây giờ như thế nào.

Giá như có thể nhanh chóng gặp được họ thì tốt rồi."
Thấy Vân Dực không có phản ứng, nàng ta lại nói nhỏ: "Trong số những người này, thực lực của Mộ Liễu Nhi là mạnh nhất, hẳn là không có gì trở ngại..


Nhưng dù có tài giỏi đến đâu thì tốt hơn là nên sớm tìm ra.."
Vân Dực thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không nhúc nhích.
Diệp Úc Nhu cắn môi, cuối cùng đành ngậm miệng lại.
* * *
Bàn tay của Mộ Thanh Lan, cuối cùng cũng ấn vào được trên cánh cổng sắt.
Một cỗ sức mạnh băng hàn đến cực điểm đột nhiên từ trong lòng bàn tay nhanh chóng chui vào trong cơ thể!
Mộ Thanh Lan đã chuẩn bị sẵn sàng, Nguyên lực đưa ra, cường ngạnh chống lại!
Hàn khí kia quả là rất bá đạo, nhanh chóng lan tràn theo Nguyên mạch của nàng!
Mộ Thanh Lan giật mình, còn chưa kịp phản ứng, thì liền đột nhiên cảm giác được một cỗ lực hút mạnh mẽ từ trong khí hải truyền ra!
Một cỗ nguyên lực màu đen nhanh chóng tuôn ra, sau đó quấn chặt lấy cỗ hàn khí lạnh lẽo! Vô cùng nhanh chóng kéo về khí hải!
Mọi thứ chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, Mộ Thanh Lan chớp chớp mắt, cuối cùng nhận ra rằng đó là do ngọc giản màu đen đã làm!
Kỳ thật nàng vừa rồi không nghĩ tới nó, không ngờ nó lại chủ động ra tay, chẳng lẽ..

vật này sẽ tự động bảo vệ chủ nhân?
"Kẽo kẹt!"
Biểu cảm của Mộ Thanh Lan thay đổi:
Cửa đã mở!
Một ánh sáng rực rỡ đột nhiên tỏa ra!.

Bình Luận (0)
Comment