Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 104


Sở Cẩn Chi nhìn Dung Uyên nói: "Dung Vương cũng là người có thân phận cao quý, nghĩ rằng có lẽ cũng không làm ra chuyện gì không hợp quy củ, dù sao người với Cửu Ca nhà ta vẫn chưa có thật sự đại hôn."
Dung Uyên gật đầu nói: "Thất thúc yên tâm đi! Bổn vương biết chừng mực."
Sở Cẩn Chi chỉ đành rời khỏi, lòng thì vẫn đang nhỏ máu.
Ngay khi Sở Cẩn Chi vừa rời khỏi, Dung Uyên liền đem Sở Cửu Ca ép đến bên giường nói: "Cửu nhi có rất nhiều thúc thúc."
"Không nhiều! Thúc thúc mà ta chấp nhận chỉ có hai người mà thôi!" Sở Cửu Ca nói.
Cửu thúc và thất thúc.
Thế nhưng hai người hắn đều không thích, mà bọn họ hiển nhiên cũng không thích hắn, Dung Uyên mày khẽ nhíu lại.
"Bổn vương đáp ứng thất thúc không là ra chuyện gì không hợp quy củ, nhưng mà ta rất lâu rồi không hôn Cửu nhi rồi, cho nên.." hôn một cái mà thôi, cũng không được xem là không hợp quy củ bao nhiêu.
"Rầm!" Hai người rơi xuống giường, môi kề môi.
Cảm giác này quá thoải mái đi, vẫn mỹ vị như mọi khi, khiến cho hắn không nỡ rời khỏi.
Đợi Sở Cửu Ca tỉnh lại Dung Uyên đã rời khỏi rồi, thân thể Kiêu Vương vừa mới tốt lên, cả đêm không về đã quá phận lắm rồi, không thể nào hoàn toàn không quan tâm người.
Mà sự bình yên của Sở Cửu Ca bị cấm vệ quân xông vào phá vỡ mất.
Thống soái đầu lĩnh cấm vệ quân nói: "Sở cửu tiểu thư, theo như điều tra việc Tử Kha hoàng tử bị hành thích có liên quan với ngươi, vẫn xin ngươi đi với ta một chuyến, đến trong cung diện thánh vậy!"
Cửu thúc lạnh giọng nói: "Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn dẫn đi tiểu Cửu."

Sở Cẩn Chi nói: "Các vị như vậy vu oan Cửu Ca nhà ta cũng phải xem xem Sở gia ta có chấp nhận hay không?"
"Tại hạ chỉ là phụng mệnh hành sự, nếu như Cửu tiểu thư không chịu phối hợp, vậy thì chúng tôi cũng đành đắc tội rồi." Ông ta cứng nhắc nói.
"Phụng mệnh hành sự!" Khóe miệng Sở Cửu Ca nở một nụ cười đùa, từ từ đi đến chỗ tên đầu lĩnh đó.
Tên đầu lĩnh cho rằng Sở Cửu Ca không dám chống lại thánh lệnh, đáp ứng ngoan ngoan đi với bọn họ.
Trên mặt ông lộ ra vẻ vui mừng, Sở gia chỉ là một trong tứ đại gia tộc của Xích Linh Quốc mà thôi, sao mà dám đối đầu với hoàng thất.
Thế nhưng khi Sở Cửu Ca đi gần đến chỗ ông, đột nhiên ông nhìn thấy thân hình của Sở Cửu Ca động rồi, hoàn toàn nhìn không rõ động tác của cô, cả người ông đã bị đá văng ra ngoài.
Vị trí bị đá trực tiếp gãy xương, đau đến ông kêu la oai oái.
"Sở Cửu Ca ta không muốn phụng mệnh hành sự đó! Ngươi có thể làm gì được ta? Muốn bắt ta, động thủ đi! Xem ai sợ ai?" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.
Toàn bộ bọn họ đều ngây ra hết, Sở Cửu Ca đây là công khai chống lại thánh chỉ sao!
"Sở Cửu Ca, ngươi đây là muốn tạo phản sao?"
"Đừng chụp cho ta một cái mũ tạo phản lớn như vậy! Ta thật sự sợ lắm đó!" Sở Cửu Ca mỉa mai nói.
"Động thủ!"
Hiển nhiên cho người này đến chỉ là một trận thám thính mà thôi.
Tên xui xẻo bị sai đi thám thính này, sau đó đương nhiên bị Cửu thúc và thất thúc bọn họ đánh đến không còn hình người.
Sở Cẩn Chi nói: "Cửu Ca, lần này chúng ta đánh cấm vệ quân, e rằng càng cho Xích Hoàng có thêm lý do động thủ với chúng ta.


Tiếp theo chúng ta dự tính như thế nào?"
Sở Cửu Ca nói: "Đương nhiên là cứng chọi cứng, Xích Hoàng nếu như đã muốn chết, con nhất định sẽ khiến cho ông ta hối hận đến xanh ruột.

Thất thúc các người yên tâm đi! Con nắm chắc phần thắng mà."
Có Xích Linh Quân một chọi ngàn trong tay, muốn cô không có tự tin nắm chắc phần thắng cũng không dược à!
Đêm sâu, vốn dĩ nên nghỉ ngơi thì Sở Cửu Ca mở mắt ra.
Khóe miệng Sở Cửu Ca nở một nụ cười tà mị, muốn bắt ta, dám giúp tên hỗn đản Tử Kha đó, rất tốt!
Trước khi thật sự hành động, cho các ngươi một chút giáo huấn.
Sở Cửu Ca nắm trong tay mấy tấm bản đồ, Mặc Thất nhìn thấy Sở Cửu Ca đã cải trang xong rời khỏi Sở gia.
Khóe miệng khẽ giật, Vương phi lại muốn hại người rồi.
Sở Cửu Ca trước tiên động thủ từ chỗ đông cung của Thái tử, đem những bào vật của các vị hoàng tử toàn bộ đều trộm đi hết.
Sở Cửu Ca đầy túi trở về, bên trong hoàng cung lại không ai phát hiện hành động của cô.
Ngày hôm sau, thảm án bị trộm khiến cả hoàng cung chấn kinh, "Đáng chết! Đây rốt cuộc do ai làm vậy?"

"Bệ hạ, nhất định là đệ nhất thần trộm đó!"
Bọn họ có thể biết là do đệ nhất thần trộm làm là vì đệ nhất thần trộm ngay tại nơi bị trộm để lại một hàng chữ.
"Đệ nhất thần trộm Nine đã ghé thăm."
Có người nghĩ đến tình cảnh thảm thương của Tần gia và Lâm gia, có được thực lực như vậy chỉ duy nhất đệ nhất thần trộm đó có thể làm được.
Tuy rằng không có trộm đến trên đầu hoàng thượng, nhưng mà nhìn đến từng người nhi tử dáng vẻ như bị nướng trên lò thiêu, Xích Hoàng cũng cảm thấy đau đầu.
Ông giận dữ nói: "Cái gì mà đệ nhất thần trộm, chỉ là một tên trộm mà thôi! Trẫm đã phái người đi bắt rồi, nhất định có thể đem hắn moi ra.

Thật sự là gan to bằng trời, lại dám xông vào hoàng xung, hoàn toàn khinh miệt uy nghiêm của hoàng thất chúng ta."
"Đợi bắt được hắn, trẫm nhất định đem hắn ngũ mã phanh thây, chu cửu tộc!" Xích Hoàng đương nhiên nghi ngờ Lôi Đình Đạn không cánh mà bay đó cũng có liên quan đến đệ nhất thần trộm, cho nên muốn tranh thủ lần này đệ nhất thần trộm lại lần nữa xuất hiện trên giang hồ mà bắt hắn.
Sau khi trộm hết bảo vật của các hoàng tử, Sở Cửu Ca bắt đầu động thủ với hậu phi bọn họ, mục tiêu lớn nhất đương nhiên là Hoàng quý phi.
Sở Cửu Ca cũng không ngờ đến sẽ phát hiện mẫu thân ở chỗ Hoàng quý phi, mẫu thân vậy mà lại bị giam lỏng ở hậu cung!
Khó trách cô nghĩ hết mọi cách tìm người cũng không thấy, Tử Kha hoàng tử cũng quá biết tìm chỗ để giấu người đi.
Sở Cửu Ca nhìn thấy mẫu thân chỉ trong thời gian ngắn mà ốm đi quá nhiều, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt, vừa bắt mạch lòng liền trầm xuống tận đáy vực.
Cô điều dưỡng cho mẫu thân thời gian dài như vậy toàn bộ đều uổng phí cả rồi, lại có người đem mẫu thân đả thương, hơn nữa còn là thương đến tâm mạch của mẫu thân.
Mẫu thân tuy là được chiếu cố tận tình, nhưng mà những ngự y đó của Xích Linh Quốc là mặt hàng gì, Sở Cửu Ca rõ ràng hơn ai hết.
Một nhóm đường y nửa vời!
Rốt cuộc là ai thương đến mẫu thân, Tử Kha hay là Xích Hoàng?

Thương tích này đã rất nhiều ngày rồi, Sở Cửu Ca tuyệt đối không thể để mẫu thân ở lại đây nữa, nhất định phải đem người đưa đi, kịp thời trị liệu.
Lấy một chút bảo bối thần không biết quỷ không hay rời khỏi Sở Cửu Ca có thể làm được, nhưng mà trộm đi một người, hơn nữa là người mà chủ nhân ở đây phi thường xem trọng, thì có chút phiền phức đối với Sở Cửu Ca.
Một khi bị phát hiện, cô không cách nào bảo vệ tốt cho mẫu thân.

Nay thân thể mẫu thân không chịu được một chút sơ suất nào.
Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng Sở Cửu Ca truyền đến, "Cửu nhi của ta, cần bổn vương giúp không?"
Sở Cửu Ca nhìn thấy gương mặt vô cùng yêu nghiệt của Dung Uyên, cô nói: "Dung yêu nghiệt, ngươi đến rồi!"
"Ừm! Đây không phải là thấy đệ nhất thần trộm lại lần nữa ra tay, bổn vương đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội thưởng thức Cửu nhi thi triển thân thủ."
Sở Cửu Ca nói: "Đưa mẫu thân ta rời khỏi, về Sở gia, không, trước tiên đưa đến Dung vương phủ.

Sau đó cho người chuẩn bị tốt một số linh dược, đợi ta!"
"Cửu nhi không đi bây giờ sao?" Dung Uyên hỏi.
Đáy mắt Sở Cửu Ca vụt qua vệt sáng âm u, "Mẫu thân ta ở hoàng cung chịu thương nghiêm trọng như vậy, đêm nay ta không đem hoàng cung này trộm đến một đồng tiền cũng không còn, đệ nhất thần trộm ta có thể trực tiếp thoái lui khỏi giang hồ rồi."
Nhìn thấy mẫu thân hư nhược như vậy, Sở Cửu Ca giận rồi.

.

Bình Luận (0)
Comment