Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 210


"Thả chúng tôi ra ngoài! Các ngươi thật to gan, ngay đến sứ giả Tử Linh Quốc cũng dám nhốt lại." Những người bị nhốt vào địa lao Sở gia, độc chưa được giải, căn bản không cách nào chạy ra ngoài, chỉ có thể ở nơi này hò hét ầm ĩ.
"Sứ giả! Các ngươi chỉ là mấy con chó được nuôi bên mình phụ hoàng ta mà thôi, lại xem bản thân quan trọng đến vậy!" Tử Tinh Châu khinh thường nói.
"Thất hoàng tử điện hạ, Thất hoàng tử điện hạ, ngươi.." Cơn giận trong lòng họ bừng bừng.
Bởi vì không có phòng bị vị hoàng tử điện hạ này, mới trúng phải chiêu, trúng độc, nếu không sao lại rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Sở Cửu Ca nói: "Đừng phí lời nhiều như vậy, muốn giải độc hay không? Muốn được thả ra hay không? Thành thật khai ra hết."
"Nhanh nói đi!" Tử Tinh Châu lạnh giọng nói, kỳ thực hắn cũng rất kiếu kỳ.
Thì ra lần đó Tử Kha và Tử Tâm chạy thoát rồi trở lại, lại bị người của hội đấu giá Cửu thiên cảnh cáo, không dám manh động đụng đến Sở gia Xích Linh Quốc.
Nhưng mà Tử Tâm và Tử Kha cũng không cam chịu dừng lại, hai ba ngày lại đi cáo trạng, đi khóc, thậm chí còn tặng không ít bức họa về Sở Tuyền Nguyệt cho Tử Hoàng.
Tranh chỉ có thể nhìn, người thật lại không có được, Tử Hoàng cũng bức bối lắm chứ, lại không dám thật sự cưỡng chế, chọc giận hội đấu giá Cửu thiên, cho nên lấy danh nghĩa thọ yến đến mời người.
Bọn chúng cũng không ngờ đến Tử Hoàng mời gia chủ Sở gia tham gia thọ yến, gia chủ Sở gia lại từ chối, dẫn đến việc đánh nhau.
Kỳ đại nhân nói: "Tha cho chúng tôi, các ngươi phối hợp thật tốt, chỉ cần đến lúc đó Sở gia chủ ngoan một chút, có lẽ Bệ hạ sẽ không làm khó các ngươi."
Mấy đạo độc châm màu đen bay ra, tiếp đến bên trong lao phòng truyền ra một trận tiếng rú.

Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Các ngươi tiếp tục ở lại đây suy nghĩ, người nên phối hợp thật tốt là ai?"
Tử Tinh Châu cũng biết lúc trước ánh mắt không ưa của Sở Cửu Ca khi nhìn hắn là do những việc Tử Kha và Tử Tâm đã làm, lại không ngờ rằng bọn chúng lại không biết sống chết như vậy đắc tội Cửu Ca, bây giờ còn kéo thêm lão già một bó tuổi mà sắc tâm không bỏ kia tham gia vào.
Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca, ngươi quyết định làm thế nào? Vô luận ngươi làm gì ta cũng ủng hộ ngươi."
"Ta cần phải đi hỏi ý của mẫu thân." Sở Cửu Ca nói.
"Ca nhi!" Nhìn thấy nữ nhi mình đến tìm, trên mặt Sở Tuyền Nguyệt lộ ra nụ cười dịu dàng.
Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân, lời mời lần này của Tử Hoàng, người có ý định thế nào? Nếu như mẫu thân không muốn đi, không muốn đi gặp tên Tử Hoàng đó, thì không đi! Sau này tìm cơ hội thu thập.

Nếu như mẫu thân muốn đi, con đi với người."
Sở Tuyền Nguyệt nói: "Nếu như ta không đi, Xích Linh Quốc e là cũng phải có đại biểu đi, đến lúc đó Tử Hoàng chuốc giận lên chúng, e là có đi không về.

Chúng ta cũng không thể một mực trốn tránh, ta chuẩn bị đi.

Nhưng mà Ca nhi, con không thể mạo hiểm với ta."
"Mẫu thân, con bây giờ là nội môn đệ tử Thái Vân Tông, hơn nữa tông chủ Thái Vân Tông còn thiếu con một ân tình lớn! Chúng ta chỉ việc đi đến Tử Linh Quốc là được, con xem Tử Hoàng dám làm gì mẫu tử hai người chúng ta? Ông ta nếu như thực sự dám làm bậy, vậy thì ông ta hãy đợi làm kẻ địch của tông môn lớn nhất thất quốc Thái Vân Tông đi!" Sở Cửu Ca cười nói.
Nguy cơ của Thái Vân Tông được giải trừ, phó tông chủ cũng đã trở về tông môn, nói rõ đầu đuôi sự việc, Vân tông chủ phi thường cảm kích cô và Dung Uyên, nhưng lại không biết báo đáp thế nào.
Nếu như cô đưa ra đề nghị Thái Vân Tông bảo hộ, chống đối với Tử Linh Quốc, Vân tông chủ cũng tuyệt đối không từ chối cô.
Có hậu thuẫn là tông môn lớn nhất thất quốc Thái Vân Tông, nên Sở Cửu Ca có tự tin đi đến Tử Linh Quốc tham gia thọ yến của Tử Hoàng, hơn nữa Tử Hoàng cũng không làm gì được cô.
Sở Tuyền Nguyệt cười nói: "Ca nhi đi xa một chuyến, đã trở nên lợi hại như vậy, mẫu thân rất vui mừng! Nếu như Ca nhi đã có chủ ý, vậy thì ta sẽ nghe theo an bài của con vậy."
"Được!"
Cửu thúc vẫn luôn đi sau Sở Cửu Ca, Cửu thúc trầm thấp nói: "Tiểu Cửu và phu nhân phải đi tham gia thọ yến của Tử Hoàng? Ta cũng đi."
Sở Cửu Ca nhìn về Cửu thúc, phát hiện đáy mắt Cửu thúc tràn đầy bạo lực, Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, tư thế này của người là muốn mưu sát Tử Hoàng trên thọ yến sao?"

"Ta muốn gϊếŧ đi ông ta, ông ta đáng chết!" Lòng Cửu thúc bùng cháy ngọn lửa giận.
Sở Cửu Ca nói: "Lần này đi Tử Linh Quốc, chúng ta đương nhiên không có thật lòng đi chúc thọ cho Tử Hoàng.

Ta còn phải tìm người trước đó ám toán mẫu thân ta, còn phải tìm tên phụ thân không chịu trách nhiệm đó, thu thập ông ta một trận thật tốt.

Cửu thúc người có nguyện ý giúp ta hay không?"
Mà Tử Hoàng là một người phi thường đáng nghi!
Cửu thúc gật đầu nói: "Đương nhiên nguyện ý!"
Tên nam nhân kia! Phụ thân thân sinh của tiểu Cửu, nghĩ đến đó Cửu thúc đằng đằng sát ý, hơi thở cả người trở nên nguy hiểm.
Nếu như thật sự tìm được, ông cũng muốn phanh thây tên đó ra từng mảnh.
"Cửu thúc muốn giúp đỡ, trước tiên Cửu thúc cần phối hợp ta trị liệu cho thật tốt, ta sẽ trị khỏi cho Cửu thúc, đến lúc đó Cửu thúc trở nên vừa lợi hại vửa anh tuấn, chúng ta cùng báo thù cho mẫu thân." Sở Cửu Ca cười nói.
"Ta bây giờ có thể được trị khỏi?" Cửu thúc ngẩn ra.
"Đương nhiên, người cũng biết bây giờ con đã tu luyện đến đệ nhị trọng rồi, đối với tình trạng bên trong thân thể người rõ như lòng bàn tay, chúng ta từng bước đột phá, chỉ cần linh lực đạt đến, chỉ tốn thêm chút thời gian là có thể trị khỏi cho Cửu thúc rồi." Sở Cửu Ca tự tin nói.
"Ừm! Tiểu Cửu là lợi hại nhất rồi." Trong mắt ông tràn đầy niềm vui.
Ông là muốn hồi phục, lực lượng bây giờ quá yếu rồi, không đủ để bảo vệ tiểu Cửu và phu nhân, khiến cho ông cực kỳ bất mãn.

Ông lúc trước không quan tâm dung mạo, nhưng mà cảm thấy trở nên tuấn mỹ một chút, tiểu Cửu và phu nhân nhìn thấy cũng sẽ thoải mái hơn.
Sở Tuyền Nguyệt an bài các việc rời khỏi Xích Linh Quốc, Sở Cửu Ca thì phối chế đan dược, bắt đầu tiến hành trị liệu cho Cửu thúc.
Rất nhanh liền đến ngày xuất phát, sứ giả Tử Linh Quốc bị lôi ra từ trong địa lao, bề ngoài thì giống như lúc vừa đến, nhưng mà ánh mắt chúng nhìn Sở Cửu Ca không còn sự cao cao tại thượng nữa, mà là sợ hãi.
Dù sao Sở Cửu Ca đã để cho bọn chúng nếm trải trăm ngàn loại độc của cô ở trong địa lao, đem bọn chúng hành hạ đến sống không bằng chết, bây giờ thân thể bọn chúng vẫn mang kịch độc, nếu như không ngoan ngoãn nghe lời, bọn chúng tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
Sở Cửu Ca này trông rất xinh đẹp, kỳ thực là một ác ma.
"Sở gia chủ, Cửu tiểu thư, mời lên xe ngựa!" Kỳ đại nhân cung cung kính kính nói.
Tử Tinh Châu cũng đi theo đội ngũ này trở về Tử Linh Quốc, Xích Kiêu tiễn bọn họ ra thành, sau đó được thuộc hạ truyền lại tin tức: "Bệ hạ, Dung Vương điện hạ lại rời khỏi Xích Linh Quốc dưỡng bệnh rồi."
Khóe miệng Xích kiêu run run, dưỡng bệnh là giả, đuổi theo vị hôn thê mới là thật thì có!
Nghĩ đến nhân mã mà đứa con bất hiếu đó giao cho ông, ông cũng nên hành động rồi, không thể để lão bất tử Tử Linh Quốc ức hiếp con dâu ông được.
Xe ngựa gấp rút lên đường, đi được nửa đường chẳng chút sóng gió, nhưng mà khi chuẩn bị bước vào Tử Linh Quốc, Sở Cửu Ca lại phát hiện trong bóng tối ẩn giấu không ít sát thủ lợi hại.
Vị trí ẩn nấp của những sát thủ này, dưới sự cảm ứng của bất tử sinh mệnh chi đồng không một ai thoát khỏi, lúc này đáy mắt Cửu thúc cũng lóe qua sát ý, chuẩn bị tùy thời diệt đi những tên không biết sống chết này..

Bình Luận (0)
Comment