Nghịch Thiên Vận Mệnh

Chương 16

Từ sau lần đó, cánh rừng phía nam bị phong tỏa để tra xét. Hiệu trưởng sợ hãi đến đứng ngồi không yên. Ai ngờ nơi tập luyện của Omega lại xuất hiện dị thú cao cấp như vậy. Cũng may không ai bị thương. Chuyện này bị bề trên quở trách một trận, cũng đồng thời nhà trường phải gửi lời xin lỗi đến các phụ huynh.

Một tháng tập huấn cuối cùng, không khí vô cùng quỷ dị. Học viên ai cũng biết mối quan hệ của Hạ Đình cùng Triệu thiếu soái. Vậy mà dạo gần đây Triệu Huyền lại liên tục kè kè bên cạnh Mạc Diệp, một chút cũng không rời. Hai người cứ như hình với bóng vậy. Có người ban đêm còn thấy hắn đến phòng Mạc Diệp, rất lâu mới trở ra.

"Mày nói xem, không lẽ nào Hạ Đình lại bị đá?"_Một học viên thắc mắc.

"Đừng nói linh tinh, để cậu ta nghe thấy là không xong đâu."

"Nhưng nó nói thật mà. Có lẽ chia tay rồi. Gia cảnh không hợp......"

"Hạ Đình là cái Omega xuất sắc. Chỉ cậu ấy mới hợp với Triệu thiếu soái của tôi thôi."_Một cô nàng Omega cảm thán "Cái tên Mạc Diệp kia yếu như vậy sao xứng được."

"Cô bé nhìn lại mình đi. Còn không bằng một góc của y mà phán xét này nọ."_Tiêu Phùng xắn tay áo đi đến. Cậu là nghe đủ rồi. "Trông rõ sáng sủa mà lại xấu tính xấu nết. Động não một chút! Đến cả cẩu nó cũng biết Mạc Diệp hơn Hạ Đình về mọi thứ."

Cô nàng nghe vậy liền nghẹn đỏ mặt, gân cổ cãi "Anh thì biết cái gì? Hạ Đình chính là thủ khoa của ban quân y đấy. Cái đồ vô duyên."

"Cô nói lại xem nào? Để lão tử thông cho cái não nho của cô tỉnh ra."_Tiêu Phùng định lao đến lại bị Trịnh Hà cản được. Trịnh Hà cười khổ, ôm từ phía sau Tiêu Phùng "Thôi đừng chấp họ."

"Nhưng........"

"Có chuyện gì vậy?"_Hạ Đình từ đâu đi lại, gương mặt nhu hòa. Tiêu Phùng nhìn cậu liền ngán, trực tiếp quay đi không nói lời nào. Cậu cảm thấy hối hận khi ra tay giúp đỡ Hạ Đình. Nếu biết trước là cậu ta, Tiêu Phùng đã không thèm cứu. Cái đồ vô ơn!

"Không có gì đâu. Haha....bọn tôi đi trước." _Nói rồi Trịnh Hà cũng đuổi theo Tiêu Phùng.

...----------------...

Triệu Huyền tựa cằm lên vai Hoa Yên Vũ, mắt nhắm lại cảm nhận pheromone tỏa ra từ người y. Nó mới dễ chịu làm sao. Hắn cảm thấy, cho dù y có cắt đi tuyến thể thì hương vị của Mạc Diệp vẫn là quyến rũ nhất. Khiến hắn mê mẩn, đắm chìm không lối thoát. Bên dưới đã rục rịch ngẩng đầu, chọc vào đùi non của Hoa Yên Vũ.

"Anh lại động dục cái gì?"_Y đẩy đầu hắn ra, định đứng lên lại bị hắn ôm chặt. Bàn tay lần vào trong áo, vuốt nhẹ eo y. Hoa Yên Vũ theo bản năng run rẩy, nắm lấy tay hắn "Đừng."

Triệu Huyền không có ý định dừng lại, tay vẫn tiếp tục làm việc "Tôi thật sự nhịn hết nổi rồi. Em định để chồng mình chết sao?" Hắn hôn hôn môi y "Ngoan, em biết Alpha không thể nào kiềm chế được khi động tình đâu."

Hai thân ảnh quấn quýt triền miên, tiếng thở dốc rên rỉ nặng nề vang lên khắp phòng. Triệu Huyền nghĩ đến y còn phải tập luyện, vẫn là không làm đến bước cuối. Nếu thực sự đè y ở đây, hắn nghĩ 3 ngày chắc chắn không xong. Thôi thì để kết thúc công việc sẽ bù lại.

"Anh nói xem, hôm đó rõ ràng có người muốn hại em."_Hoa Yên Vũ chọc chọc má hắn.

"Anh biết. Sẽ sớm điều tra ra."_Triệu Huyền hôn mặt y "Chắc chắn kẻ đó phải trả giá."

...----------------...

Hai tháng rất mau kết thúc, tất cả học viên được trở về nhà một tuần để chuẩn bị vào năm học mới.

Hạ Đình trông thấy Triệu Huyền đang chào tạm biệt hiệu trưởng, đợi hắn nói chuyện xong liền chạy đến. Cậu ôm chầm lấy hắn

"Lại sắp phải xa nhau rồi. Em sẽ rất nhớ anh đấy."_Hạ Đình dụi dụi đầu, giọng điệu buồn buồn nỉ non.

Triệu Huyền bất ngờ bị cậu ôm, lập tức khó chịu đẩy người ra. Hắn lạnh giọng "Sao giờ này vẫn chưa về nhà?"

Bị đẩy ra khiến Hạ Đình hơi hụt hẫng, nụ cười cũng thu lại. Cậu gãi đầu, nhỏ giọng "Anh đưa em về được không? Dù sao sẽ rất lâu không được gặp nữa."

"Tôi bận rồi. Em về một mình đi."_Nói rồi không đợi Hạ Đình hiểu gì liền bỏ đi. Mạc Diệp còn đợi hắn ngoài kia. Để lâu quá tiểu gia hỏa lại giận cho xem.

Hạ Đình nhìn theo bóng lưng hắn, bàn tay siết chặt lại. Móng tay đâm cả vào da thịt đến bật máu. Cậu sắc mặt khó coi, quay người rời khỏi trường.

...----------------...
Bình Luận (0)
Comment