[Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình

Chương 14

“Thích Thiếu Thương, em đi theo tôi!” Trưởng khoa Lâm đen mặt quăng lại một câu, xoay người bước ra cửa.

Thích Thiếu Thương hơi sửng sốt, quay đầu lại bất an nhìn thoáng qua Cố Tích Triều, rồi mới vội vàng đi theo ra ngoài.

Cố Tích Triều có hơi lo lắng đứng dậy vừa mới định đuổi theo, lại bị hội trưởng Lý giơ tay ngăn cản, “Tiểu Cố, chúng ta nói chuyện đi.”

Cố Tích Triều liếc mắt nhìn quanh ngoài cửa, đã nhìn không thấy bóng dáng của Thích Thiếu Thương nữa, nhìn đến hội trưởng Lý thần sắc đã bình tĩnh lại, Cố Tích Triều gật đầu.

Hội trưởng Lý thong thả bước đến sofa ngồi xuống, chỉ chỉ vị trí trống bên cạnh, nói, “Tiểu Cố, lại đây ngồi đi.”

Nhìn đến sofa, Cố Tích Triều không tự chủ đỏ mặt, hạ mắt đứng yên tại chỗ không động đậy.

“Lại đây ngồi, không sao cả!” Hội trưởng Lý rất hòa ái lặp lại lần nữa, Cố Tích Triều mới thấp thỏm bất an đi qua ngồi.

Thấy Cố Tích Triều vẫn không có ý định mở miệng giải thích, hội trưởng Lý thở dài, nói, “Kỳ thật em cùng Tiểu Thích, tôi nhìn ra được, hai em thân thiết không giống như chỉ là bạn bè, nhưng chung quy tôi không muốn nghĩ đến phương diện kia...... Tôi không thể hiểu được ý nghĩ của các em, tôi tin em không phải loại người xằng bậy, nhưng, chuyện hôm nay các em làm quả thực có chút thái quá......”

“Thái quá?” Cố Tích Triều cắt ngang lời ông, giọng nói không cao nhưng đầy kiên định, “Phải, em thừa nhận, chúng em ở trong văn phòng...... Quả thực không nên, là chúng em không đúng, nhưng em biết trọng điểm thầy muốn nói không phải nó...... Trong vườn trường nhiều cặp đôi so với chúng em có khi còn thái quá hơn, tại sao họ thì có thể thông cảm, tụi em thì lại là tội ác tày trời không thể tha thứ? Em cùng Thiếu Thương...... Tụi em là nghiêm túc, chúng em không phải đang đùa......”

“Nhưng, em có từng nghĩ tới, em cùng cậu ấy bên nhau phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn cùng áp lực, xã hội chúng ta vẫn chưa có trình độ khoan dung để có thể tiếp nhận các em, các em sau này làm sao đối mặt với ánh mắt của người đời...... Đừng nói các em không quan tâm, không ai có thể bị người ngoài chỉ trỏ khinh thường phỉ nhổ mà vẫn bình an vô sự......”

“Em từng nghĩ tới, em biết sau này tụi em phải đối mặt với rất nhiều vấn đề khó khăn, nhưng, so với nỗi đau mất đi cậu ấy, em thà đi đối mặt với khinh thường của người ngoài.”

“Em có thể nói vậy, là vì em con chưa thật sự đối mặt với vấn đề khó khăn, hôm nay các em chỉ là bị tôi cùng trưởng khoa Lâm bắt gặp mà thôi, nếu chuyện này truyền ra ngoài mọi người đều biết, em có biết chính là hậu quả gì không? Các em sẽ bị đuổi học! Các em đều là học sinh có tiền đồ, nếu cho em lựa chọn, em sẽ chọn tiếp tục cùng em ấy bên nhau, rồi bị trường đuổi học?”

Mắt Cố Tích Triều trừng lớn, kinh ngạc nhìn trưởng phòng Lý, mấp máy môi, lại không nói gì.

“Được rồi, cho dù em muốn kiên trì cùng cậu ấy bên nhau, vậy em cảm thấy tình cảm giữa các em có thể duy trì bao lâu? Tình yêu giữa nam nữ có gia đình có con cái gắn kết, còn có nhiều cặp đôi chẳng thể đi đến thiên trường địa cửu, huống hồ là các em, các em định dựa vào đâu để duy trì? Tình cảm mãnh liệt nhất thời? Hay giống như việc các em vừa mới làm? Vậy cũng là nhanh chán nhanh ngán, đến lúc đó các em tính sao?...... Không có tình cảm nào là sẽ không thay đổi, các em dựa vào đâu lại tin tưởng các em nhất định có thể cả đời?”

Mặt Cố Tích Triều lúc đỏ lúc trắng, hội trưởng Lý nói đúng, trên đời này không ai có thể cam đoan tình cảm của mình sẽ cả đời không thay đổi, người có thể nói như vậy chẳng qua là đang buông ra lời nói dối xinh đẹp, lừa mình cũng lừa người, dù sao con người chỉ có thể nhìn thấy trước mắt không thể nhìn thấu tương lai.

Nhưng, không thể nhìn thấu tương lai, cũng không có nghĩa là từ bỏ tương lai, nếu không, trên đời này sẽ không có từ đầu bạc răng long, trường tồn vĩnh cửu.

Cố Tích Triều thản nhiên nhìn hội trưởng Lý, từng chữ từng chữ một âm vang quả quyết nói, “Em không muốn bị trường đuổi học, cũng sẽ không từ bỏ Thiếu Thương!”

“Em không muốn bị trường đuổi học, cũng sẽ không từ bỏ Tích Triều!” Thích Thiếu Thương kiên định nói.

“Em căn bản là đang ngụy biện!” Trưởng khoa Lâm thật vật vả áp chế cơn giận vừa dâng lên.

“Không phải ngụy biện!” Thích Thiếu Thương nghiêm túc nhìn thẳng trưởng khoa Lâm, “Trưởng khoa, thầy nói yêu một người có sai không? Không sai có phải không? Em yêu Tích Triều vậy nên em sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng em cũng biết, người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chúng em phải tồn tại trong xã hội này thì nhất định phải tuân thủ quy tắc của nó, chúng em muốn tiếp tục ở lại trường học thì nhất định phải tuân thủ kỷ luật, sẽ không tái phạm làm chuyện ảnh hưởng đến danh dự trường nữa. Cho nên, chỉ cần tụi em về sau an phận thủ thường, trường không có lý do gì đuổi học tụi em! Nhưng bảo em quên Tích Triều đi yêu người khác, đó chuyện không thể!”

“Em!!” Trưởng khoa Lâm không lời đáp trả, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Các em thanh niên trẻ tuổi thật đúng là —— hết cách với các em! Được, em đã nói vậy, chuyện hôm nay thầy cùng hội trưởng Lý sẽ giúp các em giữ bí mật, nhưng em phải nhớ kỹ lời mình đã nói, về sau đừng làm chuyện vượt quá quy định, bằng không lại bị bắt được thầy cũng không giữ được các em! Ngoài ra, lời nói và hành động lúc thường cũng phải chú ý một chút, nếu để cho lời đồn đãi vô căn cứ bay đầy trời, đến lúc đó, xin lỗi, thầy chỉ còn cách mời các em rời trường, hiểu chưa?”

“Yes, sir!” Thích Thiếu Thương đứng lên chào theo kiểu nghi thức quân đội, trưởng khoa Lâm cười nhưng lại nhăn mặt nín, xụ mắt nói, “Đừng tưởng đầy là thầy ngầm đồng ý, thầy là thấy các em chịu nhượng bộ nên mới nhượng bộ, dù sao thấy cũng không muốn nhìn thấy các em hai thanh niên tốt ngay cả bằng tốt nghiệp đại học cũng không lấy được, các em —— tự giải quyết cho tốt đi.”

Lúc Cố Tích Triều xuống lầu, bắt gặp Thích Thiếu Thương đang đứng một mình dưới lầu dùng chân vẽ bậy trên đất.

“Này, trưởng khoa có mắng cậu không?” Cố Tích Triều đi qua, đứng cách anh hai bước lên tiếng hỏi.

“Cậu nói thử xem?” Thích Thiếu Thương bĩu môi, “Trưởng khoa tính tình ra sao cậu còn không rõ...... May mắn, không phải cậu bị ổng thẩm vấn...... Có điều, không sao cả, cậu cũng biết ông già kia kỳ thật tâm địa hiền lành.”

“Vậy chúng ta về sau...... Làm sao đây?” Cố Tích Triều dùng ánh mắt dò hỏi nhìn thẳng Thích Thiếu Thương, bên môi câu lên ý cười không biết là tự giễu hay là bất đắc dĩ.

Thích Thiếu Thương nhảy lùi sau hai bước lớn, nghiêng đầu cười nói, “Về sau nói chuyện duy trì khoảng cách hai mét??”

“Vậy dứt khoát khỏi phải nói chuyện!” Cố Tích Triều nói càng dứt khoát hơn, chân mày bên phải nhướn lên, ra vẻ không thèm chấp.

“Trừ phi tôi biến thành câm điếc!” Thích Thiếu Thương thu hồi tươi cười, thầm thở dài, “Phải thế nào mới được đây?”

Cố Tích Triều xoay người đưa lưng về phía Thích Thiếu Thương, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh sẫm, một vầng bán nguyệt, khuyết đi một mảnh không trọn vẹn.

“Trong trường, chúng ta chỉ có thể ở chung giống như bạn bè, chúng ta không thể bị đuổi học......”

Ban đêm yên tĩnh, tiếng nói của Cố Tích Triều du dương truyền đến, êm dịu tinh tế tiến vào tai, lúc rót vào lòng người lại đau nhói như bị kim đâm.

Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Thích Thiếu Thương cũng nói với như vậy với trưởng khoa Lâm.

Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện, đây có lẽ là biện pháp duy nhất có thể giúp họ vượt qua bốn năm đại học.

“Cho nên ——” Cố Tích Triều quay đầu lại nhìn Thích Thiếu Thương, khóe môi lại câu lên một nụ cười thản nhiên, “Thiếu Thương, từ giờ trở đi, chúng ta vẫn là bạn bè!”

“Cho đến lúc tốt nghiệp?” Thích Thiếu Thương chớp chớp mắt hỏi.

Cố Tích Triều gật đầu, bổ sung thêm, “Cho đến lúc chúng ta rời trường.”

“Vậy sau đó?” Thích Thiếu Thương tiến lên hai bước, kéo gần khoảng cách hai người, “Nếu, đến lúc đó chúng ta lại gặp cản trở gì nữa, cậu có phải lại muốn quay về làm bạn bè với tôi không?”

Cố Tích Triều không lập tức trả lời, lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói, “Ngày trước, tôi rất thích trường học, tôi cảm thấy bên trong tường trường, không gian tuy nhỏ lại tự do tự tại, rất ít áp lực sinh tồn, cũng không cần để ý đến trách nhiệm nặng nề, nhưng giờ tôi mới phát hiện, kỳ thật ở trong vườn trường không hề tự do, bất kể chúng ta có tài giỏi, thì về mặt cuộc sống hay tinh thần đều phải dựa vào gia đình, vào trường học, chúng ta không thể độc lập, sẽ không có tư cách tự do lựa chọn cuộc sống của mình, nên chúng ta không thể không thỏa hiệp không thể không cúi đầu. Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta rời khỏi trường, cuộc sống ngày sau sẽ không giống giờ nữa, khi chúng ta có năng lực lựa chọn cuộc sống của mình, lựa chọn của tôi nhất định sẽ trung thành với trái tim của mình......”

Thoáng ngừng lại, Cố Tích Triều dời ánh mắt về phía Thích Thiếu Thương, đôi mắt rạng rỡ bừng sáng như chứa đựng tinh quang, “Chỉ là không biết cậu —— có đồng ý chờ hay không?”

Thích Thiếu Thương lại tiến lên một bước, không tự chủ vươn tay, rất muốn chạm vào cậu, nhưng tay lại khựng giữa không trung, dừng tại nơi cách tóc mai nơi thái dương của cậu 3cm, cuối cùng ngón tay từng ngón từng ngón nắm thành quyền, thu về, rất không tự nhiên đút vào túi quần.

Thích Thiếu Thương cười cười, má lúm đồng tiền khẽ lộ, “Đứa ngốc! Tôi cũng đã đợi nhiều năm vậy rồi......”

Ngày 20 cùng 21, học sinh lục tục rời trường về nhà, cổng lớn của trường hai ngày nay nhân viên di chuyển vị trí náo nhiệt thời chiến vậy.

Cổng lớn mở, nhưng hai bên trái phải đều có bảo vệ đứng, học sinh phải trình vé xe lửa mới có thể ra ngoài, còn những người nhà gần không cần ngồi xe lửa, không có vé làm giấy thông hành thì nhất định phải có chủ nhiệm lớp dẫn mới có thể cho qua, xe của trường đồng loạt lên đường, chở các học sinh ra ngoại thành.

Đo thân nhiệt, ký vào phiếu sức khỏe, Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều cuối cùng cũng ngồi trên xe lửa về nhà.

Thích Thiếu Thương rất muốn hỏi Cố Tích Triều, về nhà rồi phải chăng cũng phải như lúc ở trường, duy trì khoảng cách?

Nhưng anh gần như có thể tưởng tượng được câu trả lời của Cố Tích Triều, cậu nhất định sẽ phán, “Đương nhiên phải! Chẳng lẽ cậu muốn mẹ tôi cùng cô chú đều biết cả sao?”

Thích Thiếu Thương nói không sai, họ bây giờ còn bất lực trong việc lựa chọn cuộc sống của mình, chỉ có thể tạm thời cúi đầu trước cuộc sống.

Huống hồ, quan hệ hiện giờ của họ là bạn bè.

Bạn bè! Thích Thiếu Thương trước nay chưa từng căm ghét hai chữ này đến vậy.

Cố Tích Triều người này quá nghiêm túc, một khi nói phải làm bạn bè, thì một đường sống cũng không chừa, anh giờ so với học sinh trung học mới chớm yêu còn thảm hơn, nghĩ muốn làm ít hoạt động cũng không thể a.

Đến hạ tuần tháng sáu, dịch sars đã được kiểm soát hiệu quả, nhưng để vào nội thành, vẫn phải tiến hành kiểm tra rất nghiêm ngặt như trước. Đầu tiên phải đăng ký bạn là người từ đâu về, sau đó thì bị lôi đến bệnh viên đo thân nhiệt, thân nhiệt bình thường thì được lãnh một tờ giấy “Hộ quan sát cách ly” về dán trước cửa, hai tuần sau mới có thể xé xuống. Vì hiện tại sars đã không còn nghiêm trọng như trước nữa, nên người từ xa về không cần cách ly, chỉ cần dán trên cửa tờ giấy kia, hơn nữa cam đoan sẽ cố hết sức hạn chế ra ngoài là ổn thỏa.

Lúc ở bệnh viện thành phố đo thân nhiệt, thân nhiệt của Thích Thiếu Thương lẫn Cố Tích Triều đều bất ngờ lên tới 37 độ, đại khái là do trên xe lửa điều hòa mát mẻ, xuống xe rồi thời thiết bên ngoài lại quá nóng, nên mới khiến thân nhiệt lập tức tăng vọt, nhưng bất luận họ giải thích với bác sĩ thế nào, bác sĩ vẫn sống chết không chịu thả họ về nhà, kiên quyết bắt họ ở lại bệnh viện quan sát nửa ngày.

“Làm sao giờ?” Cố Tích Triều nhìn nhìn Thích Thiếu Thương, ngồi suốt mấy giờ trên xe lửa, hận không thể lập tức về đến nhà bay lên giường nằm yên không động đậy, nhưng hiện tại, lại xúi quẩy bị chụp lại bệnh viện.

Thích Thiếu Thương nhìn sang chung quanh, đột nhiên chạy đi, bác sĩ ở phía sau vội vàng quát, “Đừng chạy, cậu quay về cho tôi!”

Thích Thiếu Thương cũng không chạy đâu xa, chỉ là chạy ra ngoài hành lang, rồi ló đầu ra, hai tay đặt bên miệng hình dáng như cái loa, “Ba! Ba!!”

Từ cửa sổ lầu ba một cái đầu vươn ra, nhìn xuống dưới lầu, sau đó lại lùi về.

Chỉ chốc lát sau, bác sĩ Thích đã xuống đến, cùng bác sĩ kia qua quýt đôi ba câu, bác sĩ kia liền đồng ý để đám Thích Thiếu Thương nghỉ ngơi một lát rồi đo thân nhiệt lại, nếu bình thường thì có thể đi về nhà.

Vì thế hai người kiếm một chỗ râm mát ngồi nghỉ, Thích Thiếu Thương từ trong ba lô lấy ra hai quyển tạp chí khá mỏng, cho Cố Tích Triều một quyển, làm quạt quạt giảm nhiệt độ, sắp tháng bảy, thời tiết hôm nay đột nhiên lại trở nên nóng quá.

Nghỉ ngơi hơn mười phút, lại đo thân nhiệt lần nữa quả nhiên giảm xuống hơn 36 độ, bác sĩ rất sảng khoái thả người.

Lúc gần đi, bác sĩ Thích gọi Thiếu Thương lại, nói, “Thiếu Thương, đêm nay mẹ con trực ca đêm......”

“Dạ biết, con hiểu rồi!” Thích Thiếu Thương lập tức tiếp lời, “Ba muốn bảo con tự đi siêu thị mua thức ăn đông lạnh, về nhà dùng lò vi ba hâm lại, tụi con ráng chịu chút, có phải không, ba?”

“Ha ha......” Bác sĩ Thích khi cười trên mặt cũng hiện hai lúm đồng tiền, “Mà lần này mua nhiều chút, phải tính luôn phần của Tích Triều.”

“Con?” Cố Tích Triều ngạc nhiên hỏi lại, sau đó xua tay, “Không cần, chú, con về nhà ăn là được rồi.”

Tươi cười trên mặt bác sĩ Thích tắt ngúm, Cố Tích Triều bỗng có một dự cảm rất không lành.

“Tích Triều, kỳ thật có chuyện chúng ta sớm nên nói cho con biết......” Bác sĩ Thích nhíu mày càng chặt, “Mẹ con bà ấy...... Bà ấy giờ đang nằm trong bệnh viện......”

“Sao lại thế?” Nằm bệnh viện, Chẳng lẽ là...... Cố Tích Triều lo lắng bắt lấy tay áo bác sĩ Thích, “Một tuần trước lúc con gọi cho mẹ bà ấy vẫn còn khỏe mà.....”

“Ba ngày trước bà ấy nhập viện, bà...... bà ấy bị nhiễm......” Bác sĩ Thích khó xử nói.

“Cái gì!?” Cố Tích Triều khó tin trừng to mắt, giọng nói hơi run rẩy, “Sao...... Sao lại......”

Thích Thiếu Thương cũng rất ngạc nhiên, ba mẹ quả đúng là kín miệng, nhiều ngày rồi mà họ không hề tiết lộ chút gì cho anh. Anh không khỏi lo lắng nhìn về phía Cố Tích Triều, tuy rằng giữa cậu và mẹ thoạt nhìn hơi xa lạ, nhưng trên thực tế, Cố Tích Triều hết sức quan tâm mẹ mình.

“Có một việc chú và cô lâu nay vẫn giấu con,” Bác sĩ Thích thở dài, như đang hạ quyết tâm để nói ra, “Kỳ thật hồi tháng 3 lúc mẹ con về đến bệnh viện làm điều dưỡng, thì sars mới xuất hiện không lâu tại Quảng Đông, ai cũng không ngờ tới nó sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy, hơn nữa tình trạng cơ thể mẹ con cũng tốt hơn nhiều, cho nên chú với cô mới đồng ý giúp bà quay lại bệnh viện làm việc, ai ngờ, chớp mắt sars lại tái phát, nhưng mẹ con bà......”

“Tại sao bà phải về bệnh viện!?” Thiếu Thương vội hỏi, “Lúc trước bà là vì thân thể không tốt mới nghỉ việc, tại sao lại quay về?”

“Vì...... Bà cảm thấy con ở trường phải vừa học vừa làm, rất vất vả, nên bà khăng khăng đòi quay lại làm việc, nhưng lại không muốn để con biết, nên mới bảo cô chú gạt con......” Bác sĩ Thích cúi đầu vỗ vỗ vai Tích Triều, “Xin lỗi Tích Triều......”

“Mẹ......” Cố Tích Triều dùng sức cắn môi, từ này như bật ra từ trong yết hầu, lông mi run run tựa như cánh bướm vùng vẫy trong mưa.

“Tích Triều ——” Thích Thiếu Thương đau lòng ôm vai Cố Tích Triều, “Cậu đừng lo lắng quá, nhiều bệnh nhân đã có thể chữa khỏi, cô nhất định cũng sẽ không sao đâu, đúng không, ba?”

Thích Thiếu Thương nhìn ba, người sau cũng vội vã gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, kỳ thật xác suất chữa khỏi sars là rất cao, bệnh nhân khỏi hẳn xuất viện của chúng ta cũng rất nhiều.”

“Con có thể đi gặp mẹ không?” Cố Tích Triều thoáng bình ổn cảm xúc rồi hỏi.

Bác sĩ Thích lắc đầu, “Tích Triều, vậy rất nguy hiểm.”

“Nhưng......” Cố Tích Triều lại nhíu mày.

“Tích Triều, nếu con lo lắng —— Chú cùng cô vừa mới từ tuyến trên trở về, chúng ta có thể xin quay lại, có chúng ta chăm sóc mẹ con, chắc con cũng an tâm?” Bác sĩ Thích vẻ mặt nghiêm túc, một chút cũng không giống đang nói đùa.

“Không cần! Không cần!” Cố Tích Triều vội nói, cậu cảm kích nhìn bác sĩ Thích, cậu biết, trên đời này, ngoại trừ Thiếu Thương, người đối với cậu tốt nhất chính là cô chú, cậu sẽ không để họ lại đi mạo hiểm.

“Tích Triều,” Bác sĩ Thích tiếp tục ngon ngọt khuyên bảo, “Nghe lời chú, về trước đi, bệnh viện chúng ta nhất định sẽ chăm sóc mẹ con cẩn thận, nhưng, trong nhà con còn chưa khử trùng, nên tạm thời đừng về nhà, tạm thời ở nhà chú trước đã, được không?”

“A??” Cố Tích Triều cùng Thích Thiếu Thương hai người liếc nhau, đồng thời phát sinh một tiếng cảm thán mang theo nghi vấn.

Này...... Này...... Ở cùng một nhà?!......

“Vậy...... Rất phiền mọi người, con thấy không cần.” Cố Tích Triều vội vàng cự tuyệt, tuy rằng từ nhỏ ở nhà họ Thích không ít, nhưng hiện giờ...... Vẫn nên duy trì khoảng cách thì tốt hơn.

“Không phiền!” Tay bác sĩ Thích đồng thời đập lên vai Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều, “Tích Triều, chú và cô cho tới giờ chưa từng xem con là người ngoài! Thiếu Thương, nhanh đưa Tích Triều về nhà đi, ngồi xe lửa lâu vậy chắc đều mệt cả rồi.” Sau đó không dài dòng đẩy họ ra khỏi cửa bệnh viện, rồi hướng theo bóng lưng của họ réo, “Nhớ phải đi mua đồ đó!”

Hai người đi vào siêu thị, Thích Thiếu Thương thẳng hướng khu đồ lạnh, nhanh nhẹn từ trong tủ lạnh lấy ra ngư hương nhục ti, mộc tu nhục, cung bảo kê đinh vân vân, không đợi anh bỏ vào xe đẩy, đã bị Cố Tích Triều giật hết rồi bỏ lại từng cái từng cái một, “Ăn mấy thứ này không tốt, chúng ta qua kìa mua đồ ăn.”

“Nhưng ba tôi ngoại trừ nấu mì ra cái gì cũng không biết!” Đương nhiên là cha nào con nấy, chính anh đi vào bếp cũng chỉ gây thêm phiền hà.

“Tôi biết!” Cố Tích Triều quẳng lại hai chữ xoay người đi đến khu đồ tươi.

Thích Thiếu Thương hơi sửng sốt, chốc lát sau vui sướng đẩy xe đi theo.

“Tích Triều, cậu...... Không ngại ở nhà tôi chứ?” Thích Thiếu Thương dựa vào tay vịn xe đẩy, nhìn nhìn Cố Tích Triều chọn rau.

“Nếu tôi không chịu, chú lại sẽ nói tôi xem như người ngoài.” Cố Tích Triều cúi đầu chuyên tâm lựa đồ ăn, “Tôi đây là giữ thể diện cho chú.”

“Tôi biết,” Cố Tích Triều cười tiến đến cạnh cậu, “Cậu là giữ thể diện cho ba tôi, không có tí xíu liên quan tới tôi, đúng hay không?...... Lại trừng tôi!...... Ý ý, tôi không ăn bắp cải, đổi xà lách được không?......”
Bình Luận (0)
Comment