[Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình

Chương 2

Mười hai giờ, buổi học sáng kết thúc, Cố Tích Triều không đi căn tin mà về thẳng ký túc xá, lúc này đến căn tin, chỉ sợ cướp được cơm người cũng tan nát.

Vừa vào cửa phòng 728, không ngoài dự đoán nhìn thấy ai đó bị thầy giáo đuổi ra khỏi lớp nhân tiện trốn luôn hai tiết phiên dịch đang vừa ăn cơm vừa cùng anh em trong ký túc xá tán dóc rất vui vẻ, hai lúm đồng tiền thật sâu rất là bắt mắt.

Vừa thấy Cố Tích Triều trở về, Thích Thiếu Thương lập tức chạy ra đón, cầm theo hộp cơm đưa tới trước mặt cậu, “Tích Triều, tôi đã mua cơm dùm cho cậu, đúng mười một giờ năm mươi lăm phút, còn rất nóng, nước nóng tôi cũng đã lấy giúp cậu, hì hì.....” vẻ mặt cười nịnh nọt.

Cố Tích Triều liếc anh một cái, tức giận nhận lấy hộp cơm.

Thích Thiếu Thương cười hì hì dựa sát lại, “Tích Triều, thầy giáo trẻ kia cậu giúp tôi đòi lại công bằng đi?”

Cố Tích Triều hừ lạnh không đáp một tiếng, ngồi xa một chút mở hộp cơm ra, cá kho, cần tây xào thịt, đúng là món cậu thích, khóe miệng không giấu được khẽ cong.

Thích Thiếu Thương sáp đến gần, chớp đôi mắt to vẻ mặt mong đợi.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, thì đừng mong ăn được cơm, Cố Tích Triều buông đũa chùi chùi tay, lấy trong cặp ra một xấp giấy dày đặt trước mặt Thích Thiếu Thương.

Cầm hai cuốn tập chép bài đặt vào tay Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều nói, “Hai cuốn này..... là chép bài ngữ âm và phiên dịch..... Yên tâm, hôm nay thầy dạy phiên dịch không điểm danh.....”

“Vậy sao.....” Thích Thiếu Thương thở dài nhẹ nhõm, thầy dạy phiên dịch hay nói anh không biết sợ là gì, anh lo lắng nhất là thầy giáo trẻ dạy học ngữ âm vạn nhất tố cáo với Hoàng biến thái, anh chắc chắn chịu không nổi.

Cố Tích Triều lại đưa cho anh sáu bảy túi giấy, “Đây là hồ sơ đảng viên dự bị chuẩn bị tham gia và người tích cực, bên trong là ý kiến của mọi người, ý kiến của chi bộ, ý kiến của viện hệ đề cử vân vân..... Dù sao cậu cũng biết nên điền thế nào.....”

Thích Thiếu Thương nhìn nhìn bảng khai hồ sơ thật dày trong túi giấy, nhìn nhìn Cố Tích Triều, “Cái này.....Cái này hình như là do cậu làm bí thư chi bộ phụ.....” chữ “trách” dưới ánh mắt sắc bén của Cố Tích Triều nuốt trở vào.

Kế đó Cố Tích Triều vứt cho anh một tờ giấy, “Kế hoạch hoạt động của hội học sinh!Mấy người trong hội học tập không nhìn đến? Tiếng Anh, ngày thi đấu diễn thuyết, biện luận tiếng Anh..... Tóm lại cậu giúp tôi viết tường tận kế hoạch lên giấy!”

Thích Thiếu Thương oán hận nhìn tờ giấy kia, than thở như muỗi kêu, “Tôi là ở hội thể dục.....”

“Thế nào?Có ý kiến?” Cố Tích Triều dù bận vẫn ung dung nhìn mặt Thích Thiếu Thương nhăn một đống.

“Không..... không.....” Thích Thiếu Thương nhanh chóng lắc đầu, là đang cầu xin người ta mà!

“Vậy thì tốt!”Cố Tích Triều cười cười, “Còn có luận văn Đặng luận cậu giúp tôi viết luôn đi!..... Ừ, cứ như vậy, tôi ăn cơm tiếp.”

Không nhìn gương mặt khổ qua của Thích Thiếu Thương nữa, Cố Tích Triều cúi đầu ăn cơm, được một lúc hình như nhớ tới cái gì quay qua nói với Thích Thiếu Thương, “Thầy giáo trẻ kia..... Cậu không cần lo lắng, tôi cùng thầy ấy nói chuyện rồi, chuyện hôm nay thầy sẽ không truy xét, cũng sẽ không mách lẻo.....”

Không đợi gương mặt nhăn nhó của Thích Thiếu Thương giãn ra, Cố Tích Triều lập tức dùng một ánh mắt sắc bén nhìn qua, “Cậu đừng đắc ý, tôi chỉ không muốn danh dự của lớp chúng ta bị tổn hại! Cậu làm lớp trưởng thế nào, còn làm Đại đương gia nữa! Trong lớp náo loạn như vậy cũng không thấy cậu quan tâm, còn dẫn đầu quậy phá! Chọc giận thầy giáo rồi bỏ chạy mất dép, còn lại cục diện rối loạn bắt tôi dẹp dùm cậu! Tôi cho cậu biết, không – có – lần – sau!”

Thích Thiếu Thương vội gật đầu không ngừng, “Phải..... Phải..... Tôi sai rồi, không có lần sau..... Tích Triều, cơm nhanh nguội lắm, mau ăn đi!”

Thành viên trong phòng 728 đều không nhịn được cườithầm, tiết mục như vậy bọn họ đã xem cả chục lần, nhưng lần nào xem cũng cảm thấy rất thú vị, hai người kia, tình cảnh này, nhìn thế nào cũng giống người vợ nhỏ lợi hại đang dạy dỗ người chồng không nên thân —— Đương nhiên, những lời này không ai có can đảm nói ra, trừ phi có người ngại sống lâu.

Lúc lão Đại phòng 728 trở về, vừa vặn nhìn thấy Cố Tích Triều gương mặt giận dữ khoa tay múa chân và Thích Thiếu Thương đang ủ rũ khom lưng cuối đầu, thuận miệng nói một câu, “Ai da, tiểu Cố, lại đang dạy vợ (dạy Thích) à!”

Không đợi Cố Tích Triều mở miệng, Thích Thiếu Thương liền nhảy dựng lớn tiếng kháng nghị, “Lão Đại ngươi nói gì sai rồi! Tích Triều là vợ mới phải chứ!” —— Người không sợ chết tại đây nè! —— “Tích Triều khi còn nhỏ đã nói phải gã cho ta!”

“Đó là chuyện lúc nhỏ có được không!”Cố Tích Triều đập bàn đứng lên, gương mặt đỏ bừng.

Đám bạn thân trong ký túc xá mặt cũng đỏ bừng, kiềm chế không cười.

Thích Thiếu Thương nhảy “vèo” một cái ra phía sau lão Đại trốn, lộ ra cái đầu, mặt vui vẻ cười, “Dù sao cậu cũng nói “Tôi bằng lòng”, còn nhận nhẫn của tôi cho cậu mà!” Đương nhiên là nhẫn cỏ —— “Bà xã, cậu đừng hòng chối!”

“Thích! Thiếu! Thương!” Cố Tích Triều nghiến răng nghiến lợi, nắm tay thật chặt đến nỗi vang lên tiếng “răng rắc”.

Thích Thiếu Thương thấy tình hình không ổn, nhanh chóng chạy lui đến cửa, nếu không chạy trốn sợ là chết không toàn thây.

“Tiểu Tứ, đóng cửa!” Cố Tích Triều hướng về người đứng cạnh cửa quát lớn.

Cánh cửa hy vọng ở trước mặt Thích Thiếu Thương bị một bàn tay nhanh nhẹn khóa trái cửa.

Chạy trời không khỏi nắng, Thích Thiếu Thương suy nghĩ, sau này nhất định phải hối lộ hối lộ tiểu Tứ.

.........

Buổi chiều, lớp nghe, Thích Thiếu Thương vẫn buồn ngủ như cũ, nhưng vừa động khóe miệng liền vô cùng đau làm cho anh ngáp cũng không dám, thẳng đến nước mắt lưng tròng. Ai oán nhìn ai đó đang chăm chú nghe tai phone, sờ sờ khóe miệng, thở dài, tên kia đánh người ta thật là không chút lưu tình mà!

“Now, I will find someone to answer the first five questions.” Nghe xong một đoạn băng, thầy giáo chuẩn bị tìm người trả lời câu hỏi, Thích Thiếu Thương nhanh chóng lấy lại tinh thần, phát hiện mình nãy giờ không nghe gì hết.

Ánh mắt thầy giáo nhìn quanh lớp một vòng, nói lớn, “D4, please!”

May mắn mình là C4, Thích Thiếu Thương thở dài nhẹ nhỏm một hơi, nhưng mà —— D4?

Chỉ thấy Cố Tích Triều bên cạnh không chút lo lắng tháo tai phone ra, cao giọng trả lời, “No.1 is B, No.2 is C......... That’s all.”

Giọng nói nghe rất hay! Nhất là lúc truyền tới lỗ tai, mang theo một chút trầm thấp và kỳ ảo, Thích Thiếu Thương nghĩ, so sánh xuống, giọng của phát thanh viên radio thật sự không dám khen tặng.

“Excellent!” Trong toàn bộ đáp án, thấy giáo không khỏi tán thưởng, nói tiếp, “The next five questions, who will.....”

Thích Thiếu Thương lại bắt đầu hồi hộp, vạn nhất bị gọi trúng rất mất mặt, vì thế ——

“Tích Triều, Tích Triều, cho tôi xem đáp án được không?” Thích Thiếu Thương nhỏ giọng năn nỉ.

Người bị kêu không hề phản ứng, chỉ cúi đầu xem sách giáo khoa.

“Tích Triều ——”

Không để ý tới.

“Tích Triều ——”

Vẫn là không để ý.

Không còn biện pháp, chơi đòn sát thủ vậy ——

“Bà xã!!”

“Ai là bà xã của ngươi!”Cố Tích Triều không nhịn được nữa thấp giọng quát.

“Ha ha ha ——” Cả lớp cười ầm lên.

Kỳ thật tiếng của Cố Tích Triều không lớn, đáng lẽ ngoại trừ Thích Thiếu Thương không ai nghe thấy, nhưng mà —— micro thầy giáo đưa cậu trả lời câu hỏi khi nãy vẫn mở quên chưa tắt, mà chính cậu cũng quên trả micro về, vì thế cả lớp —— đều nghe thấy!

Cố Tích Triều lập tức đỏ bừng, hung hăng trừng mắt Thích Thiếu Thương liếc một cái, phát hiện tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện vậy mà dám cười! Nếu không phải đang ở trong lớp học, cậu khẳng định sẽ vung một quyền qua.

“Tích Triều, chờ tôi với!”

“Cách xa tôi một chút!”

Cố Tích Triều lướt qua trước xe ôtô, Thích Thiếu Thương đuổi theo ở phía sau không rời, hai bánh xe cũ nát vang lên lang keng bang lang, cứ như vậy một đường rượt đuổi chạy về ký túc xá.

Thở hổn hển bò lên tầng bảy, Thích Thiếu Thương đi theo cậu đến cửa phòng 728, vừa định đi vào, cậu quay đầu quăng cho anh cái nhìn xem thường, người kia sững sờ, chỉ trong chớp mắt sau, cửa “Rầm” một tiếng đóng lại.

Kế đó Thích Thiếu Thương nghe được Cố Tích Triều nói với bạn học ở trong ký túc xá nói, “Hôm nay không ai được cho tên hỗn đản kia tiến vào!”

Lần này xong rồi! Anh thà rằng Cố Tích Triều đánh anh hai quyền, cũng không muốn bị cậu bỏ mặc ngoài cửa không để ý tới. Thích Thiếu Thương ủ rũ trở về phòng 731, nằm sát trên tấm trải giường đau khổ suy nghĩ xem làm thế nào để giập tắt tiểu hỏa sơn đang bạo phát. Mãi đến khi anh em trong ký túc xá ăn xong cơm chiều trở về, anh vẫn còn là đầu gỗ ngồi một chỗ buồn phiền.

“Đại đương gia, xích qua bên kia đi, trả chỗ này cho tôi!” Mục Cưu Bình ồn ào chen qua.

Thích Thiếu Thương một cước đạp tới, “Đi!Đến chỗ tiểu Mạnh ngồi đi!”

“Đây là giường của tôi.....” Mục Cưu Bình lầm bầm bỏ đi, lúc Đại đương gia không vui bớt chọc thì tốt hơn.

“Cộc cộc cộc ——”

“Ai đó?”

“Thích Thiếu Thương có ở đây không?”Là tiểu Tứ phòng 728.

Thích Thiếu Thương lập tức từ trên giường bắn ra, chạy đi mở cửa.

“Còn chưa ăn cơm sao? Tiểu Cố nấu mì, kêu cậu qua ăn.”Tiểu Tứ nói.

Thích Thiếu Thương ngoáy ngoáy lổ tai, anh không có nghe lầm chứ? Cố Tích Triều nấu mì cho anh ăn?

“Không cần lo, cậu không đi tiểu Cố mới giận!” tiểu Tứ vươn tay nắm Thích Thiếu Thương đang ngớ ra kéo đi, thẳng đến phòng 728.

Tới cửa phòng 728, Thích Thiếu Thương hít hít cái mũi, ừm, mùi sườn kho, rất thơm, nếu là lúc khác, anh đã sớm chảy nước miếng ba ngàn trượng, tài nấu ăn của Cố Tích Triều cũng rất tuyệt, nhưng mà lần này —— cậu thật sự không có hạ độc ở trong sao?

Nhìn thấy Thích Thiếu Thương đứng ở cửa, Cố Tích Triều xoay qua nhìn anh cười hết sức “Ngọt”.

Thích Thiếu Thương thoáng cái tâm viên ý mã, nụ cười như vậy —— Chỉ sợ dù là ai nhìn thấy đều phải tim đập thật nhanh.

Sau đó anh liền bước vào trong mà không thể không chế đại não, ngồi xổm bên cạnh Cố Tích Triều nhìn mì trong nồi, quả là rất thơm, bụng Thích Thiếu Thương bắt đầu kêu “ọt ọt”, thật sự đói bụng.

“Hai người từ từ ăn, chúng tôi đi học đây!” Bọn tiểu Tứ học chung lớp báo chí ôm sách vở rời khỏi.

Mấy người thuộc lớp luật có hoạt động, căn bản không có về.

Thích Thiếu Thương âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, lần này cho dù bị chỉnh thật sự thảm, ít nhất sẽ không mất mặt với người ngoài —— Mặc dù ở phòng 728, mặt mũi của anh từ sớm đã không còn.

“Được rồi, có thể ăn.” Cố Tích Triều vừa nói vừa rút dây điện, ngẩng đầu nhìn Thích Thiếu Thương, vẫn cười rất hòa nhã, “Cậu thích ăn cay, thêm chút tương ớt đi!”

Thích Thiếu Thương chỉ có thể gật đầu, dù sao từ lúc tiến vào anh đã quyết định, chính là Cố Tích Triều thật sự hạ độc anh vẫn muốn ăn, hơn nữa phải toàn tâm toàn ý ăn mặt không đổi sắc không câu oán hận.

Lúc Cố Tích Triều bỏ thêm tương ớt vào trong nồi, tim Thích Thiếu Thương vẫn không tự chủ được đập liên hồi, vạn nhất tay cậu “không cẩn thận” run một chút đem cả chai tương ớt đổ vào, vậy thì có thể —— hoàn hảo, lần này Thích Thiếu Thương cũng lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử.

Lúc mì đổ ra hương thơm ngào ngạt, Thích Thiếu Thương xúc động muốn khóc, Cố Tích Triều thật sự dễ dàng tha thứ cho anh như vậy sao?

“Chút nữa theo tôi đến hội học sinh.” Thản nhiên nói, nghe không thấy bất kỳ cảm xúc nào.

“A?” Thích Thiếu Thương từ trong hộp cơm ngẩng đầu nhìn Cố Tích Triều.

“Hội trưởng Lý vừa mới gọi điện tới nói ta đến làm thêm giờ.” Cố Tích Triều đem nước và mì còn lại trong nồi đổ vào hộp cơm của Thích Thiếu Thương, “Ăn nhiều một chút, đêm nay hội rất nhiều việc..... Thông tin đăng ký của học sinh cả trường phải nhập lại lần nữa, hệ thống cũ cần phải đổi mới.....”

“Toàn trường?!” Thích Thiếu Thương phun cả ngụm nước, “Vậy, vậy là hơn vạn người hả!!..... Cậu..... Cậu đừng trừng tôi.....” Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương lập tức xìu xuống ba phần, “Công việc cậu giao cho tôi còn chưa làm xong?Cậu..... Cậu không giận tôi chứ?”

Cố Tích Triều thu dọn nồi cơm điện và hộp cơm định đem vào nhà tắm rửa, lúc đi tới cửa quay đầu lại, trên mặt mang theo ba phần tức giận, nghiến răng nghiến lợi oán hận, “Lần sau còn dám nói lung tung có tin tôi thật sự đổ hết chai tương ớt vào cho cậu ăn chết luôn.”

Thích Thiếu Thương dám khẳng định, cậu vừa rồi nhất định đã có ý nghĩ đó, vì thế nhanh bước lên tiếp nhận nồi chén trong tay cậu, “Tôi đi rửa!” sau đó cười hì hì tiến đến bên tai cậu nói, “Tích Triều, kỳ thật cậu cũng không muốn chỉnh tôi như vậy có phải không?” Nói xong nhanh chóng vọt đi, tránh được chiếc đũa do Cố Tích Triều phóng tới, chuồn vào phòng tắm.

Công việc trợ lý của Cố Tích Triều ở hội học sinh là nhà trường phân công cho những học sinh cần được trợ giúp để theo học, công việc này đơn điệu buồn tẻ rườm rà mà lại không cần đến kỹ năng, đã nhàm chán lại làm mệt người, nếu không vì tiền lương đủ cho sinh hoạt phí một tháng của mình, cậu đã sớm từ bỏ.

Người bên ngoài nhìn vào, Cố Tích Triều quả thực là một siêu nhân, đã là bí thư chi đoàn của lớp, lại là hội trưởng hội học sinh hội học tập, còn là tổ phó tổ văn học, vừa làm việc của hội học sinh, lại thường xuyên ở bên ngoài kiêm luôn dày kèm và vân vân, một người cùng lúc làm nhiều chuyện như vậy, đương nhiên rất bận rộn!

Nhưng người hiểu rõ cậu đều biết, thực ra siêu nhân chính là Thích Thiếu Thương, bởi vì Cố Tích Triều gần như đem tất cả công việc không có không cần kỹ năng hoặc là không có ý nghĩa cần phải làm —— Tóm lại là chuyện có thể giao cho người khác làm toàn bộ giao cho Thích Thiếu Thương, bản thân Thích Thiếu Thương cũng là thân kiêm hai chức gần như gánh vác hai phần ba công việc của cậu.

Đối với việc này, Cố Tích Triều đúng lý hợp tình —— Không để cho anh có thời gian làm việc khác, cái tên kia còn không ngủ thành đầu heo!

Mà Thích Thiếu Thương tuy ngoài miệng hay nhiều lời oán hận, than vãn thế giới này không công bằng, mình chính là một nhân công bị áp bức dã man, Cố Tích Triều cậu so với địa chủ tư bản còn ác hơn..... Nhưng trên thực tế, mỗi khi nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Cố Tích Triều, anh chỉ hận mình không thể giúp cậu chia sẻ. Đối với người cùng anh chơi từ nhỏ đến lớn, bạn bè hiểu rõ lẫn nhau, anh cảm thấy đau lòng.

Dù sao cuộc sống của anh cũng không chịu áp lực gì, mà Cố Tích Triều còn phải lo lắng về sinh hoạt phí.

“Tích Triều, trước gọi điện thoại về nhà rồi hãy đến hội học sinh.”

“Hả, được.”

Thích Thiếu Thương gọi điện thoại về nhà, không ai bắt máy, gọi đến văn phòng bệnh viện, cũng không ai bắt máy.Thích Thiếu Thương không khỏi lộ vẻ lo lắng.

“Gọi tới nhà của tôi thử xem.”Cố Tích Triều đề nghị.

Thích Thiếu Thương làm theo, rất nhanh đầu dây bên kia truyền đền giọng nói dì Cố.

“Là tiểu Thích à..... Cha mẹ cháu ở bệnh viện họp hội nghị khẩn cấp rồi, không biết phải họp đến lúc nào..... Họ đoán cháu sẽ gọi điện thoại về, nhờ dì nói với cháu là đừng lo lắng họ không sao..... Thực ra buổi chiều ba cháu có gọi điện tới nhưng không gặp cháu..... Vậy còn..... Tích Triều đâu?” Khi nói đến Tích Triều, giọng của dì Cố trở nên dè dặt.

“Dạ, cậu ấy ở đây..... Tích Triều, lại đây.”Thích Thiếu Thương đưa ống nghe qua.

Cố Tích Triều lưỡng lự tiếp điện thoại, nhỏ giọng gọi một tiếng “Mẹ”.

“Con khỏe lắm.....”

“Mẹ có khỏe không?”

“Mẹ cũng bảo trọng.”

.............

Nghe Cố Tích Triều nói chuyện qua điện thoại, Thích Thiếu Thương rất là bất đắc dĩ thở dài, đã nhiều năm như vậy, người này, nói lời quan tâm với mẹ của mình vẫn không được tự nhiên như vậy!

“Chết rồi!” trên đường chạy xe đến hội học sinh, Thích Thiếu Thương bỗng nhiên kêu lên.

“Chuyện gì vậy?”Cố Tích Triều kinh ngạc hỏi.

“Lúc nãy quên nói với dì Cố, sau này tốt nhất là bớt tiếp xúc với ba mẹ của tôi —— không chừng họ từ bênh viện ra mang theo ít nhiều vi khuẩn độc hại!” Thích Thiếu Thương vẻ mặt rất chân thành.

“Đồ ngốc! Họ không biếttiêu độc sao?” Cố Tích Triều nở nụ cười.

Hai bánh xe lung lay mạnh một cái, Thích Thiếu Thương xém chút lái không xong, nụ cười như vậy, nhìn nhiều năm như vậy, lực miễn dịch của anh cũng càng ngày càng kém.

Ánh trăng vừa lên cũng nhu hòa hơn.

Bão táp lại không biết khi nào sẽ đến?
Bình Luận (0)
Comment