Thái Nhất so với ai khác đều rõ ràng, tam giới hàng rào chính là vạn năm trước, Trạc Thanh Thần Quân vì không cho hai giới Tiên Yêu khởi xung đột, lại vì bảo hộ nhân tộc vốn nhỏ yếu nhất trong tam giới, mới dùng Sơn Hải Đồ phân thiên địa làm ba mảnh, kiến chắn hàng rào, từ đó tam giới mới có thể từng nơi độc lập.
Sơn Hải Đồ chính là thiên địa chí bảo, đừng nói phàm nhân, ngay cả Tiên giới thượng tiên, muốn từ nhân gian phá vỡ đều thực khó khăn, cho nên Cố Khê Nghiên có thể dễ dàng mở ra kết giới, tám phần mười đã chứng minh thân phận thực sự của nàng.
Thái Nhất càng nghĩ càng thấy hoảng loạn: "Truyền Phong Sóc thượng tiên đến!"
Phong Sóc tiến vào có chút khom mình hành lễ, lại cùng hai người Hỏa Thần chào hỏi, lúc này mới thần sắc bình tĩnh mà nhìn Thái Nhất.
Thái Nhất quay trở lại thư án, trầm giọng nói: "Phong Sóc, Thần Quân nhà ngươi năm đó có từng để lại di huấn?"
Phong Sóc khẽ lắc đầu: "Chưa từng, lúc Thần Quân tiến vào tế đài, một lời cũng chưa lưu."
Thái Nhất gấp gáp đứng dậy, ánh mắt khóa lấy biểu tình của nàng: "Di vật do Thần Quân để lại đâu? Mấy năm nay có từng phát sinh biến hóa?"
Phong Sóc giữa mày tràn đầy đau xót: "Thần Quân nhà thủy tạ dĩ nhiên bị niêm phong, một trì hoa sen ngàn năm khô héo, ngay cả Hồng Hoang Kiếm theo ngài ấy từ thuở thiên địa sơ khai cũng đều linh thức tàn lụi, chưa hề có bất luận động tĩnh gì."
"Ý của ngươi là, Thần Quân đã hoàn toàn tiêu tán tam giới?" Thái Nhất trong lòng trăm mối nghi ngờ, vẫn luôn gắt gao nhìn Phong Sóc.
Phong Sóc bi thương khó nén: "Năm đó hỗn độn kết giới rách nát nghiêm trọng, Thần Quân không cách nào khác, phải dụng vạn năm tu vi của mình, tẫn cả thần hồn đi trấn áp kết giới, thật đáng tiếc, chỉ cần có một vị thượng thần dám đứng ra chia sẻ gánh nặng cùng Thần Quân, ngài ấy cũng không đến mức rơi vào hồn phi phách tán."
Thái Nhất sắc mặt xanh trắng đan xen: "Thượng tiên đây là đang oán trẫm?"
"Không dám." Phong Sóc cười lạnh: "Ta biết bệ hạ muốn hỏi cái gì, ta có thể chứng thực, Thân Quân ngàn năm trước đã tuẫn đạo, nguyên thần đều diệt, vô luân hồi. Nếu có thể, ta so với ai khác đều hy vọng ngài ấy có thể trở về."
"Nhưng là Viêm Dương nói cho trẫm, ngươi ra tay cứu phàm nhân kia?" Hắn trong mắt sáng tối biến ảo, như lửa cùng băng không ngừng cuồn cuộn.
"Bệ hạ, tướng mạo người kia rất giống Thần Quân, ta không đành lòng, hơn nữa Thủy Tổ Thần có chế định, nghiêm cấm Tiên gia tru sát người phàm, ta cảm thấy mình làm không sai."
Phong Sóc một bộ chính trực lẽ thẳng khí hùng, Thái Nhất cũng không thể làm gì, phất ống tay áo: "Lui xuống, trở về Bồng Lai đảo tự xám hối đi."
Phong Sóc cúi đầu rời khỏi đại điện, bình tĩnh đến khiến Thái Nhất cảm giác chính mình đang vô cớ gây rối.
Hỏa Thần ở một bên vẫn luôn cau mày, hắn đối với chuyện cũ năm xưa ái hận gút mắt cũng không hứng thú, hắn chỉ biết, nếu để Diệp Thấm Minh có thể trở mình, chính là vô tận uy hiếp đối với Tiên giới. Ngàn năm trước nếu bọn hắn đã dám làm chuyện kia rồi, hiện tại càng nên nhổ cỏ tận gốc, người kia có phải Trạc Thanh Thần Quân hay không, đều không quan trọng. Ngay cả Thần Quân vô song cũng bị bọn hắn đưa vào chỗ chết, nói gì một phàm nhân gầy yếu.
"Bệ hạ, nàng có thể mở ra kết giới, Yêu Đế thà rằng nhận một cái liệt hỏa của thần, cũng quyết tâm cứu nàng, liền đủ thuyết minh nàng quan trọng đến bực nào, chỉ cần bắt lấy nàng, sau đó ép chết Yêu Đế là việc dễ như trở bàn tay."
Thái Nhất trầm ngâm hồi lâu, hoãn thanh nói: "Truyền lệnh, đưa thêm ba vạn thiên binh đến Minh Thủy, bằng mọi giá phải đạp đổ ranh giới, còn nữa, phái người gặp Cửu Anh, đưa minh ước của trẫm cho hắn, chỉ cần hắn có thể bắt lấy phàm nhân kia giao cho Tiên giới, trẫm liền dốc toàn lực trợ hắn đăng vị!"
Khúc Tĩnh cùng Viêm Dương đều cả kinh, hai người liếc nhau, cúi đầu nói: "Tuân chỉ."
Diệp Thấm Minh một đường cưỡi gió đến Cửu U Cung, nhìn trước mắt tòa đại điện lạnh lẽo ám trầm, nằm ở trên đỉnh cao nhất nơi Hàn Uyên Chi Hải, mang theo cỗ ngạo khí sánh cùng thiên địa. Ngoài điện hàng loạt cột trụ sừng sững chọc trời điêu khắc Xích Viêm Kim Nghê song thú thời thượng cổ, bộ mặt dữ tợn, bễ nghễ gian tà đáng sợ, hai mắt phát ra hồng quang xuyên thấu người bước vào.
Diệp Thấm Minh nhìn cũng không nhìn, trực tiếp giẫm bước đi vào, lập tức hai tên yêu binh mặc trọng giáp xuất hiện ở cửa cung, trong tay trường binh tế ra: "Là ai dám to gan xông vào?"
Diệp Thấm Minh cười lạnh một tiếng: "Cửu Anh đại nhân nhà các ngươi cũng thật phô trương, bổn quân có việc tìm hắn, tránh ra."
"Quân thượng có lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào."
"Quân thượng?" Diệp Thấm Minh ánh mắt lạnh lẽo quét qua, hai tên thủ vệ tức khắc bị đông lạnh đến ngừng thở, thân thể căng cứng.
"Bổn quân không biết hắn lúc nào đăng lên đế vị, vừa vặn đến nhìn thử." Dứt lời Diệp Thấm Minh dưới chân vừa động, trong nháy mắt dừng ở sau lưng hai tên thủ vệ, phất tay đem bọn hắn đánh văng ra ngoài, bích tiêu trong tay lại xoay một vòng, đem mắt song thú trên cột đều chém rớt, hủy đi trận pháp bảo hộ nơi cửa.
Cửu Anh phát hiện có người xông vào, trên mặt lãnh giận khó nén, vừa mới tế ra binh khí, một bóng người liền xẹt qua trước mặt hắn, thẳng ngồi ở trên đại diện.
Diệp Thấm Minh đoan chính ngồi trên Cốt Vương Tọa, khẽ liếc nhìn người bên dưới: "Muốn tìm ngươi thật khó đấy, quân thượng."
Cửu Anh sắc mặt khẽ biến, có chút lùi về sau, nắm chặt trường thương trong tay.
Diệp Thấm Minh cũng không rãnh cùng hắn đánh thái cực, một cái thuấn di đến trước mặt hắn, trong mắt hồng quang tất lộ, khí thế toàn bộ khai hỏa, ép đến Cửu Anh chịu không nổi phải quỳ một gối xuống. Cửu Anh tức khắc phát hiện Diệp Thấm Minh tu vi so lúc trước càng tinh tiến, hắn nhìn cặp mắt đỏ rực kia, nhịn không được xuất một thân mồ hôi lạnh.
"Cửu Anh, ta có thể không cần yêu đế chi vị, cũng có thể chấp nhận ngươi một phương làm càn, nhưng ngươi nhớ kỹ, không được phép tổn hại Yêu giới, càng không được phạm đến ranh giới đế cung của ta, người Tiên giới vẫn là tránh xa một chút, rõ chưa?"
Cửu Anh cắn răng, một tay chống trường thương đứng lên: "Ta không hiểu ý tứ của ngài."
"Hừ, không hiểu? Đánh một trận liền hiểu." Dứt lời, Diệp Thấm Minh tế ra bích tiêu hướng Cửu Anh chém tới, tốc độ nhanh như tia chớp khiến Cửu Anh con ngươi co chặt, lập tức thuấn di bay ra ngoài, Diệp Thấm Minh theo sát không bỏ, hai người trực tiếp ở trên đỉnh Cửu U Cung mà lăng không đối chiến.
Một trận chiến này giằng co suốt một ngày, toàn bộ chúng yêu ở Hàn Uyên Chi Hải đều vây tới xem, nhưng là không một cái dám tới gần. Hàn Uyên vốn ngàn dặm sương tuyết, khắp nơi hàn băng ngưng tụ, một mảnh tuyết vực đều bị Diệp Thấm Minh nghiền thành bọt nước, vô số vụn băng đầy trời phi dương, tiếng ầm ầm sụp đổ vang lên không ngừng.
Hai bên yêu lực mãnh liệt nện vào nhau, Cửu Anh trường thương đều cong vòng, bị đánh dội về sau mấy chục trượng, từ trên nóc đại điện rớt xuống, trong miệng phun ra ngụm máu, mà trên bụng hắn bị khoét một lỗ hổng, máu ào ào tuôn ra. Hắn nửa quỳ ở trên tuyết, sắc mặt trắng bệch nhìn Diệp Thấm Minh.
Diệp Thấm Minh chậm rãi đáp xuống, tay phải nắm chặt Bích Tiêu, máu đỏ sậm từ tay nàng chảy dọc theo thân kiếm xanh lục, rơi vào trong lòng tuyết trắng biến mất vô ảnh.
Nàng khóe mắt dư quang liếc nhìn Cửu Anh, thong dong thu lại Bích Tiêu, từng bước đi đến trước mặt hắn: "Ngươi có thể không phục ta, nhưng ngươi không thể phụ Yêu giới, càng không nên học theo dáng vẻ ti tiện của đám người kia, nhẫn nại của ta, là có giới hạn."
Cửu Anh ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Diệp Thấm Minh rời đi, che lại ngực khụ ra một búng máu, hung hăng cắn chặt răng, trong mắt một mảnh ám trầm.
Thẳng đến về tới Thiên Diệp Cung, Diệp Thấm Minh mới che lại ngực lảo đảo vài bước, vừa rồi máu vọt lên nơi yết hầu bị nàng mạnh mẽ áp xuống, khiến sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, thân thể cũng khó chịu lợi hại. Dáng vẻ này nàng không nghĩ đi tìm Cố Khê Nghiên, sẽ khiến nàng ấy lo lắng, nghĩ nghĩ xoay người đi Thiên Điện, vừa lúc gặp Chức Cẩm từ tẩm điện ra tới.
Chức Cẩm thấy nàng không thích hợp, vội tiến lên vài bước: "Quân thượng, ngài làm sao vậy?"
Diệp Thấm Minh khoát khoát tay, nàng nhìn đồ vật trong tay Chức Cẩm, hơi hơi mỉm cười: "Cố tiểu thư pha trà sao?"
Chức Cẩm sửng sốt, gật gật đầu, chỉ là trong mắt còn có lo lắng: "Quân thượng, ngài bị thương?" Chức Cẩm vừa lo lắng vừa kinh ngạc, ai có thể làm quân thượng bị thương.
"Không ngại, ta nghỉ ngơi một chút liền hảo, nhớ rõ không được nói cho Cố tiểu thư biết, nếu nàng hỏi ta, liền nói ta bận sự vụ, muộn chút mới về."
Chức Cẩm ứng, nhìn quân thượng đi Thiên Điện, nàng trong lòng vẫn là không bỏ xuống được, thẳng đến Quỷ Xa lại đây, nàng mới biết quân thượng cùng Cửu Anh đánh nhau ở Hàn Uyên Chi Hải, Cửu Anh bị thương rất nặng. Khó trách, quân thượng cũng bị thương. Nghĩ đến bên ngoài lời đồn thổi vô căn cứ, Chức Cẩm từng rống vào mặt đám yêu ba hoa kia, vô luận như thế nào, quân thượng như cũ có thực lực làm nơi này Yêu giới chi chủ.
Lúc Chức Cẩm đem cơm tối đến, Cố Khê Nghiên rót cho nàng một ly trà, ôn thanh nói: "Chức cô nương, cũng ngồi xuống nếm thử đi."
Chức Cẩm khom người lui về phía sau một bước: "Tiểu nhân không dám." Lúc quân thượng phái nàng tới đây, đã tỉ mỉ dặn dò nàng phải hầu hạ Cố Khê Nghiên thật tốt, cho dù người kia là phàm nhân, nàng cũng biết vị Cố tiểu thư này rất quan trọng đối với quân thượng. Phải biết rằng quân thượng xưa nay làm người cao ngạo, trừ bỏ Trạc Thanh Thần Quân, ngài cũng chưa từng đối bất luận người nào để bụng.
Cố Khê Nghiên ôn hòa cười, đem trà dịch đi qua, lại rót một tách cho Mộc Cẩn: "Đâu ra vượt qua? Ta cũng không phải chủ tử, chỉ là khách nhân. Chức cô nương tuy là theo lời Thấm Minh tới chiếu cố ta, nhưng cô vốn là tổng quản nơi này, cũng không phải người hầu, không cần như vậy. Hơn nữa ta nghe Thấm Minh nói, Yêu giới không chuộng lễ nghi phiền phức, tội gì trói buột chính mình, mời."
Chức Cẩm nhìn trước mắt nữ tử thanh nhã ôn hòa, có chút cảm khái, tuy là phàm nhân, lại tự mang một cổ quý khí, giơ tay nhấc chân đều cực kỳ giống tiên gia. Rõ ràng mắt manh, lại không chút ảnh hưởng nàng xử sự, bồi bên cạnh nàng thoải mái thật sự.
Nghe được nàng nói như vậy, Chức Cẩm cũng ngồi xuống, nhìn trước mặt một trản trà xanh, ngửi ngửi liền khen: "Trà thơm quá."
Mộc Cẩn ở một bên nghẹn hồi lâu, giờ phút này nghe được Chức Cẩm khen tiểu thư nhà mình, tức khắc thập phần đắc ý: "Dĩ nhiên, tiểu thư nhà ta phao trà chẳng những thơm, hương vị càng là tuyệt đỉnh, chỉ cần uống qua không người không nghiện."
"Mộc Cẩn." Cố Khê Nghiên bất đắc dĩ ngăn lại nàng thổi phồng, bên kia Chức Cẩm uống một ngụm, con ngươi đều sáng: "Mộc cô nương nói không sai, hảo uống."
Mộc Cẩn thấy thế hì hì cười, thò lại gần nhỏ giọng nói: "Chức Cẩm, ngươi ở Thiên Diệp Cung có phải chưa từng uống qua trà? Rốt cuộc quân thượng ngạo kiều nhà các ngươi nhưng là một cây trà thành tinh."
Chức Cẩm thần sắc cứng đờ, không biết nên như thế nào trả lời, Cố Khê Nghiên gõ nhẹ lên cái ót Mộc Cẩn: "Hồ nháo."
Mộc Cẩn ở một bên phun phun lưỡi, Cố Khê Nghiên cũng không để ý nàng, mở miệng hỏi Chức Cẩm: "Chức cô nương, Thấm Minh rời đi đã một ngày, có từng trở về qua?"
Chức Cẩm trong lòng một đốn, đúng như quân thượng dự liệu, Cố cô nương quả nhiên hỏi. Nàng sắc mặt bình tĩnh, không nhanh không chậm đáp: "Cố tiểu thư không cần lo lắng, quân thượng có sự vụ cần giải quyết, cho nên muộn sẽ về. Tiểu nhân nhất thời sơ sẩy, quên nói cho ngài."
Cố Khê Nghiên nghe xong gật gật đầu, rũ hạ con ngươi, có chút lo lắng nói: "Nàng có phải đi Cửu U Cung rồi?"
Một ngày này, Chức Cẩm đưa đến rất nhiều sách kỳ văn dị sự ở Yêu giới, Cố Khê Nghiên chọn ra mấy quyển, chủ yếu là Yêu giới Sơn xuyên địa chí, Yêu giới tứ phương thiên địa cùng chưởng quản tứ phương Yêu Vương, để Mộc Cẩn đọc cho nàng nghe, trong đó nàng lưu ý nhất là Cửu Anh, bởi vậy liền biết hắn ở Cửu U Cung.
Chức Cẩm sững sờ, tựa hồ không ngờ tới mới hai ngày, Cố Khê Nghiên liền rõ ràng chuyện ở Yêu giới như vậy, phản ứng kịp nàng mới đáp: "Tiểu nhân không biết."
Cố Khê Nghiên nguyên bản lo lắng, hiện nay phản ứng của Chức Cẩm càng khiến nàng thêm hoài nghi, cả ngày không thấy bóng dáng người kia, mà sớm nay rời giường, Diệp Thấm Minh cũng không nói cho nàng rốt cuộc đi làm chuyện gì.
Lại nghĩ đến Cửu Anh cấu kết Tiên giới, nàng lập tức đoán được Diệp Thấm Minh hẳn là đi tìm Cửu Anh. Cửu Anh thân là tứ đại Yêu Vương thực lực mạnh nhất, Diệp Thấm Minh hiện giờ trạng thái vẫn chưa khôi phục, lại vừa mới bị thương, nếu cùng đối phương nổi lên xung đột, tuyệt đối khó có thể toàn thân mà lui.
Chức Cẩm làm việc tinh tế, lập tức truyền đạt lại lời Diệp Thấm Minh. Cố Khê Nghiên nghe xong thoáng nhíu mày, hoãn thanh nói: "Chức cô nương, nàng ở đâu?"
Chức Cẩm đành phải dẫn Cố Khê Nghiên tới Thiên Điện, Cố Khê Nghiên tỏ ý Chức Cẩm các nàng lui xuống, để nàng một mình tiến vào. Nhìn theo Cố Khê Nghiên dò xét vách tường tiến vào Thiên Điện, Chức Cẩm quay đầu nhìn Mộc Cẩn, mặt có khổ sắc, vị Cố tiểu thư này quá nhạy bén rồi, quả thực là nhân tinh.
Cố Khê Nghiên bước chân có chút gấp, Diệp Thấm Minh không cho Chức Cẩm nói thật, kia khẳng định đã xảy ra chuyện, nghĩ đến Chức Cẩm nói Diệp Thấm Minh cùng Cửu Anh đánh lên một trận, nàng trong lòng liền ngăn không được lo lắng.
Mãi cho đến nàng vào thiên điện ngoại thất, bên trong mới truyền ra một tia động tĩnh.
"Ai?"
Cố Khê Nghiên nghe được nàng nói chuyện, đối phương ngữ khí hiển nhiên có chút thấp, hơi thở cũng thực loạn, lập tức không nói một lời nhanh chóng đi vào nội thất.
Diệp Thấm Minh vừa hỏi ra miệng liền biết được thân phận người tới, tức khắc có chút hoảng loạn thu linh lực, nàng phế phủ bị thương, yêu đan cũng xuất hiện một vết rạn nhỏ, cần một khoảng thời gian để chữa trị, lập tức muộn thanh ho khan lên.
Nàng duỗi tay muốn che giấu, Cố Khê Nghiên trong nháy mắt liền đến bên người nàng, cầm tay nàng, hai ngón tay đè lên dò xét kinh mạch.
Diệp Thấm Minh ngẩn người: "Nàng sẽ thuấn di thuật?"
Cố Khê Nghiên không để ý tới, sau một hồi mới buông tay nàng ra, trầm giọng nói: "Vì sao gạt ta?"
Diệp Thấm Minh thật cẩn thận nhìn nhìn, khóe miệng khẽ nhấp lộ ra một tia ý cười, tiểu người mù của nàng sinh khí.
Nàng ho nhẹ một tiếng: "Sợ nàng lo lắng, hơn nữa, ai bảo ta có được một khẩu phần lương thực biết tự giác như vậy." Trước kia ước gì hút lấy chút linh lực đối phương, hiện tại người kia chính là nàng sủng ở đầu quả tim, nơi nào muốn hút, chỉ là muốn hôn rồi lại hôn, nhưng là tiểu người mù đã học được cách truyền linh lực cho nàng.
Nói xong, nàng che miệng lại rầu rĩ nói: "Nàng đau lòng ta liền không được giận ta, không cần nghĩ hôn ta."
Cố Khê Nghiên quả thực bị nàng khí cười, lập tức đầu ngón tay hội tụ linh lực truyền vào kinh mạch nơi cổ tay nàng. Chỉ là cách làm này đối tu vi cao Diệp Thấm Minh tác dụng không lớn, nhưng có chút ít còn hơn không.
Thấy nàng chuyên chú cấp chính mình linh lực, Diệp Thấm Minh cũng không ngăn nàng nữa, chỉ là nhìn chằm chằm nàng ngây ngô cười. Tuy rằng nàng không thích yếu thế, càng không cho phép người khác ép buộc mình, nhưng là Cố Khê Nghiên đau lòng nàng, nàng vẫn là vui mừng thật sự.
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trà Xanh: Nàng không được giận ta, không được hôn ta...... A, chính là không được truyền linh lực. Hôn có thể nhiều hôn vài cái.
Bạch Liên: ......
Thần Quân tỏ vẻ, tư thế nào ta cũng có thể truyền linh lực.