Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 14

Bên vách núi cao chót vót, con yêu thú không rõ hình hài giơ bộ móng vuốt sắc nhọn lên chuẩn bị tận hưởng chiến thắng của mình.

Trước mặt nó vài bước, tiểu yêu thú nhỏ bé đến mức từng đợt tia chớp xẹt qua trong nháy mắt mới thấy được, bất động nằm trên đất.

Phong Hề Hành chưa từng tức giận như thế !

Cho dù là kiếp trước lúc bị Lâm Sơ Vân phản bội, hắn cũng có thể kiềm chế phẫn nộ, bình tĩnh rời khỏi Điểm Tinh Tông. Cho đến khi có đủ sức mạnh mới trở lại tìm Lâm Sơ Vân báo thù.

Còn hiện tại, nhìn mèo con không rõ sống chết bất động trên đất, Phong Hề Hành không thể áp chế sát ý trong lòng.

Nhện Yêu dừng lại, nó đã nhạy bén cảm nhận được mối nguy hiểm, nhanh chóng né khỏi mũi kiếm đang lao tới. Nhưng mà rất nhanh, vị trí bị kiếm chạm vào bắt đầu chậm rãi đóng băng, thậm chí chất độc của nó cũng không thể đem băng sương ăn mòn.

Vị trí bị đóng băng đã lan tới chân nó, Nhện Yêu ngã thật mạnh xuống đất, giẫy giụa muốn chạy đi lại bị sáu thanh băng kiếm đóng đinh xuống.

Nhện Yêu nhìn chằm chằm tên nhân loại đột nhiên xuất hiện, rõ ràng cảm nhận được linh lực trên người hắn còn chưa tan đi, tên nhân loại này vốn là mục tiêu lúc đầu của nó, là tên nhân tu đang Kết Đan.

Bất quá chỉ là tên nhân tu vừa Kết Đan mà thôi…

Trong mắt nó tràn đầy oán hận, đột nhiên ngẩng đầu lên phun ra một sợi tơ nhện cực độc. Tơ nhện bay nhanh về phía Phong Hề Hành, chỉ cần hắn dính một chút sẽ bị kịch độc trên tơ ăn mòn sạch sẽ.

Phong Hề Hành lạnh lùng nhìn Nhện Yêu, không có ý định tránh ra, trong giây phút tơ nhện chạm vào hắn liền bị khí lạnh trên Băng Không Y đóng băng, rơi xuống đất.

” Người bổn tọa che chở… Ngươi cũng dám động “

Một cỗ khí lạnh từ dưới chân Phong Hề Hành phóng tới trước mặt yêu thú, nâng nó từ dưới đất lên lơ lửng ở trên không. Mắt Phong Hề Hành không còn nhạt màu như trước, đã dần bị sắc đỏ bao trùm, nốt ruồi lệ vốn dĩ dùng để áp chế ma khí cũng bắt đầu không an phận lan ra.

Trong mắt Nhện Yêu tràn đầy sợ hãi, kẻ này rõ ràng chỉ mới vừa Kết Đan, khí tức trên người lại khiến nó không nhịn được run rẩy. Nó không nhịn được muốn cầu xin tha mạng nhưng miệng nó đã bị băng khí phong ấn.

” Nên trừng phạt ngươi thế nào đây… ” Phong Hề Hành chậm rãi mở miệng như thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này ” Nếu không… Trước tiên bẻ gãy vài cái chân của ngươi “

Vừa dứt lời, một chân của nó bị tàn nhẫn kéo ra, lăn xuống vách núi. Nhện Yêu điên cuồng giẫy giụa nhưng căn bản không trốn được băng khí đang áp chế nó.

Rất nhanh, tám chân của nó chỉ còn lại bốn, dưới thân chảy xuống mấy vệt máu độc màu tím đen. Nó đã không còn sức để cử động, nhìn Phong Hề Hành đầy hối hận.

Nếu sớm biết tên nhân tu này khủng bố như thế. Nó tuyệt đối không dám đánh chủ ý lên kẻ này !

Phong Hề Hành lạnh lùng nhìn yêu thú, trong đầu hắn đã là một đống hỗn loạn, ma khí không ngừng quấy phá đầu óc hắn, việc duy nhất hắn còn nhớ, phải giết chết con yêu thú trước mắt này.

Ma khí cực kì vui mừng, nó hoàn toàn không nghĩ tới Phong Hề Hành lại tự mình rối loạn thần trí. Tuy không biết tại sao nhưng đây là cơ hội tuyệt vời của nó. Chỉ cần làm Phong Hề Hành sa vào máu tươi cuồng sát, vậy sớm hay muộn hắn cũng nhập ma lần nữa !

” Giết… ” Ma khí lại tăng thêm, giao hòa với màu sắc đỏ đậm trong mắt Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành chậm rãi đi đến trước mặt Nhện Yêu, giơ cao băng kiếm trong tay —–

” Meow “

Tiếng mèo kêu mỏng manh, nhỏ đến mức không không chú ý thì không nghe được vang lên gần vách núi.

Tia chợt xẹt qua màn đêm đem tất cả cảnh tượng trên vách đá chiếu sáng. Ma khí hoảng loạn phát hiện Phong Hề Hành đang bị mình kiểm soát đã tỉnh lại.

Sấm sét trên không trung như phát hiện bên dưới có sự tồn tại không phù hợp, một cái rồi một cái lần lượt bổ xuống, cuối cùng trong tiếng sấm đinh tai nhức óc, mưa to ùn ùn kéo đến.

Trong nháy mắt giọt mưa bắt đầu rơi xuống, Phong Hề Hành bỗng tỉnh lại, hắn xoay người chạy nhanh tới chỗ Lâm Sơ Vân, quỳ xuống che mưa cho y.

” Sư tôn ? ” Phong Hề Hành nhỏ giọng kêu.

Trong cơ thể Lâm Sơ Vân vì đột nhiên chứa quá nhiều linh lực mà đau đớn không ngừng. Điểm sáng trong khí hải tựa hồ hấp thu linh lực no đủ bắt đầu trở nên lập lòe.

Nghe được giọng nói quen thuộc của tiểu đồ đệ, Lâm Sơ Vân chậm rãi lấy lại tinh thần, mở mắt ra, vừa lúc thấy một tia chớp đánh xuống đem mặt Phong Hề Hành chiếu rõ từng chút một.

Lâm Sơ Vân chưa từng thấy Phong Hề Hành chật vật như thế, tóc trên trán bị nước mưa xối xuống rối loạn vào nhau, trên khuôn mặt tái nhợt đầy bụi bặm còn có mấy vệt bùn.

Nốt ruồi đỏ tươi ở khóe mắt cũng dơ bẩn hề hề, so với lúc trước càng nổi bật.

” Meowww “

Vi sư đây.

Lâm Sơ Vân thấy Phong Hề Hành, theo bản năng muốn đứng lên, cơn đau nhứt trên người lại ập đến, chân mềm nhũn ngã vật xuống. Bất quá lúc này, y được ngã vào lòng bàn tay ấm áp của Phong Hề Hành.

Vậy là… Tiểu đồ đệ kịp thời chạy đến cứu y ?

Lâm Sơ Vân thả lỏng người, cơ thể càng thêm đau đớn giống như có thứ gì đó muốn phá vỡ cơ thể chui ra ngoài.

Y nhịn đau không được, đang định vươn móng vuốt cào một chút, nhưng nghĩ lại bên dưới là tay Phong Hề Hành, cuối cùng tự mình co người lại thành một cục, cắn chóp đuôi thật mạnh hòng duy trì một chút thanh tỉnh.

Phong Hề Hành còn chưa kịp vui mừng việc Lâm Sơ còn sống đã thấy tiểu hắc miêu trong tay bắt đầu cắn đuôi, còn cắn rất mạnh.

Hắn cho rằng Lâm Sơ Vân không đủ linh lực, vội vàng tạo ra mấy chục quả băng tinh rồi nhét hết vào miệng Lâm Sơ Vân.

Mấy quả băng tinh vừa đụng tới chòm râu của y đã hóa thành linh lực, theo kinh mạch Lâm Sơ Vân đi đến bên trong khí hải. Quang điểm vui sướng đem tất cả tinh lực này hút vào, lúc đầu điểm sáng còn chập chờn giờ đã sáng ngời lên.

Lâm Sơ Vân cảm thấy cơ thể mình muốn nổ tung, y không thể điều khiển cơ thể được nữa.

Tiểu hắc miêu đột nhiên nhanh chóng nhảy từ trong tay Phong Hề Hành xuống, hắn cả kinh, vừa định duỗi tay bắt y lại liền trơ mắt nhìn thấy trên người tiểu hắc miêu tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng tản đi, mèo con to chừng bàn tay biến mất, bóng lưng hắn vô cùng quen thuộc nửa nằm trên đất, đưa lưng về phía hắn.

Phong Hề Hành cứng người, đầu ngón tay ngừng lại.

Lâm Sơ Vân còn chưa phát hiện tình huống của mình, cả người y hiện tại nóng rực giống như vừa bị bỏ vô nồi nấu chín, y hận không thể mạnh mẽ lăn vài vòng dưới mưa. Chỉ là không biết tại sao, lớp lông lúc trước còn mang lại cảm giác ấm áp giờ đã trở nên lạnh lẽo.

Cuối cùng, nhiệt độ trong cơ thể chậm rãi rút đi, khí lạnh bắt đầu xộc lên.

” Hắt xì ” Lâm Sơ Vân không nhịn thở ra.

Y xoa xoa chóp mũi, sau đó đột nhiên ngừng lại. Y cuối xuống nhìn tay mình, lại nhìn quần áo trên người rồi mới mờ mịt quay đầu lại nhìn tiểu đồ đệ ở đằng sau.

Phong Hề Hành đứng cách đó không xa không nói gì, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lâm Sơ Vân. Im lặng hồi lâu, Phong Hề Hành mới mở miệng, giọng nói lạnh băng: ” Sư tôn, đã lâu không gặp “

Lâm Sơ Vân khẽ rùng mình, có cảm giác chuyện Phong Hề Hành muốn nói không phải cái này.

Y chống một tay lên tảng đá gần đó, thất tha thất thiểu đứng lên, đã quen dùng bốn chân di chuyển trong thời gian dài, đột nhiên biến về hình người khiến y cảm thấy có chút xa lạ. Cũng may quần áo trên người vẫn còn, nếu không sợ rằng y phải trình diễn một màn mĩ nam lõa lỗ.

Trên bầu trời, những hạt mưa nặng trĩu vẫn không ngừng rơi xuống, quần áo trên người Lâm Sơ Vân tuy rằng có thể tránh bụi nhưng không thể tránh mưa a. Hơn nữa linh lực trong cơ thể y vẫn trống rỗng, y chỉ có thể im lặng quấn chặt quần áo, họ nhẹ một tiếng, đề nghị: ” Chúng ta… Hay là tìm cái sơn động tránh mưa ? “

Bởi vì không còn miêu đồng, Lâm Sơ Vân không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt Phong Hề Hành trong đêm mưa tăm tối như thế này. Y cảm thấy tâm trạng Phong Hề Hành hình như không tốt, đợi một chút, y nghe thấy tiếng Phong Hề Hành trả lời: ” Được. Sư tôn “

Lạnh lùng như băng. Giọng điệu so với lúc y biến thành mèo khác nhau một trời một vực.

Lâm Sơ Vân mím môi, loại bỏ ý nghĩ khác thường trong lòng, theo Phong Hề Hành đi lên núi. Con Nhện Yêu kia không biết chạy thoát rồi hay đã bị tiểu đồ đệ giải quyết, trên mặt đất chỉ còn lại một vệt máu dài.

Vệt máu gần như dính lên toàn bộ vách núi, thoạt nhìn tình hình chiến đấu rất kịch liệt, cũng không biết tiểu đồ đệ có bị thương không.

Lâm Sơ Vân cứ thế vừa miên man suy nghĩ vừa theo Phong Hề Hành về tới cửa sơn động. Tảng đá lớn chắn cửa sơn động đã nổ tung thành từng mảnh rơi đầy đất, có thể nghĩ đến lúc ấy hắn ra ngoài đã nôn nóng thế nào.

Vậy sao bây giờ tiểu đồ đệ lại không chú ý tới y nữa !!???

Lâm Sơ Vân ngồi trên tảng đá trong động, tro bụi trên đó đã được Phong Hề Hành cẩn thận phủi hết. Chưa đợi y nói tiếng cảm ơn thì Phong Hề Hành đã ra ngoài, một hồi sau cầm mấy nhánh cây còn hơi khô ráo về.

Đốt lửa xong, Lâm Sơ Vân cho rằng đã tới lúc Phong Hề Hành nên chú ý tới mình rồi, kết quả hắn chỉ nhàn nhạt nói một tiếng: ” Sư tôn nghỉ ngơi sớm chút ” rồi nắm xuống dối diện nhắm mắt ngủ luôn.

Lâm Sơ Vân: ” … “

Muốn đánh đồ đệ. Cực kì muốn.

Nhưng mà nghĩ đến lúc trước Phong Hề Hành yêu mến mình thế nào, Lâm Sơ Vân mím môi, tìm đề tài nói chuyện: ” Ngươi… Con Nhện Yêu kia đâu ? “

” Giết rồi ” Phong Hề Hành quay lưng lại, trả lời ngắn gọn.

” Vậy ngươi có bị thương không ? ” Lâm Sơ Vân lại hỏi.

” Không “

” Đa tạ ngươi đã cứu vi sư “

” … “

Trong sơn động lại trở về với sự an tĩnh vốn có, Lâm Sơ Vân vô ngượng ngùng, từ bỏ ý định dỗ dành tên nhóc biệt nữu này.

Y thuận tay ném thêm vài nhánh cây vào đống lửa, thiếu niên đưa lưng về phía y vẫn không nhúc nhích, hình như đã ngủ rồi. Lâm Sơ Vân nhẹ nhàng động đậy, chần chừ một lát, đứng dậy đi ra ngoài.

Nghe được tiếng người kia rời đi, Phong Hề Hành mới mở mắt ra.

Lòng bàn tay vẫn luôn nắm chặt dần thả lỏng, vừa rồi hắn căn bản không dám nhìn Lâm Sơ Vân, sợ mình nhìn nhiều một chút liền hận không thể rút kiếm chém chết người này.

Ares ( chủ nhà chỉ đăng trên Wattpad và Wp aresofbattle.wordpress.com )

Phong Hề Hành lạnh nhạt nhìn vách đá, bóng của hắn chiếu lên đó theo ánh lửa không ngừng nhấp nháy. Giọng điệu của hắn lúc nãy giống như trả lời cho có, Lâm Sơ Vân nhất định rất tức giận, bây giờ chỉ sợ đã bỏ đi.

Mèo của hắn cũng không còn.

Không đúng. Vốn dĩ ngay từ đầu đó không phải là mèo của hắn.

Phong Hề Hành nhắm mắt, đem cảm giác mất mát trong lòng đè xuống. Lúc trước bởi vì Lâm Sơ Vân, hắn mới sớm tối cố gắng tìm chỗ tốt để nghỉ ngơi. Nếu bây giờ chỉ còn một mình, vậy hắn có thể nhanh chóng chạy đến khu vực trung tâm.

Nghĩ như thế, Phong Hề Hành chậm rãi ngồi dậy, có vật gì đó đụng phải eo hắn.

Hắn hơi cúi đầu, bên cạnh có quả trái cây đỏ rực. Đây là loại linh quả mấy ngày trước hắn tìm cho tiểu hắc miêu ăn, loại quả này không có nhiều linh lực nhưng mùi vị rất ngọt.

Phong Hề Hành cầm trái cây lên, nâng mắt nhìn người đối diện. Hắn cho rằng Lâm Sơ Vân đã sớm rời đi, không biết y trở về khi nào, bây giờ thành thực dựa vào vách đá mà ngủ say.

Nhìn linh quả trong tay, Phong Hề Hành trầm mặc một lát, xoay người đứng lên. Linh lực trong tay nhanh chóng ngưng tụ ra một thanh kiếm, hắn nhẹ nhàng bước tới trước mặt Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân ngủ rất sâu, không chút cảnh giác, trước mặt có người lại gần cũng không biết. Phong Hề Hành lạnh lùng nhìn y, băng kiếm trong tay từ từ nâng lên, dừng trên cổ Lâm Sơ Vân.

Chỉ cần hắn nhẹ nhàng ấn một chút…

Phong Hề Hành còn chưa nghĩ xong, Lâm Sơ Vân hình như ngủ không được tốt, cau mày lại, lộn xộn nhích lại gần băng kiếm.

Hắn hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, Phong Hề Hành còn chưa kịp phản ứng thì băng kiếm trong tay đã biến mất, chỉ còn tay hắn vẫn đặt trên mặt Lâm Sơ Vân.

Vậy mà Lâm Sơ Vân còn chưa tỉnh, thậm chí quen thuộc mà cọ cọ tay hắn rồi tiếp tục ngủ ngon lành.

Phong Hề Hành trầm mặc rất lâu, cúi người ngồi bên cạnh Lâm Sơ Vân, nhẹ nhàng đẩy đầu y lên vai mình. Hắn khoanh chân ngồi xuống an tĩnh đem ba quả trái cây kia ăn hết.

Thôi vậy, lần sau lại giết đi.
Bình Luận (0)
Comment