Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 31

Sau khi cướp thành công Đá Hồn Băng Tím, cả thân mèo Lâm Sơ Vân liền như cá nặn, ngoại trừ phơi nắng, chính là nằm sấp trong ngực tiểu đồ đệ ngủ.

1

Trong nguyên thư cũng nói Bạch Lăng Hàm có được những kỳ ngộ khác, nhưng những thứ đó đối với Phong Hề Hành cũng không có tác dụng lớn.

Hơn nữa, tiểu đồ đệ nói với y, Bạch Lăng Hàm đã dùng linh bài truyền tống ra khỏi Lôi Minh động.......

Lâm Sơ Vân cũng không chuẩn bị đi đoạt lấy.

Sau đó, ngay khi Lâm Sơ Vân cho rằng Phong Hề Hành chỉ là ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này, y phát hiện tiểu đồ đệ lại khổ sở.

Bởi vì y đem linh bài đưa cho Bạch Lăng Hàm.

Nhưng rõ ràng là nồi của nguyên chủ, kết quả vẫn là y dỗ dành!

Tưởng tượng đến lúc ấy, y dỗ dành tiểu đồ đệ như thế nào, Lâm Sơ Vân liền cảm giác được một trận tâm mệt.

Y thật sự cảm thấy, để tránh tái xuất hiện những chuyện như này, mình phải tìm thời gian, hảo hảo nhớ lại ký ức của nguyên chủ một chút, đem toàn bộ đồ nguyên chủ đưa cho Bạch Lăng Hàm đều phải trở về mới được.

Nếu không, dỗ dành thêm vài lần nữa, lông của mình chắc sẽ bị rụng hết á!

Lâm Sơ Vân hiện tại hoài nghi, lông trên đỉnh đầu mình đã muốn rụng luôn rồi!

Cái đuôi mèo nóng nảy không ngừng vung tới quăng lui, Phong Hề Hành nhìn thấy, không khỏi khẽ thở dài.

Sư tôn lại tức giận.

Phong Hề Hành có chút đau đầu, hiếm khi trong lòng có vài phần hối hận.

Nguyên bản hắn chỉ muốn cho Lâm Sơ Vân mềm lòng, thuận tiện lại để cho mình sờ sờ lông. Ai biết nhìn cục bông nhỏ nhu thuận nằm sấp dưới tay, sờ thế nào cũng không chạy, hắn nhất thời không nhịn được sờ thêm vài cái.

Kết quả liền chọc giận sư tôn.

Hai ngày nay Lâm Sơ Vân không chỉ không để ý tới hắn, ngay cả sờ cũng không cho sờ, ôm cũng không cho ôm. Phong Hề Hành đã ba ngày không thể đụng vào cục bông nhỏ.

Phong Hề Hành thở dài, đưa linh quả trong tay cho tiểu hắc miêu, sau đó liền nhìn thấy tiểu mắc miêu xoay người, đưa lưng về phía hắn, lại một lần nữa nằm sấp xuống, rõ ràng là bộ dáng còn chưa nguôi giận.

Không thể tiếp tục như thế này nữa!

Ánh mắt Phong Hề Hành lạnh lùng, đi về phía trước hai bước, linh lực trong tay chậm rãi ngưng tụ. Và sau đó......

Nửa quỳ trước tảng đá, một tay đưa qua bốn, năm khối băng tinh, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, Hề Hành biết sai rồi."

Biết sai! Biết sai. Mỗi lần nhận sai đều nhận sai rất nhanh, nhưng chính là không sửa!

Lâm Sơ Vân nâng móng vuốt lên, trực tiếp đè hai lỗ tai lại, dùng hành động biểu hiện thái độ của mình.

Nhưng mà bịt lỗ tai, vẫn có thể ngửi được mùi hương của băng tinh, chóp mũi phấn nộn không ngừng giật giật, cái đuôi phía sau cũng bắt đầu có chút dao động.

"Sư tôn, những khối băng tinh này là do mấy ngày nay đồ đệ ngưng tụ, muốn bồi tội cho sư tôn." Phong Hề Hành ôn nhu dỗ dành.

Mắt mèo của ai kia mở to, y ở đây tân tân khổ khổ nuôi đồ đệ, ngươi cư nhiên không hảo hảo tu luyện, lại lãng phí linh lực đến dỗ dành mèo!

Cho dù con mèo mà hắn dỗ dành là chính y thì cũng không thể!

Tiểu hắc miêu trong nháy mắt xù lông, quay đầu muốn khiển trách đồ đệ không nghe lời này, lại bị nhét một khối băng tinh vào miệng. Hương vị lạnh lẽo ngọt ngào trong nháy mắt lan tràn trong miệng. Đối với Lâm Sơ Vân mà nói, băng tinh so với miêu bạc hà còn tốt hơn.

Tiểu hắc miêu vốn đang tức giận nhưng lại mềm xuống bằng mắt thường có thể thấy được. Cái đuôi cũng quăng tới, giống như là muốn ôm lấy cổ tay Phong Hề Hành, rồi lại có chút chần chờ rụt trở về. Cuối cùng, chỉ là nhẹ nhàng xẹt qua cổ tay Phong Hề Hành.

Giống như muốn quyến rũ họ Phong nào đó vậy.

Phong Hề Hành híp híp mắt, đầu ngón tay khẽ co lại, khắc chế xúc động đi trêu đùa cái đuôi mèo nghịch ngợm này. Nếu không, thật vất vả mới dỗ được ai kia, rồi lại muốn tức giận.

Thành công mềm nhũn thành cục bông nhỏ, không bao lâu sau liền trở lại trong ngực Phong Hề Hành. Phong Hề Hành lúc này mới hài lòng cong cong đôi mắt.

Thí luyện Lôi Minh động phủ chỉ có một tháng. Đợi đến ngày cuối cùng, chỉ cần đệ tử còn sống thì đều bị truyền tống trở về quảng trường.

Phong Hề Hành cũng không cùng Diễm Sa bọn họ đứng chung một chỗ, mà là một mình đứng ở góc quảng trường. Hắn cố ý nhìn thoáng qua, phát hiện Bạch Lăng Hàm quả nhiên cũng không có xuất hiện ở đây.

Xem ra, thật sự là đi ra ngoài từ sớm...

Chỉ là không biết Bạch Lăng Hàm giải thích với Chúc Viêm như thế nào.

Chúc Viêm ôm hai tay đứng ở giữa quảng trường, ánh mắt đảo qua, liền biết thiếu bao nhiêu người.

Hắn nhịn không được nhíu nhíu mày, tuy rằng thí luyện sẽ có ngoài ý muốn, nhưng Lôi Minh động là của Điểm Tinh Tông, trong đó phần lớn yêu thú đều chỉ là Hóa Đan sơ kỳ mà thôi, làm sao có thể chết nhiều người như vậy.

Hơn nữa, đại bộ phận đều là đệ tử Linh Phong phong.

Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Cần Tuyền Phong, rõ ràng mang theo nghi vấn.

Cần Tuyền Phong sắc mặt trắng bệch, cúi đầu hành lễ nói: "Việc này.......... Đệ tử sẽ bẩm báo với sư tôn."

Ý chính là, chuyện riêng của Linh Phong phong.

Chúc Viêm không có thói quen xen vào việc của người khác, thấy thế cũng không hỏi thêm. Xác định không có vấn đề gì nữa, vung tay lên để cho đệ tử tự mình trở về. Còn hắn thì thuận đường mang Diễm Sa trở về Linh Hỏa phong.

"Thế nào rồi? Có cái gì tốt không?" Chúc Viêm không phải là người để ý hư lễ, trực tiếp để Diễm Sa ngồi xuống ghế dựa bên cạnh.

Đệ tử của mình, mình hiểu rõ nhất. Tính tính Diễm Sa căn bản là không giấu được chuyện. Ởtrên quảng trường, hắn đã thấy tiểu tử này mặt mày hớn hở, rõ ràng là chiếm được bảo bối gì đó

Diễm Sa nghe vậy, sờ sờ ót, ngượng ngùng cười cười: "Sư tôn, người nhìn ra rồi."

Vừa nói, hắn vừa lấy ra hai thứ. Chính là yêu đan của Phệ Kim Thử và Hoả Thụ Yêu mà Phong Hề Hành cho hắn.

Chúc Viêm nhíu mày, ngược lại có chút kinh ngạc.

Hắn biết rõ lực đồ đệ này của mình. Phệ Kim Thử còn ở trong phạm vi thực lực của Diễm Sa, nhưng Hoả Thụ Yêu này rõ ràng đã đến Hóa Đan trung kỳ, chắc chắn không thể do một mình Diễm Sa có thể giải quyết.

"Ngươi cùng với ai?" Chúc Viêm có chút tò mò hỏi.

Diễm Sa cũng không giấu diếm, thành thành thật thật nói: "Phong sư đệ."

Chúc Viêm nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là nhíu mày, cũng không phải bởi vì Phong Hề Hành, mà là bởi vì sư tôn của Phong Hề Hành kia. Nghĩ đến bảo vật cùng linh thạch mình bị Lâm Sơ Vân lừa gạt, Chúc Viêm liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Kỳ thật bảo vật cùng linh thạch vẫn là thứ yếu, chủ yếu là mình bị chịu thiệt, lại chỉ có thể nén giận.

"Tiểu tử kia......." Chúc Viêm nhíu nhíu mày, "Cũng là đáng thương."

Lâm Sơ Vân đối xử kém với đồ đệ duy nhất này thế nào, ở trong tông môn cũng không phải bí mật. Cũng may tiểu tử Phong Hề Hành kia tự mình tranh đua, tự dựa vào thiên phú cùng nỗ lực, thành công đột phá đến Kim Đan kỳ.

Diễm Sa trầm mặc, lúc trước hắn cũng cảm thấy Phong sư đệ rất đáng thương, nhưng mà sau lần này, hắn lại cảm thấy mình có thể nghĩ lầm.

Phong sư đệ làm sao mà đáng thương chứ, rõ ràng là được Lâm tiên quân che chở hết mực.

Nhưng lời này hắn nói ra cũng không ai tin, Diễm Sa cũng chỉ có thể yên lặng nuốt trở về.

"Được rồi. Nếu đã có hai thứ này, ngươi cũng có thể đem phá đao kia của ngươi hảo hảo rèn luyện một chút." Chúc Viêm cũng không nói nhiều, thuận tay lại cho Diễm Sa một khối hỏa tinh thượng phẩm, rồi đuổi người đi.

Diễm Sa vui vẻ đi tìm người của Linh Phong phong.



Mà bên kia, Phong Hề Hành lại gặp phải phiền toái.

Nhìn bóng dáng đứng trước nhà trúc của mình, Phong Hề Hành không khỏi giấu tiểu hắc miểu vào trong ngực, rồi mới đi về phía trước hai bước, nghiêm túc cúi đầu hành lễ: "Cố chưởng môn."

"Là quyền chưởng môn." Người nọ chắp tay sau lưng, xoay người nhìn về phía Phong Hề Hành, trực tiếp mở miệng hỏi, "Lâm Sơ Vân đâu?"

Phong Hề Hành trong lòng căng thẳng, "Đệ tử không biết......."

"Ta đã hỏi qua Trương quản sự, một tháng trước Lâm Sơ Vân đi đưa linh trà cho ngươi." Thanh âm Cố Cảnh Sơn vững vàng, tựa như là không phải đang muốn người, mà chỉ là chào hỏi, "Sau đó liền không thấy bóng dáng."

Phong Hề Hành trầm mặc một lát, hỏi: "Quyền chưởng môn vì sao cho rằng, đệ tử sẽ biết được tung tích của sư tôn?"

Cố Cảnh Sơn nhìn đối phương, lông mày khẽ nhíu một chút.

Lần trước, hắn gặp Phong Hề Hành, là ở đại hội đệ tử hai năm trước. Khi đó Phong Hề Hành tuy rằng thua tỷ thí, nhưng tâm tình vẫn như cũ không tổn hao, như thế nào hôm nay lại mơ hồ có dấu hiệu nhập ma.

"Trong cơ thể Lâm Sơ Vân có Định Tung Thuật do sư tôn bày ra. Chỉ cần y ở trong tông môn, Định Tung Thuật sẽ không xuất hiện dị động. Nhưng một tháng trước, Định Tung Thuật cho thấy y đã rời khỏi Điểm Tinh tông."

Phong Hề Hành cùng Lâm Sơ Vân đang nghe lén đều sửng sốt.

"Vừa rồi, Định Tung Thuật lại biểu thị cho thấy y đã trở lại Điểm Tinh tông." Cố Cảnh Sơn thản nhiên nói.

Duy nhất có thể phù hợp với thời gian này, chính là lúc Lôi Minh động mở ra.

Phong Hề Hành cúi đầu, ánh mắt không ngừng chớp động.

"Không cần cảnh giác như thế." Ánh mắt Cố Cảnh Sơn đảo qua trên người Phong Hề Hành, "Lần này ta tới, chỉ là phụng mệnh sư tôn, muốn giao cho Lâm Sơ Vân một thứ."

Sư tôn.......? Phương Thiên Nguyên? Phương Thiên Nguyên không phải đang bế quan sao? Lâm Sơ Vân nghe lén nửa ngày, chỉ cảm thấy cả thân mèo có chút hồ đồ.

Lâm Sơ Vân cũng biết mình giấu không được, liền cố gắng từ trong ngực Phong Hề Hành thoát ra nửa cái đầu nhỏ, hướng về phía Cố Cảnh Sơn nhỏ giọng kêu một tiếng.

"Meo........" Đại sư huynh, ta ở đây.

Nghe được thanh âm, ánh mắt Cố Cảnh Sơn theo bản năng rơi xuống. Khi nhìn thấy cái đầu nhỏ nhồi bông kia, vẻ mặt luôn bình tĩnh của Cố Cảnh Sơn cũng mang theo vài phần kinh ngạc.

Phong Hề Hành nhíu nhíu mày, không hiểu sao có chút không muốn ánh mắt người khác rơi vào trên người cục bông nhỏ.

 

Hắn nâng tay đặt tiểu hắc miêu vào lòng bàn tay, tay kia đem y chắn kín mít, sau đó nghiêng người nói với Cố Cảnh Sơn: "Quyền chưởng môn, không bằng vào trong phòng nói đi."

Cố Cảnh Sơn phục hồi tinh thần, gật gật đầu.

Bởi vì một tháng không ai ở, nhà trúc đã có một lớp bụi mỏng. Cố Cảnh Sơn cũng không quá để ý, chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng ở giữa phòng.

Phong Hề Hành cẩn thận lau sạch bụi bặm trên bàn, mới đem tiểu hắc miêu đặt lên bàn.

Lâm Sơ Vân cũng là lần đầu tiên dùng bộ dạng này đối mặt với những người khác, nhất thời cũng có chút sợ hãi. Y theo bản năng dùng móng vuốt ôm lấy ống tay áo Phong Hề Hành.

Thấy thế, Phong Hề Hành liền trực tiếp đứng ở bên cạnh y, một tay nhẹ nhàng che chở, lúc này mới nâng mắt nhìn Cố Cảnh Sơn.

Cố Cảnh Sơn dưới ánh mắt của một người một mèo, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: "Sư tôn......... Trước khi bế quan, từng nhắc nhở ta, ngươi có thể có một số vấn đề về thể chất."

Chỉ là hắn quả thật không nghĩ tới, sẽ là vấn đề như vậy.

Lâm Sơ Vân chớp chớp mắt mấy cái, đối với vị sư tôn kia của nguyên chủ, kỳ thật y cũng không có ấn tượng gì.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cùng vị sư tôn kia giao tiếp cũng không nhiều, chỉ nhớ rõ lúc ấy Phương Thiên Nguyên sau khi đem nguyên chủ mang về, không bao lâu liền bế quan.

Cho nên....... Vì sao Phương Thiên Nguyên lại dự đoán được y sẽ tự mình uống trà độc, rồi biến thành mèo?

Lâm Sơ Vân mơ hồ cảm thấy có chút không đúng. Y hình như đoán sai cái gì, hoặc là có chuyện gì đó nghĩ sai.

Nghĩ đến đây, y nhịn không được đi về phía trước hai bước, tới gần Cố Cảnh Sơn, đôi mắt mèo xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

"Meo meo meo meo?" Cho nên, chất độc trong trà mà ta uống là gì?

Cố Cảnh Sơn nhìn chằm chằm cục thân đen trên bàn, trầm mặc.

Lâm Sơ Vân thấy hắn không nói lời nào, trong lòng càng ngày càng hoảng hốt. Chẳng lẽ độc kia là một loại độc không có thuốc giải. Vì vậy sau này y đều sẽ biến thành mèo?

Ngay khi Lâm Sơ Vân lo sợ bất an, Cố Cảnh Sơn rốt cục cũng có phản ứng. Chỉ thấy hắn chậm rãi giơ tay lên, sau đó nhẹ nhàng, rồi lại nhanh chóng chạm vào đỉnh đầu Lâm Sơ Vân một chút.

1

Lâm Sơ Vân: "..."

Dừng lại, ta thực sự sẽ bị hói đầu đó!!!

................
Bình Luận (0)
Comment