Edit: Min
Lâm Sơ Vân nhìn một giường linh thạch, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ngoại trừ đống linh thạch không thể diễn tả thành lời này, trong túi trữ vật còn có một túi đậu đường nhỏ, đặc biệt nhỏ, một li3m của lưỡi mèo con là có thể ăn mười mấy viên.
Ngay từ đầu Lâm Sơ Vân còn tưởng rằng đây là đường, không nhịn được li3m vài ngụm, sau đó, mới nhận ra là truyền âm của Cố Cảnh Sơn. Hắn nói cho y biết, túi kia là dược cầu mà y cần uống.
Lâm • Tiểu hắc miêu • Sơ Vân đã ăn hơn nửa túi chợt cứng đờ, bất quá, dược này vốn là dùng điều trị thân thể cho y, cũng không có tác dụng phụ gì khác.
Tiểu hắc miêu không dám ăn lung tung, đem dược bỏ vào túi trữ vật. Về phần nửa giường linh thạch kia, Lâm Sơ Vân chỉ vụng trộm lưu lại một khối, còn lại đều để cho Phong Hề Hành cất đi.
Rồi sáng sớm hôm sau, Lâm Sơ Vân liền thúc giục Phong Hề Hành dẫn y xuống núi.
Mặc dù bộ thanh y ban đầu đã bị Phong Hề Hành đổi thành Băng Không Y, nhưng trừ cái này ra, toàn thân tiểu đồ đệ vẫn thê thảm không chịu được.
Công pháp là loại bình thường nhất, đổi lấy được từ Tâm Pháp Đường, linh khí cũng chỉ có mấy cái đoạt được ở trong Lôi Minh động. Ngay cả dây buộc tóc trên đầu bị y giật đứt, cũng vẫn tiếp tục dùng.
Mà mảnh linh lụa cuối cùng, hắn cũng đã lấy ra để buộc tóc cho y.
Tiểu đồ đệ đối với mình tốt như vậy, lại nghĩ đến những đệ tử khác ở Lôi Minh động có nhiều linh khí hộ thân, mà Phong Hề Hành lại không có gì cả, trong lòng Lâm Sơ Vân liền áy náy không chịu nổi.
Nhưng nguyên chủ thật sự nghèo, Lâm Sơ Vân lật tung túi trữ vật lên, cũng chỉ lấy ra được một khối linh thạch hạ phẩm.
Ngoài ra, bên trong cũng chỉ có một ít thứ kỳ quái, công pháp xem không hiểu cùng........ Một ít tài liệu trên người yêu thú.
Những tài liệu kia thoạt nhìn có chút kinh khủng, thậm chí Lâm Sơ Vân nhìn thấy một đôi cánh chim màu tím đen thật lớn. Bất quá, những thứ này đều bị một loại màng sáng phong ấn, Lâm Sơ Vân cũng không dám đi loạn động, cho nên cũng chỉ nhìn một chút mà thôi.
Nhưng mà bây giờ, y có linh thạch nha!
Lâm Sơ Vân quyết định dẫn tiểu đồ đệ đi mua đồ!
Điểm Tinh tông nằm ở cực đông đại lục, phụ cận chỉ có một tòa thành trì, muốn tiến vào Điểm Tinh tông hoặc là từ Điểm Tinh tông đi ra ngoài, đều phải đi qua tòa thành này.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Vân đi ra khỏi tông môn. Nghe tiếng người bên ngoài đùa giỡn, thật cẩn thận từ trong ngực Phong Hề Hành chui ra nửa cái đầu nhỏ.
Đầu tiểu hắc miêu thỉnh thoảng chuyển động, đôi mắt xanh biếc tò mò nhìn tu sĩ xung quanh. Nhưng mà dù nhìn thế nào, cũng đều cảm thấy những tu sĩ này không xuất sắc như đồ đệ nhà mình.
Quả nhiên, đồ đệ của y mới là tốt nhất!
Phong Hề Hành nhìn vành tai Lâm Sơ Vân không ngừng chuyển động qua lại, không khỏi ngứa tay chọc một chút. Sau đó, thành công đạt được sự tức giận tiểu hắc miêu trong nháy mắt, cùng.... Một cái quất của đuôi nhỏ.
Bị cắt đứt như vậy, Lâm Sơ Vân cũng nhớ tới mục đích xuống núi, lại thò đầu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt dừng ở một lầu các cách đó không xa.
Trước khi xuống núi, Lâm Sơ Vân đã hỏi thăm qua Đại sư huynh.
Tuy nói Tinh Thành có tông phái chuyên luyện chế linh khí, nhưng đều là linh khí hạ phẩm. Nếu là muốn tìm linh khí tốt hơn một chút, thì cần phải đi tới Vạn Bảo Các.
Cái gọi là Vạn Bảo Các, kỳ thật chính là nhà đấu giá lớn nhất của Tinh Thành.
Toàn bộ Vạn Bảo Các chia làm ba tầng, hai tầng phía dưới là phòng giao dịch bình thường. Sau khi người bán đem linh khí trong tay định giá tốt, gửi bán ở Vạn Bảo Các, đợi đến khi linh khí bán ra, Vạn Bảo Các sẽ rút ra một khoản phí nhất định, linh thạch còn lại sẽ giao cho người bán.
Mà tầng thứ ba chính là phòng đấu giá, mỗi tháng chỉ tổ chức hội đấu giá một lần, mỗi lần kéo dài hai ngày. Tại hội đấu giá, linh khí ít nhất đều là hạng thượng phẩm. Thậm chí cũng có thể xuất hiện linh khí Địa giai, đương nhiên giá cả cũng là trên trời.
Lâm Sơ Vân cân nhắc linh thạch trong tay một chút, phi thường tự hiểu lấy mình, quyết định để cho tiểu đồ đệ ở phía dưới hai tầng lượn một vòng.
Nhưng Phong Hề Hành lại thuần thục thi triển dịch dung thuật, thay đổi thành gương mặt tái nhợt của thanh niên, lại thay một cái áo choàng màu đen. Sau đó liền ôm Lâm Sơ Vân, ngựa quen đường cũ mà đi lên tầng ba.
"Meo meo?"
Lâm Sơ Vân ngẩn ra, trơ mắt nhìn thủ vệ canh gác ở cửa thang lầu, sau khi nhìn thấy một tấm bảng gỗ trong tay Phong Hề Hành, liền cho bọn họ đi lên.
Phong Hề Hành biết y muốn hỏi cái gì, nhưng không có mở miệng giải thích trước, mà là nhìn về phía quản sự Vạn Bảo Các đang đi tới.
Trên khuôn mặt của quản sự kia mang theo ý cười, dẫn Phong Hề đi vào một gian phòng trống ở một bên, mới đem một cái ngọc bài đưa cho Phong Hề Hành. Lâm Sơ Vân lặng lẽ nhìn thoáng qua, đã bị một loạt con số trên đó làm choáng váng.
Mãi cho đến khi Phong Hề Hành cùng quản sự nói xong, được gã sai vặt dẫn đến một phòng không người ngồi xuống, Lâm Sơ Vân mới từ trong ngực Phong Hề Hành vọt ra.
"Meo meo meo meo meo?"
—Đồ đệ, ngươi lấy linh thạch từ đâu ra?
Phong Hề Hành cẩn thận đem tiểu hắc miêu có chút kích động đặt lên đùi mình, thuận tay xoa xoa vành tai, giải thích: "Đồ nhi bán mấy thi thể yêu thú trong Lôi Minh động."
Lâm Sơ Vân không khỏi sửng sốt, cúi đầu vẫy đuôi tính toán.
Hai con Yêu Chu, một Phệ Kim Thử, một Hỏa Thụ Yêu, một dây đằng thụ yêu...... Những con yêu thú này, có giá trị như vậy sao?
Lâm Sơ Vân có chút nghi hoặc, dù sao y đối với giá cả của tu chân giới hiểu không sâu. Tuy rằng cảm giác có chút không đúng, nhưng vẫn là bị tiểu đồ đệ thuyết phục.
Phong Hề Hành thấy Lâm Sơ Vân không truy vấn nữa, ý cười trong mắt càng sâu. Mấy yêu thú này tự nhiên không có khả năng bán ra giá cao như vậy, nhưng những thứ còn lại cũng không thể nói cho Lâm Sơ Vân biết.
Thời điểm hai người đến, hội đấu giá đã bắt đầu một nửa. Lâm Sơ Vân vẫn là lần đầu tiên đến loại địa phương này, không khỏi có chút hưng phấn, tò mò nhìn chằm chằm linh khí trên đài đấu giá.
Ở trên đài chính là một thanh trọng kiếm, thân kiếm thuần hắc, dài gần 2m. Nói thật, nếu không phải người chủ trì kia nói đây là một thanh kiếm, Lâm Sơ Vân còn hoài nghi bọn họ đem khối sắt mang lên bán ấy chứ.
Sở thích của mèo con đến nhanh, mà đi cũng nhanh. Mắt thấy mấy kiện vật phẩm đấu giá kế tiếp đều là loại này, Lâm Sơ Vân có chút nhàm chán xoay người, nhảy trở lại trong ngực Phong Hề Hành.
1
"Sư tôn mệt sao?" Phong Hề Hành đưa tay đỡ lấy tiểu hắc miêu, tay kia thăm dò nhẹ nhàng gãi gãi cằm y.
Quả nhiên, tiếng ngáy quen thuộc nhanh chóng vang lên.
Có thể là bởi vì ngày hôm qua ăn quá nhiều dược đậu, đầu Lâm Sơ Vân nhất thời mơ màng, lại không giống cảm giác muốn biến thân trở về. Y lắc lắc đầu, cảm thấy mình có thể là mệt nên muốn ngủ, liền ở trên đùi Phong Hề Hành nằm thành một đoàn.
Đem chân trước cùng đuôi đều đặt ở dưới đầu nhỏ, tiểu hắc miêu ngáp một cái, cúi đầu kêu to một tiếng.
"Meo....."
—Đồ đệ, ngươi cứ xem đi, vi sư ngủ một hồi đã.
Trọng lượng của tiểu hắc miêu rất nhẹ, coi như là nặng hơn mấy trăm lần, đối với Phong Hề Hành đã Kim Đan kỳ mà nói, cũng không tính là cái gì. Nhưng mà hắn lại có một loại ảo giác, mình bị vững vàng đè lại.
1
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt kỹ mấy sợi lông chạy tán loạn trên đầu tiểu hắc miêu. Một tay Phong Hề Hành đặt ở phía sau, thoạt nhìn giống như là hắn bảo vệ tiểu hắc miêu ở trong lòng bàn tay. Tay còn lại bóp linh quyết, thiết lập một kết giới linh lực ở xung quanh.
Trong nháy mắt, hội đấu giá đang huyên náo liền an tĩnh lại, chỉ có thể nhìn thấy chủ trì phía dưới đang giơ bài.
Một tia ma khí theo bóng dáng Phong Hề Hành lặng yên lan tràn ra ngoài, cuối cùng ngừng lại ở cửa bóng tối. Nếu ngoài cửa có người muốn tiến vào, Phong Hề Hành sẽ sớm nhận được cảnh báo.
Phong Hề Hành rũ mắt xuống, ý cười trên mặt phai đi, con ngươi quá mức nhạt nhẽo làm hắn càng thêm lạnh lùng. Chỉ khi nhìn thấy tiểu miêu miêu trên đầu gối, mới toát ra vài phần ấm áp.
Hội đấu giá kéo dài ba canh giờ, giai đoạn giữa Phong Hề Hành cũng giơ bài hai lần, mỗi lần đều là tăng giá gấp đôi. Những người khác không rõ trong phòng là người nào, tự nhiên cũng không muốn tùy ý đắc tội người đó. Sau khi thử tăng giá hai lần, tất cả liền bỏ cuộc.
Thành công lấy được vật phẩm, trên mặt Phong Hề Hành cũng không biểu hiện gì, ngược lại là tiểu hắc miêu trên đầu gối đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.
Tiểu hắc miêu ngay từ đầu chỉ im lặng nằm sấp, cái đuôi luôn luôn hiếu động được ôm rất kỹ, ngoại trừ lắc lắc chóp đuôi, cũng chỉ có thể an phận ngây ngốc. Nhưng mà rất nhanh, tiểu hắc miêu bắt đầu lăn lộn, móng vuốt nhỏ bất giác buông ra, cả thân mèo duỗi thẳng.
Phong Hề Hành cẩn thận che chở cho tiểu hắc miêu, sợ y xoay người sẽ ngã xuống đất.
Bất quá, tiểu hắc miêu cũng không lộn xộn như vậy. Y chỉ là duỗi chân ra một chút, vừa lúc chạm tới cổ tay Phong Hề Hành, liền cả thân mèo đều quấn lấy.
Đợi đến khi Phong Hề Hành ý thức được, tay trái của mình đã hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Lông tơ ấm áp nhẹ nhàng cọ ngón tay, lòng bàn tay luôn lạnh như băng áp l3n đỉnh đầu mèo con. Cái đuôi cũng quấn theo cổ tay, toàn bộ tay đều bị tiểu hắc miêu ôm chặt lấy.
Phong Hề Hành theo bản năng rụt đầu ngón tay lại, nhưng đã bị tiểu hắc miêu bất mãn trấn áp.
Hóa ra sau khi sư tôn ngủ say, y sẽ vô thức ôm đồ vật bên người sao?
Phong Hề Hành bật cười, cũng không rút tay ra, cứ ngoan ngoãn mặc cho Lâm Sơ Vân ôm.
Mà sau đó, Phong Hề Hành lại nhìn thấy một vật trọng phẩm đấu giá khác. Đó chính là linh dược tương đối hiếm thấy, rất có tác dụng với tu sĩ có tâm ma. Nó gần giống như Thanh Tâm Thuật, nhưng so với Thanh Tâm Thuật thì hiệu quả tốt hơn một chút.
Mặc dù, Phong Hề Hành hiện tại không nhập ma, nhưng ma khí trên người vẫn còn, chỉ là bị hắn mạnh mẽ trấn áp. Mỗi lần tâm tình hắn bất ổn, ma khí đều sẽ đi ra lắc một vòng.
Lúc trước ở Lôi Minh động còn tốt, nhưng hiện tại hắn đang ở trong Điểm Tinh tông. Vạn nhất bị Cố Cảnh Sơn hoặc các phong chủ khác phát hiện, rất khó để giải thích rõ ràng.
Bị đuổi giết thì không sao, nhưng nếu bởi vậy mà bị trục xuất khỏi tông môn, Lâm Sơ Vân lại không chịu đi cùng hắn.......
Đầu ngón tay Phong Hề Hành trêu chọc tiểu miêu dừng một chút, nhìn chằm chằm ai kia đang ngủ say sưa. Cuối cùng nhắm mắt lại, đem tâm tư trong lòng ấn xuống.
Loại linh dược này tuy nói chỉ có hiệu quả đối với tâm ma, nhưng chuyện tu luyện, ai cũng không cách nào đoán được sau này mình có xuất hiện tâm ma hay không. Có chuẩn bị trước tự nhiên là tốt nhất
Dưới sự gia tăng giá không hề cố kỵ của Phong Hề Hành, người cạnh tranh cuối cùng đành phải yên lặng dừng chân. Đến cuối, chỉ còn lại người ở trong phòng thứ ba bên tay trái, vẫn đang cạnh tranh với Phong Hề Hành.
"40 vạn, khách nhân ghế lô số 6 ra giá 40 vạn."
"41 vạn, khách nhân ghế lô số 9......... 50 vạn! Khách nhân ghế lô số 6 ra giá 50 vạn! 50 vạn lần thứ......."
"51 vạn, số 9....... 100 vạn! Số 6 ra giá 100 vạn linh thạch. 100 vạn lần thứ nhất, 100 vạn lần thứ hai 2, thành giao!"
Phong Hề Hành đầu cũng không ngẩng lên, để cho người của hội đấu giá đem ba kiện vật phẩm đặt ở một bên bàn, rồi cho người đi ra ngoài. Những vật phẩm còn lại hắn cũng không muốn, mắt thấy hội đấu giá sắp kết thúc, Phong Hề Hành không khỏi có chút đau đầu.
Tiểu hắc miêu còn chưa tỉnh ngủ, Phong Hề Hành sợ mình vừa động đã đánh thức y. Đáng tiếc, trước khi Phong Hề Hành nghĩ ra biện pháp, hội đấu giá cũng đã kết thúc.
Hắn chần chờ một lát, nhẹ nhàng sờ móng vuốt của tiểu hắc miêu, nhẹ giọng nói: "Sư tôn?"
Tiểu hắc miêu giật giật, đầu lại vùi vào lòng bàn tay Phong Hề Hành, ngay cả lỗ tai mèo cũng đè xu0ng. Thấy thế, Phong Hề Hành đành bất đắc dĩ cười cười, định ngồi thêm một chút nữa, chờ vị đại gia này tỉnh lại mới rời đi.
Mà đúng lúc này, ma khí ngoài cửa lại đột nhiên có chút kỳ quái. Giống như là bị hấp dẫn, chỉ chốc lát sau, Phong Hề Hành liền nhận ra mình đã mất đi một luồng ma khí khống chế.
Hắn nhíu nhíu mày, trở tay áo choàng bảo vệ tiểu hắc miêu trước người.
Cửa đấu giá đột nhiên bị đẩy ra, đồng thời linh khí kết giới xung quanh cũng tản ra. Trong nháy mắt, tiếng ồn ào truyền đến trong phòng riêng, tiểu hắc miêu có chút mất hứng cọ cọ lòng bàn tay Phong Hề Hành, cái đuôi nhanh chóng quăng tới quăng lui.
Sắc mặt Phong Hề Hành cũng không đẹp, nhưng hắn cũng không có đứng lên, mà là lạnh lùng nhìn hai người ở cửa tiến vào.
Một là quản sự nơi này, sắc mặt sốt ruột đang nói cái gì đó, mà người còn lại căn bản không nhìn về phía gã, ngược lại, ánh mắt rơi vào trên người Phong Hề Hành, khóe mắt còn mang theo vệt đỏ vừa khóc qua.
Khóc còn không đẹp bằng Lâm Sơ Vân.
Ý niệm này bất thình hiện lên trong đầu Phong Hề Hành, nhưng rất nhanh liền bị xem nhẹ. Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Lăng Hàm ở cửa, đem ánh mắt nhìn về phía quản sự.
Quản sự bị tầm mắt của hắn nhìn chằm chằm, sau lưng nhịn không được phát lạnh. Vị khách nhân này tuy rằng hôm qua vừa mới tới, phía trên lại cố ý đánh tiếng, nhất định phải cẩn thận chiêu đãi. Nhưng cố tình, Bạch Lăng Hàm gã cũng đắc tội không nổi, không khỏi nhất thời có chút đau đầu.
"Vị tiền bối này." Bạch Lăng Hàm nhu nhược mở miệng, thanh âm mang theo một tia mất mát, còn có giọng mũi vừa khóc xong, "Tại hạ là đệ tử của Điểm Tinh tông, Bạch Lăng Hàm. Không biết........ Có thể làm phiền ngài một chuyện không?"
Phong Hề Hành ngay cả liếc cậu ta một cái cũng không có, chỉ là lạnh lùng nhìn quản sự: "Đuổi ra ngoài."
Tuy rằng thái độ của hắn lạnh như băng, nhưng cũng không có tự mình động thủ. Điều này rơi vào trong mắt Bạch Lăng Hàm, chắc chắn người này có chút mềm lòng đối với mình.
Bạch Lăng Hàm cắn răng một cái, cũng nhanh chóng hất tay quản sự ra, tự mình đi hai bước vào trong.
Trong phòng không có ánh đèn, người nọ ngồi trong góc, Bạch Lăng Hàm kỳ thật nhìn không rõ quanh người hắn, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được khí thế của người nọ rất mạnh.
"Lăng Hàm vô ý quấy rầy tiền bối, chỉ là linh dược vừa rồi đối với Lăng Hàm mà nói thật sự là rất quan trọng. Không biết tiền bối có thể để lại cho Lămg Hàm hay không? Lăng Hàm nhất định cảm kích vô cùng!" Vừa nói, hốc mắt cậu ta lại đỏ lên, giống như Phong Hề Hành không đáp ứng, cậu ta sẽ khóc luôn tại chỗ.
Nếu là người mềm lòng, có thể đã đáp ứng.
Đáng tiếc........
"Cút." Phong Hề Hành nhìn Bạch Lăng Hàm trước mặt, hơi híp mắt, sát ý trong lòng tràn ngập.
Vốn hắn cùng Bạch Lăng Hàm cũng không gặp nhau quá nhiều. Cho dù là kiếp trước hắn hận cũng là Lâm Sơ Vân. Nhưng mà hiện tại vừa nhìn thấy Bạch Lăng Hàm, hắn sẽ nghĩ đến lúc trước Lâm Sơ Vân có bao nhiêu yêu thích người này, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cỗ xúc động muốn Bạch Lăng Hàm biến mất.
Bạch Lăng Hàm bị sát ý không chút che dấu của Phong Hề Hành doạ sợ tới mức lui về phía sau một bước, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch. Cậu ta kinh hoảng nhìn Phong Hề Hành, hoàn toàn không biết mình đã nói câu nào đắc tội vị tiền bối này.
"Vị tiền bối này..." Bạch Lăng Hàm cắn răng, vẫn không chịu buông tha.
Quản sự phía sau rốt cuộc cũng động thủ, nắm chặt cổ tay Bạch Lăng Hàm, không chút lưu tình mà kéo cậu ta ra khỏi phòng.
Toàn bộ Vạn Bảo Các đều có trận pháp, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ tới đây cũng không thể vận dụng linh lực, càng đừng nói đến Bạch Lăng Hàm chỉ là một Kim Đan kỳ. Có điều ngoài ý muốn chính là, Bạch Lăng Hàm nhìn người nhu nhược yếu đuối, khí lực cư nhiên cũng không nhỏ, gã quản sự nhất thời cũng không thể trực tiếp kéo người ra ngoài.
Mà đúng lúc này, Phong Hề Hành đột nhiên nhận ra, tiểu hắc miêu trên đầu gối tựa hồ giật giật.
Phong Hề Hành cho rằng tiểu hắc miêu bị đánh thức, cho nên có chút không kiên nhẫn, vừa định vuốt lông dỗ dành một chút, liền cảm giác được trọng lượng trên người đột nhiên thay đổi.
Móng vuốt nắm lấy cổ tay trở nên bóng loáng, lông tơ vừa rồi còn có thể cảm giác được cũng biến mất không thấy. Trọng lượng trong tay nghiêng về phía sau, Phong Hề Hành theo bản năng dùng lực, liền cảm giác có cái gì mạnh mẽ đụng vào trên người hắn.
Trong phòng đột ngột xuất hiện một tiếng kêu đau thấp.
"Ngô......"
Hai người đang giằng co đều sửng sốt một chút, Bạch Lăng Hàm nhân cơ hội nhanh chóng thoát khỏi trói buộc của quản sự, ánh mắt nhìn về phía tiền bối.
Chỉ thấy tiền bối vừa rồi còn khí thế lạnh như băng, lại đột nhiên nhu hòa xuống. Cả người tựa hồ cũng có chút ngốc trệ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong ngực mình.
Bởi vì tiền bối mặc áo choàng màu đen, cho nên Bạch Lăng Hàm nhìn không rõ trong ngực hắn có cái gì.
"Tiền bối...?" Bạch Lăng Hàm chần chờ đi về phía trước một bước, lại thấy người nọ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình.
Một đạo linh lực không chút lưu tình vung tới, Bạch Lăng Hàm bất ngờ bị đẩy vài bước, trực tiếp đụng vào khung cửa, cậu ta đau đến mức kêu lên một tiếng, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Đáng tiếc, không ai trong phòng này sẽ dễ dàng mềm lòng như vậy.
Quản sự đã sớm đã bị Bạch Lăng Hàm phiền không chịu được, thấy thế cũng không để ý cái gì khác, trực tiếp kéo người ra khỏi cửa. Bạch Lăng Hàm chỉ kịp ngẩng đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua trong cửa.
Chỉ thấy áo choàng trước người tiền bối tựa hồ giật giật, giống như là bên trong có một người đang ngủ.
......
"Ngô......... Đau đau đau!" Lâm Sơ Vân ôm đỉnh đầu, cả người đều bị đụng có chút mơ hồ.
Một lát sau, y mới phục hồi tinh thần, nhìn Phong Hề Hành ngơ ngác trước mặt: "Ân? Đồ đệ, ngươi bị sao vậy?"
Nói xong, y mới ý thức được mình hình như lại trở về người. Bất quá, Lâm Sơ Vân cũng không quá để ý, phỏng chừng là bởi vì ngày hôm qua ăn nhiều dược nên thế, chờ dược hiệu qua là tốt rồi.
Phong Hề Hành chậm rãi phục hồi tinh thần, ánh mắt lại lơ lửng bất định, thế nào cũng không chịu rơi vào trên người Lâm Sơ Vân: "Sư, sư tôn."
Lâm Sơ Vân giống như nhìn thấy thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi, có chút kinh ngạc tiến lại gần, chớp mắt mấy cái: "Đồ đệ, ngươi sao lại đỏ mặt nha?"
"......" Phong Hề Hành bị y đến gần như vậy, chỉ cảm thấy mùi cỏ cây lúc trước càng thêm nồng đậm, nhiệt độ bên tai càng ngày càng cao, "Không, không có việc gì. Sư tôn tỉnh ngủ rồi sao?"
Lâm Sơ Vân hồ nghi nhìn hắn, lại đưa tay sờ sờ trán hắn, xác định tiểu đồ đệ không có bệnh, mới thở dài: "Xem như là tỉnh ngủ đi."
Chính là ở giữa có chút ồn ào.
Y quay đầu, nhìn bốn phía, ý thức được mình vẫn còn ở trong phòng đấu giá. Bất quá, phía dưới đài đấu giá đã không còn bóng dáng người chủ trì, rõ ràng hội đấu giá đã kết thúc.
"Đã kết thúc rồi sao?" Lâm Sơ Vân có chút ngượng ngùng, "Ngươi sao không đánh thức vi sư."
Phong Hề dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Hề Hành muốn cho sư tôn ngủ thêm một lát."
Đồ đệ ngoan, Lâm Sơ Vân không khỏi cảm khái.
Y duỗi thắt lưng, sau đó........ Cúi đầu nhìn vị trí mình đang ngồi, lại nhìn Phong Hề Hành, cuối cùng giống như bị nóng đến, nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Phong Hề Hành.
Vành tai Lâm Sơ Vân cũng bắt đầu nóng lên, còn có xu hướng lan tràn về phía hai má. Y vừa rồi cư nhiên ngồi ở trong ngực Phong Hề Hành, còn cùng Phong Hề Hành nói nửa ngày như vậy!
Cái này cũng không thể trách Lâm Sơ Vân, chủ yếu là lúc y biến thành mèo, vẫn luôn bị Phong Hề Hành ôm vào trong ngực, đã nhanh chóng quen từ góc độ này nhìn đồ đệ nhà mình. Tự nhiên đề phòng không kịp lại biến thành người, cho nên ý thức của y còn chưa đổi lại á.
"Khụ." Lâm Sơ Vân dừng một chút, nhanh chóng chuyển đề tài, "Đi thôi."
Nếu y đã biến thành người, cũng không cần để đồ đệ ôm tới ôm lui nữa.
Nhưng Phong Hề Hành lại mở miệng gọi Lâm Sơ Vân lại, biểu tình mang theo vài phần phức tạp cùng rối rắm.
Lâm Sơ Vân mờ mịt nhìn đồ đệ nhà mình, lúc đầu còn chưa ý thức được chỗ nào không đúng, đợi đến khi Phong Hề Hành đứng lên, biểu tình Lâm Sơ Vân bỗng dưng dừng lại.
Lâm Sơ Vân nâng...... Ngẩng đầu lên, nhìn Phong Hề Hành, lại cúi đầu nhìn mình, cuối cùng cả người hoảng hốt.
"Đồ đệ, vi sư....... Có phải co lại không?"
Phong Hề Hành trầm mặc, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, lấy ra một cái gương, đặt ở trước mặt Lâm Sơ Vân.
Lâm Sơ Vân run rẩy tiếp nhận, chỉ nhìn thoáng qua, gương liền từ trong tay y rớt xuống.
Lâm Sơ Vân trong gương, rõ ràng non nớt hơn lúc trước rất nhiều, thoạt nhìn nhiều lắm là hơn 10 tuổi. Đương nhiên, nhỏ lại cũng không thể đả kích Lâm Sơ Vân như vậy. Quan trọng nhất là, vì sao y lại nhìn thấy một đôi tai mèo trên đầu mình!
Lông xù xù, thẳng đứng, còn có thể xoay qua lại?!
1
Lâm Sơ Vân mờ mịt sờ sờ lỗ tai mèo trên đỉnh đầu, từ vành tai truyền đến một trận xúc cảm tê dại, làm y sợ tới mức nhanh chóng thu tay về.
Y lại cúi đầu nhìn chiều cao bị co rút của mình, cả người hoàn toàn bị đả kích, tai mèo trên đỉnh đầu cũng bị dọa thành phi cơ nhĩ.
Đầu ngón tay Phong Hề Hành mạnh mẽ nắm chặt ống tay áo của mình, hít sâu một hơi.
Thật......... Thật muốn sờ.