Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 39

Edit: Min

Nếu đã lấy được tâm pháp yêu thú từ trong tay Phượng Ngũ, Cố Cảnh Sơn cũng không có lưu lại lâu nữa. Nhưng mà hắn vừa mới ra khỏi Linh Vân phong, liền thấy được Phượng Ngũ đứng chờ ở một bên.

Rõ ràng vẫn là bộ dáng tức giận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn.

Cố Cảnh Sơn ở trong lòng thở dài, biểu tình lại rất bình tĩnh đi tới trước mặt Phượng Ngũ. Roi trong tay Phượng Ngũ đã thu về, không còn ý muốn động thủ.

"Tên hỗn đản Lâm Sơ Vân kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!" Phượng Ngũ vừa nghĩ đến tâm pháp mình cho ra ngoài, trong lòng liền đau đớn.

Tâm pháp yêu thú cũng phân đẳng cấp, hắn vừa rồi dưới tình thế cấp bách, tiện tay cầm, cầm ngay tâm pháp cao giai vốn định cho tiểu miêu yêu.

Bất quá...... Tiểu miêu yêu chính là Lâm Sơ Vân, hình như mình cũng không cho sai đi?!

Cái quỷ!!!.

Tên hỗn đản Lâm Sơ Vân kia chỉ xứng dùng tâm pháp cấp thấp có được không?!

Bởi vì quá tức giận, Phượng Ngũ căn bản không khống chế được âm lượng của mình. Cách đó không xa, hai đệ tử đi ngang qua bị hắn doạ sợ tới run lên, hoảng sợ nhìn lại đây, sau đó bị Phượng Ngũ dọa chạy mất.

Cố Cảnh Sơn hơi đau đầu, xoa xoa thái dương: "Ngươi đi theo ta."

Phượng Ngũ còn đang tức giận, làm sao có thể nghe lời hắn, vừa muốn mở miệng cự tuyệt, lại bị một ánh mắt của Cố Cảnh Sơn dọa trở về.

Đừng thấy Phượng Ngũ dám nhảy nhót trên đầu Cố Cảnh Sơn, còn dám động thủ với hắn, nhưng đó chỉ là xem hắn tính tình tốt. Nếu Cố Cảnh Sơn thật sự tức giận, đến bản thân mình cũng phải kẹp đuôi làm chim.

Không dám phản đối, Phượng Ngũ ngoan ngoãn đi theo Cố Cảnh Sơn đến Linh Thạch phong.

Cho đệ tử xung quanh lui ra, Cố Cảnh Sơn bảo Phượng Ngũ ngồi xuống ghế đá trong viện, tự mình rót cho hắn một ly trà Thanh Tâm.

Phượng Ngũ bĩu môi, vẫn ngoan ngoãn nhận lấy, một ngụm uống sạch.

"Thân thế của Lâm Sơ Vân có chút cổ quái." Cố Cảnh Sơn cũng không ngăn cản ý niệm uống thả cửa của Phượng Ngũ, tự mình cầm lấy ly trà, uống một ngụm.

Phượng Ngũ trợn mắt, trong lòng một bên muốn nổi giận, một bên lại bị trà Thanh Tâm áp chế tức giận: "Bổn vương tự nhiên biết. Y không phải là nhân tu sao? Tại sao đột nhiên biến thành yêu thú?"

Hồi tưởng lại lúc mình gặp Lâm Sơ Vân ở phía sau núi, rõ ràng là bộ dáng của một con miêu yêu vị thành niên, yêu khí trên người cũng rất rõ ràng. Nếu không, hắn cũng sẽ không chắc chắn đó là một tiểu miêu yêu.

Cố Cảnh Sơn cũng không biết chuyện này, chỉ lắc lắc đầu, lại nhắc nhở Phượng Ngũ: "Việc này không thể nói ra bên ngoài."

Vạn nhất kẻ thù của Lâm Sơ Vân biết được, rất có thể sẽ nhân cơ hội này tới sát hại Lâm Sơ Vân.

Phượng Ngũ vừa nghĩ đến mình cư nhiên còn muốn bảo vệ Lâm Sơ Vân, trong lòng không khỏi càng thêm khó chịu, nhưng bản năng bảo vệ tiểu yêu thú trong lòng lại không ngừng cuồn cuộn.

Hắn tiếp tục rót một ly trà Thanh Tâm uống sạch, sau đó bất ngờ đứng dậy: "Được rồi, bổn vương đã biết. Chỉ cần y đừng đến làm phiền bổn vương, bổn vương tự nhiên sẽ không đi phản ứng y."

Nói xong, hắn cũng không muốn ở chỗ này nghe Cố Cảnh Sơn giảng đạo, hồng quang chợt loé, liền hóa thành tiểu hồng điểu, rồi biến mất ở trên không trung.

Chỉ để lại một mình Cảnh Sơn, sau khi uống hết ly trà Thanh Tâm cuối cùng, lại đứng dậy đi cấm địa.

Cửa vào cấm địa của Điểm Tinh tông chỉ có chưởng môn mới biết được. Cố Cảnh Sơn cũng là lúc được bổ nhiệm làm quyền chưởng môn, mới biết Điểm Tinh tông còn có một chỗ như vậy.

Cửa cấm địa có cấm chế do các đời chưởng môn thiết lập, cùng đại trận hộ sơn của toàn bộ Điểm Tinh tông dung hợp thành một thể. Cố Cảnh Sơn đặt tay phải lên trên cấm chế, rót vào một tia linh lực. Qua một lúc lâu, trên cấm chế mới hiện lên một đạo quang, sau đó lộ ra một lối nhỏ có thể đi vào vừa một người.

Cố Cảnh Sơn thu tay về, sau khi từ cửa tiến vào, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi bộ dạng.

Chỉ thấy ánh sáng của cả trời đất lập tức ảm đạm xuống, trong không khí không hiểu sao mang theo vài phần âm lãnh, sơn mạch xa xa cũng giống như bị sương mù bao phủ, nhiễm một tầng màu xám.

Đi vào bên trong, xuất hiện một con đường nhỏ, mà ở hai bên đường, lại là những ngôi mộ khác nhau. Mỗi ngôi mộ đều có một tấm bia, một số trông rất mới, nhưng hầu hết đã bị che khuất bởi năm tháng.

Nơi này là nơi an nghỉ của Điểm Tinh tông.

Tâm tình Cố Cảnh Sơn cũng không khỏi nặng nề hơn rất nhiều. Hắn theo bản năng thả nhẹ bước chân, e sợ quấy nhiễu đến sự yên nghỉ của những người đã khuất. Cho dù hắn biết, đại bộ phận nơi này đều chỉ là mộ chôn di vật.

Đi qua đoạn này, cảnh vật phía sau lại càng thêm hoang vu. Ngoại trừ tiếng bước chân Cố Cảnh Sơn rơi trên mặt đất, ở đây hoàn toàn không có âm thanh của bất kỳ sinh vật nào khác.

Mãi cho đến cuối cùng, Cố Cảnh Sơn mới dừng bước, nhìn cửa đá đóng chặt trước mặt mình.

"Sư tôn." Hắn khom lưng, cung kính hành lễ, "Cảnh Sơn cầu kiến."

Bên trong cửa đá rất yên tĩnh.

Ngay khi Cố Cảnh Sơn cho rằng mình bất lực mà trở về như cũ, lại nghe thấy một tiếng phất ống tay áo rất nhỏ.

Đầu ngón tay hơi co lại, Cố Cảnh Sơn đi về phía trước một bước, ngữ khí hiếm khi mang theo vài phần cấp bách: "Sư tôn?"

"...... Có chuyện gì?" Bên trong cửa đá, rốt cuộc cũng vang lên giọng nói của Phương Thiên Nguyên.

Cố Cảnh Sơn đã lâu không nghe thấy giọng nói của sư tôn. Từ sau khi sư tôn đóng cửa bế quan, hắn ngày đêm lo lắng, hiện tại nghe được sư tôn đáp lại, trong lòng không khỏi yên ổn hơn phân nửa.

"Sư tôn, bình đan dược ngài lưu lại, đệ tử đã giao cho Lâm sư đệ." Cố Cảnh Sơn nói.

Bên trong cửa đá, Phương Thiên Nguyên nhìn chằm chằm hư không suy nghĩ một lúc lâu, mới nhớ tới đại đồ đệ nói cái gì: "A........ Bình Huyễn Thân Đan kia? Bản thể tiểu Lục là cái gì?"

Ngữ khí giống như đã sớm biết thân phận của Lâm Sơ Vân vậy.

Cố Cảnh Sơn dừng một chút, chần chờ nói: "Một con.......... Tiểu hắc miêu."

"Miêu.........?" Thanh âm Phương Thiên Nguyên mang theo ý cười, nhưng cũng không tiếp tục ở đề tài này, "Còn có chuyện gì khác không?"

Kỳ thật Cố Cảnh Sơn muốn hỏi rất nhiều chuyện, nhưng hắn cũng rõ, sư tôn chắc chắn sẽ không nói cho hắn biết. Ví dụ như....... Vì sao ngay từ đầu sư tôn tùy tính tu luyện, lại đột nhiên muốn bế tử quan.

Cuối cùng, hắn chỉ hỏi một câu: "Sư tôn, Lâm sư đệ thật sự chỉ là một con yêu thú sao?"

"Tất nhiên." Bên trong cửa đá thở dài một tiếng, ".........Thân thế của tiểu Lục ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Y đã bái vào môn hạ bản tôn, cũng chỉ là Lục sư đệ của ngươi."

Cố Cảnh Sơn cúi đầu đáp một tiếng.

Qua hồi lâu, bên trong cửa đá mới truyền đến thanh âm của Phương Thiên Nguyên.

"Cảnh Sơn, vi sư chưa bao giờ nói qua với ngươi, thu ngươi làm đồ đệ là chuyện làm chính xác nhất của vi sư."

Đồng tử Cố Cảnh Sơn hơi co lại, không biết vì sao sư tôn lại đột nhiên nói ra lời này.

Hắn cố gắng đè nén sự bất an trong lòng, nghiêm túc trả lời: "Có thể bái sư tôn làm thầy, là may mắn ba đời của Cảnh Sơn mới đúng."

"Thôi." Phương Thiên Nguyên cười khẽ một tiếng, "Ngươi trở về đi."

Thanh âm bên trong cửa đá dần dần phai nhạt, Cố Cảnh Sơn đứng tại chỗ hồi lâu, mới xoay người rời đi.

......

Bên kia, thầy trò hai người nhìn Linh Vân phong sau đại chiến, trầm mặc một lúc lâu.

Có thể nói, ngoại trừ phòng trúc, trước mắt cơ hồ cái gì cũng không còn. Rừng trúc cách đó không xa đã bị Phượng Ngũ đốt sạch, sân nhỏ xung quanh không còn, dòng suối trong khiết cũng đã bị đất lấp đầy.

Ngay cả cái bàn đá nhỏ mà y từng nằm sấp trước đó cũng bị nổ tung!

Lâm Sơ Vân thở phì phì vẫy vẫy đuôi, lại không có biện pháp khác. Y không thể bắt hai người kia bồi thường linh thạch, chỉ có thể để cho tiểu đồ đệ ôm y về phòng, nhắm mắt làm ngơ, rồi bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu tâm pháp yêu thú trong tay.

Phong Hề Hành ở một bên thấy thế, cũng không quấy rầy Lâm Sơ Vân, mà là lặng yên ra cửa.

Sau đó làm chuyện đầu tiên chính là, đem cấm chế trên cửa gia cố lại vài phần. Bất quá, khác với cấm chế lúc trước, cấm chế lúc này không trói buộc Lâm Sơ Vân ra cửa, chỉ là không cho phép những người khác tự tiện tiến vào trong phòng.

Nhất là Bạch Lăng Hàm.

Đem cấm chế thiết lập xong, Phong Hề Hành lại thu thập tàn cục xung quanh một chút, mới lặng lẽ rời khỏi Linh Vân phong.



Linh Thủy phong nằm ở ngay trung tâm của Điểm Tinh tông, là một trong ba phong lớn cùng với Linh Thạch phong và Linh Hỏa phong.

Phong Hề Hành vốn định trực tiếp đi điều tra Bạch Lăng Hàm, lại ở trên đường thấy được quản sự của Linh Thạch phong. Hắn khẽ nhíu mày, lắc mình trốn sau cây, né tránh tầm mắt đệ tử kia.

Đợi đến khi quản sự rời đi, Phong Hề Hành mới từ phía sau cây đi ra. Nhìn phương hướng, quản sự kia hiển nhiên là đi ra từ Linh Thủy phong. Lại nghĩ đến việc Cố Cảnh Sơn hoài nghi Bạch Lăng Hàm, Phong Hề Hành nhướng mày.

Nếu Cố Cảnh Sơn đã bắt đầu điều tra Bạch Lăng Hàm, chỉ sợ chuyện dẫn ma thạch cũng không giấu được bao lâu. Chỉ là không biết Bạch Lăng Hàm có thể nhập ma trước khi bị Cố Cảnh Sơn phát hiện hay không.

Nghĩ đến đây, Phong Hề Hành quyết định giúp vị Bạch sư đệ này một phen.

Một đạo ma khí không cách nào phát hiện, theo bóng dáng Phong Hề Hành lặng yên lan tràn ra ngoài. Bất quá chỉ chốc lát sau, Phong Hề Hành liền cảm giác được tia ma khí này đang bị cái gì đó kéo kéo, còn mình sắp mất đi khống chế ma khí.

Khóe môi hắn hơi nhếch lên, khống chế ma khí thoáng buông lỏng, ma khí nhanh chóng bị cái gì đó hấp thu đi.

Mà đúng lúc này, Bạch Lăng Hàm ở trong phòng chữa thương cho mình, chỉ cảm thấy hắc thạch trước mặt đột nhiên sáng lên vài phần, tốc độ chữa thương cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.

Hai mắt cậu ta không khỏi sáng ngời, độ tín nhiệm đối với hắc thạch tăng lên vù vù, lại hoàn toàn không chú ý tới, trong mắt mình đã không biết từ khi nào xuất hiện vài phần đỏ thẫm.

Sau khi giúp Bạch Lăng Hàm nhập ma một tay, Phong Hề Hành cũng trở lại Linh Vân phong.

Đẩy cửa phòng ra, ánh mắt vừa mới đảo qua giường, bước chân Phong Hề Hành hơi dừng lại.

Tiểu Sơ Vân nằm trên giường ôm tâm pháp trong lòng, cái đuôi tùy ý gác ở bên giường, ngủ thiếp đi. Có thể là bởi vì ghét bỏ ánh mặt trời quá chói mắt, Lâm Sơ Vân còn cố ý để cho đầu mình nằm ở chỗ bóng tối.

Tiếng đẩy cửa của Phong Hề Hành cũng không làm kinh động Lâm Sơ Vân, chỉ có cái đuôi nhỏ tựa hồ ý thức được Phong Hề Hành đã trở lại, ngoan ngoãn lắc lắc chóp đuôi, chào hỏi.

Nhẹ nhàng cước bộ mà đi đến bên giường, ngồi cạnh gảy gảy đuôi nhỏ hai cái, cổ tay Phong Hề Hành bị quấn lên.

Lâm Sơ Vân ngủ cũng không say như vậy, cảm giác được chóp đuôi truyền đến tê dại, hơi mở mắt ra, liền thấy tiểu đồ đệ nhà mình mỉm cười, còn đang gảy chóp đuôi nhỏ kia.

Y đột nhiên có chút ghen tị với cái đuôi mèo của mình, cẩn thận ngẫm lại, hình như tiểu đồ đệ thích cái đuôi của y hơn một chút.

Y không đáng yêu bằng cái đuôi sao?

Có thể là bởi vì buồn ngủ mà hồ đồ. Lâm Sơ Vân đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động, vươn trảo ôm cái đuôi vào trong ngực, không cho phép Phong Hề Hành đụng vào. Cái đuôi nhỏ bất ngờ không kịp đề phòng bị vây khốn, ủy khuất xoay tới xoay lui, cuối cùng héo rũ xuống.

Phong Hề Hành không biết mình chọc Lâm Sơ Vân ở đâu, muốn trấn an cái đuôi nhỏ lại bị Lâm Sơ Vân tức giận hừ hừ trừng trở về.

"Đồ đệ, vi sư hỏi ngươi một chuyện." Lâm Sơ Vân ôm cái đuôi, nghiêm túc nhìn chằm chằm Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành bị thái độ của y lây nhiễm, nhất thời cũng nghiêm túc hơn: "Sư tôn xin hỏi."

"Cái đuôi của vi sư có đáng yêu không?" Lâm Sơ Vân hỏi.

Phong Hề Hành mờ mịt gật gật đầu: "Tất nhiên là rất đáng yêu."

Lâm Sơ Vân bĩu môi, nhìn chăm chằm hắn, lại hỏi: "Vậy vi sư thì sao?"

Phong Hề Hành lúc này mới phản ứng lại, Lâm Sơ Vân rốt cuộc đang tức giận cái gì.

Hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng, đem ý cười trên khóe môi đè xu.ống: "Tất nhiên là sư tôn càng đáng yêu hơn."

Nhất là sư tôn mang theo đuôi mèo, đáng yêu nhất.

Lâm Sơ Vân đối với câu trả lời này coi như hài lòng, vẻ mặt không tức giận nữa, thậm chí còn có tâm tình trêu chọc cái đuôi của mình hai cái, nghiêm túc quan sát một chút.

Tiểu đồ đệ nói không sai, cái đuôi của y rất đáng yêu.

Mặc dù không có sự đáng yêu của riêng mình.

Tâm tình Lâm Sơ Vân đến rất nhanh, đi cũng nhanh, ngược lại Phong Hề Hành còn đang sững sờ.

Vừa rồi Lâm Sơ Vân hỏi hắn, lời hắn nói hoàn toàn là xuất phát từ bản tâm, nửa điểm không có ý nghĩ muốn lừa gạt Lâm Sơ Vân.

Vì vậy....... Hắn thật sự cảm thấy Lâm Sơ Vân đáng yêu sao?

Một lát sau, Lâm Sơ Vân mới chậm rãi phục hồi tinh thần, bị hành động ngây thơ của mình làm xấu hổ, vành tai phiếm hồng. Y ho nhẹ một tiếng, làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì buông đuôi ra, vừa định mở miệng, liền thấy cái đuôi kia lại một lần nữa nhanh chóng quấn lấy cổ tay tiểu đồ đệ.

Có vẻ như nó rất muốn thay đổi chủ sở hữu của nó.

Lâm Sơ Vân mài răng, có loại xúc động muốn cắn đuôi.

"Sư tôn, tâm pháp có vấn đề sao?" Phong Hề Hành đột nhiên mở miệng, thành công dời đi sự chú ý của Lâm Sơ Vân.

Nói đến tâm pháp, Lâm Sơ Vân cũng có chút buồn rầu.

Tâm pháp này không có vấn đề gì, đích thật là tâm pháp dùng cho yêu thú. Nhưng vấn đề là lúc tu luyện tâm pháp này, yêu cầu là thú hình, mà y hiện tại bởi vì nguyên nhân dược hiệu mà không biến trở về được.

Cho nên y mới nhìn một hồi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Chắc chắn không phải vì ánh nắng mặt trời quá thoải mái!

Lâm Sơ Vân thở dài, cũng không quá rối rắm, dù sao qua hai ngày nữa y có thể trở về.

Đem chuyện tâm pháp ném ra sau đầu, Lâm Sơ Vân ngẩng đầu nhìn về phía Phong Hề Hành, hỏi: "Vừa rồi ngươi đi đâu?"

Ý cười trên mặt Phong Hề Hành không thay đổi, trả lời: "Vừa rồi Diễm sư huynh nhắc nhở đồ nhi, ngày mai sẽ phát linh thạch tháng sau."

Lâm Sơ Vân lại một lần nữa bị hắn chuyển đề tài, theo bản năng liền nghĩ đến chuyện trước kia Phong Hề Hành bị quản sự Linh Hỏa phong khi dễ. Tuy rằng lần này Vương Kiên Bạch không thể từ Lôi Minh động đi ra, nhưng vạn nhất còn có người khác nhìn tiểu đồ đệ không vừa mắt, muốn khi dễ tiểu đồ đệ thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, Lâm Sơ Vân nhanh chóng quyết định, đến lúc đó y muốn đi theo đồ đệ!

Hai lần bị Phong Hề Hành chuyển đề tài, Lâm Sơ Vân đã quên mình ngay từ đầu muốn làm cái gì. Y nghi hoặc hồi tưởng vài giây, cuối cùng quyết định buông tha, dù sao cũng không phải là chuyện trọng yếu gì.

Cái đuôi nhỏ thành công tránh thoát một kiếp lặng lẽ dò ra, quét tới quét lui trên cổ tay Phong Hề Hành. Trong mắt Phong Hề Hành hiện ý cười, đầu ngón tay bất động thanh sắc gảy đùa hai cái, mới thu tay trở về.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Sơ Vân tỉnh lại, liền phát hiện mình đã trở về hình mèo.

Tiểu hắc miêu thở dài, đứng lên duỗi thắt lưng, sau đó có chút buồn rầu ngồi xổm ở một bên ngẩn người.

Y cũng không có nằm mơ, chỉ là không hiểu sao đột nhiên tỉnh lại, sau đó thế nào cũng không ngủ được. Thấy Phong Hề Hành còn đang ngồi thiền ở một bên, Lâm Sơ Vân cũng không kinh động hắn, mà là tự mình theo giường, nhảy đến bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là một đám mây âm u, Lâm Sơ Vân không khỏi vẫy đuôi, đáy lòng luôn có một tia bất an.

"Sư tôn?" Phía sau, Phong Hề Hành mở mắt ra.

Thân thể Lâm Sơ Vân không nhúc nhích, chỉ xoay đầu, hướng về phía Phong Hề Hành chào hỏi: "Meo."

—Đồ đệ sớm.

Chờ Phong Hề Hành thu thập xong, Lâm Sơ Vân liền ăn Huyễn Thân Đan, biến trở về bộ dáng vốn có của mình. Y có chút không thích ứng nhìn độ cao, lại sờ sờ đỉnh đầu, xác định không có lỗ tai cùng đuôi, mới thở phào nhẹ nhõm: "Đi thôi."

Ngược lại là Phong Hề Hành, ánh mắt toát ra tia thất vọng không dễ phát hiện.

Ngày đầu tiên hàng tháng là ngày Điểm Tinh tông phát linh thạch. Một ngày này, mỗi quản sự đều sẽ tương đối bận rộn. Bất quá, chế độ này đã trải qua nhiều năm như vậy, bọn họ cũng đã có kinh nghiệm, cho nên không đến mức luống cuống tay chân.

Quản sự của Linh Hoả phong họ Lưu, ban đầu cũng là đệ tử của Linh Hỏa phong, chỉ là thiên phú của gã không tính là quá tốt, đến bây giờ cũng chỉ là một Kim Đan hậu kỳ, không có cách nào trở thành chấp pháp trưởng lão, cho nên mới làm quản sự.

Cũng bởi vậy, gã luôn ghen ghét với những đệ tử có thiên phú tốt.

Bất quá, tính cách Lưu quản sự khéo léo đưa đẩy. Cho dù đáy lòng có ác ý lớn hơn nữa, nhưng sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt, ngược lại luôn vui vẻ với mọi người.

Ngoại trừ Phong Hề Hành.

Chuyện Phong Hề Hành không được Lâm tiên quân thích, trong tông môn ai cũng biết, hơn nữa hắn lại đắc tội Vương Kiên Bạch của Linh Hoả phong. Cho nên, khi Vương Kiên Bạch yêu cầu gã làm khó Phong Hề Hành, Lưu quản sự không chút suy nghĩ liền đáp ứng.

Dù sao chỉ là chuyện tiện tay, còn có thể lấy được linh thạch, gã vì sao phải cự tuyệt?

Chỉ là không nghĩ tới, Vương Kiên Bạch cư nhiên không thể ra khỏi Lôi Minh động, còn Phong Hề Hành không biết làm sao lấy lòng được Lâm tiên quân. Nghĩ đến chuyện mình làm với Phong Hề Hành lúc trước, trong lòng Lưu quản sự không khỏi có chút lo lắng.

"Phong sư đệ, ngươi tới rồi?" Diễm Sa liếc mắt một cái, nhìn thấy Phong Hề Hành ở cuối đám người, chạy tới vừa định chào hỏi, cả người liền run lên, bộ dáng cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, "Lâm tiên quân."

Vì sao Lâm tiên quân cũng tới đây a!

Lâm Sơ Vân gật đầu với Diễm Sa, không nói gì.

Kỳ thật, y đã sớm quên chuyện Diễm Sa nói xấu mình. Thấy Diễm Sa sợ mình như vậy, trong lòng có chút buồn bực, y đáng sợ như vậy sao?

Đệ tử xung quanh cũng chú ý tới Lâm Sơ Vân, ánh mắt đều len lén nhìn qua. Lâm Sơ Vân vốn là tới bảo kê cho đồ đệ nhà mình, tự nhiên cũng không có ý che giấu, mà là rất quang minh chính đại đến quảng trường.

Lưu quản sự bên kia sớm đã nhận được tin tức, cũng không đợi Lâm Sơ Vân đi qua, liền chủ động nghênh đón: "Bái kiến Lâm tiên quân."

Lâm Sơ Vân không quen biết gã, ánh mắt nhìn thoáng qua Diễm Sa, thấy trong mắt hắn hiện ra vài phần khó chịu, xác định kẻ này chính là quản sự lúc trước khi dễ tiểu đồ đệ nhà mình, ý cười khóe môi thoáng cái lạnh xuống.

Hai mắt y đánh giá Lưu quản sự từ trên xuống dưới, cứ như vậy liếc qua nhìn lại, trên người Lưu quản sự này có ít nhất ba kiện Linh Khí. Bất quá, y cũng không trực tiếp phát tác, mà là lạnh lùng hỏi: "Linh thạch đâu?"

Lưu quản sự nháy mắt với đệ tử ở một bên, chờ hắn đưa linh thạch tới, mới cười tủm tỉm lau mồ hôi trên trán: "Ở đây, Lâm tiên quân yên tâm, một khối cũng không thiếu."

Lâm Sơ Vân nhìn thoáng qua, nơi đó đặt năm khối linh thạch trung phẩm cùng với một khối linh thạch thượng phẩm, đích thật là tiêu chuẩn của đệ tử thân truyền.

Thấy sắc mặt Lâm Sơ Vân còn tốt, Lưu quản sự trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Lâm Sơ Vân hừ lạnh một tiếng: "Một khối không thiếu. Theo bản quân nhìn, căn bản là thiếu hơn phân nửa!"

Ý cười trên mặt Lưu quản sự cứng đờ, cho rằng Lâm Sơ Vân không biết quy định, mở miệng giải thích: "Lâm tiên quân, lương hàng tháng của đệ tử thân truyền quả thật chính là những thứ này..."

"Vậy 5 năm qua thì sao?" Lâm Sơ Vân lạnh lùng cắt ngang lời gã, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lưu quản sự.

Linh áp Nguyên Anh kỳ lập tức đè xu.ống, sắc mặt Lưu quản sự trong nháy mắt trắng bệch. Gã run rẩy lau mồ hôi trên trán, còn đang cố gắng ngụy biện, "Chi, linh thạch lúc trước, Phong, Phong đệ tử đã..."

"Ân?" Lâm Sơ Vân híp mắt, đi về phía trước một bước.

Trong lòng Lưu quản sự ảm đạm một mảnh, linh thạch lúc trước đều đã bị gã vụng trộm tiêu đi, hiện tại căn bản không có khả năng lấy ra được! Ngay khi gã định nói thật, để Lâm Sơ Vân cho gã thêm một chút thời gian, trên không trung đột nhiên truyền đến một tiếng gầm.

"Lâm Sơ Vân! Ngươi cho rằng Linh Hỏa phong của ta là nơi nào?! Dám làm càn như vậy!" Theo tiếng Chúc Viêm hét lớn, một đạo hỏa quyền từ trên trời giáng xuống.

Phong Hề Hành biến sắc, băng sương trong tay nhanh chóng ngưng tụ trước người Lâm Sơ Vân. Lâm Sơ Vân lại bình tĩnh hơn rất nhiều, lui về phía sau ba bước, trực tiếp né tránh nắm đấm của Chúc Viêm.

Lưu quản sự thấy thế, lời vốn định nói trong nháy mắt nuốt trở về.

"Lâm Sơ Vân, ngươi không ngốc ở Linh Vân phong, chạy Linh Hỏa phong của ta làm cái gì?" Chúc Viêm trợn mắt, lạnh lùng nói.

Lâm Sơ Vân không trả lời hắn, mà là nhớ lại ký ức của nguyên chủ trước tiên. Tính ra, nguyên chủ từ chỗ Chúc Viêm tổng cộng lừa được một viên Hoả linh châu cùng với ba khối linh thạch thượng phẩm. Chỉ đáng tiếc, mấy thứ này lại bị nguyên chủ đưa cho Bạch Lăng Hàm.

Y cúi đầu nhìn trong túi trữ vật lật lật, sau đó ném mười khối linh thạch cho Chúc Viêm.

Chúc Viêm theo bản năng bắt lấy, tuy rằng sau khi nhận xong hắn liền hối hận. Nhìn linh thạch trong tay, ánh mắt Chúc Viêm tràn đầy cảnh giác: "Ngươi lại muốn làm cái gì?!"

Lâm Sơ Vân trợn tròn mắt, lạnh lạnh nói: "Một viên Hoả linh châu là bảy khối linh thạch thượng phẩm, thêm ba khối linh thạch thượng phẩm nữa. Hiện tại bổn quân đều trả lại ngươi."

"Sau đó thì sao?" Chúc Viêm vẫn cảnh giác như trước.

"Sau đó?" Ánh mắt Lâm Sơ Vân lạnh lùng dừng trên người Lưu quản sự, "Sau đó bổn quân sẽ tính toán, người Linh Hỏa phong thiếu linh thạch của đồ đệ bổn quân."

Chúc Viêm nghe vậy, sắc mặt tối sầm: "Lâm Sơ Vân ngươi đừng ngậm máu phun người. Người Linh Hỏa phong ta làm sao có thể......"

"Sư tôn." Diễm Sa không biết từ khi nào đã chuyển đến bên cạnh Chúc Viêm, đặc biệt nghiêm túc mở miệng, "Lưu quản sự đích xác đã khấu trừ linh thạch Phong sư đệ. "

Thanh âm của Chúc Viên trong nháy mắt biến mất: "..."

"Hơn nữa còn khấu trừ mấy năm." Diễm Sa hoàn toàn không chú ý tới sự xấu hổ của sư phụ nhà mình, còn đang nghiêm túc tính toán, "Tính ra, khoảng 250 khối linh thạch trung phẩm cùng 50 khối linh thạch thượng phẩm."

Sắc mặt Chúc Viêm đen không chịu nổi, nhìn chằm chằm đồ đệ ngốc nghếch nhà mình, ánh mắt rơi vào trên người Lưu quản sự ở một bên. Lưu quản sự biết tính cách Chúc Viêm một lời không hợp liền động thủ, sợ tới mức lui về phía sau hai bước.

Thấy gã như thế này, Chúc Viêm sao mà không biết đã xảy ra chuyện gì. Chính hắn còn chán ghét việc Lâm Sơ Vân hà khắc với Phong Hề Hành, không nghĩ tới, quản sự môn hạ của hắn cũng chẳng kém!

"Dương Diễm." Chúc Viêm điểm tên đại đồ đệ của mình, "Ngươi đi đem linh thạch mà tên ngu xuẩn này tham lam trước đó, tính toán rõ ràng cho bổn quân!"

Dương Diễm cúi đầu lĩnh mệnh.

Mà trán Lưu quản sự đã đầy mồ hôi, gã không chỉ tham linh thạch của một mình Phong Hề Hành, nhiều năm như vậy, những đệ tử Linh Hỏa phong khác ít nhiều cũng bị gã dùng đủ loại lý do hà khắc qua. Nếu để Dương Diễm đem tất cả chuyện lúc trước của gã tra ra, vậy gã đừng mong ở lại Điểm Tinh tông nữa.

"Còn nữa, đem tên ngu xuẩn này ném đến Hình Đường lĩnh phạt cho ta." Chúc Viêm nói xong, cũng lười nhìn Lưu quản sự bị dọa thành một đoàn, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Sơ Vân một cái, "Ngươi cùng bổn quân tới đây."

Lâm Sơ Vân nửa điểm không sợ, trực tiếp đi theo.

Đợi đến khi Chúc Viêm đi tới chỗ ở của mình, quay đầu lại nhìn, liền thấy phía sau Lâm Sơ Vân còn có hai người đi theo. Một người là Phong Hề Hành, người còn lại là đồ đệ ngu ngốc của mình.

Vừa nhìn thấy Diễm Sa, Chúc Viêm liền đau đầu không chịu nổi.

"Ngươi biết Lưu quản sự khi dễ Phong Hề Hành, sao lại không nói cho vi sư?" Chúc Viêm nhìn đồ đệ ngốc nhà mình, quả thực muốn đem đầu hắn trở về lò làm lại.

Diễm Sa mờ mịt sờ sờ ót, chần chờ nói: "Cái này...... Ta cho rằng việc này đều là do Vương Kiên Bạch giở trò quỷ, cho nên mỗi lần Lưu quản sự khi dễ Phong sư đệ, ta liền đi đánh Vương Kiên Bạch một trận."

"...... Sau đó, ngươi đã nói với Vương Kiên Bạch vì cái gì bị bị đánh sao?" Chúc Viêm hỏi.

Diễm Sa suy nghĩ một chút, bừng tỉnh nói: "A, ta đã quên mất."

Trách không được sau mỗi lần hắn đánh xong, Vương Kiên Bạch vẫn sẽ để Lưu quản sự đi khi dễ Phong sư đệ.

Chúc Viêm trợn mắt, không còn tự mình tức giận mình nữa, mà là nhìn về phía Lâm Sơ Vân, không tình nguyện mở miệng: "Việc này coi như lỗi của Linh Hỏa phong của ta. Nói đi, ngươi muốn bồi thường gì."

Lâm Sơ Vân ngẩn ra, quay đầu lại nhìn tiểu đồ đệ nhà mình một cái.

Hôm nay y tới chính là đến làm chỗ dựa cho Phong Hề Hành, thuận tiện tìm Lưu quản sự kia gây phiền toái. Bây giờ cả hai điều đã được thực hiện, có vẻ như không có yêu cầu khác.

Phong Hề Hành thấy thế, lại chủ động mở miệng nói:  "Sư tôn, đệ tử ngày sau muốn một lần nữa quy về Linh Vân phong quản thúc. "

Lâm Sơ Vân ngẩn ra: "Chính là......."

Linh Vân phong tổng cộng chỉ có hai người a!

Nhưng vừa nhìn ánh mắt chờ mong của tiểu đồ đệ, Lâm Sơ Vân không thể nói lời phản đối ra miệng, cùng lắm thì sau này mỗi tháng y phát linh thạch cho tiểu đồ đệ.

Nghĩ như vậy, Lâm Sơ Vân liền nuốt lời trở về, nói với Chúc Viêm: "Ngươi nghe rồi đó. Về sau sẽ không phiền Linh Hỏa phong các ngươi nữa. "

Chúc Viêm không nghĩ tới Lâm Sơ Vân sẽ đưa ra yêu cầu không đau không ngứa như vậy, cả người đều sửng sốt một chút: "Ngươi xác định không cần linh thạch?"

Lâm Sơ Vân lắc đầu, nhưng mà lắc một nửa y lại đột nhiên dừng lại: "Không đúng."

Chúc Viêm nửa điểm cũng không ngoài ý muốn, chuẩn bị tốt việc Lâm Sơ Vân giở chiêu công phu ngoạm sư tử.

"Thiếu Hề Hành linh thạch, các ngươi nhất định phải trả!" Lâm Sơ Vân nhìn chằm chằm Chúc Viêm, hoài nghi hắn có phải muốn lừa gạt những linh thạch này hay không.

Chúc Viêm giật giật khóe miệng, tiện tay ném một cái túi trữ vật qua: "Được rồi được rồi, ngươi..."

Lời hắn không thể nói hết, một tiếng sấm đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên.

Sắc mặt Chúc Viêm lập tức ngưng trọng lại, hắn quay đầu, nhìn về phía chủ phong. Chỉ thấy bên kia mây âm càng phát ra dày đặc, mơ hồ đã có thể nhìn thấy lôi quang hiện lên trong tầng mây.

Thấy sắc mặt Chúc Viêm càng ngưng trọng, Lâm Sơ Vân mờ mịt, khó hiểu nhìn hắn: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Chúc Viêm híp mắt, lạnh lùng nói: "Sư tôn......... Bắt đầu độ kiếp."

................
Bình Luận (0)
Comment