Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 43

Edit: Min

"Hai người các ngươi......."

Phượng Ngũ cũng kinh hãi không biết nói cái gì. Hắn chần chờ nâng tiểu hắc miêu, lui về phía sau một bước: "Nếu không, đợi lát nữa chúng ta sẽ quay lại sau?"

Phong Hề Hành không để ý tới ý hắn, bước nhanh tới, đưa tay muốn ôm cục bông vào lòng, lại bị cái đuôi nhỏ hung hăng hất một cái. Tuy rằng cũng không đau, nhưng trong lòng Phong Hề Hành càng hoảng hốt hơn.

"Sư tôn, người đừng tức giận." Cánh tay Phong Hề Hành cứng đờ giữa không trung, không dám cưỡng ép ôm người ta về, nhưng cũng không muốn thu tay lại như vậy.

Lâm Cục Bông không nhúc nhích, đưa lưng về phía hắn, cái đuôi phía sau vòng trở lại về bên người.

Bạch Nam Y nhìn lo lắng trong mắt Phong Hề Hành, hơi nhướng mày. Gã còn tưởng rằng, nhân tu này đối với ai cũng là một bộ thái độ lạnh như băng, không nghĩ tới đối với tiểu hắc miêu lại coi trọng như vậy.

"Tiểu tử, đoán xem ta là ai?" Bạch Nam Y đi tới, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu tiểu hắc miêu.

Phong Hề Hành trợn mắt nhìn.

Cái đuôi của tiểu hắc miêu theo bản năng muốn hất đi, nhưng khi ngửi thấy tia hơi thở, lập tức dừng lại. Lâm Sơ Vân chần chờ ngẩng đầu, cẩn thận nhún chóp mũi, phát hiện không phải ảo giác của mình: "........Meo?"

—Bạch hồ tiền bối?

Bạch Nam Y mỉm cười gật gật đầu, đưa tay ôm lấy tiểu hắc miêu.

Bởi vì quá mức kinh ngạc, tiểu hắc miêu nửa điểm ý tứ phản kháng cũng không có, cứ như vậy ngoan ngoãn bị ôm qua.

Phong Hề Hành ở một bên sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt nhìn Bạch Nam Y tràn ngập địch ý.

Tiểu hắc miêu ngồi xổm trong lòng bàn tay Bạch Nam Y, tò mò ngẩng đầu lên. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy bạch hồ hóa hình, so với tưởng tượng còn xinh đẹp hơn vài phần. Tiểu hắc miêu nhìn không lâu, liền có chút ngượng ngùng cúi đầu, lắc lắc chóp đuôi.

"Meo."

Thấy tiểu hắc miêu không tức giận như vậy, Bạch Nam Y liền mở miệng giải thích chuyện vừa rồi một chút. Mặc dù, gã hy vọng tiểu hắc miêu ở lại Linh Thú phong, nhưng cũng khinh thường dùng phương thức này đem tiểu hắc miêu lưu lại.

Nhưng Bạch Nam Y vẫn dùng tâm kế, giấu diếm một chút sự tình, chỉ là nói nhân tu bị thương, cho nên mình đang giúp nhân tu chữa thương, lại không nói thương tích kia vốn là gã đánh.

Dẫu sao nhân tu này cũng nghe không hiểu yêu ngữ, không biết gã nói cái gì.

Lâm Sơ Vân vừa nghe thấy tiểu đồ đệ bị thương, ngay lập tức sốt ruột, đứng ở lòng bàn tay Bạch Nam Y nhìn về phía Phong Hề Hành, trong miệng vội vã kêu: "Meo meo meo?"

—Tiểu đồ đệ, ngươi bị thương?

Phong Hề Hành nghe không hiểu lời của tiểu hắc miêu, lại bất động thanh sắc nhích tới gần, duỗi tay trước mặt tiểu hắc miêu. Tiểu hắc miêu quả nhiên không chút do dự nhảy đến lòng bàn tay hắn, còn muốn theo ống tay áo của hắn bò lên trên.

Xúc cảm lông nhung trong lòng bàn tay trấn an sự nóng nảy trong lòng Phong Hề Hành.

Hắn hơi rũ mắt xuống, đem khí tức trên đỉnh đầu tiểu hắc miêu thuộc về người khác xóa sạch, mới thả lỏng sắc mặt, giải thích: "Sư tôn, đệ tử vừa lấy được linh kiếm liền đến tìm người."

Lâm Sơ Vân ngượng ngùng lắc lắc chóp đuôi, thật ra y cũng không biết vừa rồi mình vì sao lại tức giận như vậy. Có lẽ vì....... Bạch hồ hóa hình thật sự quá đẹp mắt, đứng cùng đồ đệ, giống như là không có vị trí của y.

Biết tiểu đồ đệ cũng không phải bởi vì quên y mới đến trễ, ủy khuất trong lòng Lâm Sơ Vân chậm rãi biến mất. Cái đuôi nhỏ lặng lẽ dò xét, quét tới quét lui trên mù bàn tay mà y vừa chụp được, như là đang ngượng ngùng làm nũng.

Phong Hề Hành nở nụ cười, chủ động dán cổ tay lên chóp đuôi, cái đuôi nhỏ liền nhanh chóng khoanh tròn.

Bạch Nam Y ở một bên nhìn tiểu hắc miêu nhanh như vậy liền tha thứ cho nhân tu, nhịn không được nhíu nhíu mày, trong lòng không hiểu sao có vài phần bất mãn. Nhưng nhân tu lại cực kỳ để ý tiểu hắc miêu, vẫn làm gã tương đối hài lòng. Nghĩ như vậy, Bạch Nam Y cũng không có ý định làm cái gì nữa.

Nhưng Phong Hề Hành một tay sờ sờ đỉnh đầu tiểu hắc miêu, lại giống như lơ đãng ngẩng đầu nhìn Bạch Nam Y một cái.

Trong lòng Bạch Nam Y lập tức có dự cảm không tốt.

"Sư tôn quen biết Bạch Nam Y tiền bối sao?" Phong Hề Hành đột nhiên mở miệng hỏi.

Lâm Sơ Vân đầu tiên phản ứng Bạch Nam Y là ai, ánh mắt chậm rãi rơi xuống người bạch hồ, chần chờ một lúc lâu gật đầu, rồi lại lắc đầu. Y chỉ là gặp qua bạch hồ mà thôi, không thể nói là quen biết........ Thậm chí, ngay cả tên bạch hồ là Bạch Nam Y cũng không biết.

"Vậy xem ra là đồ nhi suy nghĩ nhiều rồi." Phong Hề Hành cười cười, vẻ mặt mang theo vài phần thoải mái, "Hề Hành còn tưởng rằng là sư tôn chờ tức giận, mới để cho Bạch tiền bối đến giáo huấn đồ nhi một chút."

"......Meo?" Giáo huấn...?

Tiểu hắc miêu mờ mịt nhìn về phía Phong Hề Hành, chóp đuôi còn có chút nghi hoặc?

Phong Hề Hành rõ ràng nghe không hiểu lời của tiểu hắc miêu, lại giống như là sớm đoán được Lâm Sơ Vân sẽ hỏi cái gì, nghe vậy cũng ngẩn ra: "Vừa rồi Bạch tiền bối không phải nói thế sao? Đồ nhi chính là bởi vì cùng Bạch tiền bối luận bàn, cho nên mới đến trễ."

Đôi mắt mèo xanh biếc của tiểu hắc miêu chậm rãi rơi vào người Bạch Nam Y. Rõ ràng là một con mèo con chỉ lớn bằng bàn tay, Bạch Nam Y bị nhìn chằm chằm lại có chút khẩn trương.

Tay đặt sau lưng lặng lẽ nắm chặt, Bạch Nam Y cố gắng làm cho mình thoạt nhìn không chột dạ như vậy.

"..." Thấy biểu tình này của Bạch Nam Y, Lâm Sơ Vân cũng không cần hỏi nhiều.

Tiểu hắc miêu mất hứng, meo một tiếng.

—Ngươi đánh hắn để làm gì?

Phong Hề Hành vẫn yên lặng vuốt lông cho tiểu hắc miêu, thật giống như lời nói vừa rồi của mình chỉ là trong lúc vô tình nói ra.

Bạch Nam Y bị nhân tu này cho một vố, nhịn không được nghiến răng, rồi lại không dám ở trước mặt tiểu miêu yêu triển lộ địch ý đối với hắn.

"Khụ, bổn........ Ta chỉ là đi ngang qua, trùng hợp nhìn thấy nhân tu này có thiên phú dị bẩm, liền cùng hắn luận bàn một chút."

Bạch Nam Y dừng một lát, ánh mắt vừa muốn cảnh cáo Phong Hề Hành không được nói lung tung nữa, liền thấy tiểu miêu yêu còn đang nhìn chằm chằm mình, không thể không đem cảnh cáo cứng rắn đổi thành thưởng thức.

Lâm Sơ Vân cũng không dễ dàng lừa gạt cho qua như vậy, đôi mắt mèo xanh biếc vẫn nhìn Bạch Nam Y.

"...... Linh khí này cho ngươi." Bạch Nam Y cắn răng lấy ra một kiện linh khí, tiện tay ném cho Phong Hề Hành, "Xem như là bản....... Nhận lỗi!"

Phong Hề Hành đối với linh khí cũng không thèm để ý, hắn càng để ý đến chính là, Lâm Sơ Vân theo bản năng muốn thân cận với yêu thú trước mắt. Tuy nói, sư tôn tựa hồ đối với người này cái gì cũng không quan tâm, nhưng kỳ thật trong lòng hắn lại đề phòng rất mạnh.

Ngay cả Cố Cảnh Sơn chạm vào đỉnh đầu sư tôn cũng sẽ bị sư tôn tức giận đập ra, hiện tại, sư tôn lại đối với một yêu thú nhiều lắm quen biết ba ngày lại thân cận như thế.....

Phong Hề Hành nhắm mắt, hắn chưa bao giờ cảm thụ được loại cảm giác này, trong lòng giống như không ngừng có ác ý hiện lên, rồi lại bị Lâm Sơ Vân không chút che dấu bênh vực người mình từng cái một trấn an xuống.

Vẻ mặt của tiểu hắc miêu rốt cuộc hòa hoãn lại, đôi mắt mèo thật lớn ngẩng đầu nhìn về phía Phong Hề Hành, tiếng sữa ngáy kêu lên một tiếng: "Meo!"

—Đồ đệ, vi sư giúp ngươi khi dễ trở về!

Phong Hề Hành nhẹ nhàng sờ sờ chóp đuôi tiểu hắc miêu, ác ý trong lòng rốt cuộc bị áp chế xuống. Cảm thấy mỹ mãn mới đem tiểu hắc miêu đặt trở lại trong y phục của mình. Sau đó, hành lễ với Bạch Nam Y cùng Phượng Ngũ: "Đệ tử cũng không quấy rầy hai vị tiền bối nữa."

Bạch Nam Y hiện tại nhìn thấy hắn là cảm thấy đau đầu, trực tiếp xua tay để cho hắn đi nhanh một chút.

Đợi đến khi Phong Hề Hành rời đi, Phượng Ngũ mới có chút buồn bực nhìn về phía Bạch Nam Y: "Ngươi từ khi nào đã gặp qua tiểu miêu yêu kia?"

Động tác vuốt thái dương của Bạch Nam Y đột nhiên dừng lại, gã không trả lời Phượng Ngũ, mà là ngữ khí mang theo vài phần hồ nghi, hỏi ngược lại Phượng Ngũ: "Chờ một chút, vì sao tên nhân tu kia lại gọi tiểu miêu yêu là sư tôn?"

Phượng Ngũ: "..."

Phượng Ngũ nhanh chóng hóa thành tiểu hồng điểu, đảo mắt liền chạy không thấy bóng dáng.

......

Phong Hề Hành vừa mới đi vào phòng trúc, tiểu hắc miêu trong ngực liền nhảy ra ngoài.

Tiểu hắc miêu ở trong phòng trúc dạo vài vòng, đem mỗi nơi một lần nữa nhả vào khí tức, sau đó ngựa quen đường cũ mà nhảy lên giường, ở vị trí quen thuộc lười biếng nằm sấp xuống.

"Meo......" Tiểu hắc miêu cảm giác được hơi thở quen thuộc xung quanh, không nhịn được lăn lộn trên giường, cả thân mèo nằm ngửa trên đó, cái đuôi cũng thoải mái lắc lư, cảm thụ ánh mặt trời chiếu vào mình, không bao lâu sau đã bắt đầu ngáy.

Phong Hề Hành vẫn đứng ở cửa mỉm cười nhìn cục bột đen, mãi cho đến khi ai đó nghi hoặc nhìn về phía hắn, mới đóng cửa đi đến bên giường. Hắn gảy gảy cái đuôi hai cái, mới đem linh kiếm trong tay đặt lên giường.

Tiểu hắc miêu lầm bầm ngồi dậy, khó hiểu nhìn linh kiếm trước người.

Toàn thân linh kiếm trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời thậm chí có chút trong suốt, lưỡi kiếm cực mỏng, quanh thân không ngừng tản ra hàn khí. Tiểu hắc miêu chần chờ một lát, cẩn thận dùng mũi đuôi tới gần lưỡi kiếm, còn chưa kịp đụng phải, linh kiếm đã bị Phong Hề Hành cầm về.

"Sư tôn, nguy hiểm." Phong Hề Hành nhíu nhíu mày, không đồng ý nhìn Lâm Sơ Vân.

Tiểu hắc miêu sợ hãi, y kỳ thật chính là muốn thử linh kiếm này. Dù sao cùng lắm thì rớt hai sợi lông, cũng sẽ không đau. Thấy Phong Hề Hành không đồng ý, tiểu hắc miêu ngoan ngoãn rụt đuôi lại, khoác chân mèo lên.

Sau đó, Lâm Sơ Vân liền nhìn Phong Hề Hành cầm lấy linh kiếm, ở đầu ngón tay phải rạch một cái.

Trong nháy mắt máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra, tiểu hắc miêu sợ tới mức  đứng thẳng lên, cái đuôi nhanh chóng quét tới quét lui.

Tiểu hắc miêu nằm sấp trên khuỷu tay Phong Hề Hành, nhìn chằm chằm vết thương kia gấp gáp không chịu được: "Meo meo meo!"

—Đồ đệ, ngươi đây là làm cái gì!

"Không phải sư tôn tò mò mức độ sắc bén của linh kiếm sao? Hề Hành chỉ là muốn biểu hiện cho sư tôn xem một chút." Trên mặt Phong Hề Hành vẫn mang theo ý cười như trước, tựa như người đang chảy máu trên tay không phải là hắn vậy.

Tiểu đồ đệ nhất định là luyện kiếm đến người choáng váng rồi!

Lâm Sơ Vân nghiến răng, duỗi móng vuốt vỗ lên trán tiểu đồ đệ một cái, nhanh chóng lấy Huyễn Thân Đan ra ăn, rồi hóa thành hình người. Y cầm cổ tay tiểu đồ đệ, ở trong túi trữ vật trống rỗng của nguyên chủ lật lật, rốt cuộc lật tới một bình thuốc trị thương chỉ còn lại có một chút.

Hình như là lúc trước Phương Thiên Nguyên đưa cho nguyên chủ, bởi vì quá mức trân quý, nguyên chủ vẫn không nỡ dùng, cũng không nỡ đưa cho Bạch Lăng Hàm.

"Không được nhúc nhích." Lâm Sơ Vân tức giận hừ hừ nói, đem đầu ngón tay bị thương của Phong Hề Hành đặt ở lòng bàn tay, cúi đầu, thật cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương.

Phong Hề Hành rũ mắt, nhìn bình thuốc trị thương kia. Nếu như hắn đoán không sai, đó là Dương Xuân Bạch Tuyết, rất trân quý. Hiện tại lại bị Lâm Sơ Vân dùng để chữa một chút kiếm thương của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm mặt mày nghiêm túc của Lâm Sơ Vân hồi lâu, mãi cho đến khi Lâm Sơ Vân đắp thuốc xong, Phong Hề Hành mới thu hồi tầm mắt, nói đến một chuyện khác.

"Sư tôn có muốn ban danh cho thanh linh kiếm này không?"

Lâm Sơ Vân đặt bình thuốc trống rỗng sang một bên, nghe vậy cũng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Phong Hề Hành một cái. Thấy hắn thật sự muốn mình đặt tên, mới có chút buồn rầu nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía linh kiếm trên giường.

Trong nguyên thư, Phong Hề Hành không có linh kiếm, ngược lại có một thanh ma kiếm —— Vạn Nhân Huyết. Thanh ma kiếm kia cơ hồ uống hết máu vạn người, nghe nói lúc tới gần, đều có thể nghe được tiếng kêu than thảm thiết của người chết.

Lâm Sơ Vân ngược lại không cảm thấy tiểu đồ đệ nhà mình sẽ nhập ma, nhưng y thật sự cũng không nghĩ ra cái tên nào dễ nghe khác.

"Vậy........ Vậy Vạn Nhận Tuyết thì sao?" Lâm Sơ Vân nói, "Một kiếm xuất ra, vạn nhận tuyệt bích đều phủ tuyết."

Đồng tử Phong Hề Hành hơi co rụt, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Sơ Vân, mơ hồ mang theo một tia phức tạp. Thấy Lâm Sơ Vân ngẩng đầu chờ mong nhìn mình, Phong Hề Hành mới đem cảm xúc trong mắt thu liễm lại, khẽ gật đầu.

"Tạ sư tôn ban danh."

...............
Bình Luận (0)
Comment