Đàm Hữu nhìn nghiệt căn chính mình ở trong miệng nhi tử ra ra vào vào, nhất thời bi phẫn đan xen, giơ tay vận chưởng, muốn đẩy ra nghiệt súc này, lại đột nhiên nhìn thấy nhi tử khóe mắt không bình thường trừu động, đầy đầu mồ hôi lạnh theo mặt chảy xuống, phảng phất như chịu đựng thống khổ cực đại.
Hắn lúc này mới nhớ tới, nhi tử ăn mị độc.
Một giọt thành nghiện, thực cốt nhập tâm, không giao hợp không thể thoát khỏi kỳ độc.
Nhi tử cũng là nam nhi, lại vì hắn, cố nén thống khổ.
Nghiệt chướng! Nghiệt chướng!
Bi thương nhập vào trong tâm can, Đàm Hữu vén lên tóc ướt của Đàm Hồng Linh, đối phương đột nhiên không kịp lường trước bị hắn ôm vào trong áo.
Đàm Hồng Linh bị phụ thân ôm vào trong lòng ngực liền phát ra rên rỉ như giải thoát, y hai má đã hồng, ánh mắt mê ly, thái dương mướt mồ hôi, khí phách thiếu niên hăng hái hiện giờ lại hiện ra bộ dáng kiều mị mê người.
Bộ dáng này của Đàm Hồng Linh
làm phụ thân Đàm Hữu tim đập gia tốc, hắn vội vàng không dám lại nhìn, tay lại vén lên vạt áo nhi tử, cầm lấy nam vật đứng thẳng của y.
Đàm Hồng Linh lập tức ngửa lên cổ, mồ hôi theo hầu kết y lăn xuống, chảy quá núm vú đứng thẳng màu hoa hồng, lại hoàn toàn đi vào rừng cây lông tóc rối rắm phía dưới.
Đàm Hữu cảm thấy chính mình phảng phất có một cỗ đoàn hỏa, hắn không dám tinh tế vỗ về chơi đùa, chỉ là tùy ý mà vuốt ve vài cái, khiến cho Đàm Hồng Linh toàn bộ thân thể co rút run rẩy không ngừng.