Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 10

Tạ Kiều cảm thấy cô đang nằm mơ, mơ thấy em trai cô hết bệnh rồi, thằng bé không ngừng chạy nhảy quanh cô, khiến cô chóng cả mặt, mà thằng bé vẫn gọi cô, nó nói: “Chị ơi, chị ơi, sao chị không dậy chơi với em, chị tỉnh dậy đi mà, đừng ngủ nữa.”

Hình như còn có mẹ cô, mẹ không khóc, mẹ đang cười, mẹ nói với cô: “Kiều Kiều, đây là quà sinh nhật của bố với mẹ cho con nè, không phải là con vẫn muốn có một cái váy công chúa sao, bố mẹ mua rồi? Con có thích không?”

Cô thích lắm, đó là một cái váy có viền hoa, đính những chuỗi hạt trong suốt lấp lánh. Cô bạn ngồi cùng bàn cô có một cái, làm cô ghen tị muốn chết, cô bạn ấy nói, là bộ váy bố mẹ cô ấy đặt mua từ nước ngoài, dành riêng cho những cô công chúa xinh đẹp mặc.

Cuối cùng bây giờ cô đã có chiếc váy giống vậy rồi, nhưng mà sao nó lại nhỏ như vậy, bây giờ cô cao cả 1m7 rồi thì làm sao có thể mặc đây. Có người ở phía sau cô cãi nhau không ngừng, cô thấy lạ, bèn quay đầu lại nhìn, là bố mẹ cô, bố cô tức giận nói: “Chúng ta ly hôn đi.”, là ngày em cô sắp không qua khỏi nữa.

Mẹ cô không khóc, mà chỉ cười lạnh, bà nói: “Ly hôn thì ly hôn, đi theo thứ như ông, là tôi không có mắt.”

Nhưng mà họ đều đã đi rồi, không ai cần cô nữa, cô muốn khóc, liền sau đó cô nghe được tiếng khóc thút thít, giống như không dám làm ồn tới cô, nhưng mà âm thanh này sao lại quen thuộc tới vậy.

Còn có người nào đó nói: “Phan tiên sinh…”

“Sao rồi? Đã ăn được chút nào chưa?”

“Chưa, cậu ấy nuốt bao nhiêu đều phun ra hết rồi, nếu cứ như vậy chỉ sợ…”

“Đưa đây cho tôi.”

Có người thô lỗ đưa thìa đến miệng cô, dùng thìa đè nặng đầu lưỡi cô, sau đó là một muỗng cháo nóng tràn vào miệng. Cô không muốn ăn, cháo này đầy mùi thuốc Đông y, khiến cô cảm thấy chán ghét, cô buồn nôn, liền phun cả ra ngoài, khó chịu quá đi. Cô lại nghe thấy tiếng người kia khóc thút thít: “Phan tiên sinh, để tôi làm cho, anh như vậy sẽ làm bị thương đến cậu ấy mất…”

Có người đút cháo cho cô thay cái người tên là Phan tiên sinh ấy, dịu dàng lau đi khóe miệng dính cháo của cô, lại nghe thấy tiếng khóc quen thuộc của người đó: “Kiều Kiều, tớ xin cậu, ăn một chút đi, cậu xem cậu gầy như thế này rồi, tớ xin cậu đấy…”

A, cô nghĩ ra rồi, hèn chi người này dịu dàng tới vậy, thì ra là Lưu Vũ Phi, là cô bạn tốt nhất của cô, cô ấy vẫn khóc. Có giọng nói không kiên nhẫn của người khác: “Cô đọc cái này cho cô ta nghe đi, tôi biết cô ta nghe thấy.”

Cô nghe giọng nói nghẹn ngào của bạn cô, cô ấy đang đọc tin tức cho cô nghe: “ Nhà đất La thị rối loạn…do sụp lầu…công trình bị ăn bớt….bị mưa to làm sụp….Hai người chết, bảy người bị thương nặng…..Đang trong quá trình điều tra..” Sao cô ấy lại khóc như thế, đọc đứt quãng như thế, nhưng cô vẫn nghe thấy, cô hiểu được. La Hạo đã xảy ra chuyện, là người con trai có nụ cười như ánh sáng mặt trời kia….Sao cô lại chưa chết, cô nhớ là lưỡi dao đó lún sâu vào da thịt của cô lắm mà, sao cô lại không chết? Mạng của cô sao lại ti tiện như thế, làm cách nào cũng không chết.

“Kiều Kiều, mẹ cậu gọi điện tới hỏi thăm cậu, hỏi rằng sao nhiều ngày vậy rồi mà cậu cũng chưa gọi điện thoại cho bác, bác rất lo lắng, tớ nói cậu đã đi thực tập rồi, nên rất bận, cậu mau mở mắt ra đi, tớ xin cậu, gọi điện cho bác nói cậu vẫn bình an…Kiều Kiều…hu hu.”

Cô ngủ có bao lâu đâu, sao mẹ cô lại gọi điện rối rít như thế? Hồi trước, cứ một tuần cô gọi cho mẹ một tuần, vậy thì cô đã ngủ bao lâu rồi? Cô luôn rất tỉnh ngủ, nhưng không muốn mở mắt dậy, cô nhớ rõ giọng nói hung tợn kia nói với cô, cô muốn hại chết La Hạo, ba mẹ, em trai sao, hắn ta thật ác độc, vậy là cô hại La Hạo rồi sao? Cô vẫn yêu anh rất nhiều, làm sao lại có thể hại anh được, nhưng mà bây giờ cô mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi…..

Tạ Kiều cảm thấy thân thể nóng nực, nóng tới phát điên, là ai đắp cái chăn dày như vậy cho cô ở tiết trời mùa hè này, toàn bộ thân mình như muốn bốc cháy, trong cổ họng đau rát, giống như bị người ta đổ cát vào, cả người cô đầy mồ hôi, muốn đá văng cái chăn kia ra, nhưng mà thân thể cô không còn lấy một chút sức lực nào, cô chỉ có thể rên hừ hừ.

Có người lau mồ hôi cho cô, nhẹ nhàng hỏi: “Tạ tiểu thư? Cô sốt sao? Cô muốn uống nước không?”

Cô muốn gật đầu, nhưng vẫn không có chút sức lực nào, chỉ có thể rên hừ hừ.

Có người đút cho cô ít nước ấm, cổ họng cảm thấy thoải mái một chút, trước mắt có ánh sáng chớp lên, còn có bóng người mơ hồ, là một người phụ nữ, người ấy nâng cô dậy, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Trời ơi, sao con bé lại gầy như thế này, chỉ còn da bọc xương không thôi.” Cách nói chuyện rất giống mẹ cô, là mẹ sao? Cô cố mở mắt ra, muốn nhìn rõ ràng một chút.

Người phụ nữ ấy hét lên một tiếng, sau đó có người vui mừng nói: “Tạ tiểu thư? Đúng là ông trời có mắt, cô tỉnh lại rồi, để tôi, tôi đi nói cho quản gia.”

Trong chốc lát có rất nhiều người chạy tới, tiếng nói chuyện vô cùng huyên náo.

“Tạ tiểu thư? Cô tỉnh rồi?”

“Cô có đói không? Muốn ăn gì không?”

“Có chỗ nào không khỏe không?”

“Ánh sáng chói mắt cô ấy, mau kéo rèm cửa sổ lại đi.”

“Gọi điện thoại cho Phan tiên sinh đi, cả bác sĩ Cát nữa.”

Những người này một người Tạ Kiều cũng không biết, sao bọn họ lại khẩn trương như vậy? Cô vẫn còn mệt quá, cô nhắm mắt, lại trôi vào mê man. Khi tỉnh lại đã là buổi tối, bởi vì cô nhìn thấy cửa sổ đã khóa lại rồi, đầu giường có một người đàn ông mặc đồ đen, trong tay cầm một ống tiêm, bên trong ống là không khí, sau đó có một tia nước nhỏ theo đó bắn ra ngoài thành một đường cong. Người ấy xoay người kéo lấy cánh tay của cô, người ấy ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô đang mở mắt, người ấy không giật mình cũng không vui mừng, chỉ là nhỏ giọng nói: “Tôi tiêm cho cô một mũi dinh dưỡng, trước mắt cô vẫn cần nó để duy trì sự sống cho cơ thể.”

Cô thử mở miệng nói chuyện, nhưng giọng nói lại khàn khàn như tiếng cát chảy rào rạt: “Ông, ông là bác sĩ Cát?”

“Đúng, là tôi.” Người đàn ông ấy nhấc mũi kim tiên ra khỏi tay cô, sau đó ngồi lên chiếc ghế cạnh đầu giường, rồi đưa tay tháo khẩu trang xuống, Tạ Kiều mơ hồ nhìn thấy đây là một ông lão, đầu đã đầy tóc bạc rồi, khuôn mặt đã có nếp nhăn, ông ấy cười hiền lành, nhẹ nhàng nói: “Cô gái, cô phải kiên cường lên, cô còn trẻ như vậy, sao lại đưa bản thân vào bước đường cùng như vậy, trên đời này những chuyện đau lòng còn rất nhiều, cô nhẫn tâm để cho ba mẹ cô đau buồn sao? Cuộc đời con người vốn ngắn ngủi, cũng chỉ là chuyện tình cảm thường tình mà thôi, ai lại không có khó khăn thử thách? Chỉ cần là con người sống trên đời này, thì nhất định sẽ có những chuyện đau khổ, chỉ cần là có dũng khí hay không có dũng khí vượt qua mà thôi, nếu có dũng khí vượt qua, thì nó sẽ trở thành động lực rất lớn, nếu không, cả đời chỉ có thể bị chà đạp mà thôi, cô gái à, một người sống không phải chỉ vì một mình bản thân, mà còn vì cha mẹ người thân bạn bè mà sống nữa, chỉ cần cô gánh vác lấy một thứ trách nhiệm trên vai, cô sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy, loại trách nhiệm đó gọi là tình yêu. Tình yêu là một thứ rất kì diệu, có thể sáng tạo ra những kì tích thần kì, cô còn trẻ như vậy, con đường sau này còn rất dài, còn phải có trách nhiệm của một người vợ, một người mẹ, còn nữa, chết cũng không thể giải quyết được vấn đề, chỉ có thể nhìn nhận là do bản thân mình quá yếu đuối, cùng một sự việc, nếu có thể thay đổi thời gian, thay đổi góc độ xem xét, sẽ nhìn thấy rất nhiều khía cạnh không giống nhau. Tôi đã từng này tuổi, cũng là người từng trải, vì thế cô gái à, nghe lời tôi nói, mọi việc đã xảy ra, không có gì có thể níu kéo lại được đâu.” (Má ơi, bs gì mà nói lắm thế, ngất~~~)

Nước mắt Tạ Kiều trào ra khỏi hốc mắt, cô hít hít mũi, nức nở nói: “Ông nói chuyện rất giống bố tôi.”

Bác sĩ Cát cười ha ha, sờ đầu cô, nói: “Thì ra là nhớ nhà sao? Ha ha, vậy về nhà, nhà cô ở đâu?”

Tạ Kiều cười ngọt ngào với ông lão hiền lành này: “Hàng Châu ạ.”

“A, a, thì ra như vậy nên cô bé con này mới đáng yêu như vậy, thì ra là đến từ thiên đường ca phú, tối hôm qua cháu tôi đấm lưng cho tôi nghe còn đọc cho tôi nghe bài ‘Giang Nam Khả Thải Liên’: Giang Nam khả thải liên ,

Liên diệp hà điền điền !

Ngư hí liên diệp gian :

Ngư hí liên diệp đông …”

Đây là bài thơ Giang Nam Khả Thải Liên (Giang Nam hái được sen) mà Vân Nghê đã biểu diễn tại Bình Dương Hầu phủ trước mặt Lưu Triệt.

Bản dịch Hán Việt:

Giang Nam Khả Thải Liên

Giang Nam khả thải liên ,

Liên diệp hà điền điền !

Ngư hí liên diệp gian :

Ngư hí liên diệp đông ,

Ngư hí liên diệp tây ,

Ngư hí liên diệp nam ,

Ngư hí liên diệp bắc.

Tạ Kiều bị ông lão làm cho nhớ nhà, bố mẹ và em trai ốm yếu của mình, lòng cô mềm lại, một mặt thì cười phụ họa theo ông lão, cuối cùng cũng không kiềm được mà khóc hu hu thành tiếng.

Bác sĩ Cát như bố cô, vỗ đầu cô thân thiết, nhẹ giọng nói: “Cô bé ngốc này…”

Bác sĩ Cát sau khi thu dọn đồ đạc xong thì rời đi, Tạ Kiều nhìn thấy một bóng dáng, đứng thẳng ngay cửa phòng, không tiến vào nhưng cũng không nói gì, Tạ Kiều rất nhanh liền nhận ra, đó là Phan Đông Minh.

Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hắn, cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó là tiếng một người phụ nữ nhỏ nhẹ nói: “Phan tiên sinh.”

“Đưa tôi cầm cho.” Hắn nói, sau đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Cô cảm giác hắn tới gần cô, rồi ngồi xuống đầu giường, bởi vì cô ngửi thấy mùi cháo, rất khó ngửi, có tiếng thìa khẽ chạm vào chén ‘leng keng’ cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng, giọng nói bình tĩnh: “Ráng chịu khó ăn đi, mấy ngày nay em đều ăn rất ít, nhìn em cả người gầy trơ xương, y như con mèo hoang, thấy cả xương sườn luôn rồi.”

Cô vẫn bất động, muốn giả bộ ngủ, nhưng mà hắn buông chén cháo, không hề tốn một chút sức nào đã nâng cô dậy được, chèn một cái gồi vào sau lưng cô, thành nửa ngồi nửa nằm, nhưng cô vẫn không mở mắt tỉnh dậy.

Cô nghe thấy tiếng hắn đang cười, tiếng cười đáng ghét, hắn nói: “Cảm giác chết đi sống lại thế nào? Tôi nói với em rồi, quy tắc trò chơi là do tôi định ra, em chỉ có thể tuân theo, không thể phản kháng, tôi nói em sống thì em bảo đảm không thể chết được, cho dù em muốn chết, cũng phải đợi tôi gật đầu mới được.”

Cô tuyệt vọng, đúng vậy, hắn đúng là có bản lĩnh đó, chết đi không phải là xong hết mọi chuyện rồi sao, để hắn đi hại ai cũng được, dù sao cô chết rồi, cũng đâu biết gì, cổ tay cô sao lại đau như thế, ngực cũng đau, đau tới nỗi không thở được, đau như thế này, thì ra đau là cảm giác như thế này, Tạ Kiều ơi Tạ Kiều, sao ngươi không đau chết luôn đi.

Cô muốn khóc, mắt cô đau, mũi cũng đau, tất cả đều đau đớn vô cùng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, không cách nào nén nổi.

Có một cái thìa ẩm ướt chạm vào môi cô, mùi thuốc Đông Y nồng nặc, cô khóc thút thít.

“Nhìn coi, tôi đã tự mình đút cháo cho em ăn, mà em còn không biết nể mặt sao? Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, phải cho tôi chút mặt mũi chứ?”

Tạ Kiều cuối cùng cũng mở mắt nhìn Phan Đông Minh, hắn cười hì hì như con nít nhìn cô, còn đưa cháo đến bên miệng cô như cô vẫn hay đút cho em trai “Ăn đi.” Cô run rẩy nói: “Để tự tôi đi.”

Cổ tay cô còn quấn băng vải dày cộm, cô nhận lấy thìa từ tay hắn, nhưng nó nặng quá, thìa rơi xuống chén cháo ‘keng’ một tiếng, ngay cả đưa thìa tới miệng cũng khó khăn, Phan Đông Minh chậc một tiếng nói: “Đừng cố nữa, một chút sức lực em cũng không có, để tôi làm cho.” Hắn múc cháo, từng miếng từng miếng đút cô ăn, thấy cô cau mày, hắn hỏi: “Khó ăn lắm sao?” Nói xong thì ăn thử một miếng, khó ăn tới nỗi hắn muốn phun ra luôn, hắn ‘shit’ một tiếng, rồi nói: “Đúng là khó ăn thật, nhưng mà bác sĩ Cát nói rằng đây là đồ bổ, tôi cho người đi tìm ở chốn thâm sơn cùng cốc đấy, em ráng mà ăn đi.”

Tạ Kiều không thể nào nuốt nổi, từng cơn buồn nôn dâng lên, cô tránh đi thìa cháo, lắc đầu nguầy nguậy, Phan Đông Minh buông chén xuống: “Để tôi kêu dì Lưu làm cho em chén canh, tôi đem lại ngay đây…Sao em lại nhiều nước mắt như thế chứ, lúc nào cũng khóc, tôi cũng thấy mệt cho em đấy.”

Có y tá gõ cửa phòng, cô ấy vào đo huyết áp, nhịp tim, rồi lại cho cô uống thuốc, Phan Đông Minh nhìn cô ăn xong mới chịu cho cô nằm, ngồi bên cạnh đọc báo. Tạ Kiều nén xuống cơn khó chịu trong lòng: “Tôi ngủ đã bao lâu rồi?”

Phan Đông Minh ngẩng đầu cười nói: “Cũng không lâu lắm, hai mươi ngày, chưa được một tháng mà.”

Trong lòng Tạ Kiều hốt hoảng, cô ngủ lâu như vậy rồi sao? Lớp học ra sao, La Hạo có xảy ra chuyện gì không, làm sao cô có thể mở miệng hỏi hắn đây?

Phan Đông Minh vẫn cúi đầu xem báo, nhưng lại biết cô đang nghĩ gì, hắn nói: “Trường học tôi đã cho người thu xếp cả rồi, em khỏe rồi, thì làm luận văn tốt nghiệp nữa là xong.”

“Tôi muốn gọi điện cho mẹ tôi một chút.”

Phan Đông Minh nhìn cô, sau đó với lấy điện thọai ở phía đầu giường đưa cho cô.

Tạ Kiều bấm một dãy số, khi vừa nghe được tiếng mẹ cô bắt máy, cô gọi khẽ một tiếng ‘Mẹ’ rồi khóc nghẹn ngào, không nói nên lời nổi.

Trong điện thoại mẹ vẫn không ngừng hỏi cô sao lại lâu như thế không gọi điện thoại về nhà, cô nghẹn ngào nói cô đã tìm được chỗ thực tập rồi, thật sự bận rộn và mệt mỏi quá, cô nói mẹ đừng lo lắng cho cô, cô vẩn ổn, rồi hỏi thăm tình hình của em trai như thế nào, sau đó mới an tâm cúp điện thoại.

Phan Đông Minh hỏi: “Em nói gì với mẹ em thế?”

Tạ Kiều dùng tiếng địa phương để nói, giọng nói mềm mại ríu rít, y như một giọng ca của chú chim hoàng oanh, Phan Đông Minh cố sức nghe, nhưng cũng không nghe được lấy một chữ.

Tạ Kiều lại khóc, khóc đến thương tâm, có người gõ cửa, là quản gia, ông cung kính đứng ở cửa nói: “Phan tiên sinh, có Dương tiên sinh đến gặp.”
Bình Luận (0)
Comment