Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 84

Dường như cô cảm thấy mình không bận tâm nữa, đặc biệt là khi hắn nói: “Chúng ta đến Thượng Hải đi.”

Full rồi nhé!

Lúc Ninh Tiêu Nhã trở lại khách sạn, La Hạo còn đang làm việc, trên bàn đầy những giấy tờ và bản thiết kế, anh bận rộn như thể không hề ra khỏi cửa vậy. Có lẽ anh vừa tắm xong, mấy lọn tóc xòa xuống trán còn ướt, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào bản vẽ, anh nhẹ giọng nói: “Không phải đã bảo em về trước sao, lại đi đâu đấy?”

Ninh Tiêu Nhã cắn môi, ngồi đối diện nhìn anh còn đang chẳng buồn ngẩng đầu, như thể chỉ đang nói chuyện với trang giấy. Cô bi ai nghĩ, cô còn chẳng bằng mấy tờ giấy, như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa, cô thì luôn vội vàng còn người ta thì lại hờ hững. Cô phải hy sinh nhiều thứ như vậy để đổi lấy cái gì? Anh đi uống cà phê với bạn gái cũ hàn huyên ôn chuyện, còn nói với bạn gái đương nhiệm là cô một câu: Em về trước đi.

Bỗng nhiên cô cảm thấy thật buồn cười, cũng hiểu được mình đáng thương đến nhường nào. Cô vốn không cần phải như thế, nhưng cô lại quá yêu người đàn ông đang bận rộn trước mắt, yêu đến đau đớn cả tâm can, yêu đến tan nát cả cõi lòng. Ngồi ở ghế cách vách với anh, cô nghe thấy anh nói với cô gái kia: “Chẳng lẽ em không biết là anh yêu em vất vả lắm sao?” Thật ra lúc ấy cô lại thấy là lạ, thì ra anh cũng nói được những lời thế này. Nhưng câu này chẳng phải lẽ ra là cô nói với anh sao?

Nghĩ như vậy, Ninh Tiêu Nhã lại càng thấy tim mình đau như dao cắt. La Hạo chưa từng nói câu “anh yêu em” với cô, càng nghĩ càng đau đớn. Nỗi đau dai dẳng không giống như đau trong nhất thời, một kiểu thì như khi người ta bị đâm một nhát gọn gàng dứt khoát, còn một kiểu thì như có hàng ngàn mũi tên âm ỉ xuyên qua. Cô là một cô gái kiêu kỳ, nhưng từ trước đến nay, trước mặt La Hạo cô luôn ăn nói khép nép, thậm chí còn nén giận. Còn anh thì sao? Nghĩ vậy, Ninh Tiêu Nhã liền muốn hỏi, nhưng giọng nói của cô lại thật nghẹn ngào, khiến khí thế của cô chẳng còn, “La Hạo, em hy sinh cho anh nhiều như vậy, hôm nay anh nói cho em xem, anh có cảm động không?”

Dường như La Hạo không nghe thấy cô nói gì, vẫn tập trung vào công việc. Vào lúc cô cảm thấy đau đớn như tim mình đang rạn ra thì La Hạo dừng việc trong tay lại, đan tay vào mái tóc, mãi sau mới ngẩng mặt lên nhìn cô.

Ninh Tiêu Nhã rất thích ánh mắt của La Hạo, ánh mắt đó rất sâu, hun hút như hồ nước rộng, tựa như có ngàn vì sao trên trời hạ xuống hồ nước đó. Nhưng ánh mắt đang nhìn cô lại khiến cô tan nát cõi lòng, cô biết mặt mình đã nhòa nước mắt, vừa khóc thút thít vừa nói: “La Hạo, em rất yêu anh, cũng rất vui khi anh đính hôn với em. Cũng như anh nói đấy, bây giờ em hối hận rồi, em muốn từ hôn. Chúng ta, chúng ta chia tay đi.”

Dường như La Hạo không có phản ứng gì với lời nói của cô, “Tiêu Nhã, có chuyện gì thì em nói thẳng ra có được không?”

Ninh Tiêu Nhã đứng phắt dậy, tiếng nói vang lên cùng với tiếng khóc, “Tôi nói muốn chia tay với anh! Tôi chịu đựng đủ rồi!”

Ninh Tiêu Nhã đóng sầm cửa lại, La Hạo cũng không đuổi theo. Anh chậm rãi dựa vào sofa, chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Mãi cho đến tối khuya, Ninh Tiêu Nhã vẫn không quay lại. Cuối cùng anh không chịu được, đành phải gọi điện thoại cho cô thì mới biết rằng Ninh Tiêu Nhã đã tự trở về Bắc Kinh.

Mỗi người đều có những nỗi buồn bực riêng, mà ai cũng chỉ mong chìm trong cơn say mãi không tỉnh. Nhiều người thích uống rượu khi có nỗi phiền muộn, bởi khi tỉnh khiến họ rất đau khổ, cũng có nhiều người dùng cách này để trốn tránh chính mình, nhưng không ai có thể trốn được, giống như Ninh Tiêu Nhã. Liên tục trong mấy ngày liền cô đều uống say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng càng say thì thần trí cô lại càng tỉnh. Hôm nay, còn chưa đến bảy giờ tối thì cô đã say khướt rồi. Bạn cô dìu cô đi ra từ một phòng vip, vừa đi vừa nghe cô mắng La Hạo vô tình vô nghĩa. Mấy ngày cô trở về, La Hạo chỉ gọi cho cô đúng một lần vào đêm hôm ấy, như thể để mặc cho cô làm loạn, chia tay hay không thì anh cũng không quan tâm, điều này càng khiến cô ấm ức hơn. Một người đàn ông lún vào tình yêu sẽ ra cái dạng gì? Cô nhớ đến lời Phan Đông Minh từng nói, La Hạo là một người vô tình.

Lảo đảo đi như múa ương ca* ra đến đại sảnh, nhóm người gặp được một hội khác. Dù là hoa mắt nhưng cô vẫn nhìn thấy Phan Đông Minh đang hớn hở mặt mày. Cô nghĩ thầm, sao lại khéo thế này. Không biết người bên cạnh nói gì mà hắn có vẻ rất đắc ý. Cô nhìn vẻ tươi cười kia mà thấy thật chói mắt, bèn đẩy người đang đỡ mình ra rồi lảo đảo xông lên phía trước.

* Một loại hình múa của Trung Quốc.

Cô còn chưa tóm được Phan Đông Minh thì đã có người chặn phía trước hắn, người đó nói: “Ấy, đây không phải là Ninh tiểu thư sao, sao lại uống say thế này? La Hạo đâu mà không quản thế?”

Ninh Tiêu Nhã ngẩng đầu nhìn kỹ, hình như là Dương Quần. Cô cười, định đẩy anh ra, “La Hạo cái gì, không liên quan, đừng nhắc đến tên anh ta với tôi, tôi với anh ta, từ nay về sau không có quan hệ gì cả, hết rồi.”

Dương Quần “Á” một tiếng rồi châm chọc, “Hết? Cô bỏ được sao?” Cô nhướn cổ qua Dương Quần nhìn Phan Đông Minh, lầm bầm: “Anh Phan hả? Em để cho hai người bọn họ ở lại với nhau, em để cho con bé đó có cơ hội đấy. Con bé đó đúng là động vật máu lạnh, với anh, trời sinh một cặp ha ha.”

Mặc dù không hiểu cô đang lảm nhảm cái gì nhưng Phan Đông Minh vẫn cười nói: “Tiểu Tứ, uống say hả? Đây là bạn em? Hay để anh bảo tài xế đưa em về nhé.”

Ninh Tiêu Nhã chỉ vào Phan Đông Minh và bắt đầu cười, cô không khống chế được mình, cười đến chảy nước mắt. Dương Quần không nhịn được liền chỉ vào cô, “Con nhỏ ngốc nghếch này, này, uống say thì về nhà đi, nhanh, đừng ở đây làm La Hạo mất mặt.”

Ninh Tiêu Nhã lại không để ý đến anh mà than thở, “Đồ ngu, đồ ngu, cuối cùng thì mày cũng có ngày hôm nay, ha ha. Tạ Kiều cùng người mày yêu đang tình chàng ý thiếp, mày còn ở đây lảm nhảm…Hai chúng ta đều là đồ ngu ha ha.”

Phan Đông Minh vừa nghe thấy hai chữ “Tạ Kiều” thì nụ cười bên môi dần thu lại. Hắn nhìn chằm chằm vào Ninh Tiêu Nhã còn đang nói cười luyên thuyên, lại đẩy bạn cô ra, kéo cô lại nhưng bị cô đẩy ra. Dương Quần hơi nóng nảy, càu nhàu nói: “Ninh Tiêu Nhã, cô điên khùng cái gì đấy, vừa nói hươu nói vượn gì vậy. Mấy người còn không mau đưa cô ta đi đi, nhanh lên.”

Bạn Ninh Tiêu Nhã vừa định kéo cô đi thì cô lại khóc, vừa giãy giụa vừa nói: “Tôi không nói bậy, đừng kéo tôi, để tôi nói. Tạ Kiều biết tất cả đấy…nhưng cô ta trốn tránh không muốn gặp anh…người ta không thích anh đâu…cô ta chỉ yêu La Hạo thôi. Tôi chấm dứt với La Hạo, cô ta được hưởng chỗ rồi, chúng tôi chúc phúc cho họ đấy, à, đến đầu bạc răng long…” Ninh Tiêu Nhã không đấu lại sức của mấy người bạn nên tuồi người xuống đất, ai nhấc cũng không dậy, vừa nói vừa khóc và chỉ vào Phan Đông Minh: “Đồ ngu, chúng ta đều là đồ ngu.”

Vẻ mặt Phan Đông Minh hơi xám lại, hắn mím chặt miệng. Người của hội quán vừa nhìn thấy thế liền chạy đến xin lỗi Phan Đông Minh, lại nói với Ninh Tiêu Nhã: “Thưa quý khách, mau dậy đi, như thế này khó coi lắm, nhanh…Đỡ cô ấy dậy rồi sang bên kia uống chén trà ấm giải rượu đi.”

Bạn Phan Đông Minh đứng bên cạnh nói: “Đông Tử, hay là đổi chỗ khác…”

Phan Đông Minh xua tay, nói với quản lý: “Không sao, chúng tôi quen nhau…Tiểu Tứ, đứng lên đã, đi với anh ra kia rửa mặt, nhiều người nhìn thế này, em cũng không phải trẻ con, làm ầm lên cái gì chứ?” Nói xong hắn liền tự tay nâng Ninh Tiêu Nhã dậy, lại nói với đám bạn: “Các cậu đi trước đi, mình cho Tiểu Tứ giải rượu đã rồi sẽ đưa con bé về, giờ mà về kiểu gì cũng bị ăn mắng.”

Hắn cũng không quan tâm việc bạn Ninh Tiêu Nhã còn đang do dự đã tóm tay Ninh Tiêu Nhã kéo vào bên trong. Ninh Tiêu Nhã còn đang khóc ầm ĩ đã bị Phan Đông Minh không chút thương tiếc mà lôi đi rồi.

Vào phòng vip, Phan Đông Minh không còn tử tế như thế nữa. Hắn dùng sức lẳng Ninh Tiêu Nhã xuống sofa, cô lại nằm trên sofa khóc nức nở. Đám người vào theo vừa thấy Ninh Tiêu Nhã đã cau mày nói với Phan Đông Minh: “Cậu làm gì vậy? Không phải đến đây để thư giãn sao?”

Phan Đông Minh khẽ bặm môi, “Làm cho con bé tỉnh rượu.”

Nói xong hắn liền ra ngoài hỏi mượn một cái chậu nhỏ, lúc vào, chậu đã đầy nước. Dương Quần vừa thấy liền chỉ vào Phan Đông Minh, “Này…anh…” Anh còn chưa nói xong, Phan Đông Minh đã hắt cả chậu nước vào Ninh Tiêu Nhã. Cả người Ninh Tiêu Nhã ướt sũng, cô hét lên rồi ngồi bật dậy, vừa lau mặt vừa ho.

Bạn của Phan Đông Minh cười, có người vỗ vai hắn và nói: “Cậu thật là, cô gái xinh đẹp thế này mà cậu chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”

Dương Quần cũng bật cười, che miệng nhỏ giọng nói với Phan Đông Minh: “Anh bạn, chuyện này mà để ông cả nhà họ Ninh nhìn thấy thì chắc chắn sẽ liều mạng với anh. Nhìn đi, anh biến em gái người ta thành cái dạng gì thế này.” Phan Đông Minh làu bàu, “Các cậu ra ngoài trước đi, mình muốn nói chuyện với Tiểu Tứ.”

Chờ người khác đi hết, Phan Đông Minh mới thản nhiên ngồi xuống, nhìn Ninh Tiêu Nhã và nói: “Em gái, tỉnh rượu chưa?”

Ninh Tiêu Nhã không say cũng không nổi điên nữa, lấy tay lau chỗ nước trên mặt, tức giận nhìn Phan Đông Minh và gào lên, “Anh dám đối xử với tôi như vậy à!”

Phan Đông Minh cười, dựa vào sofa, tao nhã vắt chân, cười nói: “Còn có cái hay hơn cơ, nếu em còn chưa tỉnh tượu thì anh sẽ cho em xem.”

“Anh…” Dưới mông cũng đều là nước, Ninh Tiêu Nhã ngồi dịch sang một chỗ khô ráo, cười lạnh, “Anh ra uy gì với tôi chứ, làm thế này với một cô gái thật chẳng phong độ chút nào, chẳng trách Tạ Kiều muốn trốn tránh anh, tôi mà là cô ta thì cũng lẩn xa, anh đúng là đồ điên.”

Đây vốn là vết thương đã khô của Phan Đông Minh, nay lại bị Ninh Tiêu Nhã vạch ra. Vẻ tao nhã của hắn lập tức biến mất như con cá nhỏ bị cá mập nuốt chửng, hắn chau mày, khối lửa giận bùng lên trong lồng ngực dần dần lan ra ánh mắt phóng đến Ninh Tiêu Nhã còn đang ướt sũng. Ngọn lửa giận bùng ra như muốn thiêu hủy tất cả, khuôn mặt điển trai của hắn dần đỏ lên.

Phan Đông Minh không thèm nói lại, điều này khiến Ninh Tiêu Nhã lấy làm lạ. Cô chỉ liếc nhìn hắn một cái đã thấy được biểu hiện khác lạ của hắn. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Phan Đông Minh, thật ra thứ cô sợ nhất không phải là vẻ mặt của hắn mà là ánh mắt hắn. Nếu nói ánh mắt tức giận của La Hạo là thâm trầm sâu xa thì của Phan Đông Minh là mưa rền gió dữ, nồng đậm vẻ ngạo ngễ của hắn. Cô lại nức nở: “Vốn là thế này mà, các anh đều là đồ khốn, không coi phụ nữ ra gì hết. Tôi vì La Hạo mà mất nhiều thứ như vậy, anh ta không cảm động mà còn nói yêu người khác thật vất vả. Có ai bắt nạt người khác như các anh không? Tạ Kiều kia dù có ý chí sắt đá nhưng sớm muộn gì cũng bị anh ta ức hiếp, không tin thì chờ xem, có lúc sẽ bị anh ta làm cho thiệt thòi.”

Phan Đông Minh không nhẫn nại được nữa, đứng phắt dậy rồi tóm lấy Ninh Tiêu Nhã khiến cô hoảng sợ vô cùng. Hơi thở của hắn phả lên mặt cô, Ninh Tiêu Nhã kinh hãi hét lên một tiếng, cuống quýt giãy giụa, hoảng hốt nói: “Anh làm gì đấy, buông ra.”

Phan Đông Minh tóm chặt hai cổ tay Ninh Tiêu Nhã như thể muốn vặn gãy tay cô, hai câu nói như được chui qua từ kẽ răng hắn: “Cô biết Tạ Kiều ở đâu? Có phải cô ấy ở cùng La Hạo không?”

Ninh Tiêu Nhã như bị đẩy đến bên bờ vực, nước mắt nước mũi tèm lem, cô lớn tiếng la lên: “Khốn nạn! Buông ra, các người đều là đồ khốn, buông ra.”

Dương Quần đứng ngoài, vừa nghe thấy tiếng động trong phòng liền vội vàng đẩy cửa ra. Lập tức anh nhìn thấy Phan Đông Minh đang giữ chặt Ninh Tiêu Nhã, anh sửng sốt, vội chạy lại kéo Phan Đông Minh ra, “Mẹ kiếp, anh điên à, hay là hoa mắt, đây là Ninh Tiêu Nhã đấy, chết tiệt, anh bị làm sao vậy?”

Phan Đông Minh hung dữ đẩy Dương Quần ra, không thèm để ý đến lời hươu vượn của anh mà lại tóm lấy Ninh Tiêu Nhã, nghiến răng nói: “Tạ Kiều ở đâu? Tạ Kiều ở đâu?”

Ninh Tiêu Nhã bị Phan Đông Minh làm cho choáng váng, cuối cùng không chịu nổi liền vừa giãy giụa vừa gào khóc: “Đúng đấy, cô ta ở cùng La Hạo, ở Thâm Quyến, anh vừa lòng chưa? Phan Đông Minh, anh mù rồi nên mới chơi với đồ hồ ly tinh như thế, chỉ biết dụ dỗ đàn ông, tôi hận anh.”

Tạ Kiều ở Thâm Quyến!

Dương Quần vừa nghe thấy thế đã cuống lên, bỏ mặc hình ảnh phong độ mà tóm lấy Ninh Tiêu Nhã, cũng không biết là đang hưng phấn hay vì không tin mà hỏi: “Cô, cô nói gì? Tạ Kiều ở đâu cơ?” Ninh Tiêu Nhã đáng thương như một con tin bị hai gã lực lưỡng tóm chặt lấy. Cô tức giận, khóc rống lên, giơ chân đá một cú vào đùi Dương Quần, “Cút ngay! Bắt nạt con gái à, không biết xấu hổ, không biết nhục!”

Dương Quần vội buông tay ra, bắt đầu rên rỉ. Cô gái này đi giày mũi nhọn mà lại đá vào đùi anh khiến anh đau như sắp đứt chân đến nơi.

Phan Đông Minh bị tin tức này làm cho mơ hồ, như thể có người cầm cây gậy đập mạnh vào đầu hắn, lại như có một tia sét giáng thẳng cào tai hắn khiến hắn chỉ cảm thấy lỗ tai đang ong lên. Đã bao lâu rồi hắn không có tin tức về cô gái ấy? Tuy rằng hắn không bỏ cuộc đi tìm cô nhưng có đôi lúc cực kỳ nản lòng. Bàn tay run rẩy của hắn buông Ninh Tiêu Nhã đang khóc lóc ầm ĩ, một giọng nói như đang kêu ầm lên trong lòng hắn: Tạ Kiều đang ở Thâm Quyến! Cô ở đó cùng La Hạo! Hắn bị hai người kia lừa gạt làm cho không biết gì.

Không thể ngăn được ngọn lửa giận đang thiêu đốt trong mạch máu, một luồng khí dữ dội nghẹn trong cổ họng, trong mắt hắn, hắn đẩy Dương Quần còn đang ôm chân ra, bước ra ngoài. Hắn phải đến Thâm Quyến, hắn phải tận mắt xem Ninh Tiêu Nhã có nói thật không, kể cả là giả thì hắn cũng phải đi, tới giờ hắn đã phải chờ lâu quá rồi, bị tra tấn lâu quá rồi.

Sau chuyến bay hơn ba giờ cộng thêm thời gian vào nội thành Thâm Quyến, lúc Phan Đông Minh tới khách sạn nơi La Hạo ở thì đã là đêm khuya. La Hạo còn đang mặc áo choàng tắm, vừa mở cửa ra nhìn thấy Phan Đông Minh liền cười, “Sao giờ mới đến, lại còn muộn thế này nữa?” Anh cũng biết, Ninh Tiêu Nhã bị anh làm cho tức tối thì chắc chắn đã nói hết với Phan Đông Minh rồi. Trong mấy ngày liền, anh vẫn cảm thấy lạ rằng vì sao Phan Đông Minh vẫn không có động tĩnh gì, ngay cả một cú điện thoại cũng không.

Phan Đông Minh thở hồng hộc lao vào bên trong. Trong phòng không có ai, chỉ có đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn. Hắn lại lao vào phòng ngủ, không có người, toilet, tủ quần áo, thậm chí là cả tủ giầy hắn cũng mở ra xem. La Hạo không nói gì mà chỉ đi theo sau hắn, cho đến khi Phan Đông Minh hằm hằm ra phòng khách thì anh mới cười hì hì, “Anh làm gì thế? Cả phòng đều bị anh lật tung lên, tìm cái gì đấy?”

Phan Đông Minh bùng lửa giận, trán rịn mồ hôi, hắn chỉ hận nỗi không thể tung một cú đấm hất bay nụ cười khiến hắn căm ghét kia, “Đừng giở trò nhanh trí với tôi, Tạ Kiều đâu? Đi đâu rồi?”

La Hạo chắp tay ra sau lưng, nháy mắt với hắn rồi nói: “Không ngờ đã muộn thế này rồi mà còn đến, thì ra là tìm Tạ Kiều. Cô ấy lớn như vậy mà có thể giấu trong tủ giầy ư, suy nghĩ của anh cũng sáng tạo thật. Không phải Tạ Kiều đang ở Anh sao? Sao anh lại đến đây tìm hả?”

Phan Đông Minh không thể nhịn được nữa, trán nổi đầy gân xanh. Hắn bước đến tóm lấy vạt áo trước ngực La Hạo, nghiến răng nói: “Đừng vòng vo với tôi, cô ấy ở cùng với cậu, hai người bắt tay lừa gạt tôi!”

La Hạo hậm hực nói: “Buông tay ra, bằng không sẽ không nói cho anh nữa.”

Phan Đông Minh nhìn chằm chằm vào mắt La Hạo, chỉ hận nỗi ánh mắt của mình không phải hai thanh kiếm để chọc thủng vài lỗ trên người La Hạo. Hắn chậm rãi buông tay ra, còn La Hạo thì lại bật cười, gật đầu nói: “Tức giận thật rồi. Ngồi đi, em sẽ nói chuyện với anh, chuyện của Tạ Kiều.”

Phan Đông Minh nhẫn nại nghe La Hạo kể toàn bộ chuyện của Tạ Kiều, vừa nghe xong hắn liền đứng bật dậy, chỉ sợ không đi thì sẽ không kịp tìm thấy Tạ Kiều. La Hạo vội giữ anh lại, “Anh không nhìn xem giờ là mấy giờ rồi à? Anh có để người ta sống yên ổn không đây? Đợi trời sáng đi cũng không muộn, đã đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm mấy tiếng nữa có sao nào, cô ấy là người mà cũng chẳng có cánh để bay đi đâu.”

Phan Đông Minh nhìn đồng hồ, cũng đã rạng sáng, ngẫm lại thấy cũng đúng nên ngồi xuống sofa, đập mạnh lên tay vịn, “Khá lắm Hứa Dung, dám lừa tôi, đợi tôi về xem cô còn giỏi đến mức nào.”

La Hạo liếc hắn một cái, “Đông Tử, sửa cái tính đấy của anh đi, hễ có chuyện không vừa ý là nóng nảy, mà cứ chuyện gì dính đến Tạ Kiều thì ai nói gì anh cũng tin, anh khôn ngoan như vậy để làm gì? Nếu như tối nay Tạ Kiều đúng là đang ở đây thì anh định làm gì? Lấy dao chém người?”

Phan Đông Minh lạnh lùng nhìn anh, “Thật là mấy hôm nay cậu không gặp cô ấy à?”

La Hạo nói: “Em bận mà, làm gì có thì giờ, mà kể cả em đi tìm thì cô ấy cũng nhất quyết không gặp. Hai hôm trước em hẹn cô ấy đi ăn một bữa cơm nhưng cô ấy kêu không rảnh, vậy mà còn nói là bạn bè, một chút sĩ diện cũng không cho em.”

Trong lòng Phan Đông Minh cực kỳ hả hê đến nỗi hắn muốn cười, nhưng hắn vẫn kiềm chế, vẫn giữ vẻ hằm hằm lúc trước, “Cậu nói thật à? Thật sự không còn suy nghĩ nào với cô ấy ư?”

La Hạo đưa tay chà mặt, trái tim thắt lại. Nhớ đến lời Tạ Kiều nói với anh, “Chúng ta chỉ có thể làm bạn.”, bạn, từ này khiến mọi ảo tưởng trong anh vụn vỡ. Nhưng anh đau thì có ích gì đâu, anh cũng có lòng tự trọng của một người đàn ông, huống chi còn có Ninh Tiêu Nhã. Cô nàng kia nói muốn chia tay với anh, trước giờ dù anh có khiến cô tức giận thế nào đi nữa thì cô vẫn không nói như vậy. Hiện tại anh đang ứng đúng với câu châm ngôn: Chẳng những lấy giỏ trúc tát nước thành công dã tràng mà còn thu về được nào đay, nào cỏ nào rác, quả nhiên tay gấu không tóm được cá. Anh thở dài, “Đông Tử, nói thật với anh, trong lòng em cũng rất bực bội, tình cảm của em với cô ấy không hề thua kém anh, nhưng mà, em tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, chỉ cần cô ấy thấy tốt là được rồi.”

Ngày hôm sau Phan Đông Minh liền hấp tấp đi tìm Tạ Kiều. Vừa hỏi thăm được, hắn đã kinh ngạc đến lặng người. Tạ Kiều đi công tác cùng tổ phát thanh. Đi đâu? Thành Đô! Vừa đi hôm qua!

Phan Đông Minh tức tối, hắn như một con khỉ lăn qua lăn lại mà vẫn không gặp được Tạ Kiều. Lại một chuyến đến Thành Đô, tìm được khách sạn nơi tổ phát thanh nghỉ lại, dù trong lòng có chút bất an, có chút sợ hãi nhưng Phan Đông Minh vẫn hưng phấn, cả người lâng lâng như đang bay lên mây. Gặp hắn, Tạ Kiều sẽ có biểu hiện gì?

Đáng tiếc, hắn lại thất vọng. Bởi vì hắn không gặp được cô, hỏi nhân viên khách sạn thì được biết tổ công tác đã ra ngoài, hắn lại chờ, đến hai giờ chiều thì tổ quay lại khách sạn nhưng Tạ Kiều không về cùng. Hắn tức tối đến mức muốn đập phá một trận, lại có người nói với hắn rằng Tạ Kiều đến chùa Thạch Kinh, vừa mới đi.

Lúc biết Phan Đông Minh từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến rồi lại đến Thành Đô để tìm Tạ Kiều, ai cũng tò mò. Hắn hỏi được số điện thoại của Tạ Kiều, vừa định gọi thì lại nghĩ, không được, vẫn nên dùng số của khách sạn thì hơn, ngộ nhỡ cô nàng kia sợ quá lại chạy không thấy tăm hơi thì sao. Điện thoại vừa thông, Tạ Kiều “Alo.” một tiếng, chỉ một tiếng mà lại khiến con tim rung động lạ kỳ. Phan Đông Minh giật mình dập điện thoại, một lúc sau hắn vẫn cảm thấy tay mình còn đang run. Điều này khiến hắn nhớ đến giọng nói mà hắn vẫn hằng nhớ thương, như mộng như ảo, giọng nói này đã một năm qua không nghe mà sao vẫn thật ngọt ngào, thật khiến người ta khổ sở. Rốt cuộc hắn cũng không kiềm được nỗi nhớ, sốt ruột nhờ khách sạn gọi cho hắn một chiếc xe đến thẳng chùa Thạch Kinh.

Năm trước, Phan Đông Minh đã đến chùa Thạch Kinh một lần, còn vào đại điện rút quẻ, loại quẻ tốt nhất. Hắn mặt dày nói rằng muốn cầu nhân duyên, người giải quẻ nói, có lòng sẽ thành. Hắn đắc ý vô cùng.

Bây giờ, chùa Thạch Kinh vẫn náo nhiệt như trước, nơi đâu cũng thấy người. Hắn tìm khắp mấy đại điện cũng không bắt gặp bóng dáng quen thuộc, nhưng hắn không nóng lòng, lấy điện thoại ra thầm nghĩ gọi điện trước nói sau. Vừa ngẩng đầu hắn đã phát hiện ra mình đang đứng trước gốc cây mà hắn chụp ảnh cùng Tạ Kiều. Vẫn chi chít những dải lụa đỏ phất phơ trong gió, dưới tán cây có vài người đang thành tâm cúng vái, có một cô gái với mái tóc ngắn nhuộm nâu đang quỳ gối, sống lưng thẳng tắp. Phan Đông Minh dừng bước, trái tim hắn như muốn vọt lên tận cổ vậy. Hắn đưa tay áp vào lồng ngực, chậm rãi bước từng bước kiên định, như thể cả thế giới hỗn loạn cuối cùng thì cũng có phương hướng.

Tạ Kiều đang chắp tay yên lặng cầu nguyện. Cô vốn muốn sống yên ổn, không bao giờ đón lấy nỗi phiền muộn nữa, nhưng sau khi gặp La Hạo, mọi chuyện cũ lại bị gợi lên. Hồ nước phẳng lặng của cô đã bị khuấy đảo, mấy buổi tối gần đây cô luôn không ngủ yên giấc, cứ nhắm mắt là lại nhớ đến cảnh tượng trong quán cà phê cạnh sân bay vào một năm trước. Đôi mắt chứa nặng tình cảm kia, vừa có nỗi đau thương bi ai, lại vừa có sự sững sờ, thất vọng, phẫn nộ. Cho đến nay, cô vẫn không thể quên được cảnh tượng kia, rất hay nhớ lại, nó hệt như một thước phim quay chậm, cứ hễ lúc nào cô không để ý là lại chiếu ra. Nỗi đau đớn kia, sự u mê mơ hồ kia từng khiến cô không biết nên ứng phó thế nào. Cô cảm thấy mình đã quá sai rồi, rõ ràng là hận, là căm ghét, rõ ràng là…Mắc thêm một lỗi lầm nữa, trên phương diện đạo đức, nó khiến cô cảm thấy mình đúng là không biết xấu hổ. Người đàn ông kia rõ ràng là người cướp đoạt, nhưng sao chứ? Dường như cô cảm thấy mình không bận tâm nữa, đặc biệt là khi hắn nói: “Chúng ta đến Thượng Hải đi.”

Bên cạnh cô có người quỳ xuống, cọ vào cánh tay cô. Cô nhăn mặt xê dịch người sang một bên, nhưng người kia lại cố tình chạm vào cánh tay cô. Cô bực bội liền mở mắt ra nhìn thoáng sang bên cạnh, vừa xoay mặt và nhắm mắt lại thì bỗng dưng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào gốc cây cổ thụ một lúc rồi mới chậm rãi quay mặt nhìn người kia. Là đàn ông, biểu hiện rất thành kính, nhắm chặt hai mắt, cũng chắp tay. Nhưng sườn mặt của người đàn ông này quen thuộc đến mức khiến hốc mắt Tạ Kiều nhức nhối, khiến cô kinh hãi, cả người đổ đầy mồ hôi, trái tim như con ngựa đứt cương đang chạy loạn trong lồng ngực cô. Tay chân cô bắt đầu run lên. Đây, đây là ai?

Cô có cảm giác tóc sau gáy mình đang dựng ngược lên, cô định chớp mắt mấy cái, không làm được, định đứng lên, cũng không được. Trong đầu cô đang nghĩ gì, cô cũng không biết nữa, chỉ có một ý niệm duy nhất, đi đi, chạy nhanh đi. Người đàn ông kia xem ra còn thành kính hơn cô, vẫn nhắm mắt yên lặng cầu nguyện như thể xung quanh không có một thứ gì. Lòng bàn tay Tạ Kiều đầy mồ hôi, cô lặng lẽ chùi vào quần, định lặng lẽ đứng dậy. Vừa cố sức nâng một chân lên, người đàn ông bỗng mở hai mắt, ngoảnh mặt nhìn cô. Ánh mắt hai người lập tức chạm nhau. Tạ Kiều ngồi thụp xuống, người đàn ông liền mím miệng, đôi mắt đen láy như có ánh quang tỏa ra, tạo nên một vòng sóng không ngừng chớp lòa, chiếc má lúm đồng tiền được ánh mắt trời rọi vào thật chói mắt. Hắn không thay đổi vẻ mặt, chỉ nói: “Sao? Thấy ma à?”
Bình Luận (0)
Comment