"Kính Hồ, Ôn Nhã đã đi về hướng nào." Một lát sau, Da Luật Độc cùng đại tướng quân đã đuổi tới nhóm người Kính HỒ, nhưng không thấy Ôn Nhã và Biết Vũ.
"Nô tỳ đáng chết, Nô tỳ vì sợ Ôn cô nương thương tổn đến Vương Hậu cho nên liền không dám để thi vệ đến quá gần. Không ngờ rằng truy bắt đến đây đã không thấy tung tích của Vương Hậu đâu cả." Kính Hồ lập tức tung người xuống ngựa, sốt sắng ở trước mặt Da luật độc quỳ xuống, trong lòng hi vọng Ôn Nhã đã thoát khỏi đây và đã thả Vương Hậu, ngàn vạn lần cầu mong Vương Hậu sẽ không có việc gì xảy ra.
"Tất cả mọi người chia nhau ra tìm. Bất luận như thế nào cũng tìm cho ra các nàng." Da luật Độc sắc mặt âm trầm, thế nhưng ngay ở trước mặt đại tướng quân hắn không thể trừng phạt Kính Hồ.
"Ôn Nhã, tại sao nàng nhất định phải rời khỏi ta. Ta rốt cục có điểm nào là không tốt, vì muốn nàng chỉ ở bên cạnh ta, ta đã làm rất nhiều việc không thể tha thứ, Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn rời bỏ ta. Ta phải làm như thế nào thì nàng mới cam tâm tình nguyện lưu lại bên cạnh ta mãi mãi ." Da luật Độc trong lòng suy nghĩ, tâm giờ đã loạn như ma.
Ôn Nhã dẫn theo Biết vũ một đường phi nước đại, nhưng không có hướng về phía Vân đình, nàng hướng về nơi phương xa biên cảnh đại mạc mà đi, vì nghe nói ở đó là chỗ ở của một dị tộc ít người, người đại mạc và vân đình ít đi lại, cho nên nàng trước tiên sẽ đến dị tộc trú thân trước, sau đó sẽ từ từ nghĩ cách trở về vân Đình.
"Ôn cô nương, ta nghe nói những dị tộc kia không hề lễ giáo, uống máu mèo, giết người như ngóe. Ngươi đi đến đó chỉ sợ lành ít dữ nhiều a." Biết Vũ không nhịn được lo lắng nói với Ôn Nhã .
"Không sao, ta sẽ lưu ý. Một hồi nữa, Ta sẽ thả ngươi, Ngươi đi theo phương hướng Vân đình, nói với bọn họ là ta đã quay về Vân đình rồi. Ôn Nhã lạnh nhạt nói, bất kể là sống hay chết, nàng đều phải rời đi.
Đến thời điểm Da luật độc tìm tới Biết Vũ, Biết Vũ đã ngã trên mặt đất, sắc mặt đã trắng xám. Vì muốn cho Da luật Độc hoàn toàn tin rằng Ôn Nhã đã quay về Vân đình, nên nàng đã cố gắng dùng hết sức của mình chạy tới biên cảnh của Vân Đình.
"Ôn Nhã đâu ?". Da luật Độc ôm nàng từ trên mặt đất, nhìn chằm chằm cửa thành của Vân đình đóng chặt ở biên cảnh, thị vệ đến bẩm báo, đã tìm kiếm xung quanh cũng đều không thấy bóng người của Ôn Nhã.
"Ôn cô nương đã đi vào thành." Biết Vũ suy yếu nói, yên tâm dựa vào lồng ngực của Da luật Độc. Dường như đây là lần thứ hai hắn ôm nàng. Lần đầu tiên hắn ôm nàng là lúc hắn cứu nàng.
Da luật Độc thở dài. Biết Vũ đột nhiên phát hiện , khí chất sắc bén ở trên người của hắn dường như đã ảm đạm đi rất nhiều, Biết Vũ thậm chí có thể cảm nhận được trong lòng của hắn có biết bao nhiêu là đau khổ. Nhìn Biết Vũ suy yếu, Da luật độc cũng đành phải tạm thời từ bỏ tìm kiếm Ôn Nhã . Bất luận như thế nào hắn cũng sẽ tìm nàng trở về.
Mạnh rộng nhận được tin tức của mật thám. Biết được đại mạc vương mang theo nhóm người đi tới biên cảnh, nhưng chỉ là đứng đó nhìn lại một chút, liền mang binh mã rời khỏi. Mạnh rộng trong lòng khó hiểu .Đem tin tức này bẩm báo về.
Ôn Nhã từ trên lưng ngựa té xuống, con ngựa cũng còn đang ở bên cạnh nàng, Ôn Nhã cũng không biết mình đã ở trên lưng ngựa bao lâu rồi, nàng chỉ muốn dùng hết toàn bộ sức lực chạy xa một chút, càng xa càng tốt. Nhưng trong thân thể còn sót lại độc tố quá nhiều, hơn nữa mấy ngày qua nàng cũng chưa ăn gì, rốt cục thể lực cũng không chống đỡ nổi liền ngã xuống đất.
Ý thức dần mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy hình như có ai đó đang đi tới bên nàng. Nàng cố gắng dùng hết khí lực để nhìn xem là ai, nhưng cuối cùng liền hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Ôn Nhã tỉnh lại, phát hiện mình bị trói, toàn thân vừa đói vừa đau nhức, ở trước mặt nàng là một đống lửa to, và những người nam nữ từ trẻ đến già mặc quần áo lam lũ đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Ôn Nhã, Ôn Nhã biết những người này chính là người của dị tộc.
"Các ngươi trước hết có thể thả ta ra được không, ta có chuyện muốn nói." Ôn Nhã bị trói đến khó chịu, trên mặt lộ vẻ đau thương.
"ngươi là ai, tại sao lại tới nơi này." Có một người đỡ lấy một lão nhân đến trước mặt ôn Nhã nhưng cũng giữ khoảng cách không dám đến quá gần.
"Ta vì trốn chạy nên mới tới đây, cầu các vị có thể tha cho ta một con đường sống." ôn Nhã ôn nhu nói, hiện giờ nàng không dám chọc giận đến những vị dị tộc này, bằng không bản thân nàng nhất định sẽ bị thiệt hại.
"Chạy nạn sao? Ngươi trang phục đẹp mắt, không giống người chạy nạn." ông lão nói, có chút ao ước khi nhìn thấy y phục trê n người nàng, y phục được thiết kế đẹp mắt như vậy, ông cũng chưa từng nhìn qua.
"Đại mạc cùng Vân đình khai chiến, sau khi đại mạc bại trận, ta đương nhiên phải nhanh chóng bỏ trốn, không phải vậy ta sẽ bị người giết chết." Ôn Nhã suy yếu nói, những người này là người dị tộc, hiển nhiên tin tức của đại mạc sẽ không được tinh tường.
Lão nhân do dự, quay về phía đám người, không biết là đang thì thầm nói gì đó, trải qua một hồi bàn thảo kịch liệt, tựa hồ đã có kết quả, Ôn Nhã sốt sắng chờ đợi.
"Thả nàng ta đi." Lão nhân nói, hai nam nhân trẻ tuổi vẫn còn sợ hãi nghi kị nên không dám tiến lên phía trước.
"Các người yên tâm, trên người ta không có binh khí gì cả, cũng không có khí lực, căn bản cũng không thể nào tổn thương đến các ngươi được." ôn Nhã cười khổ nói, từ trong ánh mắt của bọn họ, Ôn Nhã có thể cảm nhận được trong lòng bọn họ là đang hoảng sợ, đối với bọn họ mà nói, nàng hẳn chính là một sinh vật tràn đầy nguy hiểm.
Hai nam nhân trẻ tuổi kia, sau khi nghe Ôn Nhã nói, tuy rằng vẫn là rất sợ sệt, nhưng cũng cố gắng đến gần nàng, hoang mang hoảng loạn vội vã tháo dây thừng trên người Ôn Nhã cởi ra, không còn dây thừng chống đỡ trên giá, Ôn Nhã liền lập tức co quắp ngã trên mặt đất, khiến hai nam nhân trẻ tuổi không khỏi giật mình lùi về phía sau.
"Các người có gì đó để ăn không? Ta thật đói." Ôn Nhã gắng gượng cười nói.
Lão nhân do dự, bàn tay run lập cập móc từ trong túi áo ra một cái bao bố nhỏ, bao bố nhỏ được bao một tầng vải bố, lấy ra lại thêm một tầng vải, rồi lại thêm vài tầng, lúc này Ôn Nhã mới nhìn thấy trong bao bố nhỏ đó là một khối nhỏ có món gì đó khô quắt nằm gỏn lọn trong bao. Nếu không phải là nhìn thấy Ôn Nhã trang phục trên người rạng rỡ, nhìn giống như là tiên hạ phàm, thì lão nhân đó sẽ không thể nào đem món thức ăn quý giá này cho nàng.
"Mau cầm tới đó đi." Lão nhân do dự liền ném món "diện bính " vào trong tay đứa bé, đứa nhỏ nhìn món diện bính trong tay mình vẫn còn thèm thuồng mà yết hầu không ngừng nuốt từng ngụm nước. Món "diện bính " này, bé nhỏ chỉ có thể từ xa xa mà nhìn, chưa từng được ăn qua, hay nghe qua tên nó. Mặc dù là rất thèm nhưng vẫn phải cất bước đem đến cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã tiếp nhận "diện bính " nhỏ xíu trong tay, "diện bính" này vừa cứng lại có chút hơi ngả đen, nhìn qua, có thể nói là đã để rất lâu rồi, đứa nhỏ đưa cho Ôn Nhã xong vẫn chưa muốn rời đi, mà vẫn tiếp tục nhìn chăm chú tiểu diện bính trong tay nàng. ( huhuhu, "diện bính "chắc có lẽ là một món thịt khô của trung quốc, thấy nó gọi là diện bính , mình chả biết đó là gì).
"Em nhỏ có phải là cũng muốn ăn, vậy ta phân nửa, em phân nửa." Ôn Nhã cười cười, dùng sức đem tiểu diện bính bứt ra, đem chỗ lớn hơn đưa cho đứa bé kia, đứa nhỏ có vẻ hơi do dự. Cuối cùng vẫn là không nhịn được mà tiếp nhận phân nửa tiểu diện bính mà Ôn Nhã đưa tới, Ôn Nhã cười cười vò vò vào mái tóc như cỏ khô của đứa bé, sau đó đem diện bính còn lại bỏ vào trong miệng, kết quả ôi cứng đến sắp gẫy răng rồi.
Đứa nhỏ cũng dùng sức nhai, nghiền ngẫm tiểu diện bính trong miệng của mình, say sưa ngấu nghiến, dáng vẻ ăn của đứa bé trông thật ngon. Nhìn lại mình, đói bụng muốn xỉu rồi, ngẫm đi ngẫm lại những dị tộc này đều ở nơi cằn cỗi, không có cỏ xanh để thu hoạch, miễn cưỡng sống sót được cũng là may mắn.
"Bình thường các người ăn gì?" Ôn Nhã ôn nhu hỏi đứa bé kia ...
Đứa nhỏ nháy mắt một cái, từ trên mặt đất rút lên mấy cây cỏ xanh, sau khi hái xuống, hướng về phía y phục bẩn thỉu phủi phủi lướt qua, liền bỏ vào trong miệng nhai . Ôn Nhã trong nháy mắt, trong lòng liền cảm thấy chua xót. Những người dị tộc này cũng giống nàng và Mặc Thanh Thu năm đó từng trải qua tình cảnh như vậy, trong lòng không thể nhịn được mà muốn giúp bọn họ một tay .
"Ngươi đi đi!". Lão nhân đem những thứ đã lấy trện người nàng trả lại, nhất nhất một cái cũng không thiếu, thì ra, những dị tộc này không phải giống những lời người khác đã đồn đại, bảo rằng họ là người không hề lễ giáo a.
"Đa tạ đại ân đại đức của các vị, Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ cố gắng hồi báo các người". Ôn Nhã sau khi tiếp nhận đồ vật của mình, khom người, nói xong cũng rời đi. Nàng muốn giúp họ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nàng cũng chưa kịp nghĩ tới nên giúp họ như thế nào, trên người nàng cũng chỉ có một ít đồ có thể dùng được, nhưng tiền cũng chỉ có thể giải thoát cơn cấp bách trước mắt, căn bản cũng không được bao nhiêu. Thứ mà bọn họ cần, đó chính là ổn định sinh hoạt, phải có nguồn thu vào, mới có thể an tâm mà trải qua ngày tháng.
"Gào gừ ". Đi được nửa đường, Ôn Nhã đột nhiên nghe được tiếng sói tru. Liền cẩn trọng tìm kiếm, mới phát hiện có một nhóm sói. Đang lúc nghĩ cách tìm kiếm cái ăn trên thảo nguyên, Ôn Nhã ánh mắt lập tức tiếng lên. Lặng lẽ khom người đến gần nhóm sói.
Những dị tộc kia đang còn ngơ ngác ở một chỗ, ánh mắt đờ đẫn, đối với cuộc sống này dường như đều không có cảm giác.
"A, Người kia trở lại rồi." Lúc này, đứa nhỏ liền nhìn thấy Ôn Nhã quay về, hình như trên người còn mang theo vật gì đó.
Lão nhân lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn Ôn Nhã, trong lòng sợ hãi, không biết vì sao nàng ta lại đột nhiên quay lại.
"Các người xem, chúng ta có thịt sói ăn rồi." Ôn Nhã đem con sói vứt trên mặt đất, cao hứng nói với mọi người. Những dị tộc kia ánh mắt kinh hoảng nhìn con sói trên mặt đất, lại nhìn đến nàng. Bọn họ xưa nay chưa từng nhìn thấy ai đó có thể giết được động vật hung mãnh này. Giờ khắc này, Ôn Nhã trong lòng của người dị tộc như là thần tiên hạ phàm.
" Tiên nữ a!" Mọi người cùng lão nhân quỳ xuống, quay về Ôn Nhã làm lễ, cúi đầu vái tạ.
"Các người làm gì vậy, mau đứng lên! " Ôn Nhã liền vội vàng đem ông lão và mọi người đứng lên, không phải chỉ là giết một con sói thôi sao, đâu cần phải linh đình như vậy a.
Được sự giúp đỡ và chỉ dẫn của Ôn Nhã, dị tôc rất nhanh đã đem con sói đi xử lý. Đã rất lâu chưa ăn qua thịt, nên mọi người ai nấy nước miếng cũng đã từng ngụm từng ngụm mà nuốt xuống.
Ôn Nhã vẫn còn đang suy nghĩ, đến cùng nàng phải làm sao, mới có thể giúp cuộc sống của bọn họ có thể thay đổi đây.
Sắc trời đã dần dần vào đêm tối, Ôn Nhã cũng không thể rời khỏi, tuy rằng ở chỗ này có chút khó khăn nhưng ít ra cũng ung dung hơn, đặc biệt là nhìn thấy bọn họ ăn uống, nụ cười trên môi của mỗi người đều là hạnh phúc, Ôn Nhã cũng cảm giác được chuyện mình làm vừa nãy cũng thật đáng giá a.