Theo lý thuyết với công việc của Lục Tự thì mỗi ngày đều có thể coi là kỳ nghỉ Quốc khánh. Muốn đi du lịch hay gì đều thích thì đi nên Lục Tự lại cảm thấy vui vì việc mở studio ra rất thuận tiện và tự do.
Nhưng niềm hạnh phúc này nhanh chóng tan biến sau một trận mưa lớn. Giống như bọt nước lơ lửng trong không khí, không thể chịu nổi khi chạm vào.
Cả một ngày hai người không ra khỏi cửa, đồ ăn đều là những thứ còn trong tủ lạnh. Trời cứ mưa to mãi không chịu tạnh, sau hai ngày tiết thu trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Cây ngô đồng đầu đường lá đã chuyển vàng. Trải qua trận mưa to tàn phá cuối cùng cũng tìm đến tự do. Gió đêm dần lạnh, một tấm chăn mỏng miễn cưỡng đắp đủ ấm.
Buổi tối, vẫn là hai người mỗi người ngủ nửa giường.
Tâm trí Lục Tự không yên, muốn nói chút gì đó nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Chuyện đứa nhỏ thầm mến một người luôn vướng mắc trong lòng anh. Cứ như là cái gai đâm vào da thịt, không phải đau lắm nhưng lại khiến người ta khó mà làm ngơ.
Không phải duy nhất có Lục Tự nằm trằn trọc trên giường.
Mấy ngày nay Tiêu Nam cũng nghĩ rất nhiều. Đại khái cậu có thể cảm nhận được thái độ của Lục Tự đối với mình có chút thay đổi. Là từ cái ngày có hẹn đi ra ngoài về.
Cẩn thận hơn, cũng càng quan tâm hơn.
Chỉ là Tiêu Nam không biết nguyên nhân của sự thay đổi này.
Là do ngày đó hẹn hò xong rồi vừa ý người ta nên mới học cách quan tâm người khác? Nhưng rõ ràng Lục Tự vẫn luôn có tiếng là dịu dàng, người được anh ấy coi trọng đúng là hạnh phúc biết bao.
Hay là do tình huống bất ngờ của cậu ngày hôm đó khiến cho Lục Tự cảnh giác? Điều này hông phải là không có lý. Lục Tự luôn coi cậu còn nhỏ mà cưng chiều, đây cũng là do anh ấy có trách nhiệm.
Trong bóng tối, đột nhiên Lục Tự phá vỡ yên tĩnh.
“Tiểu Nam, người em thích là người như thế nào?”
Giọng nói vừa dứt, Tiêu Nam ngừng thở một giây. Cậu nghĩ có lẽ mọi vấn đề đều đã được giải đáp.
Lục Tự cũng có người thích, nhưng người đó không phải là cậu.
Đã hơn 11 giờ, lúc này đáng ra Lục Tự đã ngủ rồi. Nhưng bây giờ rất có thể anh ấy đang nghĩ đến người trong lòng kia rồi lại không kiềm chế được kích động mà muốn chia sẻ tình cảm với người khác.
Cảm giác này, ba năm trước cậu cũng đã trải qua.
Ngày phát hiện bản thân thích Lục Tự thật ra cậu rất sợ, rồi lại không ngừng nhớ đến anh mà mất ngủ. Cậu thường lén chạy đến Đại học Ninh Thành nhìn anh, lén theo dõi Weibo văn phòng của anh và lén giấu thứ tình cảm không thể cho người khác biết kia dưới đáy lòng.
Đây là bí mật to lớn nhất thời còn trẻ của cậu.
Mà hôm nay nhân vật chính khác trong bí mật của cậu tựa như đã cách cậu ngày càng xa.
Cậu không biết phải làm gì. Trong mắt Lục Tự cậu luôn là một cậu nhóc. Rõ ràng hai người chỉ chênh nhau sáu tuổi mà thôi.
“Em thích người đó, rất thích, vô cùng thích. Anh ấy dịu dàng lắm, là người tốt nhất mà em gặp, em… Thích anh ấy từ lâu rồi.” Cậu muốn dùng những từ ngữ đẹp đẽ nhất trên thế gian này để nói về Lục Tự, nhưng khi lời ra khỏi miệng lại thành những lời tỏ tình chất phác nhất.
“Nếu người đó không đáp lại em, vậy em——”
“Anh Lục,” cắt ngang lời nói, Tiêu Nam cuốn chăn tiến sát đến đối mặt với Lục Tự. Bốn mắt nhìn nhau, trong lời nói lí nhí khó nhận ra đang run rẩy, “Đừng nói nữa, chúng ta đi ngủ thôi được không?”
Bên ngoài gió nổi lên thổi lay rèm cửa sổ, mùi nước mưa thoang thoảng theo gió đêm xâm nhập vào phòng.
Lục Tự thấy rõ đôi mắt kia lóe lên ánh sáng.
Ngủ ngon, cậu bé… của anh.
***
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vì trời mưa mà Lục Tự không chạy bộ buổi sáng như thông thường. Nhưng theo đồng hồ sinh học mà anh vẫn rời giường từ rất sớm, đứng ở ban công nhìn mưa rơi một lúc lâu.
Thật ra anh cũng không ghét trời mưa đến mức như vậy, chẳng qua là ghét bản thân không có năng lực ở quá khứ.
Anh ghét trời mưa mình không có nơi nào để đi, ghét tiếng mưa rơi tí tách, ghét nước mưa rơi vào người thấm ướt quần áo cũng không thể làm được gì.
Nhưng mưa không có tội.
Mưa vốn là một phần của tự nhiên, không có linh hồn cũng không có ý thức. Nhưng anh thì có.
Sau khi Tiêu Nam tỉnh lại vẫn còn mơ màng muốn ngủ, mắt nửa nhắm nửa mở thấy bóng người mơ hồ ngoài ban công. Cậu lảo đảo men theo tường đi ra.
“Anh Lục…”
Cậu nhóc chưa tỉnh ngủ giọng có hơi khàn, nho nhỏ êm ái, thật là dễ nghe.
Lục Tự nghe thấy xoay người lại, thấy cậu nhóc khẽ vấp phải ngưỡng cửa. Cả người mất thăng bằng nghiêng về phía trước.
“A!”
“Tiêu Nam!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên. Lục Tự không kịp nghĩ ngợi vọt lên đỡ lấy thân thể Tiêu Nam ngã xuống.
Theo quán tính hai người ôm chặt lấy nhau. Ngay giây sau vai Lục Tự đau điếng, Tiêu Nam rên lên một tiếng.
Tư thế ôm không đúng, trán Tiêu Nam đụng trúng vai Lục Tự.
Cảm giác buồn ngủ ban đầu chuyển hết thành đau đớn truyền thẳng lên đại não. Mắt Tiêu Nam ươn ướt nhưng lại không khóc nổi.
Lục Tự đau lòng khẽ nâng đầu cậu nhẹ nhàng thổi thổi, “Lại đây anh thổi một chút là sẽ hết đau.”
Tiêu Nam nức nở, “Anh Lục là đồ lừa đảo! Đau quá!”
Vừa nói còn vừa lôi kéo quần áo Lục Tự muốn lau nước mắt chính mình.
Lục Tự xoa xoa vai rồi vừa ôm vừa dìu Tiêu Nam vào phòng khách. Sau khi đặt cậu nhóc ngồi xuống ghế sô pha vì trong nhà không có làm đá lạnh lên anh vào thẳng nhà tắm lấy khăn mặt ướt ra.
Tiêu Nam ngẩn người, theo bản năng khẽ dịch người sang bên cạnh một chút. Nhưng không ngoài dự liệu bị Lục Tự giữ lại.
“Đừng động, để anh chườm cho em.”
“Ơ.”
Người đàn ông trong bá đạo lại có chút dịu dàng thật là quá hấp dẫn.
Tiêu Nam thầm nghĩ.
Nếu tương lai Lục Tự đối xử với một người nào đó như thế này… Không được! Dù là nghĩ một chút thôi Tiêu Nam cũng không chấp nhận nổi. Cậu phải nhanh chóng trưởng thành, không thể để Lục Tự coi cậu là trẻ con mãi được.
Tiêu Nam vừa thất thần lắc lắc đầu mấy lần liền, Lục Tự không nhìn nổi nữa nắm cằm cậu hung dữ nói: “Đừng lộn xộn.”
Tiêu Nam ấm ức bĩu môi: “Dạ.”
Lúc ăn sáng cục u trên trán Tiêu Nam cũng không còn sung to lắm. Cái miệng nhỏ của cậu ăn cháo ăn cháo. Trong lòng lấy dũng khí một hồi, khẽ khàng mở miệng: “Anh Lục, em muốn tìm việc làm.”
Đây là lần thứ hai cậu nhắc đến vấn đề này trên bàn ăn. Lần trước nói đến là khi Lục Tự trực tiếp để cậu đến văn phòng chơi. Nhưng bây giờ thì khác, cậu không muốn luôn bị coi là trẻ con nữa.
“Muốn đi thật à?”
Tiêu Nam gật đầu liên tục, hy vọng trong mắt cản cũng không cản nổi.
“Vậy chờ sau kỳ nghỉ Quốc khánh nhé?”
Nói thật, Lục Tự cũng không muốn cậu nhóc đi làm việc cực nhọc quá sớm. Một người bảo bối như vậy anh sao đành lòng.
Nhưng anh cũng không thể bắt em ấy không làm chuyện mình thích được.
Sau bữa sáng Lục Tự vẫn nghĩ chuyện này mãi.
Quả thực anh không có cách nào thuyết phục cậu nhóc của mình rằng ra ngoài làm việc có lợi ích gì, anh chỉ biết rằng cậu nhóc đi làm rồi thì có lẽ anh sẽ phải trở lại cuộc sống lúc ban đầu. Để một người sống quen trong anh sáng phải trở lại bóng tối một lần nữa là một điều vô cùng đau đớn.
Nhưng anh cũng không thể đứng ở góc độ của mình mà cản trở suy nghĩ và quyết định của em ấy. Anh nên tạo cảm giác an toàn và là đích đến cho em ấy chứ không phải là trói buộc.
Chỉ có điều, khía cạnh khác này có thể can thiệp.
【Lục Tự: Cao Chú, cậu có quen ai làm bên thiết kế nội thất đang thiếu người thực tập không?】
Lục Tự tự mở phòng làm việc của mình nên rất tự do. Nhưng Cao Chú quản lý cả công viên Nghệ thuật Ninh Thành sẽ không sung sướng được như vậy.
Tin nhắn gửi đi đã hơn nửa tiếng mà vẫn chưa có hồi âm. Lục Tự cũng không sốt ruột tắt màn hình đi nghĩ nội dung cho cuốn sách tiếp theo.
Lại qua khoảng mười phút Cao Chú gửi trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Anh muốn tìm vị trí gì? Tìm cho cậu bạn nhỏ à?” Cao Chú nói thẳng.
“Ừ, tốt nhất là chỗ nào nhàn một chút, với thời gian không quá ba tháng.”
Tối đa cho em ấy ra ngoài ba tháng, tuyệt đối không thể nhiều hơn.
“Được, để em hỏi xem sao. Đúng rồi, anh với cậu bạn nhỏ tiến triển thế nào rồi?”
Lục Tự: “…”
Thật sự ra chưa ra đâu vào đâu.
Anh giả khục khặc một tiếng, “Nếu có việc gì thì cậu liên hệ với Tiểu Nam nhé, đừng nhắc đến anh.”
“Ối chà,” Cao Chú cười nhạo không nể tình chút nào, “Không ngờ anh lại thành người đàn ông của gia đình(1) đó, đúng là tình yêu có thể làm người ta thay đổi mà.”
***
Không thể không nói, Cao Chú đúng là quen biết rộng rãi. Ngày hôm sau đã liên lạc với Tiêu Nam bảo có một nhà thiết kế nội thất nổi tiếng đang tìm một trợ lý thiết kế thời vụ, hỏi cậu có muốn thử một chút không.
Tất nhiên Tiêu Nam đồng ý ngay tắp lự.
Vị kiến trúc sư nổi tiếng kia tên là Đường Diệu, là một người đàn ông ngoài bốn mươi. Đã có thành tích trong ngành kiến trúc. Viện bảo tàng được xây dựng ở Ninh Thành mấy năm trước cũng có công sức của anh ta.
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Lục Tự cũng không đến văn phòng mà anh lái xe đưa Tiêu Nam đến công ty chỗ Đường Diệu.
Một ngày lặng lẽ trôi qua, một lần nữa Lục Tự lại biến thân thành chàng ốc ở nhà tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối.
“Cảm thấy công việc thế nào?” Lục Tự thấy Tiêu Nam vui vẻ trở về không nhịn được hỏi.
Đây là ngày đầu tiên Tiêu Nam đi làm, nhìn dáng vẻ của cậu có vẻ rất tốt.
“Vui lắm ạ! Sư phụ chỉ cho em rất nhiều thứ. Đều là những điều trước kia em chưa gặp bao giờ, rất thú vị. Sau đó sư phụ còn dạy em xem chỉ tay, chú ấy thật là lợi hại.”
Lục Tự nghe xong mặt mày sầm lại. Không phải bảo là đi làm trợ lý tạm thời à? Sao hôm sau lại thành sư phụ rồi??
Tiêu Nam vẫn còn thao thao về trải nghiệm một ngày kỳ diệu. Lại như nhớ đến điều gì đó, kéo tay Lục Tự qua xem chỉ tay cho anh.
Cậu cúi đầu chuyên tâm nghiên cứu tay Lục Tự, lộ cả xoáy tóc dưới mắt anh.
Lục Tự nhìn xoáy tóc nho nhỏ kia mà ánh mắt tối lại, yết hầu không kiểm soát được khẽ di chuyển.
Tiêu Nam không chút cảnh giác cầm ngón tay Lục Tự. Cảm nhận vết chai mỏng trên lòng bàn tay kia, một tay khác chỉ vào đường chỉ tay trong lòng bàn tay Lục Tự, “A nét kéo từ gần ngón cái này là đường sinh mệnh, đường sinh mệnh của anh dài đấy. Chứng tỏ thân thể anh tốt lắm, anh sẽ sống rất lâu. Nét ở giữa này là đường học vấn, ôi chao, anh thông minh thật đó.”
Lục Tự cố nhịn cười xoa xoa tóc Tiêu Nam, cố ý vạch trần lời của cậu: “Những điều này cũng chỉ để tham khảo thôi, thực tế không đúng lắm đâu.”
Nhất thời Tiêu Nam không vui, lôi kéo tay Lục Tự tiếp tục phân tích, “Anh Lục, đường tình yêu của anh cũng tốt lắm, ôi không có phân nhánh luôn. Có điều, dạo này em trông anh có vẻ như tình cảm không tốt lắm. Cao nhân(2) có một diệu kế có lẽ sẽ giúp được anh.”
Lục Tự nhíu mày: “Em nghĩ xem giúp anh thế nào?”
“Này không dễ đâu.” Tiêu Nam cố tình nói mập mờ, chắp tay sau lưng đi một vòng quanh Lục Tự rồi dừng lại bên cạnh anh, hai tay túm lấy eo Lục Tự, “Em cho anh một cái ôm yêu thương là được rồi.”
Hết chương 22.
Tác giả có lời muốn nói:Tạp văn và luận văn đều khiến người ta đau đầu mà (? _?)
Chương sau sẽ có kinh hỉ QAQ. Câu chuyện này chính là một cái bánh ngọt, chờ hai người chính thức yêu nhau là sẽ đến hồi kết rồi~
Chú thích:(1) Nguyên văn là Chàng ốc (田螺公子). Phiên bản nam của Nàng ốc.
(2) Nguyên văn Sơn nhân (山人): Ám chỉ ẩn sĩ hay một cao nhân không dính dáng gì đến thế gian.