Ngô Gia Kiều Thê

Chương 120

Edit: Mira, Kye

Beta: Twins

Đưa Tống Diệu Nghi về Thanh Lan viện, Lục Lễ cùng Chu Lâm Lang mới trở lại An Vương phủ.

Chu Lâm Lang tuy oán giận An Vương quá mức nhẫn tâm với mẫu thân, nhưng chuyện hôm nay nháo lên, nàng làm nữ nhi, cũng thấy có chút mất mặt. Chu Lâm Lang thấy lúng túng, cũng không nói một lời về việc này.

Nghĩ tới Lâm thị…

Chu Lâm Lang thấy kế mẫu không lớn hơn nàng mấy tuổi, dung sắc thường thường, gần giống như nha hoàn bên người, cũng cảm thấy thật oan ức cha mình. Nhưng dù sao người cũng đã cưới vào cửa, nàng cũng không tiện nói gì, chỉ là gọi một tiếng mẫu thân đầy bất đắc dĩ.

Ở An Vương phủ dùng cơm trưa, hai vợ chồng liền trở lại Lương Vương phủ.

Trùng hợp ở trong sân gặp Lương Vương phi.

Lương Vương phi mỹ mạo đoan trang, cùng mẫu thân Tống Diệu Nghi của Chu Lâm Lang là bạn tâm giao từ nhỏ đến lớn, nhưng từ lúc Tống Diệu Nghi bị hưu, hai người liền không còn lui tới. Mấy chục năm trước, Lương Vương phi bên ngoài cùng Tống Diệu Nghi tỷ muội tình thâm, nhưng vẫn không ưa tư thái kiêu ngạo của Tống Diệu Nghi. Bây giờ thấy nàng chán nản, tâm trạng tất nhiên là khoan khoái thoải mái, nhưng đối phương lại là bà thông gia, liền cảm thấy mất mặt.

Bên người Lương Vương phi có hai tiểu cô nương tuổi trẻ mỹ mạo đang đứng —— dáng người xinh đẹp nhỏ nhắn một chút, là nữ nhi của Lương Vương phi, cũng chính là thân muội muội của Lục Lễ, Lục Xu; người bên cạnh cao gầy thướt tha, lớn hơn Lục Xu lớn hơn một hai tuổi, là ngoại sinh nữ(*) của Lương Vương phi, Cố Lan.

(*)ngoại sinh nữ: cháu gái bên nhà ngoại

Cố gia vốn là gia đình giàu có ở Lạc Châu, nhưng mấy năm gần đây nhà cửa quạnh quẽ, từ từ suy yếu. Cố Lan xuất thân từ chi thứ hai, tuổi nhỏ mất cha, sau năm ngoái mẫu thân Đào thị chết bệnh, liền sai vũ mẫu một đường đến Tấn Thành nhờ vả người cậu là Lương Vương. Ban đầu Lương Vương phi cảm thấy xúi quẩy, không thích Cố Lan. Lục Xu được Lương Vương phi yêu thích, mỗi ngày nghe nữ nhi nhắc tới vị biểu tỷ này tốt, hảo cảm dần dần tăng lên. Cho tới bây giờ, Lương Vương phi so sánh con dâu với Cố Lan, càng phát hiện Cố Lan dịu dàng hợp mắt hơn.

Người làm mẫu thân, đều hi vọng tìm được con dâu hiền lành ngoan ngoãn, Lương Vương phi cũng vậy.

Nhi tử thú quý nữ Chu Lâm Lang vang dội Tấn thành, bên ngoài không biết bao nhiêu người ước ao. Lúc mới đầu Lương Vương phi cũng cảm thấy nở mày nở mặt, nhưng khi cùng con dâu Chu Lâm Lang này ở chung, nàng lại mang một bụng tức giận, nín nhịn cực kì.

Ánh mắt Lương Vương phi không nhịn được nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của Chu Lâm Lang, biết mấy ngày này cuộc sống gia đình mới ổn định hơn chút, vừa giận lại vừa nhíu mày, không biết đến khi nào bản thân mới được ôm tôn nhi.

Lương Vương phi biết nhi tử yêu thương con dâu, chuyện cưới vợ bé cũng không nhắc tới. Nhưng trong lòng Lương Vương phi đã sớm có dự định—— muốn để nhi tử nạp Cố Lan. Bây giờ Cố Lan dựa vào Lương Vương phủ, cũng đã đến tuổi làm mai, có thể với gia thế của nàng, quả thật không thể lọt mắt con cháu quý tộc trong Tấn thành này, gả thấp quá, nói vậy lại đổ trách nhiệm lên Lương Vương phủ. Cao không được thấp không được, nếu như có thể thuyết phục nhi tử nạp Cố Lan, đó là chuyện nhất cử lưỡng tiện. Hơn nữa nàng lén lút hỏi qua Cố Lan, bộ dáng xấu hổ của Cố Lan bày ra đó, hiển nhiên là cũng có ý tứ.

Lục Lễ cùng Chu Lâm Lang hành lễ xong, Cố Lan mới yểu điệu kêu: “Biểu ca, biểu tẩu.”

Cố Lan lớn lên mày liễu mắt hạnh, thùy mị thướt tha, thanh âm ngọt ngào uyển chuyển êm tai dễ nghe. Mà nữ tử Lạc Châu giọng nói dường như có làn điệu, tuy mềm mại nhưng lại không ra vẻ chút nào, thậtlà thoải mái êm tai. Cố Lan chỉ nhìn Lục Lễ một chút, liền rũ mắt khéo léo dời đi chỗ khác.

Nhưng Chu Lâm Lang biết tâm tư của Cố Lan này, càng biết mưu đồ tính toán trong lòng Lương Vương phi. Nàng mới gả đến mấy tháng, liền vội vã nhét người, thật là không để nàng trong mắt! Có điều nàng biết, Lục Lễ trộm hoan lạc đều cố ý giấu nàng, càng khỏi phải nói cưới vợ bé —— hắn còn không có cái gan này.

Chu Lâm Lang nhìn Cố Lan một chút, liền xoay lưng quay người trở về Khóa viện của mình.

Lương Vương phi nhìn bóng dáng con dâu, trong lòng không nhịn được hít một hơi: “Quả đúng là mẹ con, cùng một cái đức hạnh!”

Lại nhìn nhi tử ngọc thụ lâm phong nhà mình, càng cảm thấy oan ức. Con trai của nàng thú Chu Lâm Lang, nhưng đứa con dâu Chu Lâm Lang này chưa từng làm hết trách nhiệm của một thê tử.

Chu Lâm Lang không quý trọng, nàng sẽ nghĩ cách làm nó hối hận.

Con trai của nàng muốn nữ nhân nào mà không có? Trong lòng Lương Vương phi buồn bực, càng ngày càng hạ quyết tâm, nhất định phải để nhi tử nạp Cố Lan, làm giảm nhuệ khí con dâu.

Vừa tới đầu xuân, khí trời liền trở nên ấm áp dần lên.

Khương Lệnh Uyển rốt cục cũng được cởi áo bông, đổi sang những bộ xiêm y xuân sam tinh xảo xinh đẹp.

Hôm nay Khương Lệnh Uyển mặc một thân xiêm y phù dung thêu hoa mẫu đơn chỉ bạc, cánh tay rộng, nhắc tới quả thực năm nay xiêm y mùa xuân Cẩm Tú phường may thật là đẹp.

Sơn Trà ngồi một bên, vội vàng dẻo miệng nói: “Đó là bởi vì Lục tiểu thư lớn lên xinh đẹp a.”

“Chỉ biết nói ngọt.” Khương Lệnh Uyển vui vẻ cười cười, nghĩ tới nửa tháng sau nàng liền cùng Lục Tông kết hôn, tâm trạng vui mừng không nói thành lời.

Sau đó Khương Lệnh Uyển mới ra khỏi Vệ Quốc Công phủ, tiến cung thăm Tiết Tranh.

Mấy ngày nay, Khương Lệnh Uyển rất chịu khó vào cung, dù sao với tính tình Tiết Tranh, cứ như vậy dưỡng thai trong cung, nếu nàng còn không đi thăm, chắc chắn buồn muốn chết.

Tiến cung, Khương Lệnh Uyển quen nẻo đường bước đến Đông cung.

Thấy Tiết Tranh mặc một bộ áo ngoài màu vỏ quýt thêu mẫu đơn đứng trong sân, ôm cái bụng lớn, áng chừng như một quả dưa hấu bự. Bên cạnh là hai hàng cung tỳ, ma ma chỉnh tề. Chỉ cần Tiết Tranh hơi động, nhóm cung tỳ, ma ma liền theo bước chân của nàng di chuyển, mấy chục con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm bụng nàng, chỉ lo có chuyện ngoài ý muốn.

Điệu bộ này, Khương Lệnh Uyển cũng thấy thấy kinh ngạc.

Tiết Tranh vốn nhíu mày, vừa thấy Khương Lệnh Uyển, lại tươi cười rạng rỡ, ôm cái bụng lớn đi tới.

Từ nhỏ đến lớn, Tiết Tranh xưa nay hung hăng thô bạo, dù là nam hài tử cùng tuổi, cũng không phải đối thủ của nàng. Bây giờ thấy nàng ôm bụng lớn, động tác chầm chậm, đúng là khiến người ta thổn thức không thôi. Khương Lệnh Uyển bước nhanh tới, đỡ lấy thân thể Tiết Tranh, vội nói: “Bụng lớn như vậy, đi chậm một chút.”

Tiết Tranh sờ cái bụng tròn vo của mình, ảo não đến nhíu mày lại.

Cả người Tiết Tranh mập lên một vòng lớn. Lúc bé Khương Lệnh Uyển cùng Tiết Vanh giống như hai cái nắm tròn mập mạp, bây giờ hai người họ gầy, Tiết Tranh đúng là mập lên. Nhưng dung mạo Tiết Tranh xuất sắc, nay hơi đẫy đà chút, lại nhiều hơn mấy phần ý vị nữ nhân, hơn nữa lúc này đang mang hài tử, cả người phảng phất một tầng ánh sáng nhàn nhạt, càng ngày càng đẹp.

Khương Lệnh Uyển hiếu kì, tay sờ cái bụng Tiết Tranh, đột nhiên thấy bụng có động tĩnh, lúc này mới ngạc nhiên hô lên: “Tranh biểu tỷ, giật giật.”

Tiết Tranh nhíu mày, cảm thấy tên tiểu tử này quá nghịch ngợm, oán giận nói: “Cả ngày lộn xộn, sinh ra khẳng định cũng là một con khỉ quậy phá.”

Khương Lệnh Uyển phì cười, thầm nghĩ: Đứa nhỏ này sinh ra nhất định giống Tranh biểu tỷ nhiều hơn chút.

Bụng Tiết Tranh lớn hơn so với phụ nữ có thai bình thường rất nhiều, lúc trước ngự y chuẩn mạch, nóibên trong có hai thai nhi. Trước đây Tiết gia có tiền lệ sinh long phượng thai, nên song thai này cũng không có gì kì quái. Có điều với Hoàng gia mà nói, là một hỉ sự to lớn, Hoàng Hậu thực sự vui muốn hỏng rồi. Thái tử nghe xong cũng mừng rỡ như điên, càng cảm thấy mình thật có bản lĩnh, một lần sinh hai.

Hai người ở bên ngoài một lúc, Khương Lệnh Uyển liền đỡ Tiết Tranh đi vào.

Tiến vào trong điện, Tiết Tranh mới thuận miệng hỏi: “Việc hôn nhân của muội cùng Lục Tông sắp tới chưa?”

Sau khi mang thai, trí nhớ Tiết Tranh kém đi rất nhiều.

Gò má Khương Lệnh Uyển có chút nóng, cúi đầu nhìn tay Tiết Tranh, gật gật đầu: “Ừm, mùng sáu tháng sau.”

Tiết Tranh thấy nàng e thẹn mỉm cười, liền biết nàng đã sớm ngóng trông hôn kì này. Tiết Tranh chỉ có một người đệ đệ duy nhất là Tiết Vanh, nên nàng xem tiểu biểu muội Khương Lệnh Uyển như muội muội ruột mà đối xử. Nhưng chỉ chớp mắt, tiểu biểu muội giống như nắm bột kia liền sắp xuất giá rồi.

Tiết Tranh suy nghĩ một chút, nói: “Đến lúc đó tỷ đi chống đỡ cho muội.”

Khương Lệnh Uyển nhất thời dở khóc dở cười. Bụng Tiết Tranh lớn như vậy, còn muốn tham gia hôn lễ của nàng, người Hoàng Hậu kia phỏng chừng sẽ không tha cho nàng. không thể nhìn đến nàng thành thân, tuy Khương Lệnh Uyển có chút tiếc hận, nhưng đến cùng vẫn là hài tử trong bụng quan trọng hơn. Hơn nữa phụ nữ mang song thai lại càng vất vả hơn, nàng cũng không muốn biểu tỷ nàng mạo hiểm.

Khương Lệnh Uyển nói: “Tranh biểu tỷ, tỷ cẩn thận dưỡng thai là được.”

Tiết Tranh cũng là người hiểu lí lẽ, biết thai mình đã lớn, Hoàng Hậu cũng tuyệt đối không cho phép nàng xuất cung. Nàng ôm vai tiểu biểu muội, một mặt kiên định nói: “Được, có điều —— nếu sau này Lục Tông dám bắt nạt muội, muội nhất định phải nói cho tỷ.”

Tiết Tranh nàng rất bao che người nhà.

Khương Lệnh Uyển nghe xong, trong lòng ấm áp. Nàng ngẩng đầu nói: “Được.”

Có điều… Ngoại trừ trên giường, Lục Tông làm sao có lá gan bắt nạt nàng.

Tiết Tranh ít khi tiếp xúc cùng Lục Tông, nhưng cũng có thể thấy hắn là nam tử đáng giá phó thác cả đời nhất, tiểu biểu muội gả cho hắn, ắt hẳn sẽ không chịu ủy khuất gì. Chỉ là nghĩ tới đệ đệ nàng cố chấp quật cường, không chịu cưới vợ, Tiết Tranh liền cảm thấy có chút đau đầu.

Phụ nữ có thai thích ngủ, Tiết Tranh cùng Khương Lệnh Uyển hàn huyên một lúc, liền cảm thấy có chút buồn ngủ.

Khương Lệnh Uyển đỡ Tiết Tranh lên giường nghỉ ngơi, thay nàng đắp kín chăn, lúc này mới ra khỏi Đông cung.

Thời điểm đi tới Ngự Hoa Viên, Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Đông cung rất xa bên kia từng tòa từng tòa tráng lệ, cung điện uy nghiêm hoa lệ, đột nhiên cảm thấy có chút không đáng thay Tiết Tranh.

Hồng gạch lục ngói, điêu lan họa đống.*

*Đại ý chỉ sự đẹp đẽ, xa hoa.

Là một cái lồng sắt vàng rực rỡ như vậy, muốn cả đời vây khốn Tiết Tranh.

Mấy ngày trước khi xuất giá, Chu thị cố ý đến phòng khuê nữ, đem sách nhỏ ép đáy hòm(*) đưa cho nữ nhi xem.

(*) à ừ sách gì thì các cô các bác các anh chị em ắt hẳn cũng biết rồi đó )))))

Lúc này Khương Lệnh Uyển vừa vặn tắm rửa xong, mặc một thân tẩm y trắng thuần thêu cành liễu, tóc dài tới eo rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vệt ửng hồng nhẹ. Mặt mày như họa, da trắng môi đỏ. Vừa thấy mẫu thân mình, nhoẻn miệng cười, âm thanh mềm mại gọi: “Nương”.

Chu thị nhìn khuôn mặt này của nữ nhi, hơi thất thần, lúc này mới kéo nàng thần thần bí bí ngồi xuống.

Chỉ cần nhìn điệu bộ này, Khương Lệnh Uyển liền biết nguyên nhân hôm nay nương lại tới. Sau khi Khương Lệnh Uyển nhận bản sách nhỏ đã ố vàng trong tay mẫu thân mình, cố ý nháy nháy mắt hỏi: “Nương, đây là cái gì?” Nàng tuy rằng cái gì cũng hiểu, nhưng trước mặt mẫu thân mình, vẫn muốn làm một bộ dạng ngây thơ cái gì cũng không hiểu.

Chu thị cũng không thấy có gì ngại ngùng, dặn dò: “Nương biết, Tông biểu ca của con không cùng người bên cạnh động phòng, nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc, có lẽ…” Chu thị dừng một chút, “nóichung, sách này con nghiêm túc cẩn thận xem xong, đỡ đêm động phòng cái gì cũng không hiểu, chịu khổ.”

Chu thị rất lo lắng. Nàng tin phẩm hạnh Lục Tông, biết hẳn là lần đầu tiên của hắn. Nam nhân khôngcần biết có bao nhiêu thông minh, lần đầu tiên dù sao cũng là người học nghề, có khi còn tìm khôngđúng địa phương, tìm đúng rồi, lòng như lửa đốt, lại không vào được, đi vào, lại đau… Nếu khuê nữ cái gì cũng không hiểu, vậy coi như gay go.

Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn nghe mẫu thân mình giảng, thấy mẫu thân dường như rất không yên lòng, cố ý lưu lại chỉ đạo nàng một phen. Lật vài tờ, giới thiệu cho nàng vài tư thế hơi thoải mái chút cùng chuyện cần chú ý. Khương Lệnh Uyển tuy rằng từng trải qua những điều này, nhưng hôm nay cũng là một lần nữa sống lại mười mấy năm, đã rất xa lạ.

...Quá ngượng ngùng.

Chu thị thấy nữ nhi cúi đầu, biết nàng thẹn thùng, nhân tiện nói: “Chuyện này cũng không có gì thẹn thùng, lần đầu tiên nhất định sẽ đau, có điều nhịn một chút liền qua. Con đừng dở tính tình tiểu hài tử…”

Lục Tông sủng nữ nhi nàng như thế, nếu đối với chuyện này cũng vậy, cũng theo nữ nhi, như vậy chính là chuyện lớn. Dù sao nữ nhi nàng sợ đau nhất. Đau liền dừng lại, vậy còn làm được gì a?

Tuy Khương Lệnh Uyển được nuông chiều từ bé, nhưng cũng không phải người không biết đúng mực, nàng biết đêm động phòng hoa chúc quan trọng bao nhiêu. Nàng nhớ kiếp trước đêm động phòng hoa chúc của nàng và Lục Tông. Lục Tông là người mới học nghề, nàng lại là một thiếu nữ ngu ngốc, hai đứa ngốc hợp lại với nhau, ngốc không sót gì, phiền phiền nhiễu nhiễu thật lâu. Lúc mới đầu là Lục Tông không tìm được địa phương, gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, thở phì phò hổn hển. Nàng thẹn thùng không dám mở mắt nhìn hắn, lại không thích tiếp xúc thân thể với người lạ, chỉ ngóng trông cho xong việc, thoải mái ngủ một giấc. Nàng xem qua sách, cho rằng vật kia chỉ cần chà xát với vị trí kia coi như viên phòng, mãi đến lúc đi vào, nàng đau đến nỗi khóc lớn, suýt nữa dọa cho Lục Tông mềm nhũn. Kiếp trước đêm động phòng hoa chúc không mỹ mãn chút nào, nhưng mấy lần sau, nàng cũng chậm rãi có thể tiếp nhận tiểu Lục Tông, còn được hắn hầu hạ thật thoải mái. Dù sao trong mối quan hệ phu thê, chuyển như vậy cũng rất quan trọng.

Quá ngượng ngùng.

Khương Lệnh Uyển lấy tay sờ mặt, lại thấy mẫu thân mình đang giảng rất hăng say, liền nhăn nhó khép sách lại, nói: “Nữ nhi biết rồi. Sắc trời không còn sớm, nương vẫn nên về ngủ đi.”

Chu thị thấy khuôn mặt nhỏ đỏ lên của nàng, không biết đã xấu hổ ra hình thù gì rồi, cũng không ép buộc nàng. Có điều lúc đi ra ngoài vẫn nghiêm túc căn dặn một câu: “Nhớ kỹ, nhất định phải xem.”

“Được rồi, con biết rồi.” Khương Lệnh Uyển cúi đầu xuống, bộ dáng e thẹn. Chờ Chu thị đi rồi, Khương Lệnh Uyển mới lưu loát tháo giày lên giường, tựa vào chiếc gối lớn thêu hoa phù dung nghiêm túc cẩn thận lật sách nhỏ.

Khương Lệnh Uyển mím môi.

Sách nhỏ này miêu tả coi như rõ ràng, nhưng kiếp trước nàng ở Vinh vương phủ còn xem nhiều cảnh hương diễm chân thực hơn, trên cái này, tất nhiên cũng không là gì. Khương Lệnh Uyển lật xem mấy lần, cảm thấy vô vị, liền đặt sách dưới cái gối. Sau đó uống một bát canh giải nhiệt rồi đi ngủ.

Nàng đếm đếm ngón tay.

Còn bảy ngày.

Khương Lệnh Uyển nhắm mắt ngủ, đợi đến canh hai, mới mơ mơ màng màng nghe được tiếng gõ song cửa sổ. Khương Lệnh Uyển giật mình một cái, nhìn thân ảnh cao lớn ngoài cửa sổ, nhất thời đã biết là người phương nào. Nàng cong môi cười, luật lệ Đại Chu trước ngày thành thân sáu ngày nam nữ song phương không được gặp mặt nhau, nên đêm nay Lục Tông tìm nàng cũng không ngoài ý muốn.

Nàng để chân trần chạy tới.

Mở cửa sổ, quả nhiên thấy Lục Tông đứng thẳng tắp đằng kia. Cao to tuấn lãng, dáng dấp quân tử nhẹnhàng, làm gì giống người nửa đêm thâu hương thiết ngọc hái hoa tặc?

Lục Tông thấy nàng không ngạc nhiên, cũng không nói gì, tất nhiên quen cửa quen nẻo nhảy vào.

Khương Lệnh Uyển chớp mắt mấy cái, hỏi: “Sao Tông biểu ca lại đến đây?”

Lục Tông thấy nàng còn buồn ngủ, hỏi: “Đánh thức muội?”

Khương Lệnh Uyển “vâng” một tiếng, sau đó thấy hắn cực kỳ tự nhiên nắm tay nàng. Từ sau Tết năm nay, số lần hai người gặp mặt càng ngày càng ít, mà nàng cũng bị trói buộc phải học tập, mỗi tháng cần làm việc thêu thùa, bận tối mày tối mặt. Nàng hơi nhớ hắn, lúc này lần thân mật vùi vào lòng Lục Tông, nói: “Chúng ta sắp thành thân… Muội hơi lo lắng.”

Hôm nay Lục Tông đến, chính là cố ý muốn gặp nàng, nói chuyện với nàng, hiện nay nghe nàng nói như vậy, liền bật nói: “Lo lắng cái gì?” hắn cũng không ăn nàng.

Khương Lệnh Uyển thưởng thức ống tay áo Lục Tông, chiều cao chênh lệch, làm nàng cũng thể chỉ tựa vào ngực hắn. Nàng nói: “Lúc ở Quốc Công phủ, có cha mẹ che chở, chờ gả đi, muội lo lắng —— "

“...Có huynh che chở muội.” Lục Tông nói rất nhanh. hắn là một đại nam nhân thẳng thắn cương nghị, giờ khắc này lại nhu tình hiếm thấy, biết nàng là tiểu cô nương, nửa đời sau đều phó thác cho mình, khó tránh khỏi thấp thỏm. hắn động viên nói: “Từ nhỏ đến lớn, lúc nào huynh để muội bị oan ức sao? Xán Xán, an tâm chờ gả.”

Mặc dù biết hắn sẽ đối tốt với mình, nhưng Khương Lệnh Uyển nghe xong, vẫn cảm thấy rất thoải mái. Nàng cười khanh khách ngẩng đầu nói: “Hôm nay huynh đến là vì muốn nói lời này với muội sao?”

Lục Tông gật đầu ừ một tiếng, lúc này mới giơ tay xoa đầu nàng, ôn nhu nói: “Chớ suy nghĩ lung tung.”

Khương Lệnh Uyển cười hì hì gật đầu, đầu nhỏ vùi vào ngực hắn sượt sượt, sau đó nàng cảm nhận được thân thể Lục Tông căng lên, lúc này mới vội vàng đẩy hắn ra, giục hắn đi mau.

.... Nàng đã buông thả cho hắn hai lần, cũng không muốn hồ đồ lần thứ ba.

Dù sao, đợi thêm bảy ngày nữa là được.

Hôm nay Lục Tông cũng không tồn tại tâm tư thâu hương thiết ngọc, chỉ đơn thuần muốn động viên nàng, làm nàng thanh thản yên ổn gả cho hắn. Có điều mấy tháng này cơ hội gặp nàng càng ngày càng ít, cái ý nghĩ đẹp đẽ trong lòng càng càng mãnh liệt, giấc mộng kia lại ngày càng rõ ràng. hắn cũng không bắt nạt nàng, chỉ cúi người hôn lên trán nàng một cái, lúc này mới dặn dò: “Khóa cửa cẩn thận chút.”

Khương Lệnh Uyển gật đầu qua loa, thấy hắn đi ra ngoài, mới khóa kĩ cửa sổ lại.

Nhưng sau đó, Khương Lệnh Uyển lại không ngủ được.

Nàng lấy sách dưới đáy gối ra xem vài lần, sau đó ôm vào trong ngực, nằm ở trên giường mà khóe miệng cong cong.

Kiếp trước nàng và Lục Tông đều không có kinh nghiệm, đêm tân hôn hai người đều rất bối rối. Mà lúc này, nàng muốn ra vẻ cái gì cũng không hiểu nhìn Lục Tông quẫn bách, hay là… chỉ cho hắn đây?
Bình Luận (0)
Comment