Nhìn bộ dáng vui mừng của nữ nhi, Phan Trắc phi tươi cười nói: "Nhìn con thường ngày không có bạn gì, bây giờ nương mang thai hài tử, sợ sau này không thể chăm sóc tốt cho con. Nhạn biểu tỷ thông minh hiểu chuyện hơn con, hai người ở cùng với nhau, cũng nên học chút sở trường của nàng."
Lục Bảo Yên tâm tư đơn thuần, tất nhiên cũng không nghĩ gì khác, chỉ nghĩ sau này có bạn chơi, kích động không thôi.
Phan Trắc phi có thai, đối với Vương phủ là một chuyện lớn. Ai bảo Vinh Vương chỉ có một đứa con trai là Thế tử? Nếu lúc này bên dưới Phan Trắc phi có một đứa con trai, vậy Vương phủ chắc chắn càng thêm không bình thường. Hơn nữa Phan Trắc phi xuất thân từ gia đình giàu có, nhà mẹ đẻ cũng là thế gia, Vương gia lại chậm chạp không tái giá, sau khi Phan Trắc phi sinh con trai xong, Vương gia khôngchừng sẽ cố gắng nâng đỡ nàng ta. Dù sao những năm này những gì Phan Trắc phi vì Vương phủ mà làm, người trong Vương phủ đều để trong mắt.
Lúc dùng bữa tối, Khương Lệnh Uyển lén lút nhìn vẻ mặt Lục Tông, thấy hắn không chút phản ứng, đúng là có chút kỳ quái.
Buổi tối ngủ, Khương Lệnh Uyển lăn lộn, hơi khó ngủ.
Lục Tông ôm lấy eo thê tử, ôn nhu hỏi: "không ngủ được?"
Khương Lệnh Uyển thấy Lục Tông cũng còn chưa ngủ, liền muốn nói chuyện với hắn: "Tông biểu ca, hôm nay lúc Bảo Thiền nghe tin Phan Trắc phi có thai, có chút không vui..." Đâu chỉ không vui? Quả thật mặt cũng trắng đi. Hiền nhiên là đối với người cha là Vinh Vương này đã thất vọng cực độ. Nhưng đến cùng Vinh Vương vẫn là nam nhân, dù thâm tình với Vinh Vương phi ra sao, cũng không thể từ đó không đụng vào nữ nhân. Có điều nàng cũng rõ ràng, chuyện này nếu đặt trên người nàng, nàng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Nhưng mà —— lúc Phan Trắc phi mang thai Lục Bảo Yên, Vinh Vương phi cũng trùng hợp đang mang thai Lục Bảo Thiền, hai người cách nhau chỉ mấy tháng. Vinh Vương nếu có thể ở thời điểm Vinh Vương phi mang thai để một nữ nhân khác có hài tử của mình, vậy bây giờ chuyện Phan Trắc phi mang thai cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Có ai ghét Vinh Vương như mình không )) dị ứng ghê (-Kye)Hơi thở mát lạnh của nam nhân áp lại gần, Khương Lệnh Uyển cảm giác trên mặt ướt át, mềm mại, sau đó lại nghe hắn nói: "Xán Xán, nàng không cần để ý những thứ này."
thật ra nàng không thích cái cảm giác này lắm, luôn cảm thấy mình không có tác dụng gì. Nàng rầu rĩ không vui "ồ" một tiếng, liền không nói gì nữa.
Qua một lúc, bên cạnh vang lên tiếng Lục Tông: "... Tức giận?"
Khương Lệnh Uyển không lên tiếng.
Lục Tông hít một hơi, cúi người bắt lấy môi nàng, trực tiếp hôn đến khi nàng thở hồng hộc, lúc này mới ôm thật chặt, nhắm mắt ngủ.
Khương Lệnh Uyển phiền muộn một lúc, nhưng cũng ngủ thiếp đi.
Buổi sáng ngày tiếp theo, Khương Lệnh Uyển có chút không muốn gặp Lục Tông, trực tiếp đi tới Đông cung gặp Tiết Tranh.
Tính ngày tháng, gần đến ngày Tiết Tranh lâm bồn.
Song thai rốt cuộc vẫn là khác biệt, bụng Tiết Tranh so với phụ nữ có thai bình thường lớn hơn mộtvòng. Khương Lệnh Uyển trong tâm thầm than: Cũng may Tranh biểu tỷ nàng thân thể tốt, ôm cái bụng lớn, lúc nói chuyện vẫn mười phần khí lực như thường, như trên chiến trường chỉ huy thiên quân vạn mã.
Sau khi lấy chồng, số lần Khương Lệnh Uyển đến Đông cung tất nhiên ít hơn so với trước một chút. Lúc này là lần thứ hai sau khi xuất giá. Tiết Tranh vừa thấy nàng, liền đánh giá trên dưới một phen, cảm thấy Lục Tông không có bắt nạt nàng mới coi như yên tâm
Khương Lệnh Uyển nháy mắt mấy cái: "Tranh biểu tỷ, nhìn cái gì chứ?"
Tiết Tranh nghiêm túc nói: "Lục Tông từ nhỏ tập võ, một mình muội là tiểu cô nương kiều kiều nhược nhược, nếu sau này cùng hắn ầm ĩ, tránh không được nếm chút khổ. Đợi tỷ sinh xong hai đứa nhỏ trong bụng, liền tự mình dạy muội võ nghệ, đỡ đến lúc đó bị Lục Tông bắt nạt."
Khương Lệnh Uyển dở khóc dở cười, cảm thấy nàng quan tâm mù quáng.
Khương Lệnh Uyển ngồi cùng Tiết Tranh, phần lớn đều là nghe Tiết Tranh lải nhải. Tiết Tranh đột nhiên nghiêm túc nói: "Đúng rồi, Hoàng thượng tứ hôn cho Vanh nhi, muội có biết không?"
Chuyện lớn như vậy, nàng tất nhiên biết.
Khương Lệnh Uyển gật gù, nói: "Ân. Chân cô nương là cô nương tốt."
Nhắc tới Chân Diệu, Tiết Tranh cũng có chút hài lòng.
Chân Diệu là cháu gái ruột Thái phó của Thái tử, ngoan ngoãn, là một cô gái thiện tâm đáng yêu, nàng cũng gặp qua vài lần. Đệ đệ muốn kết hôn với một cô nương như thế, nàng đúng là yên tâm. Tiết Tranh ung dung nói: "Định ngày cuối tháng tám. Lần trước tỷ không thể tận mắt nhìn muội thành gia, bây giờ Vanh nhi cưới vợ, tỷ còn có thể mang theo hai hài tử đi nhìn một lần."
Khương Lệnh Uyển nhìn Tiết Tranh, thấy anh khí không chịu khuất phục giữa hai lông mày lúc trước, dường như dần dần bị hoàng cung này mài mòn góc cạnh, càng ngày càng nó tư vị nữ nhân. Tiết Tranh ra đời sớm hơn Tiết Vanh một phút, lớn hơn nàng một tuổi, nhưng từ nhỏ tới lớn, luôn bảo hộ nàng cùng Tiết Vanh dưới đôi cánh của mình. Nàng kết hôn, Tiết Vanh cưới vợ, đối với Tiết Tranh mà nói, cũng như nữ nhi xuất giá nhi tử cưới vợ, không có gì khác biệt.
Khương Lệnh Uyển hàm ý cười cười, ánh mắt dừng lại, rơi vào giữa hai chân Tiết Tranh. Nàng ngẩn người, kinh ngạc nói: "Tranh biểu tỷ!"
Tiết Tranh tuy rằng lẫm lẫm liệt liệt, nhưng cực kỳ coi trọng hai hài tử trong bụng, phụ nữ có thai một ít thường thức cơ bản vẫn là biết đến. Bây giờ là tình trạng gì, nàng tất nhiên hiểu.
Tiết Tranh nhíu mày, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hiện lên vẻ bình tĩnh, hấp háy môi lẩm bẩm: "Khó trách có cảm giác rơi rơi..."
Đến lạy chị ))))) đẻ tới nơi rồi còn ngồi đó mà lẩm bẩm có cảm giác rơi rớt (-Mira)Khương Lệnh Uyển không có kinh nghiệm, lúc này sợ đến mức mặt trắng bệch, hoang mang hoảng loạn, âm thanh run rẩy nói: "Tranh biểu tỷ, này, đây là —— "
Tiết Tranh giương mắt, sắc mặt bình tĩnh nhìn tiểu biểu muội, sau đó nhẹ nhàng sờ cái bụng tròn vo, nói: "Ồ. Vỡ nước ối. Tỷ đại khái là muốn sinh đi."