Ngô Gia Kiều Thê

Chương 167

Nha hoàn dẫn Bùi Chu đến sân viện của Chu Mãn Nguyệt, dừng lại ở ngoài cửa chờ đợi, đến cùng cũng vẫn nên hỏi ý của nàng một chút.

Bên trong An Vương phi chính là đang chăm sóc khuê nữ đáng thương, nghe được Vương gia để công tử Bùi gia đến thăm Mãn Nguyệt, mới nhìn nữ nhi vẻ mặt căng thẳng ngồi trêи giường nhỏ, nói: “Mãn Nguyệt, con có muốn hay không… gặp một chút?”

“Nương, con…” Chu Mãn Nguyệt hai mắt rưng rưng, trong lòng do dự không quyết định. Nàng không có mặt mũi nào gặp hắn.

An Vương phi giơ tay sửa lại tóc rối trêи trán nàng, khuê nữ này tuy không phải do bà sinh ra, nhưng trong lòng bà trước nay vẫn luôn yêu thương. Bà nói: “Không sao, sẽ không có người biết. Mãn Nguyệt, nếu như muốn giải trừ hôn ước, con phải làm hắn hết hi vọng thì mới được. Công tử Bùi gia kia, nhìn qua ngoan ngoãn biết điều, nhưng là người tính tình quật cường cứng rắn, sẽ không chịu cứ mập mờ như vậy mà bỏ qua.”

Chu Mãn Nguyệt hạ mắt suy nghĩ, sau đó gật đầu…

Nói tới Bùi Chu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tiến vào khuê phòng của nữ tử, tâm trạng lúc này bồng bềnh thấp thỏm không ngớt.

Hắn hướng về An Vương phi đang bước ra ngoài hành qua lễ, lúc này mới đi về phía giường, nhìn tiểu cô nương im lặng ngồi trêи giường nhỏ, mái tóc xõa tung rủ xuống, một khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng xám suy nhược.

Bùi Chu trong lòng lo lắng một trận, do dự trong chốc lát, mới ngồi xuống, khẽ nói: “Nhị cô nương.”

Chu Mãn Nguyệt nhìn nam tử tuấn tú văn nhã trước mắt, đúng là không còn ngượng ngùng như ngày xưa, khẽ mở miệng, kêu môt tiếng: “Bùi công tử.”

Khi chưa được gặp nàng còn chưa nói, hiện tại nhìn thấy nàng rồi, Bùi Chu càng không sao có thể tiếp thu được sự thực muốn giải trừ hôn ước, lập tức nói: “Ta không biết Nhị cô nương đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng là… có thể hay không đừng bỏ đi hôn sự này? Ta đối với Nhị cô nương, là chân tâm.” Người đọc sách da mặt mỏng, thường sẽ không trực tiếp như vậy, nhưng sự tình đã đến nước này, tức phụ cũng muốn chạy mất, Bùi Chu ở đâu còn tâm trạng nhớ đến lễ nghĩa gì nữa.

Chu Mãn Nguyệt cắn môi, không có bao nhiêu do dự, liền đem tất cả sự tình nói cho Bùi Chu. Nàng không nói rõ là người phương nào, chỉ đem mười mươi việc đã xảy ra nói một lượt, sau đó nhìn Bùi Chu: “… Bây giờ Mãn Nguyệt đã không còn là xử nữ, thật sự không xứng với Bùi công tử.”

Bùi Chu nguyên lai tưởng rằng Chu Mãn Nguyệt có lẽ đã gặp phải bệnh gì đó không trị được, thật sự không ngờ lại có chuyện này. Hắn sững sờ trong chốc lát, thấy nàng thân hình nhỏ bé yếu đuối, nhưng khuôn mặt quật cường kiên định, nhất thời liền đau lòng, vội nói: “Không sao, ta không để ý. Chúng ta liền kết hôn nhanh một chút, đứa nhỏ này… đứa nhỏ này ta cũng có thể coi như con đẻ.”

Chu Mãn Nguyệt nghe xong sững sờ. Ngay cả Bùi Chu cũng có phần không nghĩ tới, chính mình dĩ nhiên có thể nói ra lời này. Nhưng nói ra rồi, hắn lại không có nửa điểm hối hận.

Nói không cảm động thì chắc chắn là giả. Chu Mãn Nguyệt không kìm được rơi lệ, sau đó mới nói: “Ta sẽ không giữ lại đứa nhỏ này, Bùi công tử, đa tạ câu nói này của chàng. Công tử nhất định sẽ tìm được cô nương xứng với chàng.” Nàng biết hắn tâm địa thiện lương, nhưng nàng không thể bởi vì hắn nhất thời kϊƈɦ động mà hại hắn. Chuyện như vậy, làm gì có nam nhân nào sẽ không để ý?

Thấy nàng từ chối, Bùi Chu suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Mãn Nguyệt, ta nói thật… ta quả thực có chút lưu ý, trước mắt cũng có chút kϊƈɦ động. Nhưng chuyện này, người sai không phải nàng. Nếu nàng lo lắng do ta kϊƈɦ động bồng bột, vậy như thế này có được không, việc hôn nhân của chúng ta hoãn một thời gian…”

Hắn suy nghĩ một chút, rất nhanh đưa ra một ý kiến: “… Ba năm. Ta chờ nàng ba năm, cũng cho chính mình thời gian ba năm suy nghĩ. Nếu đến lúc đó ta vẫn muốn cưới nàng, vậy nàng liền gả cho ta, có được hay không?.”

Chu Mãn Nguyệt khó xử: “Bùi công tử, ta…”

Bùi Chu thấy nàng thoáng có lay động, tiếp tục cố gắng: “Ta thật sự… không có cách nào thú người khác. Nàng yên tâm, ta là con thứ trong nhà, huynh trưởng đã có con trai có con gái, cha mẹ sẽ không thúc ép ta kết hôn. Mãn Nguyệt, để ta chờ nàng có được hay không?”

Chu Mãn Nguyệt nước mắt rơi như mưa, thực sự không nghĩ tới, vị Bùi công tử này lại chấp nhất với nàng như vậy. Tuy rằng nàng cực kỳ hận Lục Lễ cùng Chu Lâm Lang, nhưng hôm nay có thể nghe được lời này của Bùi Chu, nàng chết cũng cam lòng.

Chu Mãn Nguyệt khịt khịt mũi, nói: “Vậy được, nhưng có điều– — chúng ta trước hết vẫn phải giải trừ hôn ước.”

Cảm động tóm lại vẫn chỉ là cảm động thôi. Nàng trước sau vẫn phải duy trì lý trí.

Bùi Chu biết nàng đã thoái nhượng, cũng không buộc nàng, chỉ ôn nhu nói:

“Được. Đợi ba năm sau, ta sẽ đến cửa cầu hôn lần nữa, lúc đó nàng nhất định phải gả cho ta. Nàng phải đợi ta.”

Kỳ thực, nàng ngoan ngoãn đơn thuần, cũng là một cô nương cực kỳ thông minh. Nàng biết hôm nay hôn ước không giải trừ, nếu hắn kϊƈɦ động xong rồi, nghĩ rõ ràng lại, lúc đó hối hận cũng không dám dễ dàng đưa ra đề nghị hủy hôn.

Bây giờ trước tiên hủy bỏ hôn ước, tuyệt nhiên sẽ không giống nữa. Hủy bỏ rồi, nếu ba năm sau hắn lại đến cầu thân, đó chính là hắn chân tâm thật lòng, hơn nữa đã trải qua đắn đo suy nghĩ mới quyết định, hoàn toàn không phải vì kϊƈɦ động nhất thời.

Có điều– — trong lòng nàng, sợ là đang cảm thấy hắn nhất định sẽ không trở lại đi.

Kỳ thực, hắn cũng muốn nhìn một chút, lòng của mình đối với nàng, đến tột cùng là có bao nhiêu sâu nặng.

Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, cô nương hiền lành này vẫn là vị hôn thê của hắn, hắn không thể cứ như vậy liền dễ dàng quên được.

Bùi Chu cũng không thể nán lại lâu, sợ ảnh hưởng đến khuê dự của nàng, nhưng đến cùng vẫn là không nhịn được, trước khi đi mở cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Một thân kiều kiều nho nhỏ, làm cho người ta đau lòng.

Hắn nhận ra được thân thể nàng run lên, nhưng không có đẩy hắn ra, nhất thời trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “…Đừng sợ.”

Mãn Nguyệt, đừng sợ.

Bùi Chu chầm chậm bước chân đi ra khỏi cửa lớn của Vinh Vương phủ, nghe xong gã sai vặt đi theo bẩm báo– — hôm nay An Vương đại thọ bốn mươi, nhưng đem con rể Lục Lễ và nữ nhi đuổi ra ngoài, giống như đã chọc giận An Vương.

Bùi Chu bước đi nhất thời dừng lại, hơi mím môi.

An Vương xưa nay hiền hòa khiêm tốn, mà hôm nay lại là dịp vui náo nhiệt trong phủ, dù sinh khí như thế nào đi nữa cũng sẽ không không cho con rể mặt mũi đến vậy.

Như vậy– —

Nguyên nhân chỉ có một.

Từ rất xa, Bùi Chu nhìn xe ngựa hoa lệ ngày càng đi xa, nhìn bóng lưng nam tử ngồi trêи ngựa, tức giận đến gân xanh trêи trán nổi lên, nắm chặt nắm đấm liền mạnh mẽ nện một quyền lên cây khô.

Mối hận đoạt thê này, hắn không thể không báo.

Bùi Chu hận không thể ngay bây giờ lập tức tiến lên xử lí hắn.

Chỉ là, hắn còn phải giữ lại mệnh để cưới nàng. Đời này, nàng coi như chỉ có thể gả cho hắn.

Ba năm, đầy đủ để hắn trở nên mạnh mẽ, hắn muốn đường đường chính chính báo thù.

Đến lúc đó, hắn mới có tư cách để cưới nàng.



Sự tình của Chu Mãn Nguyệt, An Vương phủ cũng chỉ có ít người biết. Khương Lệnh Uyển thấy An Vương đem Lục Lễ cùng Chu Lâm Lang đuổi ra khỏi phủ, lại nghe lúc trước Chu Mãn Nguyệt té xỉu phải mời đại phu, trong lòng tất nhiên có thể suy đoán ra mấy phần.

Có điều– — còn may ở chỗ cậu của nàng không có hồ đồ đến độ để Chu Mãn Nguyệt đi theo Lục Lễ.

Nhân chuyện hôm nay, Khương Lệnh Uyển đối với Chu Mãn Nguyệt có thêm vài phần lưu ý, sau đó lại nghe Chu Mãn Nguyệt với công tử Bùi gia giải trừ hôn ước, không khỏi thở dài.

Nam tử mà, không ai không chú trọng trinh tiết của nữ tử, huống hồ Bùi gia là thư hương môn đệ, lại càng phải chú ý danh tiếng.

***

Tháng chín vừa qua, khí trời liền dần dần trở lạnh, mà bụng của Khương Lệnh Uyển lại giống như có người ngày ngày thổi khí vào trong, càng lúc càng lớn, hoài thai bảy tháng đã muốn lớn bằng khi Tiết Tranh hoài song thai. Khương Lệnh Uyển tính toán, nơi này rất có thể không chỉ có một hài tử thôi đâu.

Ngày mùng sáu tháng chạp hôm đó, vừa sáng sớm, mí mắt Khương Lệnh Uyển cứ một mực nhảy lên không ngừng.

Đến buổi trưa, tin tức từ chỗ Lục Tông liền đến– —

Quân đội gặp phải mai phục của Đông Di, Lục Tông trúng độc tiễn thương nặng, trước mắt tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Đến cùng vẫn là không tránh khỏi…

Khương Lệnh Uyển sắc mặt trắng bệch, trong lòng rối thành một đoàn, sau đó liền cảm giác được dưới bụng truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt.
Bình Luận (0)
Comment