Hôm nay Lục Tông trở về đặc biệt muộn.
Khương Lệnh Uyển dỗ xong ba tiểu tử ngủ, còn chưa thấy Lục Tông trở về.
Kim Kết ân cần nói: “Phu nhân vẫn nên dùng bữa trước đi, đừng để bụng đói quá.”
Gia đình bình thường sẽ không có đạo lí thê tử dùng bữa trước phu quân, nhưng vương phủ không giống như vậy, Thế tử gia xem phu nhân như bảo bối, mỗi lần đều ngàn dặn vạn dặn muốn nàng phải dùng bữa đúng giờ, không cần chờ hắn.
Cứ như vậy mãi, những hạ nhân của Long Ngọc viện cũng hiểu được trong phủ này, mọi thứ chỉ cần nghe phu nhân, thảo niềm vui của phu nhân, chuẩn không sai.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại. Nói một tiếng không cần.
Trong ngày thường Lục Tông nếu trở về chậm một chút, nhất định sẽ để Đỗ Ngôn về báo một tiếng trước. Hắn người này, sẽ không bao giờ để nàng chờ nóng ruột. Nhưng hôm nay quá khác thường.
Trong lòng nàng bắt đầu lo lắng, chỉ là xưa nay chưa bao giờ hỏi qua những chuyện trong quân doanh, dù sao chuyện công việc, Lục Tông khó nói, nàng cũng không thể cố chấp hỏi.
Đời trước, nàng đối với những chuyện này cũng chẳng có bao nhiêu quan tâm, chỉ lo chính mình hưởng thụ, cho nên coi như Đỗ Ngôn hồi phủ, nói cho nàng hôm nay Lục Tông sẽ trở về muộn chút, không để nàng ngồi chờ hắn, nàng cũng sẽ cảm thấy không có gì, chỉ tự nhiên dùng xong bữa tối, sau đó lên giường nghỉ ngơi. Chờ nửa đêm canh ba Lục Tông trở về, nàng cũng lười đứng dậy hầu hạ hắn.
Bất quá — — cái này thực ra cũng là do Lục Tông quá chiều nàng. Một lần hai lần đều không cần nàng hầu hạ, sau đó nàng đương nhiên sẽ không lại chủ động nữa. Dù sao làm gì có ai muốn làm những việc hầu hạ người khác đâu?
Mắt thấy đã đến giờ Hợi, nàng mới nghe thấy Kim Kết đi vào, nói: “Phu nhân, Thế tử gia trở về.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong, trong đầu kϊƈɦ động, nhưng nghĩ đến hôm nay hắn hại nàng lo lắng không công lâu như vậy, liền cũng không đứng dậy. Chờ nhìn thấy Lục Tông bước vào, mới lãnh lãnh đạm đạm kêu:”Thế tử gia.”
Vừa nghe xưng hô này, Lục Tông liền biết để nàng lo lắng hỏng rồi. Hắn cũng không kịp cố kỵ mùi mồ hôi trêи người mình huân đến nàng nữa, vừa bước qua liền đem người ôm lấy: “Xán Xán.”
Khương Lệnh Uyển chóp mũi đau xót, mới không nhịn được nói: “Đã là người có gia thất, cũng không biết người trong nhà sẽ lo lắng sao?”
Lục Tông biết nghe lời phải, nhếch miệng lên: “Ta sai rồi.”
Mới vừa nãy nàng còn có một bụng tức giận, nhưng vào lúc này nghe giọng nói ôn hòa của hắn thì lửa giận lại tắt nhím, không có cách nào bộc phát được.
Khương Lệnh Uyển thầm mắng mình thật không có cốt khí.
Lục Tông cúi đầu, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng, ôn tồn nói: “Hôm nay trong quân doanh phát sinh một ít chuyện, cho nên mới trì hoãn. Lần sau nhất định sẽ không.”
Biết Lục Tông bận bịu là chuyện đứng đắn, nàng cũng không thể oán gì nhiều hơn, mới nói: “Được rồi, chàng mau đi tắm rửa. Ta gọi Kim Kết đi truyền cơm.”
Lục Tông cúi người mổ mổ miệng thê tử, sau đó đi tịnh thất tắm rửa, Lúc đi ra, hắn thấy thê tử đang một mình ngồi yên lặng truớc bàn cơm, phảng phất như có phần suy tư.
Hắn nhìn bóng lưng của nàng– — sau khi sinh hài tử, xác thực có hơi đẫy đà hơn một chút. Đó là bởi vì trước đây nàng quá gầy, thân hình còn nhỏ nhắn kiều tiểu ling lung, giống như gió vừa thổi một cái là sẽ bay đi mất.
Thời điểm hai vợ chồng dùng bữa sẽ không có người hầu hạ, đại đa số đều là Lục Tông tự mình hầu hạ thê tử dùng cơm. Lục Tông người này da mặt dày, tất nhiên cái gì cũng không thèm để ý, nhưng nàng da mặt mỏng, ở ngay trước mặt nha hoàn tình chàng ý thϊế͙p͙, đưa qua bón lại thực sự là quá ngượng ngùng. Lục Tông thấy thế, mới để cho bọn nha hoàn khi hai người dùng cơm đều lùi ra bên ngoài.
Hắn từ đằng sau đem người ôm lấy, sượt sượt gò má của nàng, nói: “Không phải đã nói nàng rồi sao? Đến giờ phải tự mình dùng cơm, không cần để ý đến ta.”
Khương Lệnh Uyển đầu uốn một cái, hướng về phía gò má của hắn liền cắn một ngụm, nói: “Nói đúng là ung dung, còn không phải ta lo lắng cho chàng sao?” Nàng cho dù lại không tim không phổi đi nữa, thành thân một năm nay, tâm cũng đã bị hắn ủ nóng.
Nhìn nàng hiểu chuyện như vậy, Lục Tông trong lòng ấm áp, trầm giọng nói: “Là ta không đúng”. Lại hôn thêm một cái lên mặt nàng: “Được rồi, chúng ta dùng cơm.”
Khương Lệnh Uyển gật gù, nhìn Lục Tông nói: “Ta muốn ăn cá.”
Cá nướng đảo sốt đường me, chua chua ngọt ngọt, Khương Lệnh Uyển rất thích ăn.
Lục Tông liếc mắt nhìn đĩa cá sốt nằm giữa bàn, lập tức hiểu ý, thay nàng lọc xương cá. Quen tay hay việc, huống hồ Lục Tông là người thông tuệ cỡ nào, con cá này không lâu sau liền được lọc đến sạch sành sanh. Khương Lệnh Uyển mới đầu còn chưa cảm thấy gì, trước mắt nhìn Lục Tông gỡ cá mới cảm thấy thật sự bị đói, liền ăn nhiều hơn nửa bát cơm.
Canh giờ đã rất muộn, Khương Lệnh Uyển lại không muốn lập tức lên giường, ăn no liền ngủ, tối sẽ mập.
Lục Tông không khuyên được nàng, liền dẫn nàng một đạo cùng ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Thời tiết cuối mùa xuân, buổi tối cũng không quá lạnh, hai người nắm tay, thảnh thơi từng bước đi dạo.
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm sao lốm đốm tỏa sáng, lúc này mới nhớ tới đêm đó ca ca tẩu tẩu kết hôn, nàng cùng Lục Tông ở trêи nóc nhà ngắm sao, làm chuyện xấu.
Bất tri bất giác, đã qua lâu như vậy rồi.
Nàng nghiêng đầu, nhìn nam nhân bên cạnh, thấy hắn dung mạo tuấn mỹ, có thể nói là đứng nhất. Nàng lúc đầu xác thực có điểm là vì ham muốn dung mạo của Lục Tông, mới cố hết sức tiếp thu hắn người này, nhưng hôm nay, trong lòng đã tràn đầy đều là hắn.
Khương Lệnh Uyển nhìn một lúc, sau mới thoáng hạ mắt, hỏi: “Tông biểu ca, chàng không có chuyện gì cùng ta nói sao?”
Lục Tông xoay người nhìn nàng.
Phu thê đồng tâm, đến cùng vẫn là không gạt được.
Hắn giang tay đem người chuyển vào trong ngực, cúi đầu nói: “Có.”
Vẫn tính là thức thời! Khương Lệnh Uyển lẳng lặng chờ hắn mở miệng.
Lục Tông nhẹ giọng kể: “Hôm nay ở thao trường, Thái tử bị đâm lén, Nhị hoàng tử vì bảo vệ Thái tử nên bị thương.”
Khương Lệnh Uyển giật mình: “Có nghiêm trọng không?”
Lục Tông nhớ lại tình hình ban ngày, giơ tay vuốt nhẹ mặt thê tử, chậm rãi mở miệng nói: “Mũi tên kia bắn lệch, chưa đụng tới chỗ trọng yếu, nhưng thương thế cũng không nhẹ.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong, lại hỏi: “Cho nên hôm nay chàng mới về muộn như vậy, là bởi vì…” Nói đến đây nàng bỗng rõ ràng, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Tông: “Hoàng thượng nói thế nào?”
Lục Tông xoa xoa đầu nàng, đem người hãm sâu vào ngực hơn một chút, hôn mái tóc nàng, nói: “Mấy ngày nay đều bận bịu, không có thời gian ở cùng nàng và hài tử. Từ ngày mai, ta có thể mỗi ngày đều ở nhà cùng nàng, nàng nói xem tốt hay không?”
Khương Lệnh Uyển nhất thời liền muốn nổi giận.
Liền bởi vì có thích khách đến ám toán Thái tử, cho nên liền tước quân chức của Lục Tông, ở đâu có chuyện bắt nạt người như thế!
Lúc trước Lục Tông vì giang sơn Đại Chu nhiều năm chinh chiến, lần trước suýt chút nữa mất mạng, Thừa Đức đế tìm mọi cách an ủi. Bây giờ thì tốt rồi, đụng chuyện liền trở mặt không nhận người.
Vô tình nhất là nhà đế vương, lời này quả thực không giả.
Khương Lệnh Uyển tức thì tức, nhưng cũng lo lắng tâm trạng của Lục Tông, tự nhiên không thể quá kϊƈɦ động, chỉ nhấc mặt hôn nhẹ miệng hắn, nói: “Chúng ta không hiếm lạ, không thèm. Đợi hồi sau lại có thêm chiến sự, bọn họ tự mình tới đánh trận đi. Hoàng tử liền cao quý, chúng ta liền không phải người.”
Thấy nàng tự bênh như vậy, Lục Tông trong lòng so với ăn mật còn muốn ngọt hơn. Ai nói nàng tuổi còn nhỏ, tính tình khó chiều? Rõ ràng là tiểu nương tử hiểu chuyện nhất.
Hắn chính là yêu thích tính tình này của nàng, chuyện nhỏ yếu ớt tùy hứng, nhưng đại sự sẽ không hồ đồ, tính khí lớn nhưng rất tự bênh, bảo hộ người nhà đến tim đều ấm áp.
Hắn mỉm cười, vuốt cằm nói: “Ừm, Xán Xán nói rất đúng.”
Khương Lệnh Uyển thấy vẻ mặt hắn nhàn nhạt, phảng phất như một chút cũng không thèm để ý. Chỉ là nàng biết, hắn từ nhỏ đã theo Phùng tướng quân tiếp xúc việc quân doanh, có lẽ thích nhất chính là cảm giác ra chiến trường chém giết. Muốn hắn từ đây bỏ xuống quân vụ, nhàn nhã ở trong phủ, bồi thể tử chăm sóc con trai, đổi tất thay tã bón uống sữa, quá không giống phong cách của hắn.
Lục Tông mới ngoài hai mươi, chính là thời điểm tuổi trẻ máu nóng, làm sao có thể yên tĩnh hạ xuống?
Khương Lệnh Uyển càng nghĩ càng giận, cảm thấy Thừa Đức đế kia thật chẳng ra gì! Bất quá lời đại nghịch bất đạo này cũng chỉ có thể ở trong lòng tự nghĩ, nếu nói ra lỡ bị người khác nghe thấy, vậy toàn bộ Vinh vương phủ đều sẽ gặp xui xẻo. Nàng còn chưa có hồ đồ đến mức này.
Tản bộ trở lại, hai người chuẩn bị lên giường ngủ.
Khương Lệnh Uyển bận tâm tâm trạng Lục Tông, hôm nay liền đối với hắn đặc biệt săn sóc. Nàng muốn cho hắn rõ ràng, tuy rằng Thừa Đức đế xem hắn là vũ khí đánh trận, dùng xong liền vứt bỏ, nhưng ở trong lòng nàng, hắn là phu quân của nàng, là trời của nàng– — nàng quý giá nhất hắn, cũng yêu thích hắn nhất.
Lục Tông nhìn thê tử mềm mại trong lồng ngực, cảm thấy phản ứng của nàng hình như có hơi quá chút. Kỳ thực, hắn thật sự không để ý chút nào. Có điều nhìn nàng đau lòng như thế, hắn chợt thấy bị tước quân chức hóa ra cũng có chỗ tốt của bị tước quân chức.
Nhưng là– —
Hắn ôm nàng, bàn tay lớn vỗ vỗ vòng eo nhỏ nhắn, ôn nhu hỏi: “Xán Xán, nếu như sau này ta liền vẫn nhàn nhã ở trong phủ, nàng có hay không sẽ cảm thấy thật mất mặt?”
Nàng coi trọng mặt mũi, hắn xưa nay vẫn luôn biết. Hắn ra ngoài lập được chiến công, nàng cũng có thể nở mày nở mặt.
Chính hắn không thèm để ý những thứ phong quang này, nhưng hắn để ý đến tâm trạng nàng.
Khương Lệnh Uyển chợt thu lại nụ cười, bất mãn nói: “… Chàng chính là nghĩ ta như thế?”
Nàng cảm thấy có chút oan ức, lại không nổi nóng, chỉ nhẹ giọng nói: “Khi còn bé, ta xác thực quan tâm những thứ này, thích xiêm y xinh đẹp nhất, muốn đồ trang sức mới nhất, lớn rồi, cũng phải gả cho nam nhân tốt nhất. Nhưng Tông biểu ca, chàng còn nhớ năm đó chàng không từ biệt một tiếng mà đi không?
Lúc đó ta rất khó chịu, nghĩ đợi khi chàng về nhất định sẽ không để ý tới chàng nữa, nhưng nương lại nói, chàng phải đi rèn luyện, sau này chàng sẽ thành đại anh hùng, giống như cữu cữu vậy. Chàng biết khi đó trong lòng ta nghĩ như thế nào sao?”
Nàng nhẹ cong khóe môi, ôm lấy eo hẹp săn chắc của hắn, sượt sượt: “… Ta không muốn cái gì đại anh hùng, ta chỉ cần chàng.”
Đời trước, Lục Tông đã cho nàng hết thảy những hư vinh mà nữ nhân đều muốn, thân phận của hắn cao quý, dung mạo tuấn mỹ, tuổi trẻ tài cao, si tình chuyên nhất, hắn có thể vì nàng vung tiền như rác, chỉ cần nàng muốn, đem tim gan đào ra cũng không ngại.
Hắn đem hết thảy ấm áp cùng nhu tình, nhất nhất chỉ cho một mình nàng, cho dù nàng là cái không tim không phổi.
Lục Tông trong ánh mắt như có bầu trời sao quét qua, màu mắt đen thẳm thẳm chìm xuống, sau đó không nhịn được lật người, mạnh mẽ đem môi áp tới.
Khương Lệnh Uyển nhấc mặt, ôm đầu của hắn, hé miệng nghênh hợp, tùy ý để hắn tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất của nàng.
Nàng là nữ nhân, không có nhiều hoài bão như vậy, nàng chỉ cần nam nhân của mình bình an, cùng mình bạch đầu giai lão, cũng đã đầy đủ. Những cái khác, cùng bọn họ có quan hệ gì đâu?
Có lẽ là nàng hiếm thấy nói chút lời ngon tiếng ngọt, hôm nay Lục Tông hơi không khống chế được, đem quần áo của nàng bóc ra từng mảng, dùng sức che tới, trầm thân.
Lục Tông là cái người trong nóng ngoài lạnh, những nhiệt tình này, cũng chỉ có mình nàng có thể nhìn thấy.
Nàng chịu đựng phân lượng của hắn, cảm thấy có chút trướng, đem môi mình dán lên mặt hắn, đứt quãng nói: “Không…Không liên quan, chàng không có bổng lộc, ta còn đồ cưới ở đây… Ta nuôi chàng.”
Đồ cưới của nàng, đủ để nàng cùng Lục Tông ăn ba đời, coi như thêm mười hài tử nữa, nàng cũng có thể đảm bảo cơm áo không lo.
Lục Tông thấy nàng mặt nhỏ ửng hồng, kiều diễm ướt át, nhìn vào chỉ muốn thật mạnh mẽ mà bắt nạt. Hắn nhất thời lông mày mở ra, dùng sức, giọng nói khàn khàn:”…Được.” Sau đó bắt lấy môi nàng triền miên, hai tay xoa nắn thỏ ngọc mềm mại.
Tuy rằng hắn biết những điều này là không thể, nhưng nghe xong vẫn cảm thấy vui mừng.
Xưa nay đều là hắn đau nàng sủng nàng, bây giờ nhìn nàng che chở chính mình, còn nói phải nuôi hắn, thật sự cảm thấy hiếm có: yêu thương lại hài lòng.
Khởi đầu Khương Lệnh Uyển còn có thể nói mấy câu, không được bao lâu liền mệt đến ngay cả đầu ngón tay đều không muốn động. Thời điểm dừng lại Lục Tông cũng không chịu đi ra ngoài, chỉ chăm chú ôm nàng, không nỡ buông tay.
Hắn thỏa mãn loan môi, cánh môi mỏng dán lên trán nàng, âm sắc khàn khàn cảm khái: “Xán Xán, nàng thơm quá…”
Có lẽ là hồi lâu chưa làm việc, Khương Lệnh Uyển có một loại cảm giác như được trở lại đêm động phòng hoa chúc, hơn nữa Lục Tông cũng giống như là mới nếm thử tư vị khi khai trai, mới mẻ kϊƈɦ động đem nàng lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, cùng với rán cá thật không khác biệt.
Nghe hắn nói, Khương Lệnh Uyển chép miệng, thầm nghĩ: Lần trước nàng ở cữ không thể tắm rửa, người cũng muốn thúi đi ra, hắn còn liên tiếp nói nàng thơm đấy.
Thấy người trong ngực không có động tĩnh. Lục Tông mới cúi đầu nhìn nàng. Vậy mà đã ngủ. Hắn giơ tay đẩy ra tóc rối trêи mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một cái.
Nàng nếu đã theo hắn, đời này, hắn đương nhiên sẽ cho nàng những thứ tốt đẹp nhất.
Cung Trường Thọ.
Thái tử thấy Tiết Tranh một bộ khí thế hùng hổ, bận bịu ngăn cản: ” A Tranh, nàng đừng kϊƈɦ động.”
Tiết Tranh biết hôm nay Thái tử suýt xảy ra chuyện ở thao trường, ở trêи địa bàn của Lục Tông, chuyện này đương nhiên sẽ không thể dễ dàng bỏ qua. Nhưng nàng chính là không chịu được Hoàng hậu lấy việc công trả thù riêng, nghĩ biện pháp để Hoàng thượng trừng trị Lục Tông.
Nếu không phải vì Hoàng hậu, hiện tại làm sao Lục Tông có thể rớt xuống tới mức này?
Tiết Tranh thật sự nhịn không được. Yêu ai yêu cả đường đi, nàng từ nhỏ che chở Khương Lệnh Uyển, Khương Lệnh Uyển gả cho Lục Tông, từ đây chính là phu thê một thể, vinh nhục cùng hưởng, bây giờ vừa mới có tin mừng sinh được ba nhi tử, không thể bắt nạt người như thế được.
Tiết Tranh tức giận quát: “Chàng đừng cản ta!”
Thái tử quả thực gấp đến muốn quỳ lạy, Tiết Tranh cùng Hoàng hậu quan hệ vẫn luôn không tốt, còn may Tiết Tranh cái bụng không chịu thua kém, sinh được long phượng thai, không phải vậy thì Hoàng hậu sao có thể chịu đựng không làm khó dễ Tiết Tranh đây?
Thật vất vả quan hệ mẹ chồng nàng dâu mới hòa hoãn một chút. Nàng lúc này nếu đi tìm Hoàng hậu, vậy không phải xong chuyện rồi sao?
Thái tử ôm chặt eo Tiết Tranh, nói: “Được rồi, A Tranh nàng đừng nóng giận. Ta đi nói chuyện với mẫu hậu một chút. A Tranh,hiện tại ta liền đi vẫn không được sao? Nàng xem như nể mặt ta, đừng cùng mẫu hậu tính toán.”
Tiết Tranh cũng biết Thái tử khó xử, nhưng nàng không chịu nổi Hoàng hậu ỷ thế hùng hổ dọa người.
Thái tử thấy Tiết Tranh nguôi giận một chút, mới ở trêи mặt nàng hôn một cái, dỗ dành: “A Tranh ngoan, nàng ở đây chờ ta. Ta liền đi tìm mẫu hậu một chút.”
Thái tử trấn an được Tiết Tranh, liền vội vàng chạy đi cung Càn Khôn tìm Hoàng hậu.
Việc này Lục Tông bị xử lí như vậy, hoàn toàn là Hoàng hậu ở trước mặt Thừa Đức đế thêm mắm dặm muối.
Hoàng hậu xem Thái tử như mạng mình, tất nhiên là không chịu nổi hắn gặp nguy hiểm, lúc này lại ở trêи địa bàn của Lục Tông xảy ra chuyện, có thể không tìm hắn tính sổ sao?
Thừa Đức đế mới đầu ghi nhớ Lục Tông nhiều lần lập công, chiến sự năm trước còn bị thương nặng suýt chút mất mạng, bây giờ tuy rằng Thái tử xém chút có chuyện, Nhị hoàng tử bị thương, nhưng đến cùng cũng không phải vì Lục Tông sai, không có chứng cứ, ông cũng không thể đổ hết trách nhiệm cho hắn.
Bất quá vì để tiêu lửa giận của Hoàng hậu, ông chỉ có thể oan ức Lục Tông.
Thừa Đức đế biết Thái tử cùng Lục Tông quan hệ rất tốt, nhất đinh sẽ tới tìm ông cầu xin, bây giờ tất nhiên là tìm mọi cách tránh không gặp mặt.
Thái tử chỉ có thể đi tìm Hoàng hậu.
Trong tẩm cung, Hoàng hậu biết hôm nay Nhị hoàng tử bị thương, đêm nay Thừa Đức đế liền đi chỗ Mộ quý phi động viên, tâm trạng rất không thoải mái. Nhưng cũng hiểu được Nhị hoàng tử đến cùng vẫn là vì Vân nhi của bà mới bị thương, động tác này của Hoàng thượng cũng là hợp tình hợp lí.
Hoàng hậu nhíu mày, thầm nghĩ: mụ yêu tinh Mộ quý phi này, dạy dỗ nhi tử ngược lại không tệ.
Mà lúc này, sắc trời đã rất muộn, Thái tử đột nhiên tự mình tới cửa, Hoàng hậu đương nhiên biết xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến nhi tử của mình lại để ý Lục Tông người ngoài này như thế, Hoàng hậu càng đối với Lục Tông càng thêm bất mãn. Có điều, bà hiểu được quan hệ giữa Tiết Tranh cùng thê tử của Lục Tông so với tỷ muội ruột còn muốn thân hơn, hôm nay Thái tử đến tìm bà, đến chín phần là vì Tiết Tranh.
Nuôi nhi tử chính là không chút lợi, có tức phụ liền quên nương!
Hoàng hậu tức không nhịn nổi, cũng không cho Thái tử sắc mặt dễ nhìn, nói: “Muộn như vậy rồi còn đến tìm ta có chuyện gì?”
Thái tử biết Hoàng hậu trong ngày thường thương hắn nhất, liền đi thẳng vào vấn đề, năn nỉ nói: “Mẫu hậu, người cùng phụ hoàng nói một chút, bảo phụ hoàng đừng trách tội Lục Tông. Chuyện hôm nay thật sự không có quan hệ gì với hắn.”
Hoàng hậu vừa nghe, xì một tiếng.
Từ sau khi kết hôn, đứa con trai này mỗi lần đến tìm bà đều là vì muốn hòa hoãn quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa bà với Tiết Tranh, bà còn có gì không biết? Hiện tại cũng là vậy.
Hoàng hậu trong lòng không khỏi buồn phiền, nhìn nhi tử tuấn tú phi phàm trước mặt, lại nghĩ tới Tiết Tranh không biết điều ở cung Trường Thọ kia, mở miệng nói: “Cũng được thôi.”
Thái tử ánh mắt sáng lên, không ngờ Hoàng hậu sảng kɧօáϊ đáp ứng như vậy, mừng rỡ: “Mẫu hậu, người đối với nhi thần thật tốt…”
Hoàng hậu cười cười, tiếp tục nói: “Thế nhưng mẫu hậu có một yêu cầu nhỏ.”
Vì để A Tranh hài lòng, hắn cái gì cũng đồng ý a.
Thái tử gật đầu: “Mẫu hậu mời nói.”
Hoàng hậu chậm rãi mở miệng, nói: “Con nạp Liên Y làm Trắc phi đi.”