Vinh Vương nhìn phụ nhân bị thị vệ mang vào, suýt nữa đã không nhận ra đó là Phan trắc phi.
Thời gian đầu ông có đến thăm bà ta vài lần. Sau đó nữa, Phan trắc phi không muốn chính mình nhìn thấy gương mặt cấp tốc già nua của bà, liền không có để ông nhìn qua nữa, mà hiện tại, khuôn mặt kϊƈɦ động đầy nếp nhăn trước mắt này, nơi nào còn có một tia ngày xưa sáng rực rỡ mỹ mạo?
Vinh Vương nhìn bốn năm thị vệ trước mặt, biết bọn họ là người của Long Ngọc viện. Ông nhíu mày, thầm nghĩ: Nhưng Phan trắc phi này, có chuyện gì lại tới Long Ngọc viện?
Thị vệ dẫn đầu đem chuyện trong phòng ba tiểu công tử vừa rồi nói tỉ mỉ một lần cho Vinh Vương, Vinh Vương vừa nghe, sắc mặt kinh hãi, sốt sắng hỏi: “Tôn nhi của bản vương không có sao chứ?”
Thị vệ gật đầu, nói: “Tiểu công tử không xảy ra chuyện gì, có điều Thế tử phu nhân chịu điểm vết thương nhẹ.”
Vinh Vương giờ mới hiểu được dụng ý của nhi tử.
Có lẽ là Phan trắc phi tinh thần thất thường mới làm ra sự tình như thế.
Nhi tử này của ông, mọi sự cái gì đều không để ý, nam tử để ý nhất công danh lợi lộc, ở trong mắt hắn, cũng giống như bụi bặm.
Đoạn tháng ngày Lục Tông mới bị cách chức, trong lòng ông lo lắng không thôi, mà hắn thế nhưng mỗi ngày canh giữ ở bên người thê nhi, đúng là cực hưởng thụ cuộc sống thảnh thơi sinh hoạt.
Thứ nhi tử của ông để ý nhất, chính là tiểu thê tử của hắn, bây giờ Phan trắc phi làm tổn thương người ta, hắn mới không thể liền nhẹ như vậy liền buông tha?
Có điều —— Phan trắc phi bây giờ cũng đã thành bộ dáng như vậy…
Giữa lúc Vinh Vương đang suy nghĩ chuyện này nên xử lý như thế nào, mới có thể cho nhi tử một câu trả lời như ý, đã thấy bóng dáng Lục Tông bước vào.
Lục Tông mặc một bộ cẩm bào màu xanh ngọc, tay trái cầm trường kiếm, trêи mặt một chút biểu tình cũng không có, nhưng khí thế kia, thật sự làm người khϊế͙p͙ sợ. Dù là Vinh Vương, cũng có chút bị doạ đến.
Ông nhìn bảo kiếm trong tay Lục Tông, mở miệng nói: “Tông nhi, con làm cái gì vậy? Còn không mau mau đem kiếm thả xuống!”
Lục Tông chưa từng nhìn Vinh Vương một lần, chỉ nhấc tay phải rút kiếm ra, chĩa thẳng vào Phan trắc phi.
Phan trắc phi thấy Lục Tông như vậy, sợ đến thân thể đều run rẩy, lập tức nhìn về phía Vinh Vương: “Vương gia, cứu cứu thϊế͙p͙ thân… Vương gia…”
Vinh Vương mắt mở lớn, thật sự không nghĩ tới nhi tử thế nhưng sẽ làm ra loại hành động này.
Phan trắc phi xác thực có chỗ không phải, nhưng bà ta bây giờ là bệnh nhân, hắn cùng bà ta tính toán làm cái gì?
Vinh Vương nói: “Phan trắc phi hôm nay làm sai chuyện, bản vương nhất định sẽ trừng phạt, nhưng Tông nhi, cho dù có thế nào, con cũng không thể cầm kiếm chỉ vào bà ấy a.”
Phan trắc phi thân thể run như cầy sấy, chỉ lo Lục Tông hơi dùng sức, mũi kiếm kia liền đâm tới.
Lục Tông lúc này mới nhìn về phía Vinh Vương, lạnh nhạt nói: “Người thật cho là, ta hôm nay muốn giết bà ta, vẻn vẹn chỉ bởi vì bà ta muốn tổn thương vợ con ta?”
Hắn dừng một chút, chợt cảm thấy buồn cười: “… Một nam nhân, đến thê tử của chính mình cũng không bảo vệ được, đem nữ nhân sát hại vợ cả giữ bên gối, sủng mười mấy năm, còn có tư cách gì nghi vấn cách làm của ta?”
Vinh Vương vừa nghe, nhất thời đổi sắc mặt: “Con nói cái gì?”
“… Chuyện này, người hỏi bà ta một chút.” Kiếm trong tay Lục Tông càng đến gần hơn một bước.
Phan trắc phi nín hơi, cứng đờ không dám lộn xộn.
Lục Tông nói: “Cưới vợ bé, vì cho thê tử của chính mình xung hỉ, lời giải thích hoang đường tới bậc này cũng có thể tin là thật, cho nên cả đời, đều bị lừa mà chẳng hay biết gì.”
Nếu là vào lúc này Vinh Vương còn không biết rõ là xảy ra chuyện gì, vậy thì thật đã sống đến từng tuổi này uổng phí.
Tính tình của nhi tử ông hiểu rõ nhất, tuyệt đối sẽ không vô cớ nói xấu người khác. Bây giờ có thể nói ra lời nói này, hiển nhiên là đã sớm điều ra rõ.
Vinh Vương gắt gao nhìn Phan trắc phi, một câu đều không thốt ra được. Làm sao có khả năng… Thê tử của ông, rõ ràng là chết bệnh.
Vừa nãy Phan trắc phi sợ sệt Lục Tông sẽ một kiếm đâm đến lấy mạng bà, nhưng lúc này nghe xong lời Lục Tông nói, một mặt kinh ngạc.
Bà ta mở miệng, lẩm bẩm nói: “Cái gì? Xung hỉ? Là vì… để xung hỉ?”
Vinh Vương nạp bà làm thϊế͙p͙, thế nhưng là bởi vì cho Vinh vương phi xung hỉ. Như vậy tình cảm dịu dàng ông đối với bà, cũng chỉ vẻn vẹn là đáng thương bà mà thôi…
Phan trắc phi ánh mắt đờ đẫn. Không trách được, không trách được ông đối xử với bà tuy không tính là lạnh nhạt, nhưng cũng không hề có chút nhiệt liệt của tình yêu nam nữ, thậm chí mỗi lần cùng phòng, đều chỉ qua loa làm theo khuôn phép —— bà ta chỉ là để cho Vinh vương phi xung hỉ lưu lại tính mạng.
Phan trắc phi nhìn về phía Vinh Vương, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt kia trở nên đáng hận, cay nghiệt nói: “Nguyên lai là như vậy…
Đã là vậy, ta cũng không có lý do gì phải áy náy!”
“… Có điều, ông chắc là không biết, ở trong lòng Vương phi, Vinh vương ông đã sớm di tình biệt luyến, chỉ yêu một mình ta. Đúng vậy, nàng ta là chính thê thì đã làm sao, một nữ nhân quanh năm triền miên trêи giường bệnh, cái danh Vương phi này, đúng là mang uổng phí..
Chính là ta, mỗi ngày đều nói với nàng, ông là sủng ta thế nào, yêu ta thế nào, lại ghét bỏ bộ dáng tiều tụy bệnh tật của nàng ta ra làm sao, thỉnh thoảng lại động chút tay chân, mới làm nặng thêm bệnh tình của nàng, làm cho nàng ta liền hai mươi lăm tuổi đều không qua nổi …”
Vinh Vương tức giận đến thân thể phát run, muốn rách cả mí mắt nhìn Phan trắc phi.
Ông vẫn không chịu nói cho thê tử biết nguyên nhân cưới vợ bé, chính là sợ nàng quá lương thiện, phản đối quyết định này, nhưng vạn lần không nghĩ tới, chính mình lại trở thành đồng lõa sát hại thê tử!
Cho tới Lục Bảo Yên, nghe nói chính mình mẫu thân suýt chút nữa làm tổn thương người khác, bị mang tới chỗ của cha, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy tới, không ngờ lại nghe thấy chuyện động trời như vậy.
Nàng dưới chân bước hụt một bước, nặng nề ngã sấp ở ngưỡng cửa, lại gian nan bò lên, che ở trước mặt Phan trắc phi, nhìn Lục Tông khẩn cầu nói: “Ca… Ca ca, huynh đừng giết nương muội, ca muốn giết, liền giết muội, giết muội được rồi.”
Lục Tông người huynh trưởng này, nàng trong ngày thường chỉ nhìn thấy liền sợ sệt, nhưng vào lúc này, nàng không thể chỉ trơ mắt nhìn.
Lục Bảo Yên nước mắt rơi như mưa, quỳ trêи mặt đất nhìn Vinh Vương: “Cha, van cầu người, van cầu người buông tha nương con, van cầu người …”
Luôn luôn do dự thiếu quyết đoán Vinh Vương, bây giờ sắc mặt tái xanh, đối mặt với thứ nữ khổ sở cầu xin, thờ ơ không động lòng.
Vinh Vương quay về phía Lục Tông, giơ tay, nhưng nhàn nhạt nói một câu “Để ta đến đi.”
Này vừa dứt lời, Lục Bảo Yên tuyệt vọng, nức nở nói: “Đừng mà, đừng mà, cha, không muốn…”
Lục Tông thấy Vinh Vương rốt cục quả quyết một lần, trong đầu lại chỉ có thêm một tia trào phúng.
Hắn không có đưa kiếm trong tay cho Vinh Vương, chỉ để thị vệ đem Lục Bảo Yên che ở trước mặt Phan trắc phi kéo ra, trong nháy mắt Phan trắc phi còn đang sợ hãi, không chút do dự, một đường kiếm lia qua cổ Phan trắc phi.
Máu tươi văng ra, dính vào trêи áo bào của Vinh Vương đứng bên cạnh.
Lục Bảo Yên lúc này mới khóc rống lên.
Vinh Vương sững sờ nhìn về phía nhi tử.
Lục Tông nắm kiếm trong tay, nói: “Người không có tư cách thay nương của ta báo thù.”
Vinh Vương thân thể bất ổn, lảo đảo ngã ngồi trêи mặt đất.
•
Khương Lệnh Uyển ở cạnh ba hài tử, trong lòng vẫn có chút không yên.
Mà ba tên tiểu gia hỏa trong nôi, lúc này đều bé ngoan yên tĩnh ngủ, giống như lúc nãy chuyện gì đều chưa từng xảy ra.
Chỉ là —— Khương Lệnh Uyển giơ tay chạm vào vết thương trêи cổ, hiện tại đã dùng vải sạch băng bó cẩn thận, chỉ còn mơ hồ đau, nhưng lại làm cho nàng muốn quên cũng không quên được.
Lục Tông sẽ xử trí Phan trắc phi như thế nào?
Vinh Vương đối với Phan trắc phi tính sao thì vẫn có chút cảm tình, bây giờ lại mắc trọng bệnh, khẳng định càng thêm nhẹ dạ chút, có lẽ sẽ tự mình ra mặt khuyên Lục Tông bỏ qua.
Nhưng mà, Phan trắc phi bà ta suýt chút nữa liền muốn mạng của con trai nàng. Nếu hôm nay Bao Quanh thật sự xảy ra chuyện gì, nàng coi như có đắc tội Vinh Vương, cũng tuyệt đối sẽ không buông tha Phan trắc phi!
Khương Lệnh Uyển cúi người, ở trêи gương mặt nhỏ trắng mịn của lão Tam hôn một cái.
Hài tử đáng yêu như thế, tại sao có thể có người nhẫn tâm muốn thương tổn?
Nghe được tiếng bước chân, Khương Lệnh Uyển nhất thời trong lòng liền căng thẳng.
Nhưng ban nãy Lục Tông trước khi đi ra, đã để Đỗ Ngôn an bài thêm hơn mười thị vệ bảo vệ Long Ngọc viện, vào lúc này sợ là cả con ruồi đều không bay vào được.
Nàng giương mắt lên, thấy là Lục Tông, mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn mở miệng hỏi chuyện, đã thấy hắn mặt mày lạnh lẽo, trong tay cầm trường kiếm, trêи lưỡi kiếm vẫn còn dính máu…
Một Lục Tông như vậy, nàng chưa bao giờ nhìn thấy.
Nhưng nàng trong lòng cũng hiểu, một nam nhân từ nhỏ chí ở sa trường, đã định là người lội trong huyết tinh, sát phạt quả quyết, đương nhiên không thể chỉ có một mặt ôn hòa ấm áp như lúc hắn ở cùng nàng.
Đi đến nơi này, Lục Tông mới phát hiện chính mình làm cho nàng giật mình, sắc mặt lập tức chuyển thành nhu hòa, cầm theo kiếm chuẩn bị quay ra ngoài.
Hắn không thể làm nàng sợ.
“Chàng trở lại!”
Lục Tông nghe được thê tử ở phía sau gọi, bước chân khựng lại.
Hắn quay đầu, nhìn thê tử đã tiến lên, hai mắt trong trẻo nhìn hắn.
Khương Lệnh Uyển thấy Lục Tông muốn đi mất, mau mau chạy tới, ôm chặt lấy eo hẹp rắn chắc của hắn, sẵng giọng: “Nhìn thấy ta, chàng chạy cái gì?”
“… Xán, Xán Xán?” Lục Tông có hơi hoảng hốt gọi một tiếng.
Nàng là tiểu cô nương từ nhỏ nuôi dưỡng ở khuê phòng, đáng lẽ không nên để nàng nhìn thấy mặt máu tanh xa lạ của mình.
Khương Lệnh Uyển nói: “Lục Tông, ta là thê tử của chàng.”
“Leng keng” một tiếng, kiếm từ trong tay Lục Tông thuận thế rơi xuống đất, hắn ôm lấy thê tử, ngửi hương thơm nhàn nhạt trêи người nàng. Cánh tay mạnh mẽ đột nhiên siết chặt, phảng phất như muốn đem người hòa vào bên trong huyết cốt.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trêи tóc thê tử.
Cái gì cũng không cần nói, đủ khiến hắn thả lỏng cùng an tâm.