Ngô Gia Kiều Thê

Chương 210

An vương phủ bên kia gật đầu, việc hôn nhân thuận lợi định ra, người hai nhà liền bắt tay chuẩn bị.

Năm trước định thân, sang năm liền thành hôn, ý định của người hai nhà đúng là không mưu mà hợp.

Có chuyện lúc trước, bây giờ Bùi Chu cùng Chu Mãn Nguyệt kết hôn, rất có một loại cảm giác nối lại tiền duyên, tất nhiên là làm người ta nhiều hơn mấy phần suy đoán.

Thậm chí, còn có nghị luận cảm thấy lúc trước Bùi nhị công tử cùng Nhị cô nương là hai bên tình nguyện, sau khi định thân, An vương ghét bỏ con thứ Bùi gia không xứng với đường đường nữ nhi vương phủ, lúc này mới hủy hôn. Bây giờ Bùi nhị công tử tuổi trẻ tài cao, hơn nữa là còn là người trẻ tuổi có tiền đồ hiếm thấy còn không định thân trong Tấn thành, bây giờ ánh mắt An vương nhìn Bùi nhị công tử tự nhiên không giống, mới đồng ý hôn sự này.

Còn Nhị cô nương lúc trước không nghị thân, sợ là cũng vì đối với vị Bùi nhị công tử này một mảnh tình si, cho nên mới không gả.

Bởi vậy, hai người này thật sự là một đôi trời đất tạo thành, ai cũng đánh không tan.

Bùi Chu nghe xong đồn đại này, cười cười, nhìn Bùi An: "Ta thấy ngươi là nhàn rỗi không chuyện gì làm."

Bùi An cười hắc hắc, gãi gãi đầu.

A Dao đến tìm Nhị thúc, thấy Bùi Chu liền lập tức nhào vào trong ngực hắn.

Bùi Chu ôm lấy tiểu chất nữ, tiện tay từ bên trong đĩa cầm lấy một khối hoa quế cao cho nàng ăn, thấy dáng dấp nàng ăn đến quai hàm phình phình, Bùi Chu giúp nàng lau miệng, cười nói: "Lúc này Nhị thúc có thể thành thân, thế nhưng là nhờ có A Dao đấy."

A Dao miệng nhỏ dừng một trận, chỉ ngây ngốc nhìn về phía Bùi Chu, vì trong miệng có hoa quế cao, cho nên lúc nói chuyện cũng mơ hồ không rõ: "A... Nhị thúc kết hôn..."

Bùi Chu gật đầu: "Đúng vậy, A Dao rất nhanh liền có thể nhìn thấy Nhị thẩm thẩm."

Nhị thẩm thẩm chính là người mua bánh ngọt cho nàng kia, A Dao tự nhiên là yêu thích.

Nàng con ngươi sáng ngời, hưng phấn nói: "Được a được a, A Dao muốn cùng Nhị thẩm thẩm cùng nhau chơi đùa."

Bùi Chu nghe xong mỉm cười.

Nàng tính tình yên tĩnh, nếu như đụng phải tiểu A Dao dí dỏm nhí nhảnh, nhất định là không thể làm gì con bé.

Có điều... cũng không sao.

Bùi Chu híp híp mắt, trong đầu hiện ra hình ảnh nàng bị A Dao quấn lấy, tha thiết mong chờ nhìn mình cầu cứu, đúng là có chút chờ mong đâu.

Bởi vì người hai nhà đã ước định, đến ngày tết, Bùi Chu liền đi An vương phủ chúc tết An vương.

Bùi Chu tự nhiên hy vọng có thể nhìn thấy người yêu.

Nhưng Chu Mãn Nguyệt vẫn chỉ ở Lâm Nguyệt cư của mình, cũng không đi ra.

An vương nhìn vẻ mặt Bùi Chu có hơi mất mát, đúng là không nhịn được mỉm cười.

Đi dạo một vòng, cuối cùng cũng coi như là kết thành một mối nhân duyên tốt.

Trước khi đi, Tam cô nương An vương phủ A Chỉ bước tiểu chân ngắn xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới.

A Chỉ tuổi còn nhỏ, lại là tâm can bảo bối của phu thê An Vương, tự nhiên có một đoàn nha hoàn ma ma đi theo.

Nhìn Tam cô nương chạy đến trước mặt Bùi Chu, mấy vị nha hoàn ma ma vội vàng tiến tới hành lễ.

A Chỉ nghiêng đầu nhỏ, nhìn Bùi Chu. Nàng tuổi còn nhỏ, đối với chuyện hôn sự, tự nhiên cũng không hiểu. Nhưng nàng biết Nhị tỷ tỷ muốn tới nhà người khác ở, nàng không thể mỗi ngày tìm Nhị tỷ tỷ chơi đùa nữa, còn khóc một hồi lâu.

Sau đó An Vương phi dỗ rất lâu, mới dỗ được nàng nín rồi.

Bùi Chu cúi đầu, nhìn tiểu nữ oa so với tiểu chất nữ nhà hắn còn nhỏ hơn, biết nàng là Tam cô nương An vương phủ, liền ngồi xổm người xuống, thanh âm ôn hòa hỏi: "Muội chính là A Chỉ đi."

Hắn làm sao biết! A Chỉ trợn to hai mắt.

Dung mạo của nàng giống An vương, còn nhỏ tuổi đã rất xinh xắn, giữa hai hàng mày cùng thứ tỷ Chu Mãn Nguyệt cũng giống nhau đến mấy phần, nhưng tính tình so với Chu Mãn Nguyệt hoạt bát hơn nhiều.

Nàng âm thanh nhuyễn nhu nói: "Huynh là ca ca Bùi gia?"

Bùi Chu gật đầu: "Hừm, là ta."

A Chỉ ra dáng đánh giá một phen, cảm thấy vị Đại ca ca này dung mạo rất đẹp đẽ.

Mẫu thân nói, thành thân chính là hai người ở cùng một chỗ, giống như cha nương vậy.

Vị Bùi ca ca này dung mạo so với cha còn dễ nhìn hơn, cười lên cũng rất nhận người yêu thích.

A Chỉ cùng Chu Mãn Nguyệt tuy không phải cùng một mẫu thân sinh, nhưng cảm tình so với thân tỷ muội còn tốt hơn, trước mắt nàng nhìn Bùi Chu, cảm thấy thoả mãn, lúc này mới nghiêm túc nói: "Vậy huynh... sau này không cho phép bắt nạt Nhị tỷ tỷ của ta."

Nguyên lai là đến nói chuyện cho Nhị tỷ tỷ rồi.

Trước mặt mặc dù chỉ là một tiểu nữ oa hai tuổi, nhưng Bùi Chu rất nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm, Bùi ca ca sẽ cố gắng bảo vệ Nhị tỷ tỷ của muội."

A Chỉ lúc này mới yên tâm, tiểu cô nương nho nhỏ cực hiểu lễ nghi, tự mình đem Bùi Chu đưa đến ngoài cửa, sau đó mới "thịch thịch thịch" chạy đi tìm Chu Mãn Nguyệt.

A Chỉ vặn vẹo tiểu thân thể lưu loát bò đến trên đùi Chu Mãn Nguyệt, âm thanh ngọt nhu nói: "Nhị tỷ tỷ nhị tỷ tỷ, A Chỉ vừa mới gặp Bùi ca ca."

Bùi ca ca.

Chu Mãn Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía tam muội muội trong ngực.

Nàng đương nhiên biết hôm nay Bùi Chu đến rồi, cho nên mới ở trong phòng không chịu đi ra ngoài.

Nhắc tới cũng là kỳ quái, nàng cũng đã đáp ứng sẽ gả cho hắn, nhưng lại một mực... không dám gặp hắn.

Nàng cười nhìn A Chỉ, hỏi: "Muội cùng Bùi ca ca nói cái gì?"

A Chỉ hai tay nhỏ nâng cằm, nói: "A Chỉ cùng Bùi ca ca nói, không cho huynh ấy bắt nạt Nhị tỷ tỷ."

Chu Mãn Nguyệt đôi mắt đẹp ý cười càng sâu.

Nàng không hay cười, trong ngày thường cười, đại để đều là khi ở cùng A Chỉ.

Có điều nàng lớn lên rất đẹp, khuôn mặt này, cùng Chu Lâm Lang lúc trước nổi tiếng Tấn thành, cũng là sàn sàn nhau. Chỉ là nàng xưa nay biết điều không thích trưng diện, tuân thủ nghiêm ngặt bản phận thứ nữ, cho nên mới không có bao nhiêu người chú ý.

Nàng biết tiểu hài tử như A Chỉ vậy, đối tốt với một người, mới là tình cảm thuần túy nhất, từ sau khi có A Chỉ, nàng mỗi ngày tâm tình, cũng đã tốt hơn nhiều lắm.

Còn vấn đề A Chỉ lo lắng, Bùi Chu hắn ôn hòa lễ nghĩa, làm sao sẽ bắt nạt nàng?

Có điều nghĩ tới chuyện xe ngựa ngày ấy, nàng liền cảm thấy mình vẫn còn không thực sự hiểu rõ hắn, nói chính xác, cái nàng nhìn thấy, chỉ là một phần trong đó, vẫn chưa nhìn thấy toàn bộ con người hắn.

A Chỉ thấy Nhị tỷ tỷ không hỏi thêm, liền cười khanh khách nói: "Bùi ca ca nói, huynh ấy sẽ bảo vệ Nhị tỷ tỷ. Bùi ca ca thật tốt."

Như vậy là được rồi?

Thực sự là tiểu hài tử. Chu Mãn Nguyệt hôn một cái trên mặt cô bé.



Năm mới vừa qua, người hai nhà thương lượng một phen, hôn sự liền định ở trung tuần tháng ba.

Bùi Chu trưởng thành, Chu Mãn Nguyệt sang năm cũng đã mười chín, tự nhiên nên sớm chút kết hôn mới tốt.

Chu Mãn Nguyệt an tâm ở quý phủ chờ gả.

Tháng ngày trôi qua cực nhanh, chớp mắt liền đến trung tuần tháng ba.

Bùi Chu bây giờ thân phận không như trước, thành thân phô trương một chút cũng là phù hợp với địa vị.

Khách nhân được mời đến tiệc mừng, ngoại trừ người thân thích hai nhà, còn có một ít bằng hữu trên quan trường.

Tống Giai dẫn thê nhi cùng đến Bùi phủ ăn cưới, hai người phu thê ân ái, nhi tử có được thông tuệ, còn nhỏ tuổi đã đọc đủ thứ thi thư, đúng là so với Tống Giai khi còn bé còn lợi hại hơn.

Ngoại trừ phu thê Tống Giai, khách nhân càng có lai lịch nữa chính là toàn gia Vinh vương phủ.

Vinh thế tử Lục Tông là người không thích xã giao, nhưng cùng hai người Tống Giai, Bùi Chu đúng là giao tình thâm hậu.

Hôm nay Lục Tông mặc cẩm bào hàng trù, trong tay ôm một nhi tử mập mạp trắng nõn, tay bên kia còn dắt một tiểu tử khác.

Tấn thành có ai không biết, Vinh thế tử Lục Tông là người có phúc phận —— lúc trước thê tử thai đầu một hơi sinh Tam con trai, sau đó lại tiếp tục sinh được một nhi tử mập.

Lục Tông kết hôn muộn, nhưng hiện tại cùng thê tử đã có tứ tử, không chút nào thua kém những người so với hắn kết hôn sớm kia.

Bùi Chu nhìn hảo hữu con cái đầy thắt lưng, thật là ước ao.

Hôm nay Bùi Chu là tân lang, tránh không được bị xúm vào chuốc rượu.

Bùi Chu là người đọc sách nhã nhặn, tửu lượng tự nhiên hơi yếu một chút, bị chuốc một vòng, gương mặt tuấn tú ửng hồng, đã có chút say khướt.

Bùi Chu giao thiệp không tệ, thân hữu đều biết hắn cùng Nhị cô nương nhân duyên không dễ, đúng là cùng ngầm hiểu ý có tâm nhường, cho nên thời điểm vào động phòng, Bùi Chu mới không phải uống đến quá say.

Bùi Chu vào nhà, nhìn phòng ngủ sáng trưng, dưới rèm hỉ đỏ rực, thê tử mặc một bộ giá y đại hồng an vị ngồi ở cạnh giường.

Bùi Chu mỉm cười, đáy mắt thấp thoáng chút men say, hắn tiến đến nhẹ nhàng xốc khăn voan của tân nương tử lên, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kiều diễm bên dưới phượng quan rườm rà, mới không nhịn được mềm giọng gọi: "Mãn Nguyệt."

Chu Mãn Nguyệt có chút sốt sắng.

Nàng vốn là cúi đầu, chờ khăn voan bị xốc lên, lại nghe tiếng Bùi Chu gọi nàng, lúc này mới nhấc mắt nhìn hắn.

Hắn đang cười, cười đến rất vui vẻ.

Căng thẳng trong lòng, giống như chỉ cần nhìn đến nụ cười hắn, đều tan thành mây khói.

Sau khi uống rượu giao bôi cùng ăn sủi cảo xong, hai người từng người đi tắm.

Chu Mãn Nguyệt tháo xuống mũ phượng khăn quàng vai, rửa sạch trang dung trên mặt, một đầu tóc đen chỉ dùng một cây trâm đơn giản vấn lên, mặc trên người một bộ tẩm y mỏng màu đỏ.

Khi còn bé nàng không thể mặc màu sắc quá tươi sáng, sợ chọc đến tỷ tỷ Chu Lâm Lang không vui, sau đó tự nhiên bất tri bất giác đã nuôi thành thói quen thích mặc xiêm y màu trắng.

Nhưng hiện tại một thân tẩm y đỏ rực này, làm gương mặt nàng đặc biệt nổi bật lên trắng nõn xinh đẹp, trở nên hơi không giống bản thân nàng.

Chu Mãn Nguyệt ngồi ở trước bàn trang điểm, sờ sờ mặt của mình, cảm thấy có chút không chân thực.

Vừa vặn Bùi Chu từ tịnh thất đi ra, nhìn thấy nàng đơn bạc ngồi, mới tiến lên phía trước nói: "Không còn sớm, lên giường nghỉ ngơi thôi."

Hai người ở cùng một chỗ, Chu Mãn Nguyệt vốn đã sốt sắng, vừa nghe lời này, càng là theo bản năng nắm chặt tay.

Bùi Chu vốn là ý trên mặt chữ, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, mới chợt nhận ra hình như câu vừa rồi có phần mập mờ.

Chu Mãn Nguyệt ngoan ngoãn leo lên giường. Bùi Chu đi theo, nói: "Nàng ngủ bên trong đi."

Chu Mãn Nguyệt sững sờ nhìn về phía Bùi Chu.

Phu thê bình thường, đều là thê tử ngủ ở bên ngoài, chính là để có thể hầu hạ phu quân bất cứ lúc nào.

Nàng nghe Bùi Chu nói như vậy, tuy hơi kinh ngạc nhưng vẫn nghe lời di chuyển, dịch thân thể vào bên trong.

Nhìn nàng một bộ dáng tiểu tức phụ ngoan ngoãn, Bùi Chu không nhịn được thấp giọng cười ra tiếng.

Bị cười nhạo, Chu Mãn Nguyệt hai gò má nóng lên, thân thể nghiêng về một bên, không dám nhìn hắn.

Bùi Chu thả rèm hỉ đỏ thẫm xuống, lên giường.

Trên giường nhỏ là một đôi gối uyên ương, đệm chăn bách tử.

Không một điểm nào là không tỏ rõ đêm nay là dịp gì, nên làm cái gì.

Lần đầu tiên có một cô nương ngủ bên người, lại còn là thê tử của hắn, Bùi Chu có chút không kiềm chế nổi, do dự một lát, mới đưa tay đi ôm thân thể nàng.

Nàng vóc dáng nhỏ nhắn, có điều ôm vào lòng, mới phát hiện vẫn còn có chút thịt, rất mềm mại, cùng nam tử tuyệt nhiên không giống.

Chu Mãn Nguyệt biết đêm nay phải làm cái gì, cảm giác được động tác của hắn, thân thể bất giác run rẩy.

Tuy đã qua rất lâu, nhưng nàng làm sao không nhớ rõ? Hắn tốt như vậy, nàng lại không có cách nào đem bản thân hoàn chỉnh nhất cho hắn.

Bùi Chu từ phía sau sẽ ôm lấy nàng, dán vào sống lưng nàng, nói: "Mãn Nguyệt, chúng ta không vội. Đêm nay nàng cũng mệt rồi, ngủ đi."

Hắn không nỡ buông tay, cũng không dám tiến thêm một bước nữa, chỉ có thể cứng ngắc ôm nàng, dừng một chút mới nói: "... Liền để ta ôm nàng thôi, có được hay không?"

Có thể sớm chút cưới được nàng, đã là chuyện cực vui mừng, bọn họ sau này đường còn rất dài, có một số việc, không vội một sớm một chiều này.

Chu Mãn Nguyệt trong lòng cảm động, tùy ý hắn ôm.

Kỳ thực bắt đầu từ ngày nàng đáp ứng gả cho hắn kia, nàng đã sớm nghĩ tới chuyện sau đó.

Nàng tin hắn là chân tâm để ý nàng.

Thấy hắn đối xử với mình cẩn thận từng li từng tí một, nàng ngoại trừ cảm động, còn có vui mừng.

Nàng cảm thụ hô hấp của hắn, nghe tiếng hít thở của hắn, liền biết hắn trong chốc lát là ngủ không được, hơn nữa tuy rằng hắn ngoài miệng nói chỉ ôm nàng, nhưng thứ vừa cứng rắn lại nóng rực kia vẫn chống giữa hai người, đủ để chứng minh hắn có bao nhiêu muốn nàng.

Bùi Chu giật giật thân thể, cẩn thận từng chút một dời đi, không muốn vật kia đụng phải nàng, có điều trong lúc lơ đãng chỉ cọ qua đã mang đến điểm điểm vui sướng, làm hắn có chút không chống đỡ được.

Hắn tự xưng giữ mình trong sạch, vậy mà đêm nay ở ngay trước mặt nàng bêu xấu.

Bùi Chu trên mặt lúng túng, hô hấp cũng càng ngày càng nặng.

Chờ qua một lúc, Bùi Chu cứng rắn rời ra đứng dậy, đi tịnh thất tắm rửa.

Nửa khắc đồng hồ sau, Bùi Chu tẩy đi một thân khô nóng, mới một lần nữa lên giường.

Hắn nâng mép chăn gấm lên, theo bản năng muốn ôm người, nhưng mơ hồ nhận ra được có gì đó không đúng.

Dưới tay là da thịt nhẵn nhụi trơn nhẵn, làm cỗ khô nóng hắn vất vả đè xuống, trong phút chốc liền thẳng tắp trỗi dậy.

Lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, thê tử trong ngực liền quay người sang, một thân thể mềm đến không thể tin được dính sát vào hắn, bờ môi cũng dâng tới.

Bùi Chu không nhịn được, nâng đầu của nàng liền hôn xuống, hôn đến có chút gấp, gần như muốn một ngụm ăn luôn nàng.

Hắn là lần đầu, có chút không nắm được tiết tấu, suýt nữa đã đem người làm đau.

Hôn một lúc, Bùi Chu mới thở hổn hển ôm nàng: "Mãn Nguyệt, ta..."

Chu Mãn Nguyệt đưa tay ôm eo hắn, nói: "Ta biết chàng là vì muốn tốt cho ta, nhưng ta cũng rõ ràng đêm nay là ngày gì... ta, ta có thể."

Sớm chút làm chuyện đó, cùng muộn chút mới làm, lại có cái gì khác nhau chứ.

Nàng đã là thê tử của hắn, hắn không cần vẫn phải nhẫn nhịn dung túng nàng.

Từng chịu thương tổn, không phải là cớ để trắng trợn không kiêng dè tiêu xài cảm tình của người khác. Trên đời còn rất nhiều người so với nàng còn đáng thương hơn, nàng phải làm là nên cố gắng quý trọng phần tình cảm này, mà không phải mãi chìm trong bóng tối quá khứ.

Dứt lời, Bùi Chu tự nhiên lại không lo lắng, chỉ cúi đầu hôn nàng.

Hắn ngày thường không phải là không có ham muốn, chỉ là không muốn cùng người khác làm chuyện như vậy thôi.

Hắn biết nàng căng thẳng, liền nói một chút chuyện thường ngày để nàng thả lỏng, mới chậm rãi tiến tới.

Hắn hôn một cái lên mi tâm nàng, giọng nói khàn khàn: "Mãn Nguyệt, gọi tên ta."

"Bùi Chu."

"Ừ, ta ở đây."

Chu Mãn Nguyệt nhíu nhíu mày liễu, đột nhiên có cảm giác, tiếp nhận hắn, không khó khăn chút nào.

Hắn không phải Lục Lễ, hắn cùng Lục Lễ không giống nhau.

Nàng cũng thích hắn.

Nàng cảm thụ nhiệt tình của hắn, có chút không chịu nổi, lại không hé răng, trong đầu chỉ nghĩ, hắn yêu thích liền tốt rồi.

Tính tình của nàng chính là như vậy, để ý đến người khác, đều là đem chính mình thả đến mức rất thấp.

Có một số việc, nhịn một chút liền qua rồi, chỉ cần đối phương hài lòng, bảo nàng làm cái gì đều được.

Bùi Chu tuy rằng kích động, nhưng cũng không dám quá mức, đòi hỏi một hồi liền ôm nàng, ôn hòa nói chuyện cùng nàng.

Phản ứng của nàng, đã nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

Bùi Chu vui mừng đem người ôm chặt, mổ mổ bờ môi nàng, săn sóc hỏi: "Có mệt hay không?"

Có hơi mệt chút.

Chu Mãn Nguyệt thành thực gật gật đầu.

Bùi Chu đáy mắt ngậm lấy cười, chống đỡ trán của nàng, trên người hai người đều có mồ hôi dấp dính, hô hấp cũng giống như là quấn quít lấy nhau.

Hắn nói: "Ngày ấy nàng bỏ đi, ta cho rằng nàng không muốn gả cho ta. Mãn Nguyệt, nàng tại sao lại đáp ứng?"

Nhớ tới ngày ấy, Chu Mãn Nguyệt cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Nàng dựa vào trong ngực hắn, cũng không dám nhìn đôi mắt hắn, gò má nóng đến lợi hại.

Hắn không tha thứ, muốn buộc nàng nói ra lời tự đáy lòng, cố ý thò tay làm chuyện xấu.

Chu Mãn Nguyệt thân thể mềm nhũn, vội nói: "Ta, ta cảm thấy, mình cuối cùng vẫn sẽ gả cho chàng."

Bùi Chu bỗng nhiên không lên tiếng.

"Ta nghĩ... dù sao cũng muốn gả cho chàng, sớm một năm hay muộn một năm, có cái gì khác nhau đâu?"

Có khác nhau.

Sớm một năm, đời này thời gian bọn họ ở cùng nhau, liền nhiều thêm một năm. Cho nên, nàng đáp ứng rồi.

Nàng dù chưa nói xong, nhưng Bùi Chu cũng biết ý nghĩ trong lòng nàng, liền nắm lấy tay nhỏ của nàng hôn một cái, nổi tính trẻ con nói: "Mãn Nguyệt, ta còn muốn."

Chu Mãn Nguyệt sững sờ, đôi mắt mở to, còn đang do dự nên nói "cho" hay là "không cho", đã thấy Bùi Chu không thèm chờ đợi, tự mình "muốn" lên.

Sau đó hai người mới đứng lên, Chu Mãn Nguyệt nhìn đệm giường lầy lội không thể tả, gò má nhất thời lại nóng bừng lên, không dám nhìn nhiều.

Đệm giường này tự nhiên là không thể ngủ, phải đổi một bộ mới.

Bùi Chu thấy nàng thẹn thùng, đem người ôm vào trong ngực, nói: "Nàng đi tắm đi."

Chu Mãn Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn hắn: "Vậy còn chàng?"

Bùi Chu hai mắt nhuộm ý cười, đối mặt với đôi mắt nàng: "Nàng muốn cùng ta tắm?"

Chu Mãn Nguyệt sững sờ, không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, cuống quýt rũ mắt không nói lời nào, xấu hổ trực tiếp đi tới tịnh thất.

Bùi Chu cười cười, thấy nàng đã đi khuất, liền lấy ra thanh chủy thủ đã sớm chuẩn bị kỹ, ở trên ngón tay vạch một đường, đem máu nhỏ xuống dịch thể màu trắng ẩm ướt trên đệm giường.

Bùi gia tuy rằng không giống những cao môn đại hộ còn muốn kiểm tra nguyên khăn của tân nương tử đêm tân hôn, nhưng đệm giường này vẫn phải đưa đi giặt giũ.

Hắn không thèm để ý, nhưng hắn không muốn lưu lại mảy may khả năng để nàng bị người khác nói huyên thuyên.

Làm xong việc này, Bùi Chu mới gọi người tiến vào đổi một bộ đệm giường mới.

Thu thập xong, đã nghe gõ mõ qua canh ba.

Hai người đã có da thịt chi thân, Bùi Chu tự nhiên cũng không dè dặt cẩn thận từng li từng tí một như vừa bắt đầu nữa, trực tiếp ôm người ngủ.

Chu Mãn Nguyệt nhấc mắt nhìn khuôn mặt hắn, thấy người bên gối ngủ đến yên tĩnh, nàng mới không nhịn được giơ tay sờ sờ ngũ quan hắn, sau đó đem mặt kề sát ở trên lồng ngực vững chãi, nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ, khóe miệng còn hơi cong lên.

Nghe trong lồng ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều của thê tử, Bùi Chu mới mở mắt ra, ngắm chăm chú một lát, tiện đà ở mi tâm nàng hạ xuống một nụ hôn.

"... Mãn Nguyệt."

Nàng ngủ rồi. Ngủ ở trong lòng hắn.

Bùi Chu vui mừng mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment