Khương Bách Nghiêu ôm khuê nữ lên xe ngựa.
Ngày xưa khuê nữ luôn thích diện những trang phục xinh đẹp, tuổi nhỏ
đã thích chưng diện, hôm nay thế nhưng lại ăn mặc sạch sẽ thỏa đáng.
Khương Bách Nghiêu chỉ nghĩ là do Đào ma ma thận trọng, nhéo nhéo
khuôn mặt đáng yêu của khuê nữ nói: “ Chút nữa Xán Xán cần phải ngoan
ngoãn, không được hồ nháo, biết không?”
Khương Lệnh Uyển một đôi mắt to đen lay láy nhìn Khương Bách Nghiêu, đôi lông mi cong vút như hai cây quạt nhỏ, miệng nhỏ trắng trẻo mập mạp hé
mở, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Xán Xán sẽ là bé ngoan.”
Khương Lệnh Uyển tâm trạng có chút sốt sắng, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên
đùi cha mình, một khuôn mặt nhỏ non nớt trầm ổn không hợp với tuổi. Ở
trong trí nhớ của nàng, Lục Tông đối với mẫu thân Vinh Vương phi Phùng
thị vô cùng tôn trọng, nhưng đối với Vinh Vương lại tương đối nhạt
nhẽo. Chỉ có điều sau khi Vinh Vương phi không còn, Vinh vương tuy rằng không lấy vợ nữa, nhưng lại sủng ái nhất trắc phi Phan thị. Sau khi
nàng gả cho Lục Tông, phía trên không có bà bà*, cũng tránh được một ít tranh chấp. Bằng không với tính tình của nàng, đổi lại là vị bà bà
nào cũng sẽ không ưa.
*bà bà: mẹ chồng
“Xán Xán.”
Nghe được thanh âm non nớt lanh lảnh, Khương Lệnh Uyển giương mắt, nhìn tiểu thiếu niên đang đi tới---Khương Dụ.
Khương Dụ là ca ca ruột của Khương Lệnh Uyển, hiện giờ mới chín tuổi,
chính là tuổi đến trường, nhưng phu tử dạy học lại thường xuyên đến Quốc Công phủ cáo trạng, không có biện pháp đối với thiếu niên này, thường
xuyên chọc giận Khương Bách Nghiêu. Có điều Khương Dụ từ nhỏ đã rất
thông minh, hơn nữa sinh ra bộ dáng không tệ, xưa nay luôn che chở cho
muội muội. Khương Dụ nhìn tiểu muội của mình, tay không nhịn được nặn
nặn khuôn mặt thịt thịt của Khương Lệnh Uyển.
Khương Lênh Uyển nhìn gương mặt trẻ con của ca ca nhà mình, rất là bất
đắc dĩ. Tuy rằng bây giờ nàng chỉ là một nữ oa bốn tuổi, nhưng cứ bị rà
qua rà lại thật có chút không chịu nổi, liền giương đôi mắt to trong
veo, có chút tức giận nói: “Ca ca, mặt sẽ bị nặn sưng lên.”
Nhìn muội muội đàng hoàng trịnh trọng, Khương Dụ nhịn không được cười cười.
Ai bảo mặt nhỏ của muội muội lại mềm mềm như vậy? Mềm mềm mập mập, làm người ta nhìn mà chỉ muốn nhéo thêm mấy lần.
Chu thị cũng cười: “Dụ nhi đừng khi dễ Xán Xán.”
Khi dễ chỗ nào a? Khương Dụ buông lỏng tay, nói: “Xán Xán là muội muội
con, con thương nàng còn không kịp. Có con ở đây, sau này sẽ không để
bất kì ai bắt nạt Xán Xán, nếu có người khi dễ Xán Xán, con sẽ…” Vừa nói Khương Dụ vừa múa máy quả đấm của chính mình, bày ra dáng vẻ hung ác.
Chu thị xụ mặt nói: “ Chỉ cần làm bài tập chăm chỉ là được, lúc nào cũng nghĩ đánh nhau, y như con khỉ hoang.”
Nhưng Khương Lệnh Uyển lại biết, ca ca thật là rất yêu thương nàng, ngay cả kiếp trước sau khi gả cho Lục Tông, trở thành Vinh Vương Thế tử phu
nhân, hắn vẫn luôn coi mình là muội muội ruột, không hề có suy nghĩ
“muội muội gả ra ngoài như bát nước đổ đi.”. Trước khi nàng xuất giá một ngày, hắn đã nói, sau này nếu Lục Tông dám khi dễ nàng, nhất định ca ca sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất. Có điều ngoài ý muốn là Lục Tông rất
sủng nàng. Hơn nữa ca ca nàng cũng không phải là người đọc sách, kiếp
trước ca ca còn tập võ, theo Lục Tông một đường hành quân đánh trận, mỗi lần xuất chinh, làm hại nàng vừa phải lo lắng cho phu quân mình, lại
vừa phải lo lắng cho ca ca.
Nói đến ca ca, nàng lại nghĩ đến Lục Tông.
Lục Tông rõ ràng nhất vị trí của ca ca trong lòng nàng, có một lần hành
quân đánh trận bị trúng phải mai phục, ca ca đang ở trong hiểm cảnh,
chính Lục Tông đã mạo hiểm để cứu ca ca. Có điều, cuối cùng ca ca chỉ bị thương nhẹ, mà Lục Tông thế nhưng suýt nữa vì vậy mà bỏ mạng. Lục Tông
người này bách chiến bách thắng, trên chiến trường đao kiếm không có
mắt, đó là lần đầu tiên hắn bị thương nặng như vậy.
Nhìn ca ca mang theo Lục Tông còn thoi thóp trở về, lúc đó nàng còn cho
rằng Lục Tông sẽ vì quốc vong thân, trước mắt tối sầm lại, suýt nữa liền hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng Lục Tông tỉnh lại, câu đầu tiên mà nàng nói chính là: “Lục
Tông, nếu chàng làm hại thiếp thành quả phụ, thiếp sẽ không để yên cho
chàng.” Nhưng nội tâm vẫn sợ hãi cực kỳ.
Lục Tông chỉ mỉm cười nhìn nàng, giơ tay nhéo mặt nàng, phảng phất như
không có chuyện gì, chỉ là tiếng nói có chút khàn khàn: “Sẽ không.”
Bất tri bất giác xe ngựa đã đến bên ngoài Vinh vương phủ. Trong phủ làm
tang sự, bầu không khi vô cùng bi thương. Khương Lệnh Uyển tuy rằng coi
Vinh Vương phi là bà bà của nàng, nhưng tóm lại hai người cũng chưa từng ở chung, bất quá cũng chỉ là người xa lạ.
Nàng để Khương Dụ tùy ý nắm lấy bàn tay nhỏ, cùng cha mẹ tiến vào Vinh
Vương phủ, được một nô bộc mặc một bộ đồ màu trắng dẫn tới linh đường
thăm viếng.
Khương Lệnh Uyển thật sự khẩn trương. Vinh Vương phủ này nàng sinh hoạt
ròng rã năm năm, từng cọng cây ngọn cỏ nàng vô cùng quen thuộc, nhưng
bây giờ không có lòng dạ nào mà thưởng thức, chỉ muốn chờ một lúc nữa để nhìn thấy Lục Tông, nàng nên nói cái gì, làm những gì. Lục Tông người
này, trước không muốn gả cho hắn, đều là do hắn luôn quá nghiêm túc cẩn
trọng, cử chỉ thô lỗ mãng phu, sau khi thành thân mới hiểu được hắn cũng không đến nỗi như vậy. Chỉ là có một sự thật là, Lục Tông người này cực kỳ ít cười, bản mặt lạnh lẽo, thật là phí mất bộ dáng trời sinh phong
hoa tuấn lãng.
Khương Dụ nhận thấy bàn tay mềm như bông của muội muội có chút lạnh, liền nghiêng đầu an ủi nàng: “Xán Xán đừng sợ.”
Nàng chỉ là căng thẳng mà thôi. Khương Lệnh Uyển nhìn ca ca mình với con mắt sáng ngời, nói thầm trong lòng.
Có điều khi tiến vào linh đường, thế nhưng lại khiến cho Khương Lệnh Uyển thất vọng rồi.
Bởi vì căn bản là không thấy Lục Tông.
Theo lý thuyết, Lục Tông là trưởng tử Vinh Vương phi, lại là con trai
duy nhất, lần này đáng lẽ nên ở linh đường mới phải, nhưng Khương Lệnh
Uyển sau khi cùng cha mẹ huynh trưởng đi vào, dùng ánh mắt nhìn quanh
một lượt những người đang khóc trong phòng, phát hiện không có Lục Tông. Vinh Vương phủ con nối dõi không nhiều, chỉ có duy nhất một mình Lục
Tông, nàng tuy chưa từng gặp Lục Tông lúc hắn mười tuổi, nhưng chỉ cần
có một tiểu thiếu niên khoác áo tang đứng ở bên cạnh linh vị, vậy đó
chính là Lục Tông không thể nghi ngờ.
Dù chưa nhìn thấy Lục Tông, nhưng Khương Lệnh Uyển lại nhìn thấy một người quen.
------- Vinh Vương trắc phi Phan thị.
Khương Lệnh Uyển thấy Phan trắc phi mặc một đồ màu trắng, búi tóc bằng
trâm hoa màu trắng, trên người không một tùy tùng, nàng khóc vô cùng nhu nhược đáng yêu, một ngụm lại một ngụm gọi “tỷ tỷ”, người không biết
thực sự còn cho rằng đây là muội muội ruột của Vinh Vương phi. Kiếp
trước, sau khi Vinh Vương phi qua đời, Vinh Vương tuy rằng không có tái
giá, nhưng đã đem hết tất cả việc bếp núc trong phủ giao cho Phan trắc
phi, ngoại trừ địa vị chính thê ra, Phan trắc phi đã sớm coi như là nữ
chủ nhân của Vinh Vương phủ. Sau khi nàng gả vào, nàng làm người vô cùng phá sản, chỉ là nháo một chút tranh chấp với Phan trắc phi. Nàng vốn
không thích tác phong kiêu ngạo của vị Phan trắc phi này, thêm nữa là
Lục Tông thường hay xuất chinh, trong phủ rất nhàm chán, thường hay đấu
võ mồm qua ngày cùng Phan trắc phi. Có điều vị Phan trắc phi này mỗi lần đều bị nàng làm cho tức giận đến trừng mắt, trong lòng thực sự rất bực
mình, lại không có lá gan động đến bản thân nửa phần.
Nếu nàng dám động, Lục Tông còn không tìm nàng tính sổ sao.
Khoan hãy nói, Lục Tông người này bộ dáng cũng thật dọa người, rõ ràng
dung mạo vô song, nhưng chỉ cần sắc mặt hắn trầm xuống, liền khiến cho
Phan trắc phi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vì thế mỗi khi hai người
tuyên chiến, thắng thua không nói cũng đã rõ.
Hôm nay đến, Khương Lệnh Uyển cũng đã dự định không thể tay không mà về, thấy bên trong linh đường không có Lục Tông, trong lòng mất mát, liền
cân nhắc biện pháp khác. Mà lúc này, nàng thấy một nha hoàn vội vã chạy
đến bên cạnh Phan trắc phi, hoang mang rối loạn nói: “Phan trắc phi,
tiểu Quận chúa lại nôn mửa, lần này nôn ra rất nhiều.” Phan trắc phi
cũng có một nữ nhi, thế nhưng là con thứ nên không có khả năng được tôn
làm Quận chúa, Quận chúa trong miệng nha hoàn, chính là nữ nhi do Vinh
Vương phi sở sinh, Lục Bảo Thiền. Nhớ tới Lục Bảo Thiền, Khương Lệnh
Uyển theo bản năng giật mình nhìn về phía ca ca, sau đó liền có một cái
chủ ý, nâng đầu nhỏ nhìn Chu thị nói: “Nương, Quận chúa biểu tỷ bị bệnh
sao? Xán Xán muốn đi thăm nàng.”
Phan trắc phi đang muốn đứng dậy đi qua, liền nghe thấy âm thanh mềm mại của Khương Lệnh Uyển, nhìn thấy tiểu nữ oa này xinh đẹp như vậy, ánh
mắt nàng dừng lại một chút.
Chu thị biết khuê nữ của mình xưa nay không thường lui tới với hai vị
biểu ca biểu tỷ của Vinh Vương phủ, hiện nay nghe thấy nữ nhi quan tâm
bọn họ như vậy, nàng đúng là rất kinh ngạc. Thấy Phan trắc phi nhìn về
phía bọn họ, biết nếu như từ chối nữ nhi, sợ là có chút không thỏa đáng
cho lắm, hơn nữa tiểu Quận chúa này cũng chỉ lớn hơn nữ nhi một tuổi,
bây giờ đã không còn mẫu thân, đúng là đáng thương. Nhớ đến việc này,
Chu thị liền nắm tay nữ nhi muốn cùng Phan trắc phi đi thăm tiểu Quận
chúa.
Khương Lệnh Uyển liền vươn cánh tay mập mạp ôm lấy cánh tay ca ca, nói: “Ca ca, chúng ta cùng đi đi.”
Khương Dụ xưa nay sẽ chưa từng cự tuyệt muội muội của mình, liền đi theo.
Chu thị dẫn một đôi nhi nữ đi thăm tiểu Quận chúa, Phan trắc phi biết vị này chính là Vệ Quốc công phu nhân, tất nhiên là không dám chậm trễ.
Mấy người đi tới hành lang, Phan trắc phi liếc nhìn Khương Lệnh Uyển và
Khương Dụ, quay về phía Chu thị nói: “Phu nhân sinh một đôi nhi nữ thật
tốt, thật sự rất giống với Kim đồng Ngọc nữ bên cạnh Quan Âm.” Tuy là
một lời khách sáo bình thường, nhưng hôm nay nói ra thật không hề trái
với lương tâm.
Chu thị nhìn Phan trắc phi mới vừa khóc đến vô cùng thương tâm, hiện giờ đôi mắt còn phiếm hồng, đối với nàng ta cũng có mấy phần hảo cảm, lại
thấy nàng khen nhi nữ của mình như vậy, tất nhiên trong lòng cũng rất
vui mừng. Bất quá vẫn là không thân, trên mặt chỉ khách sáo nói: “Làm gì có chứ? Ngày thường cũng thường xuyên gây chuyện, không thể quản được.”
Phan trắc phi đương nhiên cũng là người có nhãn lực, thấy Chu thị cũng
không có bao nhiêu nhiệt tình, khen vài câu liền không nhiều lời nữa.
Nghĩ đến tiểu Quận chúa bắt đầu mấy ngày nay thân thể liền trở nên ốm
yếu, Phan trắc phi tự coi là bản thân thật là xúi quẩy. Vương phi không
còn, tiểu Quận chúa khóc đến thương tâm, còn không chịu ăn cơm, sau đó
liền bị bệnh. Nếu ở thời điểm mấu chốt này mà lại xảy ra chuyện gì,
Vương gia tuyệt đối sẽ không buông tha nàng.
Thật vất vả đợi đến lúc Vương phi không còn, hiện tại không thể lại xảy
ra sự cố gì thêm nữa. Sau này thì nàng mặc kệ, nhưng trước mắt tiểu Quận chúa này không thể xảy ra chuyện gì, Nghĩ tới đây, bàn tay nắm trong
tay áo càng thêm khẩn trương.
Thời điểm mấy người tiến vào sân, liền nhìn thấy một đám ma ma nha hoàn nô bộc tất cả đều đang đứng ở bên sân.
Phan trắc phi nhíu mày tiến đến hỏi: “Sao đều đứng ở đây làm gì? Không
phải đã phân phó các người đi vào chăm sóc Quận chúa sao?”
Một ma ma tiến lên, âm thanh run run nói: “Phan trắc phi,là...là Thế tử bảo chúng nô tỳ đi ra…”
Thế tử? Ánh mắt Phan trắc phi ngẩn ra, chợt có mấy phần cảnh giác.
Khương Lệnh Uyển nghe thấy hai chữ này, cuối cùng vẫn là kìm nén không
được, vội tránh thoát khỏi cánh tay ca ca, nhấc làn váy lên, chân ngắn
chạy từng bước nhỏ tiến vào.
Lục Tông, Lục Tông…
Là Lục Tông ở bên trong.
Vậy mà nàng mới chạy đến cửa, một thứ gì đó cứng rắn liền xông tới, làm
hại nàng lập tức đụng vào. Nàng vốn là chạy gấp, đột nhiên không chuẩn
bị liền bị đụng vào, còn bị đẩy ra xa, sau đó thân hình mập mạp bay lên, cái mông liền té xuống đất.
“A…” Đau!
Khương Lênh Uyển biết bản thân sinh ra đã rất mượt mà, mông nhỏ cũng rất nhiều thịt, thế nhưng đám thịt mềm mại này lại bị ngã mạnh trên mặt
đất, thực sự là vô cùng đau đớn, hơn nữa chóp mũi cũng đang rất đau.
Khương Lệnh Uyển nhất thời khống chế không được, nước mắt liền dâng lên
đầy hốc mát, hai mắt to hiện lên một lớp nước như sương mù.
“Xán Xán!” Chu thị kinh hô, lập tức đem nữ nhi ôm lấy.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày xoa xoa mông nhỏ của mình, giương mắt nhìn lên, đã thấy đầu sỏ gây tội bình tĩnh đứng trước mặt nàng.
Có thể thấy dáng dấp của thiếu niên này phá lệ tinh xảo, mặt mày sáng
láng, môi hồng răng trắng, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo không hợp với tuổi,
làm người nhìn đến cũng phải hoảng hốt.