Ngô Gia Kiều Thê

Chương 95

Edit: Kye

Beta: Mira

Lục Tông bình tĩnh lại, tuy hơi thất vọng, nhưng sắc mặt cũng không đổi chỉ “ân” một tiếng, sau đó mới lấy một bọc giấy từ trong lòng ra. Khương Lệnh Uyển nhìn nhìn, thấy bên trong là bánh chưng đường nàng thích, hài lòng cong khóe môi: “Cho muội?”

Lục Tông nói: “Tiện đường mua.”

Đột nhiên Khương Lệnh Uyển cảm thấy có chút buồn cười, cũng không quan tâm đến tột cùng là thuận đường hay không thuận đường, ngược lại đối với hắn mà nói, phía đông thành hay tây thành đều là tiện đường. Nàng cong khóe môi, nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng: “Muội lại không phải tiểu hài tử.” Khi còn bé Lục Tông đối xử với nàng rất tốt, mỗi lần nàng đến Vinh Vương phủ, hắn đều chuẩn bị cho nàng mộtít đồ ăn vặt, cụ thể là bánh ngọt, mứt hoa quả và đủ mọi loại kẹo.

Bây giờ nàng đã mười ba, là đại cô nương, hắn lại vẫn dùng chiêu này để dỗ dành nàng. Nếu nàng không có chủ ý gả cho hắn, lấy thủ đoạn của Lục Tông như vậy, còn không dỗ dành tiểu cô nương khác được sao?

Nhưng mà lúc này, Khương Lệnh Uyển nhìn mà thèm.

Bánh chưng đường này nhìn thật ngon a, hình tam giác, giống như bánh chưng. Bánh chưng đường do kẹo mạch nha ngưng kết mà thành, nhìn óng ánh long lanh, chưng vị riêng, bên trên điểm xuyết một ít nhân hạt thông trắng ngà, nhân quả, hoa hồng, vị cam nhuận, mùi thơm ngát, rất được tiểu hài tử yêuthích. Thường ngày, buổi tối sau khi Khương Lệnh Uyển rửa mặt xong sẽ không ăn gì nữa, vừa để bảo vệ hàm răng, thứ hai nàng lo sẽ bị béo phì, hôm nay nhìn bánh chưng đường, thôi thì ngoại lệ chút cũng không sao.

Nàng vừa mới giơ tay nhận lấy, đã thấy Lục Tông thu về.

Nàng chớp mắt nói: “Tông biểu ca?”

đang yên đang lành, tại sao không cho nàng ăn?

Lục Tông suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Ngày mai ăn đi. Buổi tối ăn đường không tốt cho sức khỏe.”

Hóa ra thực sự xem nàng là tiểu hài tử? Đây là dỗ khuê nữ hay dỗ tức phụ a? Chờ sau này có khuê nữ, hắn lại dỗ dành như thế cho xem.

Khương Lệnh Uyển suy nghĩ một chút, vồ lấy cánh tay Lục Tông, lấy một miếng bánh chưng đường trong cái túi trong lòng bàn tay hắn, bỏ vào miệng, bĩu môi nói: “Ăn một lần cũng không sao.”

Xưa nay Lục Tông rất dung túng nàng, tuy thời gian hai người tách ra còn dài hơn lúc ở cạnh nhau, nhưng trong mắt hắn, dù nàng lớn lên cũng không có gì khác biệt. Nàng vẫn còn nhỏ tuổi, hắn liền bao dung nàng, lúc tùy hứng, hắn luôn muốn nhúng tay vào việc của nàng, cùng giảng giải đạo lí với nàng, kỳ thực cũng rất tốt đẹp. Lục Tông sợ nàng ăn nhiều, cầm túi giấy lên, để lên bàn bên cạnh giường. Cuối mùa xuân đầu mùa hạ, buổi tối khá là mát mẻ, cửa sổ mở ra, gió mát thổi từng trận, phất phơ sau lưng, để khí nóng tản đi một chút. Đôi mắt của hắn tối tăm thâm thúy, bên trong con ngươi là hình bóng của nàng, nhìn nàng mặc tẩm y rộng rãi ngồi trên giường, thoải mái, giống như một tiểu hài tử.

Bánh chưng đường trong miệng chậm rãi tan đi, vị ngọt tràn ngập khoang miệng, Khương Lệnh Uyển thoáng giương mắt, bị ánh mặt Lục Tông làm cho sợ hãi, thầm nghĩ: Coi như dung mạo của nàng xinh đẹp, cũng không thể nhìn người ta như thế nha. không có tiết tháo là không có tiết tháo.

Lục Tông thấy tóc nàng hơi rối, liền giơ tay lên vuốt ve trán của nàng, chờ đến khi đụng phải làn da non mềm, liền không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve thêm. Khương Lệnh Uyển giương mắt, thấy bộ dạng Lục Tông muốn hôn nàng, vừa định nói chờ ăn xong hẵng hôn, nhưng người nào đó không nhịn được, liền ôm lấy gáy nàng, lập tức ép xuống. Trời tối người yên, vốn là thời gian thích hợp để làm loạn, hơn nữa Lục Tông là nam tử trẻ tuổi máu nóng, đối mặt với người ngồi trên giường nhỏ, cô nương xinh đẹp quần áo xốc xếch, hơn nữa cô nương này còn sắp là vị hôn thê của hắn, là nam nhân tất nhiên không nhịn được. hắn thở hổn hển, chỉ lo mình quá dùng sức làm đau nàng, chỉ hôn sâu một chút, sau đó hôn nhẹtrên môi nàng. Vì nàng ăn đường, đôi môi tiểu cô nương đặc biệt thơm ngọt, hắn không nhịn được liếm liếm môi. Khương Lệnh Uyển khẽ cười thành tiếng, cảm thấy lúc này Lục Tông như con chó lớn dính người. Nàng không nhịn được, giơ tay lên xoa đầu của hắn. Tóc Lục Tông hơi cứng, không mềm mại như của nàng, vuốt không thoải mái.

Lục Tông thở hổn hển, thoáng giương mắt, nhìn nàng đang mỉm cười, không nhịn được liền ôm trọn tiểu cô nương vào lòng.

Kiếp trước nàng thân cận với Lục Tông quen rồi, nên lúc này hôn một cái cũng không có chuyện gì, nhưng sau khi Khương Lệnh Uyển nhận ra thân thể nóng bỏng của Lục Tông cùng cái tay xấu xa, lập tức tỉnh lại. Lúc này Lục Tông đang do dự không quyết định, rồi lại không áp chế được lòng hiếu kỳ, lấy tay che kín, vậy mà lúc vừa đụng tới, lại bị tiểu cô nương trong ngực dùng sức đẩy ra.

hắn nghĩ nàng tức giận, không dám đến gần nữa, chỉ cố gắng khôi phục tâm tình, giọng nói khàn khàn: “Xán Xán, huynh…”

Khương Lệnh Uyển ôm chăn mỏng, cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ chót. Khi tình nồng ý mật đến, khó trách không thể kìm lòng được, những thứ này nàng hiểu. Hôm nay nàng vui mừng, không để ý lễ nghi hẹn hắn, cũng xem như không còn mặt mũi, buổi tối, cô nam quả nữ cùng chung một phòng, lại là hai bên tình nguyện, nếu chỉ nói chuyện phiếm đơn thuần, bàn luận cuộc sống, đó mới là điều kỳ quái. Trong nội tâm của nàng đã không phải tiểu cô nương chưa lấy chồng, hơn nữa nàng và Lục Tông cũng coi như định hôn ước rồi, cho nên nàng không xấu hổ tự nói với mình: Mình chỉ thân mật với Lục Tông một chút, chỉ cần không đi đến bước cuối cùng là được, chắc cũng không xảy ra chuyện gì. Nhưng mà… nhưng mà nàng để ý…

Bây giờ nàng đã mười ba, tuy nguyệt sự đã đến rồi, nhưng thân thể nhỏ bé này còn chưa hoàn toàn nảy nở, hai bánh bao trước ngực như trái cây non, so với mật đào căng phồng kiếp trước còn xa lắm. nói tới Lục Tông, kiếp trước hắn một tay khó có thể khống chế, bây giờ một tay liền có thể dễ dàng nắm cả hai, đối với một cô nương nội tâm thành thục, lại theo đuổi hoàn mỹ mà nói, không thể nghi ngờ là mộtsự đả kích nặng nề. 

Lục Tông hít sâu một hơi, sau đó nửa ôm lấy nàng, thấy nàng không có phản kháng, hắn thở phào nhẹnhõm, ôn nhu nói: “Huynh không làm gì, muội đừng giận.”

Nàng không tức giận.

Nam nhân mà, đều như vậy. Kiếp trước nàng thành thân với hắn năm năm, sao có thể không hiểu tính tình của hắn. Nàng không hi vọng hắn thanh tâm quả dục đối với nàng, chỉ cần ngoan ngoãn, chỉ thích một mình nàng là được.

Nàng dựa người vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng cọ cọ mấy cái, thấy thân thể hắn đột nhiên căng lên, không nhịn được cười cười, nàng không di chuyển nữa, nói: “Hôm nay Nhị tỷ tỷ phạm lỗi, bị đưa đến Tĩnh Thủy am…”

Lục Tông là người thông minh, từ lời nói của Khương Lệnh Uyển cũng hiểu được bảy tám phần, thấp giọng hỏi: “Nàng muốn hại muội?”

Khương Lệnh Uyển không nói thẳng, chỉ nói: “Lúc muội bốn tuổi gặp chuyện ở Tương Nguyên tự, nếu không phải Tông biểu ca tìm được muội, có lẽ muội đã mất mạng. Sau đó tra ra được, chuyện đó là Từ thị gây ra, cũng chính là thê tử trước đây của Nhị thúc muội, mẫu thân của Nhị tỷ tỷ. không ngờ tỷ tỷ vẫn còn nhớ chuyện đó, cho nên mới…”

Nếu nàng đồng ý nói chuyện này với hắn, liền không xem hắn như người ngoài. Lục Tông nhéo nhéo mặt nàng, nói: “không sao rồi. Sau này người bên cạnh muội có cái gì không đúng, muội phải nói cho huynh…”

Khương Lệnh Uyển bĩu môi: “Chuyện của Vệ Quốc Công phủ, huynh làm sao quản được?” Coi như Lục Tông có năng lực, ngón tay cũng không thể vươn dài đến hậu viện Vệ Quốc Công phủ a.

Lục Tông nói: “Huynh tự có biện pháp… Nếu không ngày khác huynh tìm mấy nha hoàn có võ công không tệ đến bảo vệ cho muội được không?”

Hai người còn chưa thành thân, hắn coi nàng như thê tử của mình mà che chở, Khương Lệnh Uyển rất hài lòng với sự săn sóc của Lục Tông, nhưng nàng lắc đầu nói: “hiện tại hai ta không danh không phận, có một số việc không thể quản được. Nếu muội có chuyện gì, sẽ nói với nương, huynh không cần lo lắng.” Nàng cúi đầu, nắm bàn tay lớn của hắn, vuốt từng đầu ngón tay của hắn, dặn dò: “Trước tiên huynh phải bảo vệ chính mình thật tốt, tuổi còn trẻ, lộ quá nhiều mũi nhọn, Hoàng hậu bên kia thật làm muội lo lắng, chỉ sợ nàng sẽ hại huynh.”

Lục Tông chưa bao giờ được một tiểu cô nương nhỏ giọng nhẹ nhàng quan tâm như thế, nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp, hai người cũng chưa hứa hôn, nhưng thật giống đã thành thân. hắn nắm cổ tay nàng, tinh tế, dường như chỉ cần gập lại sẽ gãy mất, hắn vuốt bàn tay có chút lạnh, liền nhét hai tay nàng vào chăn: “không có chuyện gì. Huynh sẽ chú ý đúng mực.”

Đêm đã khuya, nhưng dường như hai người cũng không nói với nhau bao nhiêu. Lục Tông không để ý đến bản thân, nhưng cũng để ý đến người trong lòng, nàng đang ở tuổi lớn, phải ngủ nhiều. hắn cũng không làm phiền nữa, chỉ ôm nàng đặt lên giường nhỏ, dịch dịch chăn mỏng, nói: “Huynh đi đây.”

Lục Tông đứng lên, vừa xoay người bước được hai bước, bỗng nhớ tới cái gì, đến bên giường nàng mộtlần nữa, nhìn đôi mắt long lanh đầy nước của nàng, cúi người hôn lên trán nàng một cái: “Ngủ đi.”

Lục Tông lưu loát leo tường ra khỏi phủ, bên ngoài Đỗ Ngôn đợi đã lâu.

Đỗ Ngôn nhìn vẻ mặt hờ hững của Thế tử nhà mình, dáng dấp quân tử đó, đổi lại ai cũng sẽ không tin tưởng người này vừa lén lút gặp giai nhân, vừa mới từ khuê phòng của tiểu cô nương nhà người ta đira.

Đỗ Ngôn tiến lên, khom người gọi: “Thế tử.”

Lục Tông giương mắt nhìn tường viện cao cao phía sau, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng giờ thật ôn hòa, quay về phía Đỗ Ngôn nói: “Ngày mai mua một ít bánh chưng đường cho Lục tiểu thư đi.” hắn đi mấy bước, lại nhíu mày nói: “Thôi không cần mua.”

Đầu óc Đỗ Ngôn mơ hồ, lại nghe Thế tử nhà mình nói: “Ngươi đi điều tra xem hôm nay Vệ Quốc Công phủ đã xảy ra chuyện gì, có quan hệ với Khương Nhị tiểu thư và Lục tiểu thư.”

Tuy vừa rồi nàng có kể hắn nghe một chút, nhưng hắn cũng biết là nàng bị ủy khuất. Nhưng nàng chưa nói cho hắn biết, Khương Lệnh Dung đã làm gì nàng. Theo lí thuyết, cô nương mười lăm mười sáu tuổi, lại là tỷ muội cùng tộc, tâm địa cũng không quá ác độc đi, nhưng sau đó Khương Lệnh Dung bị đưa đến Tĩnh Thủy am suốt trong đêm, chắc chắn chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ.

Nàng không muốn nói, hắn không ép nàng, chỉ là hắn không có cách nào ngồi im mặc kệ.

Có mấy người, nếu có lòng dạ đen tối, vẫn là nên nhổ cỏ tận gốc mới tốt.
Bình Luận (0)
Comment