Lúc vừa vào thu, trong kinh lập tức liền trở nên lạnh lẽo.
Trước tiên trong triều có lời đồn, nói Trung thư nghĩ tấu Hoàng thượng sách hậu nạp phi. Nhưng có lẽ là lo lắng việc này càng nên thận trọng, nên Trung thư tể chấp chậm chạp chưa có đề tên trình lên, giống như còn đang suy nghĩ. Mà cả triều trên dưới đều bị gợi lên lòng hiếu kỳ, lén lút phỏng đoán thượng ý, không biết cái hậu vị này sẽ thuộc về người nào.
Tựa hồ cũng vào lúc đó, trong kinh thành đầu đường cuối ngõ cũng nổi lên lời đồn đãi.
Từ đầu cũng không biết là nghe được từ đâu, nhưng nội dung của lời đồn này phân lượng cũng giống như sấm rền mà kinh động khắp nơi. Bất luận là trong câu chuyện của những người đi đường trong thành hay trong những cuộc trò chuyện của nhóm bách tính trong trà lâu, đều truyền nhau lời đồn này.
Đương triều Tả Bộc Xạ kiêm Môn Hạ Thị Lang Cổ Khâm cùng trưởng nữ của Trầm thái phó Trầm Tri Lễ hữu tư*
*tư: Sự bí ẩn, việc bí ẩn riêng của mình không muốn cho người biết gọi là tư. Vì thế việc thông gian thông dâm cũng gọi là tư thông 私通.
‘Hữu tư’ là hai chữ khá là xảo diệu, mặc cho ngươi muốn lý giải thế nào đều có thể.
Thế là một lời đồn ở trong miệng vạn dân kinh thành liền biến thành một chuyện chắc chắn, nhất thời như cỏ dại lan tràn truyền vào bách hộ thiên gia.
Nhưng lời đồn đãi bất quá chỉ là lời đồn đãi mà thôi, nhóm trọng thần cao cao tại thượng trong triều kia tự nhiên sẽ không thật so đo với đám bách tính rãnh rỗi không có gì làm lại biên tạo cái gọi là kỳ văn.
Mấy lần, mấy vị tể chấp của Trung thư do tả tướng Cổ Khâm dẫn đầu, liên danh bái biểu. Lấy Hoàng thượng đăng cơ đã được một năm, tấu thỉnh Hoàng thượng sách lập hoàng hậu.
Trong biểu có nói, Trầm Tri Lễ trưởng nữ của đương triều Trung thư lệnh Trầm Vô Trần tính thục hiền đức, cung huệ đa tài, là mẫu mực cho nữ tử trong thiên hạ, thỉnh lập làm hậu.
Nhóm lão thần Trung thư tấu thỉnh lập Trầm Tri Lễ làm hậu cũng hợp tình hợp lý. Đưa mắt khắp triều, lại không có ai có thể so với địa vị tôn quý của Trầm gia, mà Trầm Tri Lễ từ nhỏ đã cùng Hoàng thượng cùng nhau lớn lên, nếu nói về hiểu biết cung chế, rõ ràng quân tâm, cũng không có nữ tử nào có thể so với nàng ấy.
Nội đình tiếp nhận tấu này vừa mới được nửa ngày, một phong đạn chương hạch tội Cổ Khâm của Ngự Sử Đài liền đúng lúc đột nhiên xuất hiện.
Nội dung tố cáo cũng không có gì đặc biệt, chính là chuyện đã lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành cách đây không lâu.Nhưng phong đạn chương này do Thị Ngự Sử Kiều Bác nghĩ ra, so với những lời trong miệng bách tính càng thêm bén nhon, lại nhất châm kiến huyết mà chỉ ra Cổ Khâm cùng Trầm Tri Lễ ‘hữu tư’ là có cái dạng gì ‘tư’.Loại đồn đãi này căn bản không đủ để tin, nhưng phong đạn chương này do kinh Ngự Sử Đài xuất ra, trên đó lại liệt kê rõ ràng mấy chỗ ngày nào tháng nào Trầm Tri Lễ ban đêm tới Cổ phủ vân vân, lập tức khiến việc này sinh ra tám phần có thể tin tưởng.Trong triều người người đều biết, Ngự Sử Đài mỗi tháng đều có ‘công khóa’ phải giao, nếu không có lời can gián hạch tội nào, nhóm Thị Ngự Sử cũng sẽ bị nghị luận. Nhưng chẳng ai nghĩ tới, Ngự Sử Đài lần này làm công khóa, vậy mà lại làm tới trên đầu Cổ Khâm!Thị Ngự Sử Kiều Bác là đồng niên của hữu chính ngôn Đặng Thống, Đặng Thống lại là tài tuấn trong Gián viện rất được tả gián nghị đại phu tk thưởng thức, mà tk lại càng là cánh tay đắc lực trong đám tân tuấn do Mạnh Đình Huy cầm đầu, người tinh mắt liền lập tức hiều ‘núi dựa’ phía sau phong đạn chương của Kiều Bác là ai, lập tức trong triều không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thì việc này tới cũng quá đột ngột, người nào cũng không thể vào thời điểm không có chút chắc chắn này mạo muội lên tiếng.Cổ Khâm từ lúc phu nhân qua đời cách đây ba năm tới nay vẫn chưa từng tái giá, mà Trầm Tri Lễ năm nay cũng đã hai mươi hai cũng không nghe thấy đính hôn, tuy nói năm chưa thú nữ chưa giá, cho dù ‘hữu tư’ cũng không có sao, nhưng hết lần này tới lần khác lại dính dáng đến Cổ Khâm tấu thỉnh Hoàng thượng sách lập Trầm Tri Lễ làm hậu.Cái này có vẻ như Cổ Khâm thật là bụng dạ khó lường rồi.Ông thân là tả tướng đương triều, sao có thể đem nữ tử có tư tình với bản thân thỉnh lập làm hậu? Này là muốn đem thiên uy của Hoàng thượng đặt ở chỗ nào? Lại muốn xem nội đình trong cung là cái gì đây? Nếu Trầm Tri Lễ là hoàng hậu của một triều, tất sẽ trở thành chỗ dựa của ông ấy trong nội đình, đến lúc đó nội đình ngoại đình liên kết với nhau, ông ta không phải có âm mưu thì là cái gì!Từ Đình bị bãi tướng vị, nhóm thần công Tây đảng đều mở to mắt nhìn chằm chằm Đông đảng ngày thường cao ngạo lại không có biện pháp chống đỡ, lúc này lại nghe thấy Cổ Khâm cũng bị tố cáo, lại là loại chuyện kinh người như vậy, liền lập tức rối rít nghĩ tấu trình lên, tội danh cứ như vậy mà liên tục chất chồng lên, thề phải mượn cơ hội này đem dáng vẻ cao ngạo của Đông đảng áp chế tới cùng, cho dù không đẩy ngã được Cổ Khâm, cũng muốn khiến cho địa vị của ông ở trong lòng Hoàng thượng xuống dốc không phanh.Người của phái Mạnh Đình Huy thì không cần phải nói, nhóm triều thần trẻ tuổi ở nhị tỉnh, Ngự Sử Đài, tam tư chư tự kia cũng không chịu buông tha cho cơ hội tốt này. Tự nhiên là thay nhau ra trận, chiết tử luận tội Cổ Khâm giống như tuyết rơi bay tán loạn vào điện, trực tiếp trình lên trước án của Trung thư môn hạ.Ngay cả Hàn Lâm Viện, Thái học là hai nơi tự xưng là tư thái thanh quý, lần này cũng hơi nổi lên thanh nghị, cho rằng hành vi của Cổ Khâm thật là không phù hợp quy tắc.Nhất thời trong triều phong khởi vân dũng, đám triều thần đông đảm có muốn đảm bảo cũng không dám đảm bảo, những người còn lại lại tận lực dùng hết khả năng mà không e dè tố cáo, tình thế mấy ngày liên tiếp cũng không có bỏ qua.Từ Đình, Cổ Khâm hai vị trọng thần Trung thư trước sau rơi vào giữa phong ba đạn hặc, cũng thật khiến cho nhóm lão thần còn lại nhân tâm bàng hoàng. Thậm chí còn đoán rằng, đây có phải do Hoàng thượng ở sau lưng thao túng hay không, muốn mượn cơ hội này để giáng chức cố cựu lão thần hạ đài.Ở nơi đầu sóng ngọn gió, Mạnh Đình Huy lại ngoài dự đoán của mọi người mà hướng Hoàng thượng bái biểu, lấy Cổ Khâm là lão thần ba đời, công lao to lớn, nhất định không thể có hành vi không xem quân thượng vào mắt, thỉnh Hoàng thượng chớ tin lời đạn hặc của Ngự Sử Đài như vậy, cũng lấy tội danh vu ngôn hoặc thượng khẩn cầu Hoàng thượng đem Thị Ngự Sử Kiều Bác hạ vào Ngự Sử Đài ngục vấn thẩm.Năm đó Mạnh Đình Huy bởi vì đối địch Đông đảng mà nhận bao nhiêu ủy khuất, ai có thể nghĩ tới hôm nay nàng sẽ lại ‘đứng ra’ vì Cổ Khâm giải vây? Còn xin Hoàng thượng đem Kiều Bác hạ ngục vấn thẩm---đây rõ ràng là hung hăng tát vào đám triều thần trước đây hoài nghi việc này là do nàng gây nên một tát.Trận này huyên náo tới trời long đất lở, người ngã ngựa đổ, từ lúc Đại Bình khai quốc tới nay hơn hai mươi năm, trong triều không có xảy ra chuyện náo loạn nào như thế, người người đều đang đợi xem, Hoàng thượng cuối cùng sẽ định đoạt việc này như thế nào.Trầm Tri Thư chính là đạp lên một đống loạn sự này mà hồi kinh.Trước khi hắn từ Thanh Châu phủ rời đi, triều đình trong kinh vẫn một mảnh an bình, ai biết hắn vừa về tới kinh thành, nghênh đón hắn không phải là toàn gia Trầm phủ nhiệt liệt hoan nghênh, càng không phải là đặc chiếu truyền cận vào cung của Hoàng thượng, mà là một trận tai họa này cảu Trầm Tri Lễ muội muội hắn.Vả lại ngọn nguồn của trận tai họa lần này, chính là tình cảm khâm mộ nhất sương tình nguyện của Trầm Tri Lễ đối với Cổ Khâm nhiều năm qua.Người khác có thể sẽ đem chuyện này coi như là do thế lực các đảng tranh nhau gây ra, nhưng chỉ Trầm Tri Thư mới biết rõ chuyện này tuyệt đối không thể có lửa thì làm sao có khói. Nếu không phải Trầm Tri Lễ hành sự không thèm cẩn thận, sao có thể để người có tâm mượn cơ hội này?Trầm Tri Thư vừa vào thành chợt nghe hạ nhân trong phủ tới đón hắn kể lại việc này tường tận từ đầu tới cuối, sau khi hồi phủ liền ngay cả song thân cũng không bái yết, liền hương phòng của Trầm Tri Lễ ở hậu viện đi tới.Trầm Tri Lễ khóa cửa bên trong, khóc tới hỗn thiên hắc địa, nghe người nói Trầm Tri Thư ở bên ngoài, lúc này mới mở then cài cho hắn tiến vào, không chút nghĩ ngợi liền nhào vào trong ngực hắn, khóc lớn nói: “Ca...Ta...ta đây đúng là đã muốn hại chết ông ấy rồi!”Trầm Tri Thư một tay hơi kéo nàng ra, một tay phủ lên lưng nàng, giống như những lúc còn bé dỗ nàng đừng khóc, an ủi: “Lúc này còn khóc để làm gì...Cha và nương nói thế nào?”Nàng đôi mắt đầy nước mắt lã chã mà lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Chỉ nghe nương nói cha bị ta chọc đến tức giận, cảm thấy không còn mặt mũi đối diện Hoàng thượng, đã nhiều ngày nay vẫn chưa vào cung gặp qua Hoàng thượng rồi. Ta cũng không dám đi gặp cha, ta...”Hắn chân mày hơi trầm xuống, nghe thấy phụ thân luôn luôn sóng lớn cũng không đổi sắc lúc này cũng tức giận lớn như vậy, mới biết tình thế nghiêm trọng đến mức nào, yên lặng một lát, mới nói: “Đợi ta ngày mai vào cung, ở trước mặt Hoàng thượng thay muội cầu tình.”Nàng đẩy hắn ra, lệ muốn ngăn cũng ngăn không được chảy ra: “Thay ta cầu tình cái gì chứ? Ca không biết ông ấy ngay cả tướng vị cũng sắp không giữ được sao! Ta...ta há lại bởi vì lo lắng cho bản thân mà khóc thành như vậy...” Nàng thu tay áo lau khóe mắt một cái, nghẹn ngào nói: “Ta mấy lần muốn đi cầu Mạnh Đình Huy ở trước mặt Hoàng thượng giúp ông ấy nói chuyện, nhưng lại sợ lét lút đi Mạnh phủ lại gặp phải sự cố nào đó. Ca trở về thật đúng lúc, mau phải người đi Mạnh phủ đưa bái thiếp, nói rằng hồi kinh nên đãi yến, mời bạn cũ trong triều tới phủ ngồi một lát, ta cũng mượn cơ hội xin Mạnh Đình Huy cầu tình!”Trầm Tri Thư nghe thấy không lời chống đỡ, trên mặt khó nén kinh ngạc.Hắn vào cung cầu Hoàng thượng nàng lại không chịu, lại muốn đi cầu Mạnh Đình Huy---Mạnh Đình Huy hiện nay ở trong lòng Hoàng thượng dĩ nhiên lại có phân lượng lớn như vậy sao?