Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 5

Mạnh Đình Huy vừa đẩy cửa phòng ra, liền bị Nghiêm Phức Chi một phen lôi vào, chỉ nghe tiếng đạp cửa ở phía sau, còn chính mình chưa kịp phản ứng thì đã bị người đặt ngồi trên ghế.

Nàng cau mày, ngạc nhiên nói: "Ngươi ở trong phòng ta làm gì?"

Nghiêm Phức Chi không ngồi xuống, chỉ từ trên cao nhìn xuống nàng, hồi lâu mới nói: "Hôm qua khi ở Bác Phong Lâu, ngươi nhìn thấy hắc y nam tử xuống lầu, vì sao lại đuổi theo xuống?"

Mạnh Đình Huy xoa xoa cánh tay, đứng dậy đuổi người, mặt không chút thay đổi nói: "Liên quan gì đến ngươi?"

Nghiêm Phức Chi bị nàng một mực đẩy ra cửa, lại sống chết nắm lấy khung cửa, không chịu đi ra, chợt cười quỷ dị nói: "Mạnh Đình Huy, ngươi có muốn biết hắn là ai không?"

Mạnh Đình Huy nhìn nàng liếc mắt một cái, không lên tiếng, trên tay tăng thêm lực đạo.

Nghiêm Phức Chi cũng không chịu bỏ qua, lại nói: "Ngươi nói cho ta biết những bí mật kia của ngươi, ta liền nói cho ngươi biết hắn là ai!"

Mạnh Đình Huy lạnh lùng nghiêm mặt: "Ta đã biết hắn họ gì tên gì, không cần ngươi nói cho ta biết."

Nghiêm Phức Chi ngạc nhiên: "Ngươi...ngươi biết chính xác tên họ của hắn?"

Mạnh Đình Huy đưa chân đá cửa ra, dùng sức đẩy nàng ra ngoài: "Ta muốn đọc sách.". Muốn đóng cửa.

"Đợi chút... ngươi đợi một chút!"

Nghiêm Phức Chi kẹt ở ngưỡng cửa, tức giận nói: "Ta thật đúng là hảo tâm mà bị xem là lòng lang dạ thú! Ngươi không muốn đề cập đến hắn cũng được, nhưng chuyện về khoa tiến sĩ lần này ngươi dù sao cũng phải nghe chứ?"

Mạnh Đình Huy dừng một chút, khiêu mi.

Nghiêm Phức Chi sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển, thầm oán nói: "Khí lức lớn như vậy, sao không đi thi võ cử nhân đi?"

Thấy nàng sắc mặt tối sầm lại muốn đuổi người, lật đật nói: "Ngươi biết không, hôm nay Học giám đã buông lời, nghe nói trong triều có lời đồn, người đứng đầu nữ tiến sĩ khoa lần này sẽ được duẫn nhập Hàn Lâm Viện!"

Mạnh Đình Huy nghe vậy ngẩng ra, hồi lâu mới nói: "Thật sao?"

Nghiêm Phức Chi thấy nàng buông lỏng tay, liền chui vào, lại nói: "Lời này còn có thể gạt ngươi sao? Sáng nay vừa có kinh quan đến thăm viếng Học giám, chính là nói về việc này."

Mạnh Đình Huy ngưng mi, lại không lên tiếng.

Nghiêm Phức Chi liếc mắt nhìn nàng, "Nói là Trầm thái phó đã góp lời trước mặt Hoàng thượng, nói là hai mươi năm qua nữ quan trong triều không có ai nhậm chức vụ quan trọng, thực không hợp với kỳ vọng ban đầu lúc mở nữ học, nên đặc biệt lệnh cho Hàn Lâm Viện năm nay sẽ để trống một sắc ngạch cho nữ tiến sĩ khoa, cho phép nữ tiến sĩ đứng đầu khoa thi năm nay tiến nhập Hàn Lâm Viện, nhậm chức biên tu."

Hàn Lâm...

Mạnh Đình Huy cắn cắn môi, giương mắt nhìn hướng ngoài cửa sổ.

Đương nhiên biết có thể vào được Hàn Lâm Viện có nghĩa là gì.

Từ Kiền Đức năm thứ tám, Hoàng thượng đề bạt Hàn Lâm Học Sĩ Thừa chỉ Cổ Khâm làm Thượng Thư Hữu Phó Xạ đến nay, nhiều năm qua tham chính trong chiều, chủ sự Lục bộ mười người thì cũng có tới sáu, bảy người đều xuất thân từ Hàn Lâm Viện.

Lần này lại phê chuẩn nữ tiến sĩ cùng tiến nhập Hàn Lâm Viện, tuy chỉ là một tiểu biên tu nhỏ nhoi, nhưng cũng đủ thuyết minh trong triều sắp sửa có đại biến.

Nghiêm Phức Chi nhìn bộ dáng của nàng liền biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, không khỏi lại gần, nói như an ủi: "Yên tâm, ngươi học giỏi như vậy, nhất định không thành vấn đề..."

Mạnh Đình Huy thu mắt lại, nửa ngày mới thấp giọng nói: "Chưa nói tới tương lai có thể may mắn đăng điện nhập thí hay không, liền thi hương trước mắt này, Triều An một đường nhân tài đông đúc, lại nói dễ vậy sao."

Nghiêm Phức Chi nhìn chăm chú nàng: "lời này cũng thật không giống lời của Mạnh Đình Huy ngươi! Văn chương giỏi nhất Trùng Châu nữ học, người kiêu ngạo kia đi đâu rồi? Ngươi nếu không qua được thi hương, Trùng Châu còn người nào có thể qua được.?"

Nàng nháy mắt, chợt cười nói: "Vả lại, phải nghĩ tới hắc y nam tử kia của ngươi..."

Mạnh Đình Huy nheo mắt, vươn tay muốn đánh nàng, cả giận nói: "Ngươi đừng có cả ngày hồ ngôn loạn ngữ!"

Nghiêm Phức Chi một bên tránh một bên cười: "ta tuy không biết trong lòng ngươi rốt cuộc có bí mật gì, nhưng nam tử kia vừa nhìn đã biết là người giàu sang, ngươi nếu không đậu trạng nguyên, như thế nào trèo cao tới hắn?"

Mạnh Đình Huy mặt có chút đỏ, tay nắm lấy một tập giấy trên bàn ném nàng.

Nghiêm Phức Chi lưu loát tránh sang một bên, lại hướng nàng cười cười, xoay người ra cửa, thuận tay cài then, lại nói: "Đợi ngươi công thành danh toại rồi, xem ngươi còn có thể đánh người nữa không?"

Cánh cửa đột nhiên khép lại, bịch bịch hai tiếng inh tai.

Nàng đứng tại chỗ, ngực hơi phập phồng, hồi lâu mới khom người thu thập đống giấy Tuyên Thành tán loạn dưới đất lên, quay đầu nhìn một bàn hỗn loạn đầy sách.

Kinh thành...

Nàng nhắm mắt lại,

Lên được kinh thành, mới có thể gặp lại hắn.

Đậu trạng nguyên... tuy là mơ ước xa xôi, nhưng không phải không thể làm được đi?

Bình Luận (0)
Comment