Ngộ Không Hành Tẩu Giang Hồ Ký

Chương 9

Tiếng bước chân khập khiễng, không đều, thỉnh thoảng còn dừng lại. Hiệu ứng âm thanh này giữa đêm lại khiến cho người ta không kìm được rùng mình! Quả nhiên bạn đêm cái gì cũng rùng rợn!

Từ trên cao nhìn xuống, Nhan Cửu Vân chỉ thấy da đầu mình tê lên từng đợt, má ơi! Cái gì kia?

Vâng! Không phụ sự mong mỏi của mọi người, tập đoàn xác sống của chúng ta đã oanh oanh liệt liệt xuất hiện trước tầm mắt của hai diễn viên chính! Nhan Cửu Vân bỗng cảm thấy bản thân cứ như lạc vào phim kinh dị Zombie mà nàng vẫn hay thầm chửi bới mấy diễn viên kia. Đại khái là gặp Zombie mà cứ đứng đực ra đó để tâm trạng, đợi chúng nó đến sắp tới nơi thì mới hét toán lên rồi sợ hãi bỏ chạy gì đó.

Giờ Nhan Cửu Vân bỗng cảm thấy hối hận cùng cảm giác tội lỗi vô cùng!

Vì sao ư?

Đó là vì ít ra khi người ta thấy Zombie còn đủ tinh lực để hét rồi chạy đi. Còn nàng đến cả di chuyển cũng chẳng dám, chân nhũn cả ra...

Thật là hối hận khi ấy không coi hết phim đã tắt, giờ muốn tưởng nhớ lại chút tình tiết cũng không có để mà nhớ ra ~囧~

Trong lúc Nhan Cửu Vân nhiệt huyết dâng trào thì Tô Thanh Trúc cũng chẳng rảnh rỗi gì. Vừa phải tập trung quan sát tình hình bên dưới vừa phải với tay ôm cứng cái con người vô tâm bên cạnh, chỉ sợ lơ đãng cái liền xảy ra huyết án. Tô Thanh Trúc càng nghĩ càng bất bình, rõ ràng mình nhỏ hơn chị ta, đáng nhẽ mình mới là người cần bảo vệ, tại sao ngược lại mình càng lúc càng giống bảo mẫu giữ trẻ thế này nhỉ? Aizz, thế sự vô lường....!

Một, hai, ba, bốn!

Hai người đang ẩn nấp kia đều kinh ngạc mở tròn mắt, thế này, chuyện gì vậy? Nhan Cửu Vân hoảng sợ lấy tay bịt chặt miệng mình, ánh mắt lưu đọng theo bốn thân ảnh đang di chuyển, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Thím Trương bán thịt heo đầu đường, lão Từ, lão Tứ, cả một thằng nhóc khoảng mười ba, mười bốn tuổi, ánh mắt vô hồn đờ đẫn đi về phía trước, trống rỗng như... Nhan Cửu Vân nhíu mày tìm từ thích hợp, ánh mắt chợt lóe lên, đúng, trống rỗng như xác chết! Sau lưng truyền đến từng đợt gió lạnh ngắt, sởn cả gai óc.

Càng đáng sợ hơn, dưới ánh trăng cùng ánh đuốc lờ mờ làm rõ ràng tất cả, thứ đang đến đây...

Đôi mắt của cả bốn người đều chảy ra một dòng chất lỏng đỏ như máu, cả gương mặt lại trắng bệch, đôi môi nức nẻ, tím ngắt. Tóc rối bù xù, quần áo xộc xệch như vừa trải qua cuộc hỗn chiến, thậm chí, khi ống tay áo hơi xốc lên,trên cánh tay của thím Trương còn hằn dấu cào, không giống của người, giống như móng của một loài thú vật hoang dã nào đó, máu đã khô từ lâu. Cả bốn người đi chậm, không đều nhưng mục tiêu của họ, quá rõ ràng, sân nhà Đường tiểu đệ!

Áp chế cơn rùng mình, Nhan Cửu Vân cùng Tô Thanh Trúc đưa mắt nhìn nhau. Vũ khí dạng như súng tân tiến trên tay Tô Thanh Trúc chậm rãi đưa lên, nhắm một mắt lại, bắn!

Lặng lẽ, không tiếng động...

Loạt ánh sáng màu trắng tựa như có sinh mệnh, chuẩn xác nhắm thẳng vào mắt của bốn "thây", nhất thời làm cả góc sân sáng rực. Sắc mặt Tô Thanh Trúc có chút không tốt, mồ hôi đổ ròng hai bên thái dương. Cả bốn cái "thây" kia như bị đóng băng, đứng yên lặng không nhúc nhích.

Tô Thanh Trúc nhanh chóng nghiêng người bế Nhan Cửu Vân phi thân xuống đất. Chân hai người tê rần, mất cảm giác, Nhan Cửu Vân cũng không trụ nổi, ngay khi Tô Thanh Trúc buông tay thì cả người nàng "ạch", chổng vó. Thấy ánh mắt ai oán của Nhan Cửu Vân, Tô Thanh Trúc vô tội chớp chớp mắt, trên mặt ghi rất rõ dòng chữ: Ai bảo ngươi đứng không vững~ ta đây vô tội!

Nhan Cửu Vân đứng dậy, phủi phủi mông, với tay đoạt lấy súng của Tô Thanh Trúc, hiếu kỳ hỏi," Đây là thứ gì? Sao lại lợi hại như vậy?".

Tô Thanh Trúc bình tĩnh đáp," Đây là súng Băng hệ, năng lực công kích của nó nằm ở mức 3, chủ yếu được dùng để phòng thủ, có tác dụng "đóng băng" đối phương trong vòng một canh giờ, loại đồ chơi này chỉ dùng để săn boss nhỏ, may mà hôm nay ta gặp được lại là loại nửa người nửa thi này!".

Nhan Cửu Vân gật đầu.

" Cho tỷ, lấy mà phòng thân, lúc rãnh ta sẽ dạy tỷ sử dụng"

"...'', tiểu đệ à, sao mặt đệ lại có hai vệt hồng khả nghi thế kia?

Tô Thanh Trúc không hổ là người luyện võ, nên nhanh chóng trở lại bình thường, vân đạm phong khinh nhìn cái móng heo chướng mắt đang bám trụ trên vai mình với lý do quang minh chính đại là "giữ thăng bằng".

Không quan tâm đến tâm đến ánh mắt "cao thâm" của Tô Thanh Trúc, áp chế cơn nhức mỏi tê liệt toàn thân, Nhan Cửu Vân chuyên tâm nghiên cứu bốn pho tượng thây ngay trước mắt này.

Quanh bốn thân thể như có một lớp băng mỏng, như ẩn như hiện, hơi lạnh tỏa ra như có như không. Khống chế khả năng di chuyển của bốn thây sống. Nhưng điều làm Nhan Cửu Vân nhíu mày là, tựa như không chịu sự khống chế của tia băng, huyết lệ trên mặt họ vẫn không ngừng tuôn rơi, thậm chí càng lúc càng nhiều.

" Đây là sao?", chỉ vào dòng huyết lệ, Nhan Cửu Vân không khỏi ngước mặt lên hỏi. Tô Thanh Trúc cũng không trả lời liền, im lặng quan sát tình hình của bốn thây. Nhan Cửu Vân cũng không làm phiền, ngoan ngoãn buông tay, im lặng đứng sang một bên. Tô Thanh Trúc không chần chừ, lập tức tiến đến gần họ, trong đôi mắt màu hổ phách trong veo trong phút chốc hiện lên vô số dãy ký tự kỳ lạ liên tục lóe sáng màu xanh, lướt qua với tốc độ kinh người. Trong lúc làm tập trung làm việc, quanh người người thiếu niên này dường như tỏa ra một khí chất lôi cuốn, dường như, người nọ đã trưởng thành từ bao giờ.

Trong lúc lơ đãng, Nhan Cửu Vân chợt nhớ đến có lần trêu đùa Tô Thanh Trúc trẻ con, bắt cậu gọi nàng làm tỷ, đôi mắt Tô Thanh Trúc lúc ấy phút chốc trở nên sâu thẳm, như những gợn sóng rất nhẹ, rất mong manh giữa mặt hồ. Lúc ấy cứ ngỡ tiểu Tô sẽ ngượng đến chín mặt, ấp úng phản bác, ai ngờ hắn lại đáp nhẹ tênh," Tuổi của ta? Có lẽ sẽ làm cho tỷ giật mình, Cửu tỷ!". Ánh mắt xa xăm, bồng bềnh khi ấy, thật làm người ta cảm thấy... muốn phạm tội!

" Nhan Cửu Vân, tỷ mau qua đây xem!"

Giọng nói pha chút kích động như tìm ra châu lục mới của Tô Thanh Trúc phút chốc kéo Nhan Cửu Vân về hiện tại. Đôi mắt Tô Thanh Trúc đã trở lại bình thường, dáng vẻ như sắp bay lên kia làm Nhan Cửu Vân chẳng còn chút ảo tưởng, chậc chậc, đúng là trẻ con vẫn là trẻ con.

Vừa bước đến gần, Nhan Cửu Vân đã bị Tô Thanh Trúc kéo sang, nghe lời oán," Tỷ làm gì mà chậm chạp quá như vậy chứ, nhanh lên kẻo không kịp! Nếu không tỷ nhất định hối hận cả đời!".

Nói xong liền đưa cho Nhan Cửu Vân một viên đan dược màu đỏ, nhoẻn miệng cười hưng phấn,"Mau uống đi! Nhanh lên, nhanh lên!". Dưới ánh mắt sáng như đèn pha, cùng cái bộ dạng làm người ta liên tưởng đến một vài thứ, Nhan Cửu Vân bỗng cảm thấy áp lực.

"Không phải cậu cho tỷ uống thuốc độc chứ?", đùa à, người ta bảo gì uống nấy, lỡ có ngày độc chết cũng chả biết tại sao!

"..."

Cuối cùng Nhan Cửu Vân thất bại thảm thương, đầu hàng giương cờ trắng khi chịu ánh mắt ai oán siêu cấp, lẫn khinh thường của Tô Thanh Trúc, ngậm ngùi cắn răng nuốt viên đan dược kia xuống. Từ nơi cổ họng lan tỏa một xúc cảm tươi mát, ngòn ngọt lạ kỳ, tinh thần lẫn sức khỏe Nhan Cửu Vân như lập tức hồi phục. Tô Thanh Trúc hài lòng gật đầu. Kéo Nhan Cửu Vân đến gần một thây sống, chỉ vào vị trí ngay giữa mi tâm, " Tỷ nhìn xem!".

Vốn dĩ nơi vùng trán trắng bệch bình thường. Dưới lớp da mỏng, nay lại như có thứ gì, thi thoảng lại nhúc nhích chuyển động, nhìn rợn cả người. Điều đáng nói là cả bốn người đều có.

Nhan Cửu Vân tinh tường nhìn thấy sợi chỉ rất nhỏ, rất mỏng kéo nối đến thứ nọ, liền đánh bạo, nhẹ nhàng cầm lấy, từ từ kéo ra. Thứ sinh vật ngay giữa mi tâm như bị điều khiển, run rẩy kịch liệt, từ cái lỗ rất nhỏ kia lộ ra một cái... chân! Ngay sau đó là một chất dịch lỏng đục đục màu xanh lá theo khe nhỏ đó chảy ra.

Sắc mặt Tô Thanh Trúc trầm xuống, ánh mắt trở nên âm trầm, miệng thì thầm," Khống tâm trùng!".

Cái tên vừa nói ra làm hai người đồng loạt biến sắc.
Bình Luận (0)
Comment