Ngộ Ma

Chương 29

Sau khi Lăng Chiêu bỏ đi, hắn không trở về bắc thiên ma vực, mà tìm một nơi có linh khí dồi dào tại thục sơn, sau khi lập kết giới, mới cẩn thận lấy hộp ngọc kia ra.

Lăng Hoa vốn đắc đạo thành tiên tại thục sơn, nơi này tập trung tinh hoa của trời đất, nếu đặt kim hoa của Lăng Hoa ở nơi này, ắt có thể giúp thứ này hấp thu linh khí của trời đất. Tuy nói muốn tạo lại tiên cốt cho Lăng Hoa không biết còn phải trải qua bao nhiêu gian nan, nhưng Lăng Chiêu cũng bất chấp những điều này, mà khẩn cấp mở hộp ngọc, lấy kim hoa kia ra.

Kim hoa ước chừng cỡ một bàn tay, tỏa sáng trong tay hắn. Lăng Chiêu giơ ngón tay vẽ một pháp trận trong hư không, đang chuẩn bị đặt vào trong pháp trận, thì đột nhiên đóa kim hoa kia lóe sáng, hóa thành một chùm sáng bay thẳng đến chân trời, rồi biến mất

Lăng Chiêu hoảng hốt, vội vàng liều lĩnh hóa quang đuổi theo, nhưng trời đất mờ mịt, đóa kim hoa kia đã biệt vô tung tích, không biết tiêu tán đi chỗ nào. Tận mắt nhìn thấy tia hi vọng cuối cùng có thể giúp Lăng Hoa sống lại cũng không còn, Lăng Chiêu nháy mắt phát cuồng

Chỉ nghe thấy một tiếng thét dài tan nát cõi lòng vang lên, rồi ma khí ngập trời ùn ùn kéo đến, đúng là san bằng một đỉnh trên Thục sơn. Các môn phái tu chân lớn trong thục sơn, ai ai cũng run sợ, hoang mang không biết từ đâu ra một ma vật có thực lực sâu xa khó lường, lại có vẻ điên cuồng như thế, không biết có phải đang chuẩn bị đại khai sát giới hay không?

Nhưng sau khi tiếng thét dài kia qua đi, nơi nơi lại khôi phục yên tĩnh. Ma khí kinh thiên động địa phút chốc biến mất, ma vật kia chẳng biết đã chạy đi đâu



Cùng lúc đó, nơi chân trời xa xa, mặt trời mọc ở phương đông, có một vị thần cúi đầu nhìn đóa kim hoa lóe sáng lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.

“Phù tang, năm đó ta từng đùa với người, cỏ cây không phải người, sao có thể có tâm. Ngươi lại nói vạn vật trong thiên địa, mấy kẻ không thông linh, cũng chẳng hiểu tình. Nay ngươi thần hồn vỡ nát, tam hoa chỉ còn một đóa kim hoa, đây chính là cái giá ‘hiểu tình’ của ngươi?

(Cây phù tang là loại cây huyền thoại, ở hướng đông. Trong các kinh văn thời Lục Triều, phù tang tượng trưng cho vùng đất huyền thoại ở hướng đông. Vị thần cai quản nơi đây là Đông Hoa Đế Quân) Khẽ thở dài, lòng bàn tay lật úp lại, đóa kim hoa kia liền bay ra khỏi lòng bàn tay hắn, lập tức chui vào một gốc cây thẳng tắp xuyên trời.

Thượng cổ có cây thần, tên là Phù tang. Mặt trời ra khỏi Dương cốc, tắm nơi ao Hàm, chạm đến phù tang.

(Theo quan niệm của Trung Quốc, mặt trời xuất hiện từ Dương Cốc. Trong Hoài Nam Tử 淮南子 (in trong Tứ Bộ Bị Yếu 四部備要 424, chương 3, tr. 9b) viết: «Nhật xuất vu Dương Cốc, dục vu Hàm Trì, phất vu Phù Tang thị vị thần minh.» 日出于暘谷浴于咸池拂于扶桑是謂晨明 Maspero dịch là: «Mặt trời ra khỏi Dương Cốc, tắm nơi ao Hàm. Khi mặt trời chạm đến Phù Tang, ấy là lúc rạng đông.») Nguyên bản y là cây thần phù tang sinh ra trong điện của thượng cổ Nhật thần đông quân, năm dài tháng rộng, cũng tự thông linh tính, đắc đạo thành tiên thể. Mà từ khi y thành tiên, liền dời đến bồng lai, bay ra ngoài tam giới, không nằm trong ngũ hành, trừ đông quân, không ai biết lai lịch của y. Từng cược chơi với đông quân, bảo rằng tuy là cỏ cây thông linh mà thành tiên, nhưng tuyệt đối không phải là vật vô tâm vô tình, nếu vào đời, đương nhiên có phong thái như con người.

Đông quân cười nói: “Nếu ngay cả Phù tang cũng hiểu được tình là vật gì, thì chư thần trong tiên giới, lại có mấy kẻ trốn được tổn hại của tình kiếp?”

Y cũng cười nói: “Hiểu được nghĩa lớn, nhưng không phải tình riêng. Ta vốn là một gốc cây thần, làm sao có lòng ái dục?”

Đông quân chỉ cười mà không nói.

Năm đó chỉ đùa giỡn bâng quơ, sau khi đánh cược, y liền quên, không hề để ở trong lòng. Ai ngờ một ngày đi qua ma vực, đúng lúc huyễn ma xuất thế, ma vật sinh ra từ hỗn độn hư vô kia, chân trần tóc dài, phong tư quyến rũ, chẳng gì sánh bằng. Ngước mắt cười khẽ một tiếng, y tình cờ nhìn thấy qua đám mây, tim lại đột nhiên run lên

Sinh ra trong mảnh đất thánh, y chưa từng gặp qua vật gì cực yêu cực diễm như thế, nên không tự chủ được khẽ khen một tiếng, tâm chấn động, cũng là từ đó ma do tâm sinh, rơi vào phàm trần

Trải qua mấy kiếp luân hồi trong hồng trần, rốt cục có một kiếp, đầu thai vào lăng môn ở thục sơn, đạo tâm chưa hết, một lòng cầu tiên. Nhưng tại thời điểm sắp độ thiên kiếp, lại bị ma vật kia bám lấy, thất bại trong gang tấc, rơi vào kết cục bị thiên lôi đánh đến tan thành mây khói.

Kiếp sau làm người, lại vào lăng môn. Cũng vẫn trốn không thoát kết cục gặp gỡ dây dưa với ma vật kia, đông quân ở trên chín tầng trời, trơ mắt nhìn y từng bước đi đến bước đường hiện nay, nhưng không cách nào ra tay giúp đỡ.

Bất kể y là Phù tang, hay là Lăng Hoa, nếu vẫn không nhìn thấu được tâm ma do bản thân gieo xuống, thì sẽ chỉ mãi chịu mối họa này. Cho dù là thiên thần thượng cổ, cũng không thể thay đổi số trời

“Tuy nói thần hồn đã tan, tam hoa cũng chỉ còn một hoa. Nhưng may mà bản thể của ngươi vẫn còn, nay kim hoa đã chui vào trong cơ thể ngươi, theo thời gian, cuối cùng sẽ có một ngày có được lại linh thức” Đông quân chậm rãi đứng dậy, trong đôi mắt ngàn vạn năm qua chưa từng dao động cũng mơ hồ nổi lên một chút chua sót: “Hay có lẽ, ngươi không thông linh thức cũng tốt, cỏ cây không phải người, cần gì có tâm có tình”

Một tiếng thở dài, phất ống tay áo, xoay người rời đi



Đảo mắt lại đã là hơn ngàn năm, trong nhân thế triều đại thay đổi, chưởng môn của các môn phái tu tiên lớn trong thục sơn cũng sớm đã thay đi đổi lại

Trong mấy thôn trang dưới chân thục sơn, không biết bắt đầu từ lúc nào, đã mọc lên một thần miếu. Trong miếu cung phụng một pho tượng thần áo quần lỗng lẫy, tuy được khắc bằng gỗ, nhưng cũng có thể nhìn ra tướng mạo của vị thần này có chút xinh đẹp. Nếu cẩn thận hỏi thôn dân, trong miếu cung phụng vị thần tiên nào, đại đa số mọi người đều không trả lời được, chỉ nói vị thần tiên nương nương này vô cùng linh nghiệm, phàm trong thôn có yêu nghiệt nào quấy phá, nàng sẽ hiển linh

Lại có người phản bác, nói đây không phải là thần tiên nương nương, rõ ràng là một vị nam tiên!

Nhao nhao ồn ồn một lát, người hỏi mơ hồ cũng nghe hiểu được. Thần tiên được cung phụng trong miếu này không biết từ đâu đến, cũng không biết từ khi nào bắt đầu thường xuyên lui tới dưới chân thục sơn, nhưng phàm vùng gần thôn trang có quỷ vật hoặc yêu vật gây hại, vị thần tiên này sẽ xuất hiện, như thể đang tìm người nào đó, lại như thể đang chờ người nào đó. Nếu vừa lúc gặp được đệ tử của những môn phái tu chân trên Thục sơn xuống hàng yêu trừ ma, vị thần tiên này nhất định sẽ bám lấy đối phương

Vị thần tiên này luôn thích hỏi đối phương: “Ngươi là sư huynh của ta phải không?”

Đối phương thường thường bị hắn dọa chết khiếp, sau đó hắn sẽ tức giận buông tay, xoay người tiêu diệt yêu vật đang quấy phá kia, sau đó liền biến mất không thấy nữa.

Vị thần tiên này hình như có chút điên điên khùng khùng

Thôn dân thì chẳng quan tâm nhiều đến thế, chỉ nhận định vị thần tiên này được thượng thiên phái xuống phù hộ bọn họ bình an mà thôi, nên tự giác tự nguyện dựng thần miếu, ngày lễ ngày tết còn lập đài hát tạ ơn thần.

Người hỏi thăm đã hiểu rõ ràng, khoanh tay đứng ngoài thần miếu, nghiền ngẫm quan sát bức tượng thần khắc gỗ kia, vẻ mặt có chút ảo diệu

“Trong thiên đình, tuyệt đối không có hạng tiên quân này. Rốt cục là yêu hay ma mê hoặc lòng người, hưởng thụ hương khói cung phụng của những thôn dân này?” Nam tử không khỏi lẩm nhẩm, nghĩ mãi không ra



Y vốn là cây thần Phù tang trong điện của Đông quân, một ngày đột nhiên mở mắt, kinh ngạc vì bản thân cư nhiên tu được tiên thể. Đông quân giữ y lại trong điện, nhưng y luôn cảm thấy trong lòng vắng vẻ, như thể không chốn thuộc về, cứ muốn đến thiên đình. Đông quan khuyên y không được, chỉ đành thở dài mặc y đi. Sau khi đến thiên đình, lại không chịu thụ phong. Thiên đế cũng không cưỡng ép, chỉ tùy tiện phong cho y một danh hào Lăng Hoa tiên quân, rồi mặc y đi lại tự do

Chỉ là một ngày nọ, thiên đế bỗng nhiên sai sứ giả đến mời y, nói là dưới hạ giới không biết có vật nào giả mượn danh thần minh, lừa gạt hương khói nhân gian. Nay các chư tiên trong thiên đình cũng chỉ có y rảnh rỗi, khẩn cầu y đi xuống hạ giới, điều tra vật kia rốt cục là sao

Dựa theo tính tình thường ngày của y, cũng sẽ lười đi làm. Ngày đó cũng không biết có sợi gân nào không đúng, lại nhận lời, trên đường đi xuống hạ giới, còn gặp phải một thần quân lạ mặt, đối phương vừa gặp y, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ, vui vẻ tiến đến chào hỏi y.

Y nhíu mày: “Vị thần quân này… ta quen ngươi sao?”

Thần quân kia giật mình, ủy ủy khuất khuất nhìn y: “Tiên quân không nhận ra ta? Ta là Nam hải thái tử Ngao lăng a!”

Y lắc lắc đầu, chưa từng gặp thì lấy đâu mà nhận ra?

Thần quân kia bị đả kích rất mạnh, trợn mắt nhìn y cưỡi mây đi, ủ rũ lẩm bẩm: “Tại sao Lăng Hoa tiên quân luôn không thích ta? Năm đó nghe nói y hồn phi phách tán, ta còn khóc lớn một trận mà”

Hắn cũng không có ý gì bất chính, chẳng qua là mấy ngàn năm trước từng gặp Lăng Hoa tiên quân trên thiên đình, lòng sinh ý muốn thân cận, muốn làm tiên hữu với y mà thôi. Nhưng Lăng Hoa tiên quân này lại luôn dùng lễ nghĩa cấp bậc đối đãi với hắn, khách khách khí khí, chỉ cảm thấy xa cách. Chẳng lẽ cá tính của hắn đáng ghét vậy sao?

Ngay cả hảo hữu Dung sâm cũng trở mặt với hắn… Đời rồng thật thất bại a!

Ngao lăng quay cuồng trong tầng mây, cuốn cái đuôi tự oán tự hận, nam hải long vương trên thiên đình gân xanh giật giật: “Tiểu tử khốn khiếp kia lại chết dẫm ở phương nào rồi? Sao còn chưa cút ra đây?”



Ngay khi nam tử ngoài miếu xoay người bỏ đi, trong thần miếu, không biết khi nào đã cuốn lên một làn sương đen, mơ hồ, từ trong miếu bám theo y.

“Sư…… Sư huynh……”

Giọng nói như có như không vang lên, màn sương kia dường như muốn hiện hình, nhưng lại không dám, chỉ lặng lẽ đi theo sau người nọ. Đến khi người nọ hơi phát hiện mà quay đầu lại, thì màn sương liền cuống quít tản ra, chờ y lại quay đầu đi, mới lặng lẽ tụ thành một mảng.

Nhìn từ phía xa, người nam tử kia giống như một yêu quái, phía sau có kéo theo một làn sương đen, hết sức quỷ dị.

Trên chín tầng trời, đông quân ngẩn người nhìn Phù tang trong điện, tiếng thở dài chẳng dễ gì nghe được.

Thị nữ đứng bên cạnh cẩn thận hỏi:“Vì sao Thần Quân phải để phù tang rời đi?”

Phù tang trải qua ngàn năm, vất vả lắm mới sống lại, đông quân vốn muốn để y ở lại trong điện, nhưng cuối cùng vẫn mặc y rời đi.

Không phải Đông quân đã nói, nếu phù tang lại được tiên thể, nhất định sẽ không cho y rời khỏi thần điện nữa sao?

“Tuy y đã sống lại, nhưng tâm ma vẫn chưa giải. Không bằng để y tự đi chấm dứt, nếu không sớm hay muộn vẫn phải chịu họa” Đông quân nhắm mắt, thầm nghĩ lần này thiên đế sai y hạ phàm cũng không biết sẽ có kết quả gì

Sau khi phù tang sống lại, vẫn không chịu ở lại trong thần điện. Nếu không có tâm ma quấy phá, thì sao cứ cố ý đi thiên đình? Sợ là thiên đế cũng hiểu tiền nhân hậu quả, cho nên cố ý cho y hạ phạm

Ma vật kia cũng đã ngốc chờ dưới hạ giới hơn ngàn năm, tuy chưa từng làm ác, nhưng tác phong quỷ dị, điên điên khùng khùng, lại được đám thôn dân kia cung phụng như thần tiên. Nếu cứ tiếp tục mặc kệ, sợ là sớm muộn gì cũng đẩy ra cuồng tính của hắn, ủ thành đại họa.

Số trời đã định, có cách gì khác đây

Phù tang, chuyến này phúc họa khó lường, ngươi phải tự cẩn trọng thôi.
Bình Luận (0)
Comment