Ngộ Ma

Chương 5

Dọc theo đường đi, Lăng Chiêu không hề mở miệng, hai sư huynh phụ trách dẫn nó đến phòng sám hối thấy sắc mặt nó thâm trầm, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Tiểu sư đệ này, tuy trời sinh có khuôn mặt sinh đẹp, cười lên rất đáng yêu, nhưng một khi đã nghiêm mặt, thì thật sự đáng sợ. Như thể toàn thân đều toát ra sát khi, thực không giống một thiếu niên mới mười hai tuổi.

Vì thế nhớ lại thi thể bị móc hai mắt trên đại điện, hai sư huynh không hẹn mà cùng thoáng rùng mình, một đường im lặng, cho đến khi dẫn Lăng Chiêu đến cửa phòng, một trong hai người mới lúng túng nói: “Tiểu sư đệ… Ngươi ráng chịu đựng, sống qua ba ngày là được rồi. Sau này…. Đừng đến sau núi nữa!”

Lăng Chiêu ngẩng đầu nhìn, nó từng nghe về phòng sám hối này, nhưng chưa bao giờ đến. Chỉ biết đệ tử phạm lỗi sẽ bị nhốt vào đây, không có thức ăn và nước uống, một lòng sám hối. Ba ngày… Suốt ba ngày, nó phải sống trong căn phòng tối đen này, không có thức ăn thì thôi, ngay cả nước cũng không được uống – sư huynh đây là muốn chỉnh chết nó sao?

Trên mặt thoáng cười lạnh, Lăng Chiêu tự tay đẩy cửa bước vào, ánh sáng biến mất dần sau lưng nó, sau đó vang lên tiếng cửa bị khoá.

Chỉ có một ô cửa nho nhỏ trên đỉnh đầu, cách rất xa, dù có dùng hết sức nhảy lên, cũng không thể với tới.

Lăng Chiêu chậm rãi ngồi xuống, ôm lấy hai đầu gối, cuộn mình thành một khối.

Kỳ thật nó chỉ mới mười hai tuổi mà thôi.

Nó cũng biết sợ hãi, cũng hoảng sợ, một thân một mình ở trong bóng tối khôn cùng, mật thất nhỏ hẹp, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn của bản thân, như thể nó đã bị cả thế giới vứt bỏ.

Ta rốt cuộc đã làm gì sai… Lăng Chiêu ngẩng đầu, trong đôi mắt to, chỉ có quật cường, không hề rơi nước mắt.

Cũng không biết nó đã ngây người trong bóng tối bao lâu, trong lúc mơ hồ, hình như nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất khẽ. Thân thể Lăng Chiêu đột nhiên chấn động, trong lòng nổi lên hi vọng, chạy đến cạnh cửa, nghiêng tai lắng nghe, nhưng lại không hề có động tĩnh. Nó bồi hồi đứng, thật lâu sau, từ từ dựa vào cánh cửa, trượt ngồi xuống đất.

Có lẽ là ảo giác thôi.

Lăng Chiêu cầm cự trong phòng sám hối được một ngày một đêm, sau đã có chút chịu không nổi.

Không ai đến gặp nó, cũng không ai đến đưa thức ăn và nước uống cho nó. Ngủ và thức không hề khác biệt, nhắm mắt mở mắt đều chỉ có bóng tối, cảm giác duy nhất chỉ có đói và khát. Mà nó đã sớm không còn khái niệm về thời gian, nó sống đờ đẫn ngây dại đã bao lâu, còn phải bao lâu mới có thể đi ra ngoài, này đó, nó đều không nhớ được, chỉ có thể ngây ngốc ngửa đầu, suy yếu xuất thần nhìn ô cửa trên đầu. (Cái này làm mình nhớ đến cái phương pháp tẩy não trong “Khách điếm lão bản”, thật dễ điên!) Bỗng nhiên, nó thấy một bàn tay xuất hiện tại mép cửa sổ, sau đó ô cửa liền bị đẩy mở, hai cái bánh bao được thả xuống, ngay sau đó, lại rớt xuống một túi nước.

Lăng Chiêu trợn to mắt.

Bàn tay kia nhanh chóng rụt về, khép cửa sổ lại. Không gian lại trở về vô thanh vô tức, Lăng Chiêu không biết người kia xuất hiện thế nào, cũng không biết y rời đi thế nào, thậm chí không biết có phải tất cả chỉ là giấc mơ của nó hay không. Hai tay dò dẫm vươn tới, chạm đến bánh bao vẫn còn hơi nóng, mới biết, thật sự có người đến thăm nó.

Nhất định là… Vị sư huynh nào đó của nó, sợ nó đói khát, nên lén lút đến chăm sóc nó.

Lăng Chiêu biết bên ngoài phòng sám hối nhất định có người canh giữ, có thể tránh được ánh mắt của mọi người, nhảy đến đỉnh phòng, lại lén lút ném thức ăn và túi nước xuống, không biết là vị sư huynh nào lá gan rất lớn, võ công lại tốt như vậy.

Đối với nó tốt như vậy…

Sư huấn Lăng môn rất nghiêm, nếu nó đã bị phạt, mà ai dám lén lút đến thăm nó, còn cho nó ăn uống, một khi bị phát hiện, nhất định sẽ bị phạt nặng. Lăng Chiêu cầm hai cái bánh bao, hốc mắt hơi ướt.

Các sư huynh bình thường đối với nó rất tốt, chiều nó sủng nó, không bắt nó chịu tí uỷ khuất nào. Nhưng ngày ấy trên đại điện, đại sư huynh một lời nói ra, nhưng không một ai dám mở miệng cầu xin giùm nó.

Không ai muốn chịu phạt thay nó.

Nó rốt cuộc hiểu, lòng người đều là ích kỷ. Nó cũng không hận các sư huynh luôn đối xử thân thiết với nó nhưng tại thời điểm quan trọng lại lựa chọn lui binh, dù sao ngay cả sư tôn cũng nói nó có lỗi, vậy nó tất nhiên là có lỗi. Nó chỉ đột nhiên hiểu được, trên đời này, không có ai chịu uỷ khuất bản thân, tình nguyện mạo hiểm, để đối tốt với nó.

Chỉ trừ vị sư huynh không biết danh tính này.

Lăng Chiêu vừa yên lặng cắn bánh bao, vừa thầm thề, chờ nó ra ngoài, nhất định phải tìm ra vị sư huynh lén đến thăm nó này, về sau nhất định phải đối tốt với sư huynh gấp đôi.

Chỉ đối tốt với mình y.

Ngày thứ hai, thứ ba sau khi bàn tay kia xuất hiện, Lăng Chiêu luôn tại một thời khắc nhất định, nhìn thấy ô cửa trên đỉnh đầu mở ra, sau đó thức ăn được ném từ phía trên xuống. Tuy không nhiều lắm, nhưng vậy cũng đủ rồi. Cũng đủ cho nó cầm cự qua ba ngày dài đằng đẳng này, cuối cùng chờ đến thời khắc cửa phòng được mở ra.

Hai vị sư huynh tiến vào, cẩn thận đỡ nó từ dưới đất lên, vừa đau lòng nhìn nó, vừa thở dài nói: “Tiểu sư đệ ngươi chịu uỷ khuất rồi.. . Đói lắm phải không? Về phòng trước đi, ta mang thức ăn đến cho ngươi”

Lăng Chiêu lắc đầu, nó tuy suy yếu, nhưng lại vô cùng tỉnh táo. Nó kiên trì đòi đi gặp sư tôn trước, nhận sai rồi mới chịu về phòng. Đôi mắt của nó nhất thời còn chưa thích ứng được với ánh sáng, lấy tay hơi hơi che lại, sau đó rốt cục thấy rõ sư tôn kì thật đang đứng ở ngoài cửa.

Nó thấy sư tôn đưa tay về phía nó, nó nghe thấy sư tôn gọi tên nó, giọng nói vẫn hiền từ như vậy. Đi về phía trước một bước, mới hoảng hốt nhìn thấy phía sau sư tôn còn có một bóng người khác, nhưng quá mơ hồ… Nó thậm chí không thể nhận ra đó là ai.

Nó ngất đi.

Sau khi tỉnh lại, bên người vây đầy người, các sư huynh đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn nó.

Sư tôn đang ngồi bên cạnh nó, thấy nó cuối cùng đã tỉnh lại, hơi hơi thở ra nhẹ nhõm, quay đâu sai khiến người làm mang nước đến, sau đó nâng nó dậy, giúp nó uống nước.

Lăng Chiêu kề môi vào mép bát, uống hai ngụm nước, sư tôn liền đẩy bát ra. Sau đó lại có người mang cháo đến, sư tôn tự mình đút từng muỗng cháo cho nó. Sau khi Lăng Chiêu hồi tỉnh lại, liền yếu ớt ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người xung quanh, muốn nhận ra rốt cục là người nào đã lén lút đến thăm nó.

Nhưng nó thật sự không thể nhận ra, vì trên mặt mỗi người, dường như đều phi thường lo lắng và quan tâm nó.

Sau đó, ánh mắt nó hơi hơi run rẩy.

Nó thế nhưng lại nhìn thấy đại sư huynh – người chưa bao giờ từng xuất hiện trong phòng nó.

Đại sư huynh cũng không đứng chen trước giường nó, y đứng cạnh cửa, ánh mắt có chút xa lạ. Nó đã quen nhìn gương mặt không có biểu tình của sư huynh, giờ phút này trên khuôn mặt này, vẫn không lộ ra bao nhiêu cảm xúc, chỉ trong đáy mắt, có một chút dao động nó nhìn không hiểu.

Đến xem nó đã chết hay chưa phải không?

Khoé môi Lăng Chiêu hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười trào phúng với đại sư huynh.

Vẻ mặt đại sư huynh đột nhiên ngẩn ra, môi mím lại, xoay người liền ra ngoài. Lăng Chiêu thu hồi ánh mắt, vẫn yếu ớt nằm trên giường. Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác vui sướng thắng lợi, tựa hồ, lúc mới nãy, nó cuối cùng cũng hoà được một ván với đại sư huynh.

Nó có thể nhận sai với sư tôn, nhưng sẽ không cúi đầu nhận sai trước đại sư huynh.

Lăng Chiêu tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, sau đó nhanh chóng khôi phục lại. Kì thật nó cũng không chịu quá nhiều khổ, nó luôn nhớ kĩ hai cái bánh bao và một túi nước mỗi ngày trong bóng tối.

Nhưng nó vẫn không biết vị sư huynh nào đã lén đến chăm sóc nó. Các sư huynh vẫn một lòng quan tâm nó, sủng nịch nó, chỉ là không ai tự nhận, từng đến gặp nó.

Chẳng lẽ…là sư tôn? Sư tôn xót nó, lại không muốn tranh cãi với đại sư huynh, cho nên lén nhờ vị đệ tử này ngầm chăm sóc nó, nhưng không cho nó biết?

Lăng Chiêu rất nôn nóng, thật sự nhịn không nỗi nữa, liền lén hỏi sư tôn. Sư tôn đầu tiên là sửng sốt, sau đó chậm rãi cười, xoa đầu nó nói: “Không phải là vi sư, không chừng là vị sư huynh nào của ngươi, đau lòng ngươi, sợ ngươi chịu không được khổ sở, nên mới lén lút đến thăm ngươi.”

Lăng Chiêu hối hận không ngừng, nghĩ rằng vạn nhất sư tôn đi điều tra rốt cuộc là ai dám vi phạm sư huấn, vụng trộm đến gặp nó, chẳng phải đã hại vị sư huynh không biết tên kia sao! Khẩn cầu nói: “Đệ tử biết tội rồi, sau này không dám tái phạm. Sư tôn ngàn vạn lần đừng đi tra vị sư huynh kia, nếu tra ra, cũng không nên phạt y, muốn phạt thì phạt ta đi!”

Sư tôn cười nói: “Chuyện đã qua rồi, vi sư cũng bỏ qua chuyện cũ, yên tâm đi”

Lúc này Lăng Chiêu mới an tâm rời đi, nhưng nghi hoặc trong lòng vẫn chưa được cởi bỏ.

Thấy nó rời đi, ý cười trên mặt sư tôn vẫn chưa tắt. Lại hơi đăm chiêu ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở ngoài điện, các đệ tử nhỏ dưới sự chỉ dẫn của Lăng Hoa đang cố sức tung hoành nhảy tới, luyện tập khinh công.

Trong phần đông đệ tử Lăng môn, có thể luyện khinh công đến xuất quỷ nhập thần, không tiếng động xuất hiện trong bóng đêm, chỉ có một người.

Ngày đó nhẫn tâm phạt nặng, sau lại lén lút đến thăm nó, ông cũng không biết Lăng Hoa lại có loại tính cách mâu thuẫn này. Kì thật trong lòng vẫn rất quan tâm đến đứa nhỏ kia phải không? Chỉ không chịu thừa nhận mà thôi.

Cậu không muốn nói, hẳn có nguyên nhân của mình, sư tôn cũng không xen vào.

Có lẽ, sau này Lăng Chiêu cũng sẽ dần dần phát hiện, đại sư huynh lãnh đạm của nó lại ẩn giấu một trái tim dịu dàng như thế.
Bình Luận (0)
Comment