Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 15



Đầu hạ luôn như vậy thật là tốt.



Gió thổi nhẹ, côn trùng kêu râm ran, trong mắt tràn ngập ánh sáng mênh mông, đều là phong cảnh kiều diễm.



Mặt trời nhìn nam tử tuấn mỹ bên song cửa sổ, không khỏi thở dài một hơi.



Phong tư tuyệt thế của nam tử kia có thể so với thiên thần, lúc này đây hắn đang kề sát bên tai một thiếu nữ nỉ non nói lời nhỏ nhẹ, thiếu nữ tựa như bị chọc cười, xoay người làm bộ muốn đánh hắn, lại bị hắn khóa hai tay kéo vào trong lòng.



Đó gọi là một đời một kiếp một đôi.



Xem bọn họ nhu tình mật ý như vậy, dường như ngay cả không khí bên người cũng ngọt ngào theo.



—–thì ra đó là nam tử trần gian khiến cho ánh trăng huynh nhà ta ái mộ, quả nhiên không tầm thường…..Nhưng xem ra lòng hắn đã có nơi có chốn, còn thân mật như vậy….Ánh trăng huynh a, xem ra nguyện vọng ngươi muốn hắn viết cho mình một bài thơ tình không có khả năng thực hiện rồi…



Mặt trời lắc đầu, chuyển tầm mắt đi.



“Nàng cuối cùng không giận ta nữa chứ?”



Đoàn Ngọc nhìn mỹ nhân trong lòng, ôn nhu hỏi.



Thanh Kiều đỏ mặt, rủ mi xuống, lặng im không tiếng động.



“….Ta đưa nàng ra ngoài đi dạo, được chứ?” Đoàn Ngọc thì thào, bàn tay to xoa gò má mềm mại như hoa đào của cô, trong mắt như có sương mù say mê.



Thanh Kiều nghiêng mặt đi, nhìn bóng đen ám muội thật dài đang trùng lên nhau trên mặt đất kia: “….Ta muốn tới Vương phủ xem, ngươi nói, muốn đưa đồ bồi tội với ta….”



Đoàn Ngọc nhịn không được nhếch khóe miệng, tay tăng thêm chút sức lực: “Thì ra nàng cũng là người có lòng tham, được được, ta đây sẽ đưa nàng đi.”



Thanh Kiều bị đau, hờn dỗi đấm hắn một cái.



Tiếng cười của Đoàn Ngọc càng lớn hơn.



—-ta đây là đang làm gì chứ?



Thanh Kiều nhìn nam tử cười đến vô cùng vui vẻ sung sướng trước mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác tội ác.



Vì mục đích cá nhân, ta lại đi diễn kịch, lừa gạt cảm tình của người khác, thực xin lỗi quốc gia thực xin lỗi nhân dân….



Nhưng, ta cũng là người vô tội nha, chẳng hiểu sao lại đi đến thế giới hoang dã này, nguyện vọng duy nhất của ta chỉ là muốn về nhà, chỉ là không muốn ở lại đây, chỉ là….




Cô mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, lẳng lặng nhìn Đoàn Ngọc.



—-Ngươi sẽ không thích ta, ngươi chẳng qua là cảm thấy ta thú vị thôi; trong cuộc đời của ngươi, sẽ vĩnh viễn không có chữ “Yêu” này; ngươi dung túng sủng ái ta, chỉ sợ cũng là hứng thú nhất thời thôi; mà tương lai cho dù ta không còn ở đây, cũng sẽ có rất nhiều rất nhiều người yêu ngươi, thích ngươi, lấy lòng ngươi, ngươi căn bản là sẽ không để ý đến tung tích của ta nữa, có phải hay không?



—–nhưng dù sao đi nữa, ta chung quy vẫn lợi dụng ngươi.



Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Đoàn Ngọc.



“Thật xin lỗi.”



Tiếng cô rất nhỏ, nói một câu thực thành kính.



Cơ thể Đoàn Ngọc đột nhiên ngừng lại một chút, tươi cười trên mặt dần dần biến mất.



Hắn vẫn ôm chặt Thanh Kiều như trước, nhưng ở nơi mà cô không nhìn thấy, có hàn khí lạnh thấu xương điên cuồng sinh sôi, cái lạnh thấu xương khiến người ta trở tay không kịp.



Tháng năm là đầu hạ.



Lúc này mặt trời luôn rất hưởng thụ, không cần cố quá sức, thỉnh thoảng còn có thể lén làm biếng.



Nó tỏa ra một chút ánh sáng nhẹ, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.



Một ngày, một đôi nam nữ trong lòng có ý đồ xấu xa.



Nhân gian a, hì hì, luôn thú vị như vậy.



Gió nhẹ thổi vi vu, con ngựa chậm rãi chạy.



Thanh Kiều nằm nhoài trên khung cừa sổ, tò mò đánh giá trước sau.



Xe ngựa của Đoàn Ngọc rộng mà thoải mái, bên trong trang trí đều là màu thẫm, có vẻ đơn giản thanh nhã.



“Này, sao ngươi không trải da cáo da hổ?” Cô cười hì hì hỏi Đoàn Ngọc. Trong sách xuyên qua không phải đều viết đó sao, mĩ nam nhất định phải phối với xe ngựa siêu xa hoa, nào là da bạch hổ này tuyết hồ này đều trưng bày hết trong xe ngựa, ngồi giẫm đều được, dù sao là cái gì quý đều có hết.



“Bây giờ là mùa hè.” Đoàn Ngọc thay đổi biểu hiện nhiệt tình như lửa vừa rồi, chỉ thản nhiên liếc cô một cái.



……………



“A, sao trong xe ngươi chỉ có giường thế? Bàn trà đâu? Bàn cờ đâu? Đàn tranh đâu? Còn cả các loại gia cụ xa xỉ đâu?”



“Quá nặng, lúc chạy trốn không nhanh được.”



…………



“Đúng rồi, xe ngựa của ngươi vì sao không để toàn màu trắng giống như quần áo ngươi?”



“Bởi vì trong xe ngựa mỗi ngày sẽ có thêm người khác ngồi.” Dừng một chút, có ý mà nhìn cô, “Người khác đó, luôn có chút bẩn.”



Bóp chết cái tên BT ngươi.



Thanh Kiều ngậm miệng, oán hận trừng Đoàn Ngọc, xoay mặt ngắm phong cảnh.



Một cái áo choàng mềm mại trùm xuống, dán sát vào mặt cô, bao bọc toàn thân cô.



“Cơ thể nàng không thoải mái, không thể bị cảm lạnh.” Vẫn là khẩu khí lạnh bạc như vậy, mang theo một chút mệnh lệnh, “Ít ra gió thôi.”



Thanh Kiều bĩu môi, không thèm nhìn hắn, thần sắc có phần ai oán.



Vị Vương gia này, biến sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, lời ngon tiếng ngọt trong phủ thượng thư đi đâu hết rồi? Aiz, nói cái gì mà gần vua như gần cọp, theo ta thấy Vương gia cũng không kém bao nhiêu, dù sao cũng đều là cùng một mẹ sinh ra…..



Xe ngựa rất nhanh đã dừng, tiếng xa phu lộ vẻ cứng nhắc vang lên—–



“Vương gia, tới Vương phủ rồi.”



Đây…..là Vương phủ?



Cố Thanh Kiều cảm thấy trên đỉnh đầu có một con quạ đen bay qua, quác quác quác——



Cô nhìn nhìn Đoàn Ngọc quần áo gọn gàng đẹp đẽ, lại nhìn nhìn cái sân rách nát ba gian phòng chỉ gian giữa có đỉnh trước mắt, ngơ ra hơn nửa ngày cũng không thể liên hệ hai điều này với nhau được.



Đại môn lâu năm không tu sửa, giếng cạn đầy rêu xanh, cửa sổ giấy đụng một cái liền rớt, còn cả con chó trụi lông gầy trơ xương trông cửa…..



Cô bị sự thật hoa lệ này khiến cho hoàn toàn chấn động.



…………Vương gia! Không nghĩ là ngươi lại nghèo như vậy! Vương phủ này, ngay cả nửa cái phòng khách Cố gia cũng không bằng, chẳng lẽ là tiền của ngươi tất cả đều dùng để nuôi đám quạ đen đực kia sao? Aiz, ngẫm lại cũng đúng, ngươi luôn chú ý phô trương bề ngoài tốt, một mũi tên bắn ta lúc trước cũng làm bằng vàng, phô trương lãng phí như thế, khẳng định là gia sản cũng đào sạch, phô trương bề ngoài phô trương đến tình trạng này, đúng là cực kỳ bi thảm khiến người nghe kinh sợ nha…..




“Sao?” Đoàn Ngọc cũng chẳng xấu hổ gì cả, ngược lại mỉm cười với cô.



“Thực…..nhỏ gọn.” Cô suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra một từ hình dung vừa không trái lương tâm lại không tổn thương tình cảm của người khác.



“Nàng nhìn được là tốt rồi.” Đoàn Ngọc rất vừa lòng với phản ứng của cô, “Trong phủ này nàng xem trúng cái gì cứ việc lấy, không cần khách khí.” ( =))))))



Ta có thể lấy cái gì chứ?



Thanh Kiều vô cùng ai oán nhìn hắn một cái, ruột cũng muốn xoắn lại—-đế linh chỉ có nhân tài có mệnh cách cực tôn mới có thể đeo trên người, ngươi đã ở trong một túp lều kinh thế hãi tục như thế, xem ra thứ ta muốn tìm ngươi không có. Mụ nội nó, cô nương ta mất toi công diễn rồi.



“Nàng rất hết hồn, cho nên nói không ra lời?” Đoàn Ngọc quay đầu nhìn mắt cô, ánh mắt sáng ngời tràn ngập ý tìm tòi nghiên cứu.



“…..Vẫn còn cơ hội.” Cô rất nghĩa khí vỗ vỗ bả vai Đoàn Ngọc, “……Tuy rằng bây giờ hơi nghèo, nhưng chỉ cần bỏ tật xấu phô trương của ngươi đi, bán Tả Thanh, giải tán đám quạ đen đực, rồi đi thỉnh cầu hoàng đế ca ca của ngươi, nửa đời sau vẫn còn có thể sống sót…..”



Đoàn Ngọc khoanh hai tay, nhìn cô, một đôi mắt phượng tựa tiếu phi tiếu.



“……Người phạm sai lầm không đáng sợ, chỉ sợ không biết hối cải. Nếu ngươi không chê, ta có thể bảo phụ thân đưa đồ cưới tới trước cho ngươi dùng gấp….” Lòng đồng cảm của Thanh Kiều bắt đầu lan ra, “Coi như là một chút bồi thường nho nhỏ của ta với ngươi….”



Sắc mặt Đoàn Ngọc đột nhiên trầm xuống, siết chặt cổ tay cô, ánh mắt âm ngoan (tàn nhẫn) nói: “Nàng phải bồi thường ta cái gì?”



Ớ?



Thanh Kiều kinh ngạc đứng tại chỗ, không hiểu Đoạn Vương gia này sao lại biến sắc mặt.



“Các ngươi! Đứng trong viện nhà ta làm gì?”



Bỗng nhiên có một nam tử gương mặt cháy đen từ trong phòng lao tới, vẻ mặt khẩn trương và đề phòng.



Ơ ơ ơ?



Thanh Kiều ngẩng đầu nhìn Đoàn Ngọc, tận lực bảo trì tâm bình khí hòa: “Xin hỏi, nơi này….không phải nhà ngươi sao?”



“Không phải nhà của ta.” Đoàn Ngọc trong nháy mắt đã khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi.



“Ngươi, ngươi rõ ràng đã nói đây là Vương phủ?!” Cố Thanh Kiều hết sức phẫn nộ, “Lại có thể gạt ta! Ngươi cái đồ điểu nhân!” (điểu nhân ở đây là ngôn ngữ mạng chỉ những người đáng ghét)



Đoàn Ngọc khẽ hừ nhẹ một tiếng, dùng lỗ mũi khinh thường đáp lại cô.



“Ngươi, tên là gì?” Hắn xỉa xỉa cằm về phía nam tử đen thui kia.



“….Vương, Vương Phú Quý.” Nam tử đen thui đột nhiên bị áp suất thấp trước nay chưa từng có bao phủ, nói chuyện cũng có chút cà lăm.



Đoàn Ngọc được câu trả lời vừa lòng, ý cười dịu dàng quay lại nhìn Thanh Kiều, “Ta sao lại lừa nàng? Tiểu Kiều tự mình đến phân xử nha—-“



Nụ cười của hắn càng ngày càng đẹp càng lúc càng lớn, “Nếu chủ nhân nhà này họ Vương, chẳng lẽ nơi này không phải gọi là Vương phủ sao? Hửm?”



Ta muốn chém người, nhưng ta không có đao.



Ta muốn đầu độc, nhưng ta không có thuốc.



Dưới ánh nắng tươi sáng đầu hạ tháng năm, Cố Thanh Kiều đắm chìm trong nụ cười mỉm động lòng người của Đoạn Vương gia, trước tiên cảm nhận được cái gì gọi là gió lạnh vi vu, tuyết bay phiêu phiêu.



Lại liếc nhìn Đoàn Ngọc một cái, cô khẽ cắn môi đem lời nói nuốt trở về, lấy tư cách thay mặt phụ nữ thời đại mới xuyên qua, nói gì đi nữa cũng không thể thừa nhận mình vừa mới bị một khối hóa thạch đùa giỡn.



“….Tiểu Kiều cảm thấy thế nào? Ta lừa nàng sao? Lừa nàng sao?” Đoàn Ngọc đáng giận còn truy cùng đuổi tận bên cạnh.



“—-đủ rồi!”



Thanh Kiều vung tay lên, hít sâu một hơi, ngẩng đầu trịnh trọng nói với Đoàn Ngọc: “Vương gia không gạt ta, là Tiểu Kiều tự suy nghĩ nhiều.”



Đoàn Ngọc vội không ngừng gật đầu, từ trên nhìn xuống tâm tình rất tốt.



Vì thế Thanh Kiều không thèm nhắc lại, lấy tay che ngực, nện bước nặng nề tới xe ngựa…..



“Tiểu Kiều có đánh gía gì với Vương phủ?” Đoàn Ngọc đi theo sau hỏi, thanh âm vui tươi hớn hở.



“—-rất tốt, rất hùng mạnh.”



Thanh Kiều đỏ mắt, phun từng chữ từng chữ ra khỏi miệng.



Gió nhẹ vi vu thổi, con ngựa chậm rãi chạy.



Xe ngựa tiếp tục thong thả tiến lên.



Cố Thanh Kiều lúc này đã hoàn toàn thất hồn lạc phách, một mình nằm trên giường ngẩn người, bày ra trạng thái xác chết.



Lộc cộc, lộc cộc, chỉ có tiếng bánh xe quay.




Trong xe ngựa rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có người rốt cục ngồi không nổi nữa, buông quyển sách trên tay mò đến chỗ cô.



“Giận ta, hửm?” —-ôn nhu.



“…….”



“Sao nhỏ mọn vậy chứ? Nàng từ nhỏ cẩm y ngọc thực, chẳng lẽ còn thiếu thứ hiếm lạ gì trong phủ ta?” —–làm nũng.



“…….”



“Ai da, ta cũng chỉ là đùa nàng chút thôi, chẳng lẽ nàng trước kia chưa từng lừa gạt ta?” ——uy hiếp.



“……..”



“Được rồi được rồi, ta đưa nàng đi dạo ở Vương phủ thật sự, nàng muốn gì ta đều cho.” ——bất đắc dĩ đầu hàng.



“……..”



Xác chết hơi hơi giật mình, sau đó lại cứng.



“Ngoan.” Đoàn Ngọc thấy cô như thế nhịn không được cười rộ lên, “Nàng vén rèm lên nhìn xem, bên ngoài cũng không phải đường quay về thượng thư phủ——chúng ta sắp tới rồi.”



Xác chết như con cá chép giãy, xác chết vùng dậy.



Đoạn Vương phủ rất lớn, so với thượng thư phủ lớn hơn rất nhiều, ít nhất trong thượng thư phủ không có cái bích hồ nhìn không thấy bờ này.



Ào ào, rộng lớn như biển, so với biển lại càng xanh càng đẹp hơn.



Thanh Kiều ngồi giữa hồ khói sóng mênh mông, có chút ngốc.



Cô nghĩ Đoàn Ngọc có tiền, cũng biết hắn xa xỉ, nhưng cô không nghĩ rằng hắn lại có tiền như vậy, mà còn…..thích đốt như thế. (đốt ở đây là đốt tiền? m nghĩ là thế)



Mặt đường cẩm thạch, sừng đăng (đèn nhiều góc) dạ minh châu, đại môn bằng vàng ròng lộng lẫy lóa mắt…..Cô đếm những thứ mình đã nhìn thấy dọc theo đường đi, mắt cũng sắp hoa hết cả lên.



Đây, ngay cái đình giữa hồ vị trí hiện tại của cô mà nói, thân đình chỉ dùng nguyên những khối thạch anh xây nên, trên bốn cột trụ khảm bảo thạch các màu, rõ rang đều là những tục vật châu quang bảo khí ( phục trang đẹp đẽ), xây nên nhưng ngược lại có một cảm giác thanh liêm không nói nên lời, giống như để người ta sờ một chút cũng là bất kính.



—–ngay cả kiến trúc cũng cao quý như chủ nhân, thật là khiến người ta tức giận.



“Suy nghĩ gì đó?” Đoàn Ngọc gắp một miếng điểm tâm vào bát cô, mỉm cười.



“Ta đang tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc.” Thanh Kiều quay đầu lại, mắt to vụt sáng, sắc mặt chưa bao giờ nghiêm trọng như thế.



“Làm sao vậy?” Bị cô ảnh hưởng, Đoàn Ngọc nhăn mặt nhíu mày, cũng ngồi ngay lại.



“—–Ngươi rốt cuộc có tham ô công quỹ hay không?”



“Sao, Tiểu Kiều không thích Đoàn Vương phủ này sao?” Cơ mặt Đoàn Ngọc hơi co giật.



“Quá hoang, quá hoang!” Cô liên tục xua tay, “Đây không phải là nơi để người ở hay sao? Cúng Phật cũng còn kém xa!”



Đoàn Ngọc nhấp một ngụm trà: “Không biết chỗ ở lý tưởng trong lòng Tiểu Kiều có hình dạng như thế nào?”



“Ngươi thật muốn nghe?” Cô cười hì hì, “Phòng ở lý tưởng của ta chỉ có thể ở trong mộng, không xây dựng được đâu.”



“Cứ nói đừng ngại.” Đoàn Ngọc bất động thanh sắc, thật chăm chú nhìn cô, “Có lẽ bản vương có thể cố gắng làm.”



“Ta đây có thể nói, nhưng không cho ngươi cười ta.”



Thanh Kiều nâng má, trong mắt bắt đầu tỏa ra bong bóng mơ mộng màu phấn hồng:



“Ta muốn có một ngôi nhà như thế này—-nóc nhà là một tấm hạnh nhân đường, ống khói là thịt heo cuốn nướng, giường là bánh táo đỏ mật ong, ghế dựa là bánh đậu lớn, treo trên cửa sổ là màn sa chân gà, gối đầu đều là bánh chẻo nhân tôm thủy tinh, mây trên trời là kẹo bông, đá trên mặt đất là thịt kho tàu, trời mưa xuống là nho khô, tuyết rơi là kẹo que, khắp nơi bên ngoài phòng đều có thể thấy lồng quán thang bao (1), chảy trên sông đều là cháo thịt nạc trứng muối—–đúng rồi, bơi trong sông hay bay trên trời đều đã chín hết, hấp kho xào nấu hầm muốn cái gì có cái đó, ta gọi một cái chúng liền tự động xếp thành hàng nhảy vào miệng ta….” (hại não quá -_-!!!!)



Tiểu cô nương còn đang trong suy nghĩ đẹp đẽ, người bên kia bàn, đã sắp triệt để hóa đá….


Bình Luận (0)
Comment