Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 31



Hai ngày sau, địa lao.



Khắc xong chữ cuối cùng lên vách tường , Thanh Kiều không khỏi đắc ý nhe răng cười rồi đứng lên.



“Cuồng thảo của ta thật là ngày càng tinh xảo nha…” Cô nhìn hàng chữ cong vẹo, trong lòng cảm khái vô hạn.



Sinh vật nhân loại này, một khi có hi vọng, vô luận ở hoàn cảnh gian khó bao nhiêu cũng có thể chịu đựng, còn có thể tìm niềm vui trong đau khổ.



Đây là cái tinh thần gì?



Chính là tinh thần chiến binh thần thánh đánh không chết!



Đoàn Vương phủ, thư phòng.



“Tình trạng như thế nào?” Đoàn Ngọc đang viết chữ, nửa cúi mặt, sắc mực của ngòi bút uyển chuyển xoàn soạt trên giấy trắng như tuyết, sát khí đã có ẩn ẩn kìm chế không thấy.



“Bẩm vương gia, Đỗ cô nương hai ngày nay rất yên tĩnh, trừ một lần đòi đệm chăn, không có gì khác nữa.”



Người quỳ trong phòng, đúng là một trong các lính ngục trông coi.



Ồ? Đoàn Ngọc khẽ nâng đuôi mắt, cư nhiên trấn định thế?



“Có khác thường gì không?” Hắn lại hạ xuống một bút, giơ tay nhấc chân vân đạm phong thanh (mây nhạt gió nhẹ).



“Dạ… Đỗ cô nương gần đây có vẻ như ham thích khắc chữ trên đá.”



“Cái gì?” Đoàn Ngọc dựng thẳng hai tai, “Lớn mật như vậy, nàng ta là lưu ký hiệu cho ai sao?”



“Này…” Lính ngục mày nhăn, bày ra mặt ăn phải mướp đắng, “Thuộc hạ đần độn, thật sự không tài nào hiểu thấu đáo hàm nghĩa ký hiệu ấy, chỉ có thể đem chữ mỗi ngày nàng ta khắc chép lại đến đây, toàn bộ để vương gia định đoạt.”



Nói xong trình lên một tập giấy mực.



Đoàn Ngọc nhận lấy tập, vừa mở liền thấy, trên giấy đầy nét rồng bay phượng múa viết đều là cùng một câu – – “Đỗ Xuân Kiều đã từng đến đây.”



“… Mau chuẩn bị kiệu.” Đoàn Ngọc khép giấy, mặt không chút thay đổi, “Ta muốn đi địa lao một chuyến.”



Sau khi khắc xong cái “Đỗ Xuân Kiều đã từng đến đây” thứ ba mươi sáu, Cố Thanh Kiều đột nhiên phát ra ý tưởng, quyết định làm chút chuyện kích thích.



Cô nhớ tới học sinh hiện đại từng đã tập chính tả kiểu thơ từ này, lại nghĩ tới ngày…nào đó sẽ có tiếng “Vế đối vạn năng nhất trong lịch sử”, không khỏi lộ ra nụ cười tà ác.



Chỉ thấy cô nhặt lên viên đá, hết sức chăm chú ở trên vách tường mở ra văn chương mới mẻ- –



“Trời sinh ta tài tất có chỗ dùng, một chi hồng hạnh xuất tường.”




“Hai con chim vàng oanh không có tâm, một cành hồng hạnh vượt tường.”



“Chớ buồn con đường phía trước mình không rõ, một cành hồng hạnh vượt tường.”



“Lưỡng tình có thể dài bao lâu, một cành hồng hạnh vượt tường.”



“Ta tự hoành đao* cười với trời, một cành hồng hạnh vượt tường.”



“Hầu môn vừa vào sâu như biển, một cành hồng hạnh vượt tường.”



“Chân trời xa xăm nơi nào chẳng có cỏ thơm, một cành hồng hạnh vượt tường.”



“Ta khuyên trời trọng chấn hưng, một cành hồng hạnh vượt tường.”



“Lông trắng trên mặt nước biếc, hồng hạnh vượt tường.”



“Nguyện cầu nhân thế dài lâu, hồng hạnh vượt tường.”**



*Hoành đao trong hoành đao đoạt ái



**Đoạn thơ trên tự dịch còn nhiều sai sót, nếu có bản hay hơn mong được chỉ bảo:



“天生我才必有用, 一支红杏出墙来.”



“两个黄鹂鸣翠柳, 一枝红杏出墙来.”



“莫愁前路无知己, 一枝红杏出墙来.”



“两情若是久长时, 一枝红杏出墙来.”



“我自横刀向天笑, 一枝红杏出墙来.”



“侯门一入深似海, 一枝红杏出墙来.”



“天涯何处无草, 一枝红杏出墙来.”



“我劝天公重抖擞, 一枝红杏出墙来.”



“白毛浮绿水, 红杏出墙来.”



“但愿人长久, 红杏出墙来.”







Khi cô đang nhiệt huyết mãnh liệt mà viết đến “Trời thăm thẳm, đất mênh mông, một cành hồng hạnh muốn vượt tường”, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động ngoài ý muốn.



“… Khụ khụ.” Có người không hòa hợp nên giả ho hai cái, có vẻ như đang kiệt lực nghẹn cái gì đó.



Cô quay đầu, vừa khéo gặp phải một đôi mắt phượng sáng lấp lánh.



“Vương, vương gia!”



Thanh Kiều có chút kích động, vội vàng tay chân khép lại nghiêm người đứng vững, lại vụng trộm đem cục đá nhỏ trong lòng bàn tay vứt đi, dùng chân dịch sang một bên.



“… Xem ra, ngươi cũng không tệ.” Đoàn Ngọc hơi hơi hí mắt, dường như thật sự cảm thấy hứng thú.



“Nhờ vương gia ưu ái!” Cô mau chóng dập đầu, cổ họng một trận phát khô.



“… Làm gì phải sợ hãi như thế ?” Đoàn Ngọc nhìn chằm chằm thân mình cô co rúm lại, không nhanh không chậm nói, “Hiện thời ngươi là đại hồng nhân thái tử điện hạ muốn bảo vệ.”



Hả? Thanh Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, làm ra bộ dáng không hiểu gì.



Đoàn Ngọc nhàn nhạt nhìn cô, một đôi mắt phượng sáng quắc, ý tứ hàm xúc khó tả: “Tiểu Kiều, ngươi thực tưởng rằng, một mình thái tử gọi ngươi tiến cung ta không biết sao?” Hắn có vẻ như nghĩ đến cái gì đó, ngữ khí thập phần tiếc hận: “Đứa nhỏ kia… Hiện thời thập phần khẩn trương vì ngươi, ngay cả lời ta nói nghe cũng không tiếp thu, thật phiền toái…”



Thanh Kiều không biết nên nói cái gì, đành không nói.



Đoàn Ngọc thở dài, nhìn cô nói thì thầm: “… Ngươi mưu ma chước quỷ rất nhiều, đêm hôm nay ta cho người ép ngươi tiến cung, ngày mai sáng sớm ở điện Kim Loan chờ xét xử, miễn cho thái tử lại đến sinh sự, đêm dài lắm mộng!”



Sắc mặt Thanh Kiều nhất thời tụt xuống xám xịt, tái mét.



Đoàn Ngọc vòng cánh tay lại nhìn cô một lát, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.



Nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, Thanh Kiều suy sụp ngã ngồi dưới đất.



Cô rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là kế hoạch biến hóa khó lường – – rõ ràng tất cả đều đã an bài xong, rõ ràng qua đêm nay là cô có thể ra ngoài …



Ai, ai có thể đến phù phép?



Biến cô thành một nhánh hồng hạnh vượt tường, tìm đến nơi trời biển mới rộng lớn mênh mông kia.



Ước chừng qua một nén nhang, lính ngục cầm hộp sơn đen như gỗ mun đi tới.



“Ăn cơm.” Hắn nhìn tiểu cô nương trước mắt cuộn tròn thành một đống, không khỏi thở dài, mới vừa rồi vương gia đã hạ lệnh áp giải phạm nhân tiến cung, chỉ sợ nha đầu kia đêm nay mà đi, sẽ không có đường quay về !



Thanh Kiều nhìn đồ ăn phong phú, mặt không chút thay đổi.



“Đây là chuẩn bị riêng cho ngươi .” Lính ngục tưởng rằng cô không cảm kích, đứng lên từ từ khuyên bảo, “Vương gia nói ngươi thích ăn thịt heo, sai phòng ngự trù làm ba phần món ăn thịt luộc giã tỏi, thịt kho tàu cùng sốt chân giò [1], hương vị đều là đệ nhất tuyệt hảo, chúng ta còn chưa có phúc khí hưởng thụ đâu đấy! Ta nói ngươi tiểu nha đầu này nhìn kì quái lanh lợi, làm quỷ chết đói cũng không vui nổi đâu?”




“Ồ? Hắn thật sự rất có tâm ý … đối với ta… .” Thanh Kiều mỉm cười, ánh mắt bay xa.



Lính ngục nghe cảm thấy câu nói này có hàm ý khác, không khỏi lại lắm miệng vài câu: “Cô nương, ta nói ý không phải, ngươi tuổi còn trẻ như vậy lại da cành vàng lá ngọc, không biết tại sao mà đắc tội vương gia ? Haiz, ta khuyên ngươi vẫn là an ổn ăn bữa cơm này, vui vui vẻ vẻ đợi ngày mai thẩm vấn và phán quyết… Đời người ấy à, có lúc là mệnh định sẵn, trốn không thoát đâu.”



Hắn nghĩ nha đầu tốt lành kia giờ đã sắp phải hương tan ngọc nát, không khỏi tiếc hận.



Thanh Kiều không thèm đáp lại, cực kì nghe lời nhận lấy hộp đựng thức ăn, bắt đầu lẳng lặng hưởng dụng bữa tối cuối cùng này của Jêsu và 12 môn đồ [2].



Ăn xong một miếng cơm cuối cùng, Thanh Kiều cầm lấy khăn tay trên hộp đựng thức ăn, chậm rãi chà lau môi.



Trong phòng giam một mảnh yên tĩnh.



“… Nguyên lai hắn nấu cơm riêng cho ta, là có mục đích khác.”



Cô bỗng nhiên lấy khăn che miệng, nhíu mày, trong mắt có ba tia sáng trong vắt.



Lính ngục kinh ngạc nhìn cô, chỉ cảm thấy sắc mặt của cô xanh thập phần cổ quái.



“Làm sao thế?”



Thanh Kiều bỏ khăn tay ra, có máu đen dọc theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống.



“Làm sao thế?”



Cô phục mà cười, cũng là vô cùng kỳ dị, thê lương không tả được nghĩa.



Lính ngục chấn động, cuống quít quay đầu chạy ra bên ngoài, miệng hô to: “Không xong, phạm nhân trúng độc!”



Ngoài cửa lập tức sột sột soạt soạt vang lên một hồi tiếng bước chân, có lẽ là kinh động không ít người.



Thanh Kiều nằm về trên giường, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, chậm rãi nhắm mắt lại.



Mơ mơ màng màng một hồi lâu, bỗng nhiên có cái gì phu trên phần tay cô, như một loại rắn lạnh buốt.



“… Mạch tượng hỗn loạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? !” Có giọng nam truyền đến, xen lẫn ẩn ẩn tức giận.



“Bẩm, bẩm vương gia, Đỗ cô nương cơm nước xong cứ như vậy, tiểu nhân thật sự không biết gì!” Trả lời trong tiếng có chứa khóc nức nở.



Thanh Kiều chống đỡ mí mắt, lính ngục kinh sợ, khuôn mặt giành trước nhảy vào, nỗ lực quay đầu đi, Đoàn Ngọc một mặt xanh mét ngồi ngay ngắn bên cạnh giường đá.



“Ngươi đã tỉnh.” Trong mắt hắn có tia sáng rất nhỏ không thể thấy xẹt qua, thăm dò vươn tay thử cái trán của cô.



“… Chén thịt kho tàu kia.” Cô khóe miệng cong cong nhếch lên với hắn, bộ dáng nhu thuận, “… Xem ra thiếu một chút đường.”



Đoàn Ngọc sắc mặt cứng đờ.



Máu loãng lại tràn ra lần nữa, làm môi cô vạch xuống một đường hồng đỏ nhìn trông ghê người: “… Nhớ nói với phụ thân ta, tương lai khi tế ta phải mang theo đường… Ta không chịu được khổ …”



Đoàn Ngọc tay yên lặng ở gối bên của cô.



“Còn có… A Đạt…” Cô bỗng nhiên lại nhớ tới một người, thì thào hô, “A Đạt, ta rất muốn A Đạt… Ngự trù làm đồ ăn không thể ăn được, ăn ta đau bụng…” Cô hơi hơi hé miệng, rốt cục nhịn không được, khóe mắt có tầng lệ trong veo óng ánh trượt xuống, “Đau quá, thật sự đau quá…”



Hạt lệ nhẹ nhàng nhỏ tại mu bàn tay Đoàn Ngọc, Đoàn Ngọc giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, nhanh chóng rút tay mình về.



Ngũ tạng lục phủ bị gậy gộc lật chuyển trộn nhào, Thanh Kiều rũ mắt xuống, bắt đầu từng hơi từng hơi liều mạng thở.



“Ngươi, nếu ngươi muốn ta chết sớm… Sao lại không nói trước?” Cô nỗ lực bắt tay Đoàn Ngọc, vừa thở gấp vừa nói, “Ta muốn trông thấy Đông Hỉ, ta còn muốn trông thấy Kiều Phong… Cũng không biết bếp nhà hắn làm ăn có tốt lên hay không?”



“… Bọn họ tốt lắm, ngươi không cần lo lắng.” Đoàn Ngọc mặt trầm nồng đậm trong bóng mờ, thấy không rõ biểu tình.



Thanh Kiều nhận được đáp án, toàn thân dần dần thả lỏng xuống: “… Vương gia, ngươi có lập trường của ngươi, ta không trách ngươi… Ta chỉ là rất hối hận, ta trách bản thân mình…” Cô chậm rãi khép lại hai mắt, ngữ khí u lạnh, “Nếu như ta không thích ăn thịt kho tàu thì tốt rồi…”



“Nếu không gặp ngươi thì tốt rồi.” Thanh âm của cô nhẹ, nhẹ như một giấc mộng, khẽ đụng liền nát.



Ánh nến rung động, trong phòng ánh sáng chuyên cần đung đưa nhẹ như hư không.



Đoàn Ngọc trong mắt chợt lóe, u ám cực điểm, tràn ngập đám sương không cách nào tiêu tán, khinh hàn đau thương.



“Chuẩn bị ngựa.”



Thanh âm của hắn khô ráp, lông mi rủ xuống một mảnh bóng mờ thật dài, giống như ngàn nhánh vạn ngọn liễu rủ. Ánh sáng lạnh mênh mông như tơ liễu, đem tâm người đảo loạn .



Lính ngục ngốc nhìn hắn, không biết chủ tử bước tiếp muốn làm sao.



“… Ta nói, chuẩn bị ngựa.”



Đoàn Ngọc thanh âm như trước rất nhẹ, chậm rãi, mang theo thoáng u ám: “… Ta muốn tiến cung gặp thái y.”



Lính ngục ngẩn ra, nhịn không được tóc gáy dựng đứng cả người run rẩy, vương gia ánh mắt rất quỷ dị, sâu nuốt hết đêm đen, âm u mù mịt lại lo lắng.



Hắn căng chân hướng ra ngoài chạy như điên, trong lòng cho dù có ngàn vạn cái khó hiểu, cũng không dám phun ra hỏi nửa chữ.



Đêm đen như mực, trước mặt mà đến là lấm tấm nhiều điểm lạnh.



Lại lần nữa mở hai mắt ra, Thanh Kiều đã được đưa thân vào trong xe ngựa Vương phủ xa hoa .



“Ngươi đã tỉnh.” Đoàn Ngọc nhìn cô, có vẻ như cũng không giật mình.




Thanh Kiều ngửa đầu, chỉ nhìn thấy hắn câu khóe miệng cùng với bóng mờ giữa trán kia cả mảng lớn.



“Chúng ta đang đi vào trong cung… Mạch tượng của ngươi ta chưa từng thấy qua, thái y sẽ có biện pháp.”



Không ngờ hắn hảo tâm giải thích, là cô nghe lầm sao?



“Đây đang làm gì?”



Cô cười khàn khàn, vẻ mặt nhạt nhẽo: “Dù sao đều là chết, độc chết cùng treo cổ lại có cái gì khác biệt? Chẳng lẽ vương gia còn muốn cứu sống ta, sau đó làm cho ta chết một lần nữa?”



Đoàn Ngọc nhíu mày, trong bóng tối đột nhiên dựng lên hai ngọn lửa nhỏ.



“… Ngươi chết, là do ta định đoạt.”



Chỗ xe ngựa qua, ánh lửa rơi dưới chân, thiêu đốt sang rực, giống như dẫm xuống toàn bộ thế giới quang mà đi.



“Cho dù ngươi muốn chết, cũng chỉ có thể chết ở trong tay ta.”



Hắn bỗng nhiên phất nhẹ mặt cô, như tình nhân vô cùng thân thiết: “Nếu cứ như vậy không minh bạch đi rồi, ta sẽ rất không cam tâm…”



Trong mắt hắn chậm rãi lộ ra tối đen kia bao quanh như mù, không nặng không nhẹ, ấn đầu vào bên trong lòng người, làm cho không thể không căng thẳng trong lòng .



“… Chúng ta… Hiện tại tới nơi nào?” Thanh Kiều tránh đi ánh mắt hắn, nghiêng mặt qua run rẩy dời thân thể.



“Cách hoàng cung ước chừng còn có nửa canh giờ.” Đoàn Ngọc bất động thanh sắc rút tay mình về.



Thanh Kiều không trả lời, chính là vén rèm lên lẳng lặng hướng ngoài cửa sổ nhìn lại.



Bóng đêm vốn nên tịch liêu, lại bị một đội kỵ mã này chạy như điên thất linh bát toái (tàn phá không chịu nổi).



Đạp đạp, đạp đạp.



“Vương gia, điều ngươi hận ta không quan trọng.”



Thanh Kiều bỗng nhiên quay đầu, thanh âm rất nhỏ nhẹ vô cùng: “Bởi vì tương lai ngươi sẽ càng hận ta.”



Đoàn Ngọc ngẩn ra, còn phản ứng không kịp nữa, chỉ cảm thấy một đạo hàn quang hiện lên, trên cổ của hắn đột nhiên thêm một thứ bén nhọn lạnh như băng.



“- – bảo tùy tùng đều rời đi, để bọn họ tất cả đều trở lại Vương phủ đợi lệnh!” Giọng Thanh Kiều vang lên mệnh lệnh căm hận, xương khớp ngón tay căng đến xanh trắng, thanh âm khẽ run.



Một trận dông tố đổ xuống, khí lạnh dày đặc bốn phía.



“… Tiểu Kiều, tay trói gà không chặt, chỉ dựa vào một cây trâm đã nghĩ sẽ chế ngự được ta?”



Hắn hiểu rõ, nhưng chỉ cười, bình thản ung dung. Cười cô khẩn trương, cũng cười cô không biết tự lượng sức mình.



Hai ngọn lửa điểm ở sóng mắt, mắt Thanh Kiều nheo lại: “Đúng, ta không thể bắt ngươi thì sao, trâm này nhiều nhất chỉ có thể thương tổn da của ngươi.”



“Nhưng mà – -” tay cô trượt dài theo hình dáng hắn một cách thâm thúy, cuối cùng lưu lại trước đôi phượng mâu đen của hắn, “Nó lại có thể đâm mù mắt của ngươi.”



Như cô sở liệu, Đoàn Ngọc sắc mặt có một tia ngưng trệ.



“Vương gia, do hai ta quen biết đã lâu, ta sẽ nói cho ngươi biết.”



Khóe miệng của cô nhếch lên, dung nhan càng tươi đẹp: “Trâm này thấy máu liền có hiệu lực kỳ độc, nó sẽ không cho ngươi chết, sẽ chỉ làm ngươi cảm giác toàn thân mất hết, trở thành một con rối gỗ như phế nhân. Ngươi nói xem, ngươi không phải cần suy nghĩ thêm một chút chứ?”



Đoàn Ngọc trong mắt tinh quang phóng đại, ngưng mắt dõi theo ánh mắt cô lợi hại, có vẻ như muốn thấm vào từng cái góc tâm phế cô.



Cắn chặt răng, cô kiên trì cùng hắn nhìn nhau, tuyệt không thua một phần khí thế.



Cô đang đánh cuộc, cá cược hắn là một tên tự phụ tự đại tự khoe hoàn mĩ, đem toàn bộ thế giới đều dẫm nát dưới chân, không có gì có thể khiến hắn thống khổ hơn so với tàn tật.



Sống không bằng chết, tôn nghiêm mất hết, đây mới thực sự là khủng bố.



“Ngươi mặc kệ trên người có độc sao?” Hắn bỗng nhiên mở miệng, sắc mặt có chút hoảng hốt, dường như bốn phía sắp muốn nổ tung ra.



“Ta chết, cũng muốn cách ngươi thật xa, ít nhất một nghìn dặm.” Thanh Kiều đắc ý mà cười, khóe miệng lại chảy xuống một tia màu đỏ tươi, bộ dáng thật là đáng sợ.



Đoàn Ngọc nhìn đi chỗ khác đi, không lại nhìn cô.



“Như ngươi mong muốn.” Ngữ khí của hắn bình thản, đạm như một vũng nước thu bình tĩnh.



“Hình Tứ.” Hắn nâng cao âm lượng, “Đem hắc y vệ môn đều mang về Vương phủ đi, ta muốn mang phạm nhân một mình tiến cung.”


Bình Luận (0)
Comment