Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 43



Editor: Ếch Xù



Sáng hôm sau mở mắt ra, Lục Tử Tranh đã đi mất. Hành tung người này thật rất giống một quyển sách của bà cô Quỳnh Dao “Vội vã, rất vội vã”. Thanh Kiều ngáp một cái, lười biếng rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng, đến chõ ngoặt, chợt nghe thấy các vị sư huynh ở sảnh khách nói chuyện:



“Chạy ra nhanh như vậy sao?”



“Đúng thế, tốc độ quá nhanh, ta không đuổi kịp…”



“…Ngươi miêu tả cụ thể lúc kẻ đó rời đi đi.”



“Được rồi, nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, ta chỉ nghe sưu một tiếng, hắn đã mất dạng rồi…”



=_=!!!



Lần tuyển tân đệ tử này là ở Hồn Thủy trấn, cách Thanh Thủy trấn không xa. Vì gần nhà dễ làm việc, phái Tây Lăng còn chưa lên tiếng chiêu sinh thì sáng sớm đã có một đống người chen chúc trước cửa khách điếm hỏi thăm thủ tục báo danh. Thanh Kiều cầm bánh bao ngồi bên, đôi mắt tròn đen láy quay tròn nhìn xung quanh.



“…Chán chết, chán chết!” Tam sư tỷ từ của phía xa đi tới, vẻ mặt phẫn uất: “Tên Bao Truy Mệnh này, bắt ta làm cái gì mà đón tiếp người ghi danh, muội nói đây có phải đại tài tiểu dụng không!”



“Hả?” Thanh Kiều ngẩn ngơ, lập tức hiểu được, cười khanh khách nịnh nọt, :Ai kêu sư tỷ lại xinh đẹp như thế làm gì?”



“Tiểu nha đầu, miệng lưỡi dẻo quẹo!” Tam sư tỷ nhéo má thịt của cô, “Nhưng mà muội cũng đừng vội mừng, Bao Truy Mệnh nói muội cũng phải đi với ta.”



“Gì, muội là bệnh nhân!” Cô kêu to, vứt bánh bao xuống bàn.



“Bệnh nhân thì thế nào?” Tam sư tỷ vỗ vỗ lưng cô, “Muội không phải đã hết nôn ra máu rồi sao?”



“…Huhu, muội sẽ tố cáo hắn ngược đãi lao động trẻ em!” Thanh Kiều khóc thét một tiếng, mặt u oán.



“Cái gì mà trẻ em?” Sư ỷ bật cười, “Nguyễn sư thúc ở tuổi của muội đã một kiếm chấn động tám đại môn phái, một lần thành danh, thiên hạ đều biết!”



“Muội, muội cũng có thể một quyền đánh hai cửa!” Thanh Kiều không phục nói lầm bầm, “Cửa trước và cửa sau!”



Tam sư tỷ ha ha cười, vô cùng xinh đẹp: “Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Bao sư huynh có Nguyễn sư thúc làm chỗ dựa, oán thì cứ oán, nhưng việc huynh ấy giao xuống thì vẫn phải hoàn thành.”




Thanh Kiều không mượn cớ trốn việc được nữa, không thể làm gì hơn ngửa đầu oán trời: “Ông trời trêu chọc ta!”



Ăn xong bữa sáng, hai người mặc đồng phục phái Tây Lăng – không phải giống cải trắng – không vui nhanh chóng hướng trường thi chạy tới.



Trường thi rất khí thế được đặt giữa Hồn Thủy trấn, nắng ban mai chiếu vào có thể nhìn thấy đám bụi bập bồng trôi trong các khe hở.



“Chà chà, tòa lầu này đẹp quá!” Thanh Kiều vỗ tay. Lấy kiến thức hạn hẹp về kiến trúc của mình, cô chỉ có thể nói tòa lầu này nhìn xa trông giống như một ngôi chùa hay miếu, nhìn gần lại giống đạo quán.



“Đây là Khánh Thư lâu nổi tiếng nhất Hồn Thủy trấn, nhờ phú hộ Mã Lục Giáp sắp xếp.” Tam sư tỷ mỉm cười, đắc ý, :”Cũng là nhờ vào mặt mũi của phái Tây Lăng chúng ta nên mới được vào đây.”



Thanh Kiều gật đầu ý đã hiểu hết, hình tượng cả nha, không ngờ chưởng môn cũng sĩ diện vậy. Rồi lại nghĩ, gì, phú hộ Mã Lục Giáp? Cô không khỏi kéo miệng, ta còn là Honnolulu cơ.



Mã Lục Giáp đọc đồng âm với Malacca- là một eo biển của Mỹ, còn Honolulu là một vịnh của Mỹ



Hai người đi lên lầu lĩnh giấy, bút, mực. Thanh Kiều vừa đi vừa nhìn, không khỏi líu lưỡi, không ngờ người của Hồn Thủy trấn đều đến cả.



Ngươi! Là ngươi đó, ngươi tại sao đạp rơi giày của thiếu niên phía trước! Ôi, phải đạp lại vào mông ngươi một cái!



Này! Vị bên cạnh kia, ngài chí ít cũng phải 43 rồi sao lại tới báo danh! Còn ôm một đứa bé vẫn còn chảy nước dãi là sao!



Ôi, vị thiếu phụ thướt tha này, cô đến báo danh hay đi tìm chồng thế? Sao đầu cắm đầy trâm, thân hình thì đong đưa trước mắt ta như cây liễu, thực làm cho ta run rẩy cả người đó.



“…Người nhiều như vậy sao?” Thanh Kiều le lưỡi.



Ở trong mắt cô, Tây Lăng là phái ăn chay, đệ tử muốn ăn mặn phải tự mình đi bắt, vậy đáng để các vị hương thân phụ lão dùng sức từ lúc còn bú mẹ chen chúc ghi danh sao?



“…Muội còn chưa hiểu hết.” Sư huynh tàn nhang đưa đồ cho bọn họ mỉm cười, :”Những người đến đây dĩ nhiên muốn làm đệ tử phái Tây Lăng, nhưng cũng có một phần vì mến mộ mỹ nhân Tây Lăng ta mà tới.”



“Mỹ nhân tây lăng.” Thanh Kiều như sinh viên năm nhất mở to hai mắt.



“Nguyễn sư thúc này, còn có mười tám vị La Hán của Ly Tam đường các ngươi, người nào không được người giang hồ đương thời ca ngợi chứ.” Tàn nhan sư huynh liếc tam sư tỷ, trong mắt có thâm ý khác.



Tam sư tỷ chỉ ừ một tiếng, hơi hơi nghiêng đầu. Cần cổ thiên nga của tam sư tỷ nhuốm màu hồng, đôi mắt ngập nước vừa giận vừa mị. Thanh Kiều nhìn nghiêng gương mặt xinh đẹp của sư tỷ không khỏi ngây người, thần tiên sư tỷ!!!



Trước mắt, cô đã hiểu, nhìn đội ngũ đông đúc dưới lầu trong ngực bốc lên tinh thần sôi sục của nhân dân trong ngày lễ quốc khánh.



“Dâm dân vạn tuế!” Cô nói một câu bằng tiếng Hồ Nam, quay về phía quần chúng nhân dân dưới lầu phất tay kích động.



Piuu một tiếng, có một vật thể bay không xác định nhằm cái gáy Thanh Kiều bay tới.



“Ôi!” Cô thoáng cái nhảy lên, cầm cái túi nhìn bốn phía, “Ai ném ta?!”



“Không sao cả, đừng sợ.” Tam sư tỷ nhanh chóng trấn an: “Chắc không cố ý.”



“Ném ngươi đó!” Bao sư huynh không biết từ góc nào nhảy ra, nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu nha đầu đứng đây hò hét cái gì? Cái gì dâm dân vạn tuế? Vạn tuế có thể tùy tiện để ngươi gọi sao?”



Thanh Kiều lúc này mới tỉnh ra, hôm nay cô đang còn ở xã hội phong kiến, bị chủ nghĩa phong kiến như núi lớn đè đầu, từ vạn tuế kiêng kị nói ra.



“Huhu, muội sai rồi.” Cô vươn tay áo che mặt, “Bánh bao sư huynh tha mạng!”



Lại nghe píu một tiếng, thêm một vật thể bay không xác định lớn hơn bay tới giữa gáy cô. Bốp!!



“Ai là bánh bao sư huynh?!” Bao su huynh tay cầm ba trái quýt, xù lông nhím, cả người phát hỏa.



“Được rồi, được rồi.” Tam sư tỷ phì cười, kéo Thanh Kiều ra phía sau mình đồng thời nói sang chuyện khác, “Bao sư huynh, Nguyễn sư thúc sao chưa tới?”



“Người tới làm gì?” Bao sư huynh lại cực lực trừng Thanh Kiều, bóc quýt ra ăn, :”Nguyễn sư thúc là chủ khảo vòng cuối, hôm nay là sơ tuyển cần gì lão nhân gia người tự mình tới?”



Xí, lão nhân gia gì, chân chó! Chỉ biết bóc lột sức lao động của giai cấp dưới!



Thanh Kiều trốn phía sau sư tỷ mặt nhăn mày nhó.



“Cũng phải.” Tam sư tỷ dịu dàng cười, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn trời giả vờ kinh ngạc, “Trời, muộn rồi! Tiểu sư muội, chúng ta nhanh lên!” Dứt lời lập tức mang theo Thanh Kiều bỏ trốn mất dạng.



Mang theo bút đi tới tiền sảnh của Khánh Thư Lâu, hai người thấy những sư huynh khác đã dựng sẵn cái mái che nắng cho bọn họ.



“Thật tốt, lại còn sợ chúng ta phơi nắng!” Thanh Kiều cảm khái.



“Đó là đương nhiên, trước khi đi sư phụ ngàn căn vạn dặn chúng ta phải bảo vệ tốt mặt mũi của Ly Tam Đường.” Tam sư tỷ học theo động tác kinh điển của Vương Thiên Sơn, đặt ba ngón tay lên má, mắt híp lại, thần thái say sưa.




Hai người nhìn nhau cười rạng rỡ. Giây kế tiếp hai người đều cúi xuống đất giả vờ nôn ọe.



Công việc chính thức bắt đầu, thực tế lại dễ dàng hơn tưởng tượng của hai người, sư huynh quản sư nói Thanh Kiều và tam sư tỷ chỉ cần ngồi đó là được. Hai người vui mừng, lập tức chạy lại mái che nắng hóng mát. Còn chưa kịp uống trà, sư huynh quản sự mặt không biểu tình, cầm tờ giấy lớn đi tới phía trước bàn hai người ngồi, lấy nghiên mực đè lên, rồi xoay người đi nhanh như gió. Thanh Kiều ghé mắt nhìn, thấy trên giấy viết ba chữ lớn “Bàn vấn đáp”



Ngày dài cứ như vậy bắt đầu, hai đóa kim hoa mặt mang nụ cười chuyên nghiệp, nho nhã lễ độ ứng phó với các câu hỏi thiên hình vạn trạng của người dân Hồn Thủy trấn.



“Này! Tây Lăng phái các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, ta xếp hàng bị một tiểu tử nghèo chen ngang, các ngươi cũng không quản?”



“Vị đại ca này bớt giận, việc này có ghi lại trong hồ sơ để báo lên cấp trên, tranh thủ sớm ngày giải quyết, huynh xem có được không?”



“Hây, tiểu mỹ nhân! Chiều cao cân nặng của nàng là bao nhiêu, nói ta nghe chút?”



“Vị này, ta cao bằng mười cây cải trằng, nặng bằng hai mưới cây cải trằng, câu trả lời này có làm ngài hài lòng không?”



“Nha đầu! Nguyễn đại hiệp nhà các ngươi bao giờ thì ra đây?”



“Bà bà, Nguyễn đại hiệp của bản phái hôm nay còn đang tĩnh dưỡng, không tiện đi đến đây, mời bà ngày khác trở lại… Này này, đừng vội, bà quên quải trượng này!”



“Hai vị cô nương, nhà ta có một chiếc xe ngựa mới. Mới tinh! Ta sẽ miễn phí cung cấp cho phái Tây Lăng sử dụng hàng tháng, có thể thu xếp cho ta vào vòng hai không?”



“Vị đại ca tốt bụng, huynh trước tiên nhìn rõ một chút, ngài đang dắt một con la đó.”



Đương nhiên, nhiều hơn một ít là các vấn đề như nhà vệ sinh ở đâu, ngày mai hai người lại đến chứ…. toàn các vấn đề nhỏ.



“…Bọn họ sao không xem hướng dẫn dán trước cửa chứ?”



Vất vả thở dốc một hơi, Thanh Kiều xoa xoa hai gò má đau nhức, oán giận nói.



“Chúng ta phải thông cảm cho lòng nhiệt tình và chỉ số thông minh của bách tính.”



Trên mặt tam sư tỷ là nụ cười tiêu chuẩn, miệng nhếch lên bốn lăm độ, mỉm cười trước sau như một.



“Sư tỷ thật mạnh mẽ, đến bây giờ vẫn có thể cười!” Thanh Kiều bội phục sát đất, bã tròn ba canh giờ rồi đó!



“Ai nói?” Sư tỷ từ kẽ răng của cái miệng đang cười kia nhả ra một câu, “Muội không thấy ta cười đến cứng miệng, ngồi đến sắp thành phật Di Lặc sao?”



Đang lúc trò chuyện vui vẻ, Thanh Kiều bỗng nhiên bị một người hấp dẫn tầm mắt. Quần áo đen, dáng người thon gầy cao ngất, cả người đều bao phủ bởi một bầu không khí tối tăm. Thế nhưng, những điều đó không quan trọng! Quan trọng chính là gương mặt người đó!! Thanh Kiều không chỉ một lần gặp cách miêu tả “gương mặt như đao khắc” của nhân vật nam trong tiểu thuyết. Câu này luôn khiến cô khó hiểu, gương mặt như đao khắc đến tột cùng trông như thế nào? Hôm nay, cô cuối cùng cũng chính mắt trông thấy. Người này có gương mặt như sợi mỳ (@@!!! liên quan vậy) Gương mặt như đao khắc Thanh Kiều chưa có cơ hội nhìn thấy, nhưng nhìn được gương mặt như sợi mỳ cũng đã khiếp cô rất kích động. Aaaaaaa!



*mặt sợi mì đây: (theo tác giả thì đây là Chu Trọng Bát tiên sinh, sau khi là khai quốc hoàng đế Minh triều thì tên là Chu Nguyên Chương)



“Tiểu sư muội! Nhìn gì mà thất thần vậy?” Người tam sư tỷ nhoáng cái chắn tầm mắt Thanh Kiều, vô cùng kinh ngạc hỏi.



“Xem, xem bừa thôi…” Thanh Kiều thu hồi tầm mắt, ngượng ngùng cười.



“Vị cô nương này, cô nương tại sao lại nhìn chằm chằm tại hạ?” Đột nhiên nhảy ra một người mặt đỏ vạm vỡ, hướng về phía cô mạnh miệng chất vấn, “Suýt chút nữa chảy cả nước miếng! Cô, cô nương thật không tôn trọng tại hạ!”



Thanh Kiều không hỏi lui về phía sau, nâng mắt hạ mắt quan sát vị quái khách này, mũi vừa cao vừa to, cơ ngực nở nang, hai tay to khỏe, trời ạ, đây không phải là thủy thủ Popeye sao!



“…Không có gì.” Cô mỉm cười, trực tiếp bưng lên bàn một đĩa, “Đại hiệp, tiểu nữ chỉ muốn hỏi một chút, ngài có muốn ăn rau chân vịt không?”



(Popeye thì chắc ai cũng biết rồi nhỉ, hồi bé Ếch cũng hay xem phim hoạt hình này lắm =))



kỷ niệm các bạn



—————–Đường phân cách Popeye nói: “Ta yêu Oliver”—————



Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng có thể về khách điếm nghỉ ngơi, Thanh Kiều và tam sư tỷ miệng khô lưỡi đắng, cơ mặt tê liệt.



Đêm khuya, bên trong khách điếm phủ ánh nến vàng.



“…Đây là công việc tốn sức hạng nhất đồng thời là công việc ngược đãi lòng người tàn khốc nhất!” Thanh Kiều đứng trong phòng tam sư tỷ, xoa xoa gương mặt cứng đờ, căm giận kết luận, “…Sau này, nếu có cô nương nào ái mộ Bao sư huynh, muội sẽ nói với cô ấy, cô nương, trước tiên cô hãy một tháng đi làm nhân viên tiếp tân trong cuộc thi tuyển chọn tân đệ tử phái Tây Lăng đi đã, ta không muốn cô bị kích thích quá mức đâu!”



Tam sư tỷ cười, không cẩn thận làm bị thương bộ mặt bị liệt dây thần kinh, nên đành bụm mặt lăn lộn trên giường: “Oái, này!”



Thanh Kiều cũng cười lớn nhào tới. Hai tiểu cô nương tuổi tác xâp xỉ nhau cười hihi haha lăn lộn trên giường.



“Aaaaaaaa” Ngoài phòng chợt xuất hiện một tiếng thét chói tai




“Nguy rồi!” Tam sư tỷ xoay người ngồi dậy, nghiêm túc nói, “Đây là tiếng của Nam Cung Vô Hận!”



Thanh Kiều bị tiếng kêu có thể sánh cùng tiếng quỷ gào làm lông tơ dựng đứng, từ từ đứng dậy.



“Gay rồi, chả nhẽ nàng ấy bị sát hại?” Cô run lẩy bẩy bắt lấy vạt áo sư tỷ.



“Không có tiến bộ!” Tam sư tỷ không hổ là thủ tịch nữ đệ tử của Ly Tam Đường, tay chụp kiếm, tay bắt lấy Thanh Kiều, sải bước ra ngoài, “Chúng ta ra ngoài xem xét tình hình đã!”



Không đợi Thanh Kiều lấy lại bình tĩnh, tam sư tỷ đã túm lấy cô vèo một cái bay tới nơi phát ra âm thanh – hậu viện khách điếm.



Vô Hận xinh đẹp mặc một bộ áo đơn, ngơ ngác đứng giữa sân. Nàng vẫn như vậy, tinh sảo, u buồn, thoát tục, giống như một trận gió không thể nắm bắt. Thân hình yếu đuối của nàng lay động trong gió lạnh, đôi chân trắng noãn như ngọc đang ngâm trong dòng nước đỏ tươi. A! Tuyết trắng máu đỏ, đối lập mạnh mẽ biết bao, rất kích thích kẻ say mê bạo lực học…



…Chờ, chờ chút! Máu!



…Máu!!



…Nước đỏ như máu!!!



Thanh Kiều há to mồm có thể nhét được cả nắm tay, nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt.



Vô Hận bị sự xuất hiện của các nàng làm kinh động, mờ mịt xoay người, trên mặt trống rỗng. Nàng xoay người làm người khác nhìn thấy hiện trường máu tanh phía trước.



Trên mặt đất có hai thi thể – một nam, một nữ, không biết vô tình hay cố ý đều nằm thành hình chữ nhân ( 人). Kì quái là, đầu của hai thi thể đều bị chặt đứt rồi hoán đổi cho nhau. Vì vậy, xuất hiện cảnh thi thể nam mang đầu nữ còn thi thể nữ mang đầu nam. Bốn phía yên tĩnh, máu trên mặt đất là từ cổ hai nạn nhân chảy ra.



“AAAAAAAA” Cố Thanh Kiều phản ứng đầu tiên, thét ra tiếng thét chói tai ngang ngửa với Vô Hận.



Cô nhận ra hai người này, nữ tử họ Lý, đệ tử Chấn Tứ Đường, sáng nay vừa gặp ở khúc quanh trong khách điếm.



“Aaaa!” cô vừa kêu vừa nắm chặt vạt áo tam sư tỷ bên cạnh, nói năng lộn xộn: “Thi Thi Thi Thi Thi… Lý Thi Thi!”



Cô chưa nói xong, đã bị kéo đến một bức tường ấm áp.



“…Đừng sợ, không nên nhìn!”



Tiếng nói có âm sắc riêng biệt, là Nguyễn Tự Khung.



Thanh Kiều như tìm được chỗ dựa vững chắc, lập tức tiến lên, ôm chặt lấy Nguyễn Tự Khung: “Sư sư sư thúc mau cứu người cứu mạng! Hannibal đến đây!”



Hannibal là 1 bộ phim truyền hình kinh dị về điều tra hiện trường của Mỹ, tham khảo thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Hannibal_%28phim_truy%E1%BB%81n_h%C3%ACnh%29



Nguyễn Tự Khung mặc dù không biết Hannibal là ai, nhưng vẫn vỗ vỗ lưng Thanh Kiều, trấn an: “Ai tới cũng không phải sợ, có ta ở đây.”



Nghe xong lời này, Thanh Kiều đột nhiên cảm thấy an tâm rất nhiều, cả người xụi xuống, cúi thấp đầu khóc nức nở. Giữa lúc mờ mịt, cô nghe được tiếng gọi ầm ĩ, tiếng bước chân dồn dập, tiếng xèo xèo của ngọ đuốc đang cháy.



“Là hai đệ tử của Chấn Tứ Đường… Một đao đoạt mạng, chiêu thức ngoan lệ… Trên người có chín chỗ bị thương, đều không vào chỗ yếu hại… Thi thể đã có người di chuyển…”



Là Bao sư huynh đang bẩm báo cho Nguyễn Tự Khung, vẻ mặt nặng nề.



Thanh Kiều ngơ ngác nhìn Nguyễn Tự Khung, ánh sáng từ cây đuốc phản chiếu vào con ngươi của người, lay động mờ ảo, như đom đóm chập chờn. Người mím chặt môi, lông mày nhíu chặt, nghiêm túc hơn bất kì lúc nào, cái vẻ mặt ôn nhu hay nói đùa đột nhiên biến mất. Hay là, vẻ mặt kia chỉ là một giấc mộng trưa hè..



“Không phải sợ, có sư thúc lo liệu, tất cả sẽ nhanh chóng kết thúc.” Tam sư tỷ lặng lẽ nắm tay cô.



Tuy rằng tay sư tỷ cũng lạnh như tay cô, Thanh Kiều lai ngẩng đầu, lấy hết dũng khí mỉm cười.



“…Ừ, rất nhanh là kết thúc, nhất định!” Kiên định mà tràn ngập lòng tin, nói với sư tỷ cũng là nói với bản thân mình.



Thế nhưng đây mới là khúc dạo đầu, nếu để người khác đoán trúng nội dung thì tác giả lấy gì kiếm cơm chứ……


Bình Luận (0)
Comment