Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 53



Edit: Chikajo



Sáng sớm ở Hồn Thủy trang, một trận mưa trút xuống, mưa tạnh bầu trời quang đãng, trời xanh lẫn mây trắng.



Cố Thanh Kiều ra khỏi phòng, cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần và thể xác khoan khoái dễ chịu.



Cuộc nói chuyện thẳng thắn hôm qua, khiến cho trên thế giới này cuối cùng cũng có thêm một người mà cô có thể tin tưởng.



Lại nói trong đêm Nguyễn Tự Khung bỗng nhiên mang theo người ra khỏi trang, nói là phải truy xét hung thủ, cô vốn định cũng đi theo, tiếc rằng Nguyễn Tự Khung cười với cô: “Việc này nguy hiểm, cần nhân sĩ võ công cao cường.”



——aiz, mặc dù thay đổi thời không, nhưng bên yếu hơn vẫn vĩnh viễn không có quyền nói.



Cô chỉ có thể phẫn nộ ở lại.



Thật đáng giận, đại thúc này nhất định đợi đến sau khi quay về núi Tây Lăng mới bằng lòng dạy võ công cho cô, không biết là hắn có cách gì để cô nhanh chóng trở thành võ lâm cao thủ trong thời gian ngắn chứ?



Cửu âm bạch cốt trảo? Thiết Sa chưởng? Lục Mạch thần kiếm? Cô xem xét bàn tay trắng nõn nhỏ dài của mình, có chút run.



Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Quỳ Qua tử bảo điển (tác giả nhái Quỳ Hoa bảo điển) được tạo ra phù hợp với cơ thể nữ nhân hơn—– không cần tự cung (thiến cái đó đó), cũng có thể thành công, cả ngày chỉ cần phi phi kim bắn bắn chỉ là được rồi, ngươi nói hai nam nhân ngốc Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi chẳng cũng nhập hội cho vui đó thôi!



(Nhạc Bất Quần, Lâm Bình Chi luyện Tịch tà kiếm pháp nên gay, Đông Phương Bất Bại luyện Quỳ Hoa bảo điển nên gay, phải tự cung mới luyện đc đó, bạn Kiều bảo hợp vs nữ là bởi nữ thì có đâu mà cung nên k cũng vẫn luyện tốt =)))



Sáng sớm chim véo von khẽ hót, nghiêng đầu qua, nhìn thấy trên nhánh cây bên cạnh có hai con côn trùng đang đánh nhau, một con bọ ngựa, một con xén tóc.



Cô nhìn đến nổi hứng, liền khẽ ngâm nga hát.



Bọ ngựa chủ động phát động tấn công.



“—–Đại ~ đao ~ chém đầu lũ quỷ!”



Bài này còn có tên “Khúc đại đao tiến lên”.



Xén tóc không cam lòng yếu thế phản kích.



“—-nhanh tay cầm lấy song tiệt côn (côn hai khúc), hây da hây da!”



Bài này tên là “Côn nhị khúc”.



Hai con giao chiến, xén tóc rớt mất một cái râu, cái còn lại đón gió lắc lư.



“—–voi ~~ voi~~ mũi của mi vì sao dài như thế?”



Bài này là “Voi voi tại sao mũi của mi dài như vậy”, một bài hát thiếu nhi.



Cô tự chơi tự vui, xem đến cười ha ha.



Bỗng nhiên có một bàn tay đưa ra, bắt bọ ngựa và xén tóc đi.




“Ngươi!” Cô ngẩng đầu lên muốn mắng, lại nhất thời ngây người.



“Sao lại dùng vẻ mặt đó nhìn ta? Hay là bị dung mạo tuyệt thế của ta khuynh đảo rồi?”



Lục Tử Tranh lẳng lặng nhìn cô, khuôn mặt được phủ một tầng nắng sớm, sâu trong đồng tử nhen lên chút ánh sáng.



“…..Đúng vậy đúng vậy, ta vừa thấy ngươi liền cười, phong thái nhẹ nhàng của ngươi quá tuyệt vời!”



Thanh Kiều tức giận trừng hắn một cái, trong lòng buồn bực người này sao mà xuất quỷ nhập thần thế chứ? Đi đường cũng không có lấy một tiếng động?!



Nghĩ lại, mỗi lần gặp mặt người này chưa bao giờ có chuyện tốt, tức khắc lòng bàn chân như bôi dầu tính chuồn đi.



“Này! Cô thấy ta, sao không nhiệt tình như vậy hả?” Lục Tử Tranh thấy cô xoay người muốn đi, vội vàng đưa tay kéo cô.



Thanh Kiều vốn định vung tay áo thoát khỏi, không ngờ trong lúc vô tình đánh trúng bụng hắn, nghe thấy một tiếng kêu, thân mình hắn loạng choạng hai bước.



“Ngươi bị thương?” Mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi, cô không khỏi kinh ngạc—-hay là mình trong vô thức đã luyện thành thần công cánh tay sắt rồi?!



“Không phải do cô.” Hắn nhìn thấu tâm tư cô, ngẩng mặt cười, da trắng như giấy, như che lên một tầng sa mềm mại, “Chỉ là ngoài ý muốn……người ở giang hồ, sao có thể không cận kề đao?”



“Nói lời vô ích! Làm sao bị thương? Mau cho ta xem!” Cô nhanh chóng dìu hắn ngồi xuống một bên, vẻ mặt lo lắng, “Có đau không?”



“Đau.” Lục Tử Tranh nắm tay cô, chậm rãi chuyển qua ngực mình, làm bộ nghiêm trang như thật, “…..Cô vừa mới không để ý tới ta, chỗ này đau quá.”



Ầm ầm ầm! Bị sấm đánh đến nghẹn lời, Thanh Kiều tức cũng không được cười cũng không được, đành phải trách hắn: “Ngươi có thể đứng đắn chút hay không!”



“Phía đông mặt trời mọc phía tây mưa, nói là vô tình lại có tình….” Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, lười biếng tựa đầu vào hõm cổ cô, lơ đãng xoay một cái, khiến mái tóc sau gáy xõa ra, “……Ngày hôm qua có phải cô theo ai đó đến Giang Thi Hiên ăm cơm không?”



“Ăn thì sao?” Thanh Kiều dùng sức đẩy đầu hắn, “Ta từ khi ra khỏi Thượng thư phủ chưa từng được ăn ngon, ngươi còn không cho ta ăn?”



Lục Tử Tranh hừ lạnh một tiếng, đè lại bàn tay phải không an phận của cô, lặng lẽ từ trong tay áo cô rút ra một cái trâm.



“Cô thật sự mang theo thứ này bên mình hả!” Hắn đốt đi dòng chữ trên trâm, “Lòng ta tựa như biển cả.”, từ từ giãn mày ra.



“Ngươi cũng nói, giang hồ hiểm ác, ta cũng muốn mang theo một vật có thể tự bảo vệ mình.” Cô thở dài, nửa thật nửa giả.



“……Cô chịu mang theo thứ này, ta rất vui vẻ.” Hắn xoay người kề sát vào trong lòng cô, sức nặng toàn thân đều đè lên người cô, “Về sau đi đến đâu, cũng không cho phép cô đánh mất nó.”



Dứt lời, vuốt đầu nhọn của trâm bắt đầu thì thào tự nói: “Ta xem sẽ giúp cô bôi lên chút ‘Hệ linh’……không, vẫn là ‘Hủ cốt thực tâm’ (mục xương khoét tim) độc hơn…. ‘Thất nhật xuyên tràng tán’ (bảy ngày xuyên thủng ruột) hẳn là cũng không tồi…….”



Thanh Kiều nghe thấy sởn hết cả da gà: “Đủ rồi đủ rồi, bôi thuốc tê là được rồi!”



“Lòng dạ đàn bà!” Hắn cười nhạo, ngón tay tà tà lướt qua mặt cô, vừa lạnh vừa nóng, “……..Ta cũng muốn đi Giang Thi Hiên.”



“Không, có, tiền!” Thanh Kiều lườm hắn một cái, cự tuyệt thẳng thắn lưu loát.



“Không sao, chúng ta ăn xong bỏ chạy, không trả tiền.” Hắn cười hì hì vòng quanh cô, lông mi khẽ rung rung, vẽ ra một đường cung vừa dài lại vừa cong, “Chạy không được ta liền cho bọn họ ăn thuốc độc, xem còn ai dám tìm chúng ta đòi tiền?!”



Nhìn khuôn mặt kiêu ngạo đến cực điểm kia, Thanh Kiều quả thực muốn hộc máu.



Tiệm cơm đệ nhất Hồn Thủy trang, Giang Thi Hiên.



“Ta thật sự là không có tiền a! Ngươi ăn ít chút!” Thanh Kiều xiết chặt hà bao, dặn dò người bên cạnh.



“Yên tâm, ta đương nhiên sẽ bảo vệ cô toàn thân trở ra.” Lục Tử Tranh cười khanh khách nâng chung trà lên.



“……Ta nói, ngươi rốt cuộc là bị thương thế nào? Có nghiêm trọng không?” Thanh Kiều thấy hắn vẻ mặt phong khinh vân đạm, không khỏi nhíu mày.



“Cô đau lòng? Nếu không thì buổi tối đến phòng ta, ta đặc biệt cởi ra cho cô xem?” Lục Tử Tranh nháy mắt mấy cái với cô, mị nhãn như tơ.



“Được, dù sao ta cũng đã xem qua không ít.” Thanh Kiều cũng cười gian xảo.



Hừ, 300 chiến binh Sparta cũng xem rồi, dạng mĩ nam như hoa như ngươi mấy khối cơ bụng đó có gì hiếm lạ chứ?!



300 chiến binh Sparta: tên phim là 300 một bộ phim của hãng Warner Bros làm từ năm 2006, phát hành năm 2007, nội dung dựa trên Trận Thermopylae nổi tiếng trong lịch sử Hy Lạp.



Hình các anh cơ bắp đây:



Lục Tử Tranh biến sắc đang muốn nói, chợt nghe “Rầm xoảng” một tiếng, phía sau bỗng nhiên có đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn.



“Quan, Quan Thế Âm nương nương!” Thanh âm căng thẳng bối rối.



Thanh Kiều nhìn thấy khuôn mặt như đồng bằng Hoa Bắc đối diện kia, liền vui vẻ: “Yo, Tiểu Diêm Vương hả!”



Người tới đúng là Tiểu Diêm Vương Âu Tề kia, hắn không nghĩ rằng hôm nay còn có thể thấy cô nương này, bị dọa đến chén trà cầm trong tay cũng làm rớt.



Âu Tề trước tiên xem xét cô gái áo lục này, lại xem xét tiếp nam tử đẹp như thiên tiên bên cạnh cô, toàn thân bắt đầu tự động run rẩy: “Quan, Quan Thế Âm nương nương, đại từ đại bi……”



Lục Tử Tranh thấy Âu Tề lén ngắm mình, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị.



“Người yêu của Quan Thế Âm.” Hắn chỉ chỉ mình, long trọng giới thiệu.



“Phi!” Thanh Kiều đá hắn một cước, quay đầu tò mò nhìn về phía Âu Tề, “Tiểu Diêm Vương đến đây làm gì vậy?”



“Vợ, vợ của tiểu nhân mang thai, bởi vậy đặc biệt thỉnh cao nhân tới đây ban tên cho hài tử.” Âu Tề tứ chi cứng nhắc, miệng máy móc, xem chừng bị “Kinh thiên nhất điểm” của Nguyễn Tự Khung dọa sợ rồi.



“Cảm thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.” Thanh Kiều gật đầu, chợt nghĩ tới cái gì, mỉm cười, “Ai da, còn cần cao nhân chỉ điểm không? Quan Thế Âm nương nương tặng luôn cho ngươi hai cái tên, sinh con gái gọi là Âu Mại Gia (mại gia: bán nhà), sinh con trai gọi là Âu Mại Ngật Đáp (mại ngật đáp: bán phiền phức), rất tốt nha!”



Lục Tử Tranh phì cười, nhướng mày lên.



Âu Tề không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ có thể liều mạng lau mồ hôi trên trán.



Đầu cầu thang chợt vang lên tiếng bước chân, thấy một mặt cờ màu trắng chậm rãi thò lên, lộ ra hai chữ to màu đen xiêu vẹo: “Đỗ Bì”. (bì: da)



“Bán tiên tới rồi!” Âu Tề như được đại xá, vội vội vàng vàng chạy ra đầu cầu thang, “Đỗ bán tiên, ở đây ở đây, ta ở đây này!”




“Chậc chậc, chữ này viết không đẹp, bố cục nét chữ không cân bằng, tên cũng quái dị.” Thanh Kiều chế giễu với Lục Tử Tranh, mặt mày hớn hở, “Chọn tên gì không chọn, lại thích cái tên này? Đỗ Bì, đó là thứ quái gì chứ?”



Lời còn chưa dứt, mặt lá cờ kia rung lên một cái đi tới gần, dần dần hiện ra toàn bộ——–“Đỗ Pha”. (pha: lệch, xiêu vẹo)



囧rz, Thanh Kiều lập tức ngậm miệng.



“Bán tiên thỉnh bên này.” Âu Tề khúm núm chờ bên cạnh bán tiên, cẩn thận dẫn ông ta vào trong nhã gian.



Đỗ bán tiên kia là một lão nhân cao tuổi, để môt chòm râu dê, thoạt nhìn xanh xao vàng vọt, ánh mắt đục ngầu.



“Lại là một người kiếm cơm ăn.” Thanh Kiều lẩm bẩm một tiếng, tức khắc hết hứng thú.



Nào biết Đỗ bán tiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, trong chớp mắt, bỗng sắc mặt ông ta đại biến, kinh hoảng.



“Yêu yêu yêu nghiệt!” Bàn tay khô đét của ông ta chỉ một ngón sang bên này, cà người run lên cầm cập.



“—ai là yêu nghiệt? Ông mới là yêu nghiệt ấy!” Thanh Kiều giận dữ, cầm ống đũa trên bàn lên ném về phía ông ta, “Cả nhà ông đều là yêu nghiệt!”



Khuôn mặt bán tiên trở nên trắng bệch như tờ giấy, không nói hai lời bạch bạch bạch chạy xuống dưới lầu.



Chạy đến dưới lầu, không biết là sợi thần kinh nào bị chập, ông ta lại rống to lên trên lầu một câu: “Nước sắp diệt vong, yêu nghiệt xuất hiện tràn lan!”



Thanh Kiều tức khắc đưa tay lên đầu ném tất cả những đồ có thể cầm được xuống: “Lão đầu chết tiệt! Yêu nghiệt thì thế nào? Yêu nghiệt cũng có mẹ sinh ra, ông không phục sao?”



Binh binh bốp bốp một trận hoa trâm rơi xối xả, nện xong, thở phì phì quay đầu lại ngồi xuống.



Lục Tử Tranh lẳng lặng ngồi tại chỗ, phẩm trà, từ đầu tới cuối không nói một câu.



“Người này đầu óc có vấn đề.” Thanh Kiều cười he he với hắn, “Không để ý tới ông ta, ta ăn cơm, ăn cơm.”



“Cô ném hết đũa rồi, ăn thế nào?” Lục Tử Tranh nheo mắt lại, cao giọng lên.



“Hả?” Thanh Kiều vỗ vỗ ót, bối rối cất tiếng, “Ta, ta lại qua bàn khác lấy….”



“Quên đi, ta không muốn ăn, chúng ta đi thôi.” Lục Tử Tranh ngắt lời cô, đứng dậy quăng một khối gì đó lên trên bàn, nhanh nhẹn rời đi.



“Này, ngươi đợi ta một tí a!” Thanh Kiều mau chóng đuổi kịp, trước khi rời đi lén nhìn thỏi bạc sáng loáng trên bàn một cái, nhất thời đau đến suýt nhồi máu cơ tim——-đúng là một thỏi bạc lớn a!



Bước chân Lục Tử Tranh vừa vội vừa nhanh, Thanh Kiều biết hắn mất hứng, nhắm mắt theo đuôi, thở mạnh cũng không dám.



Đi a đi, đi a đi, liên tục đi đến khi cánh mũi cô lấm tấm mồ hôi hô hấp dồn dập, Lục Tử Tranh bỗng nhiên dừng lại.



Hắn quay lại, đi đến dưới bóng cây, không nói hai lời bắt đầu cởi quần áo.



“Ngươi làm gì vậy?!” Thanh Kiều ngây ra cũng đi qua, không hiểu gì cả.



“Ta dục hỏa đốt người.” Hắn cũng không thèm nhìn tới cô, mau chóng đáp một câu, thuần thục cởi ngoại sam.



Cằm Thanh Kiều suýt thì rơi xuống.



Mắt thấy hắn đã bắt đầu tháo nút thắt trung y, Thanh Kiều giậm chân, đỏ mặt chạy đi.



Tháo xong nút thắt cuối cùng, Lục Tử Tranh đang muốn cởi trung y, bỗng nhiên một chậu nước lạnh từ trên trời rớt xuống, khiến hắn ướt sũng.



Hắn nắm chặt nắm tay cắn răng ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Thanh Kiều tay cầm một cái gáo hồ lô, đang ngượng ngùng nhìn hắn.



“Liệt, liệt hỏa đốt tình!”



Cô bị ánh mắt giết chết người của hắn khiến cho có chút nói lắp, ý chí hào hùng vừa mới vọt lên cũng tan thành mây khói.



“….Cô!” Lục Tử Tranh hung hăng trừng cô, cuối cùng chỉ thở dài, mỏi mệt tựa vào đại thụ, “……Miệng vết thương của ta nứt ra.”



“Hả?” Thanh Kiều lập tức hoa dung thất sắc, ném gáo hồ lô đi, bổ nhào tới vịn y phục hắn, “Sao ngươi không nói sớm?!”



Lật trung y ra nhìn, trên bụng quả nhiên có một miệng vết thương thật dài.



Làm, làm sao bây giờ? Thanh Kiều nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, cuối cùng quyết tâm túm vạt áo của mình——trong phim truyền hình võ hiệp không phải đều diễn như vậy sao? Một người bị thương, người còn lại lập tức xé y phục mình để giúp hắn băng bó, quá đẹp trai!



Vì thế, xé ~~~ xé ~~~ ta lại xé ~~~ ta lại xé ~~~~



Ý? Mặc dù đã dùng đến sức lực toàn thân để xé, nhưng cái áo lục dày này vẫn không chút sứt mẻ, ngay cả một vết rách cũng không có, thật sự là rất không cho cô mặt mũi nha!



Sau khi vật lộn thật lâu, cuối cùng cũng từ bỏ.



“…….Đại hiệp, có kéo hay không?” Cô nâng một đôi mắt ngập nước nhìn về phía Lục Tử Tranh, sắc mặt ngập ngừng, khuôn mặt đỏ bừng.



“Ha ha ha!” Lục Tử Tranh thấy bộ dạng ảo não ỉu xìu này của cô, không khỏi ngửa đầu cười to.



“Đừng cười đừng cười! Miệng vết thương sẽ nứt đó!” Thanh Kiều sợ tới mức luống cuống tay chân, mau chóng đưa tay che bụng hắn.



“Không phải cô sợ máu sao?” Hắn cũng không kêu đau, chỉ nhướng mày nhìn cô.



Lúc trước cô đưa cổ cho hắn ăn, đã từng mãnh liệt yêu cầu hắn không được ăn trước mặt cô, bởi vì cô sợ máu.



“Sợ hả! Sợ thì có ích gì?!” Mắt thấy máu tươi từ kẽ tay không ngừng chảy ra, cô gấp đến muốn khóc, “Sợ thì sẽ không chảy máu nữa sao? Quả cầu đần độn nhà ngươi, mau cầm máu a!”



Mắt trầm xuống, Lục Tử Tranh điểm hai cái lên bụng mình, nhẹ nhàng kéo tay cô ra.



“Được rồi, ta điểm huyệt rồi, máu sẽ mau ngừng thôi. Cô tìm thứ gì đó giúp ta băng bó đi!” Giọng điệu hắn hiếm khi ôn hòa như vậy.



“Ta, ta không xé nổi y phục…..” Thanh Kiều nhìn sang máu trên tay, lại nhìn hắn, thần sắc bối rối, “Nếu không ngươi xé đi? Ngươi còn có thể sử dụng sức lực sao?”



Lục Tử Tranh ảm đạm cười: “Gáo nước của cô lấy từ đâu ra?”




“Mượn ở chỗ bác gái Vương cổng thôn……” Thanh Kiều chợt nhớ ra, vẻ mặt tỏa sáng, “A! Ngươi đợi một chút, bây giờ ta đi tìm bác ấy!”



Lời còn chưa dứt, đã chạy đi nhanh như chớp.



Lục Tử Tranh nhìn bóng dáng cô, lắc đầu, tiếp tục mỉm cười.



Nơm nớp lo sợ băng bó xong vết thương, Thanh Kiều thở một hơi thật dài, tay chân mềm nhũn ngã xuống gốc cây.



“A….” Lục Tử Tranh vừa mới rên một cái, cô đã nhanh chóng nhảy bật lên, “Đau chỗ nào? Không thoải mái chỗ nào?”



Lục Tử Tranh thấy dáng vẻ lo lắng của cô, chỉ cười không nói.



Cô quả thật không biết băng bó, hiện giờ vết thương của hắn quả thực là không thoải mái, nhưng…….



“Ta muốn uống nước.” Hắn khẽ ngẩng đầu lên.



“Ừm, ngươi đợi một chút a!” Thanh Kiều xách váy chạy đi.



Một lát sau, cô cầm một gáo hồ lô lạch bạch đi tới trước mặt hắn, như không dằn lòng được dâng vật quý: “Uống đi, uống mau!”



Lục Tử Tranh nhướng lông mày uống hai ngụm, đặt gáo nước xuống.



Thanh Kiều lại lấy từ tay áo ra một chiếc khăn lụa, lau nước trên trán cho hắn.



“Vừa rồi là ta không tốt, không nên dội nước vào ngươi……” Cô rất ngượng ngùng, “Miệng vết thương dính nước, chắc chắn là rất đau?”



Lục Tử Tranh thở dài một hơi, rất là hưởng thụ nhắm mắt lại.



“Kỳ thật, mới rồi cô không cần vội vã trút giận thay ta.”Hắn thản nhiên phun một câu.



“Ta không có…..” Tay trên trán cứng đờ.



“Hoặc là, cô sợ ta nổi giận giết chết tên bán tiên kia, cho nên mới cố ý phát hỏa trước?” Hắn thong dong, hờ hững nhướng mày.



“…….Ta không…..” Trả lời càng thêm vô lực.



“Cô vẫn là không hiểu ta.”



Hắn chợt mở to mắt, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng vào đáy lòng cô: “……..Chuyện ta muốn làm, bất kì ai cũng không thể thay đổi.”



Thanh Kiều mím chặt môi, không dám trả lời.



“Nghỉ ngơi đi, chờ lát nữa cho cô xem trò vui.” Hắn cười cười đứng lên, dắt tay cô, đặt cô vào bên cạnh.



Mây trôi lướt qua chân trời, không biết đã qua bao lâu, trên đường bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào.



“Kẻ điên kìa! Mọi người mau ra đây xem kẻ điên!”



Một đám trẻ con vây quanh một người lớn chạy tới phía bên này.



Thanh Kiều tập trung nhìn vào, không khỏi kinh ngạc ——-chính là Đỗ bán tiên vừa mới gặp!



Không biết hắn gặp phải tai họa bất ngờ gì, bây giờ tóc tai rối tung, quần áo tả tơi, bước chân loạng choạng, thất tha thất thểu nào còn dáng vẻ toán mệnh tiên sinh (thầy bói)? Nhìn qua như một đệ tử Cái Bang! Mà mặt cờ “Đỗ Pha” kia không biết vì sao lại bị cháy một nửa, trở thành xứng với tên thực “Đỗ Bì”! (bì tức là da, ý nói bác Đỗ bán tiên gầy như da bọc xương)



“He he he………..” Đỗ bán tiên vừa ngây ngô cười vừa đi tới, ngã trái ngã phải, nước bọt tràn ra ngoài khóe miệng.



“Kẻ điên! Tên điên! Tên mông phun khói!” Đám trẻ con cười ném đá vào ông ta. (m k hiểu lắm ý chửi của câu mông phun khói, chỉ tra được câu này là để chỉ người làm quan chức cấp cao thôi.)



“A, yêu nghiệt!” Đỗ bán tiên kia chỉ vào một đứa bé ném ông ta trong đám cười rộ lên, thanh âm kì dị.



“Lại một tên yêu nghiệt! Nạp mệnh đi!” ông ta quay đầu nhảy lên, ngón tay chọc một con gà mái đang ấp trứng ven đường.



“Cục cục tác.” Gà mái tức giận liếc cái xem thường.



“Yêu nghiệt a! Thật nhiều yêu nghiệt!” Ông ta chỉ vào một đám vịt đang qua đường xa xa, hoa chân múa tay vui sướng lắc lư, “Nước sắp diệt vong, yêu nghiệt xuất hiện tràn lan!”



Người vây xem càng đến càng nhiều, tất cả mọi người ngừng công việc trong tay đi ra xem náo nhiệt.



“Ha ha ha…..”



“Xem hay không?” Lục Tử Tranh nắm lấy tay Thanh Kiều, nghiêng mặt dịu dàng nhìn cô.



Thanh Kiều rùng mình một cái, bất giác cuộn mình lại.



Lục Tử Tranh hiểu rõ cười, quay đầu nhìn người đã hoàn toàn phát điên phía xa xa kia, nắm tay cô càng thêm chặt.



“Yêu nghiệt! Yêu nghiệt!” Đỗ bán tiên còn đang không ngừng ồn ào, mọi người tiếp tục cười to.



Vì thế Lục Tử Tranh cũng nhếch khóe miệng, câu hồn đoạt phách, mắt lóe ánh sáng tăm tối.


Bình Luận (0)
Comment