Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 60



Edit: Chikajo



Sáng sớm một ngày, Đông Hỉ tỉnh lại từ trong giấc mơ bất an, bỗng phát hiện mình đang nằm trên giường lại biến thành một con côn trùng thật lớn.



Nàng nằm ngửa, cái lưng cứng rắn như áo giáp kia dán trên giường, nàng thoáng ngẩng đầu, liền thấy cái bụng to màu nâu của mình chia thành thật nhiều tấm giáp cứng hình cung. Chăn hầu như không che được hết bụng.



………



…………..



…………..



Ở trên, đương nhiên đều là gạt người.



Tác giả của chúng ta không phải Franz Kafka (Trên thực tế hai người chênh lệch không chỉ 3,5 vạn triệu năm ánh sáng).



Franz Kafka: (3 tháng 7 năm 1883 – 3 tháng 6 năm 1924) là một nhà văn lớn viết truyện ngắn và tiểu thuyết bằng tiếng Đức, được giới phê bình xem như một trong những tác giả có ảnh hưởng nhất thế kỉ 20. Kafka là một nhà hiện đại chủ nghĩa và chịu ảnh hưởng mạnh bởi những thể loại khác, bao gồm chủ nghĩa hiện sinh. (wiki)



Đông Hỉ cô nương cũng không phải Gregor Samsa.



Gregor Samsa: nhân vật trong Hóa thân (tiếng Đức: Die Verwandlung) của Franz Kafk, Hoá thân bắt đầu khi Gregor Samsa, một nhân viên bán hàng, thức dậy và thấy mình đã biến hình thành một sinh vật to lớn, giống như côn trùng. Từ đó, Gregor Samsa phải nỗ lực để thích nghi với hình thù mới và cuộc sống mới là gánh nặng cho gia đình anh – họ vì sự hoá thân này mà chết khiếp vả trở nên tàn nhẫn cả với chính người thân của mình.



Tuy rằng nàng thực sự biến thành một con trùng, nhưng là cân thí trùng (nghĩa: chuyên theo đuôi, nịnh bợ, đây còn là 1 loại vi rút máy tính).



Vào sáng sớm khi ánh ban mai đầu tiên hôn lên hai gò má, nàng đau khổ khi nhận ra, lại đến lúc mình phải tới Cúc Phương hiên báo cáo.



—–Đỗ Thượng nghi đại nhân của ta ơi, hôm nay người lại tâm huyết dâng trào bắt ta làm cái gì đây?



Rửa mặt xong, nàng nơm nớp lo sợ đi trên hành lang dài nguy nga lộng lẫy.



Đình đài lầu các, điêu lan họa đống (lan can điêu khắc, xà ngang chạm trổ), đây đều là những kiến trúc xa hoa đẹp đẽ từng khiến cho miệng nàng nửa ngày cũng không khép nổi, nhưng mà bây giờ nàng ngắm cũng không muốn ngắm thêm tí nào, tâm tâm niệm niệm, đều là hy vọng vị Thượng nghi đại nhân mới nhậm chức này có thể an phận một chút, đừng có mà lại ra mấy cái yêu cầu quái lạ gì đó giày vò nàng.



“……Bất kể đi đâu, bất kể phát sinh chuyện gì, ngươi đều phải chặt chẽ bám theo nàng! Cho dù nàng nhảy sông tự vẫn, ngươi cũng phải nhảy theo! Nếu bỏ sót chút xíu tung tích nào của nàng, như vậy đón chờ ngươi không phải cái chết, mà là chém đầu cả nhà, liên lụy cửu tộc!”



Lời nói tàn nhẫn dứt khoát lại quanh quẩn bên tai nàng,nàng nhắm mắt lại, cắn răng đẩy cửa lớn màu đen của Cúc Phương hiên.



Kẽo kẹt———-



Theo cánh cửa gỗ từ từ mở ra, một ngày mới cứ như vậy bắt đầu.



“Yo! Ngươi đã đến rồi!”



Trong sân Cúc Phương hiên, một cô gái dáng người uyển chuyển đang múa kiếm dưới tàng cây phong. Động tác của nàng không nhanh không chậm, mềm mại khoan khoái như nước chảy mây trôi. Bảo kiếm dưới nắng sớm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, gió nổi lên theo đường kiếm, lá đỏ rơi xuống đất, có thể nói là người kiếm song bích.



“Bái kiến Đỗ Thượng nghi.” Đông Hỉ cúi đầu thật sâu.




“Miễn lễ.” Nữ tử bình tĩnh đứng lại, thu kiếm nín thở, lưng thẳng tắp như tùng.



“—–hôm nay Thôi Thượng cung không ở đây, ngươi có thể gọi ta là tiểu thư.”



Cô gái quay đầu cười với nàng, khuôn mặt tỏa sáng, giống như ánh mặt trời xuyên qua tầng mây đen.



Còn chưa chờ nàng trả lời, cô gái chợt nghiêng người, chống nạnh hô to về phía trên cái cây: “Này! Ngươi làm ăn thế nào vậy? Tung lá cây lúc thì nhiều lúc thì ít! Không phải ta đã nói rồi sao, phải đều đặn, đều đặn!”



Trên cây phong cao tám trượng, nghe thấy một tiếng nói có vẻ rất đau khổ: “Hồi bẩm Thượng nghi, trên cái cây này rậm rạp nhiều lá, tiểu nhân thật sự không thấy rõ kỹ thuật nhảy của Thượng nghi, chỉ có thể phỏng đoán mà tung…..”



“……..Ngươi như vậy là không đúng.” Cô gái bắt đầu nói lời thấm thía giáo dục đối phương, “Làm một nhân viên hậu trường tốt, ngươi hẳn phải hiểu được cái gì gọi là phối hợp thiên y vô phùng (không 1 kẽ hở)——-khi kiếm của ta chỉ bên trái, ngươi phải tung theo bên trái; khi ta chuyển sang phải, ngươi phải tung sang phải; khi ta chỉ thẳng kiếm lên trời, ngươi phải cùng sử dụng tay chân cẩn thận tung các phương hướng các góc độ….Nếu ta động tác nhẹ nhàng chậm rãi, ngươi nên tung ít một chút, nếu động tác của ta dồn dập, ngươi phải nắm thật nhiều lá cây ném xuống, ý đồ tạo ra một loại mỹ cảm hỗn độn trong gió…..”



“Vâng, nhưng…..Cây cao như vậy, tiểu nhân đã suýt đứng không vững, giờ còn phải bỏ hai tay ra để tung hoa, thật sự là rất khó…..” Người trên cây ngập ngừng do dự.



“Chớ có sợ hãi!” Cô gái tiến lên một bước, hai năm tay giơ lên cao quá đầu, mắt sáng như đuốc làm bộ dáng cổ vũ, “Tiểu nhị tử, khẩu hiệu luyện tập hàng ngày của chúng ta là gì? Cao hơn, nhanh hơn, mạnh hơn! Không có mạnh nhất chỉ có mạnh hơn! Lúc đầu không phải ngươi ngay cả trèo cây cũng không biết sao? Chỉ cần luyện tập thêm, ngươi nhất định sẽ làm được!”



“Tiểu nhân đã hiểu.” Hồng y nhân trên cây khom người cúi thật sâu, “Tiểu nhân sẽ chăm chỉ luyện tập thêm, nghiền ngẫm thật tốt Tung Hoa công này.”



“Ừm, ừm.” Cô gái gật gật đầu, dường như hết sức vừa lòng, “Trở về luyện tập nữa đi, sáng mai chúng ta lại thử một lần.”



“…….Tiểu thư, người đại làm biếng.”



Nhìn hồng y nhân kia đi xa, Đông Hỉ đành chịu thở dài: “Thì ra tiểu thư định dùng cái này cho cuộc tỷ thí ở ngự hoa viên một tháng sau.”



“Ta cũng không muốn nha.” Cô gái cẩn thận thu kiếm vào vỏ, yêu thương vuốt ve, “Đều do tên Thái tử chỉ sợ thiên hạ không loạn kia, kiên quyết muốn ta biểu diễn uy lực của chuôi bảo kiếm này trước mặt phi tần, ta nào biết biểu diễn cái gì chứ! Đành phải thỉnh thị vệ dạy mấy động tác võ thuật đẹp, và để Tiểu nhị tử âm thầm phối hợp một chút…….”



“Nhưng tiểu thư học rất nhanh, rất có tư thế.” Não Đông Hỉ mau chóng chuyển động, ca ngợi.



“Hehe.” Cô gái sờ sờ gáy xấu hổ cười,tựa như có gì đó không tiện nói rõ.



“Đỗ Thương nghi, Đỗ Thượng nghi!” Xa xa, có tiểu thái giám áo xanh nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, hụt hơi nói: “Nương……..nương………”



“Các nương nương lại thế nào?” Sắc mặt cô gái khẽ biến, lộ ra chút không kiên nhẫn, “Là An Phi nương nương vì cô độc hiu quạnh tuyệt vọng cắt cổ tay? Hay là Quỳnh phi lại chân trần chạy như điên trong đêm mưa hỗn loạn?”



Tiểu thái giám nghẹn, Đông Hỉ nhịn không được che miệng cười trộm.



Nàng còn nhớ rõ tình cảnh khi lần đầu tiên tiểu thư nhìn thấy tứ phi.



Đó là một tháng trước, có vị thần bí mặc quan phục chợt xuất hiện, nói tiểu thư nhà nàng hiện giờ đã đổi tên đổi họ, có thân phận mới, hỏi nàng có nguyện ý gặp tiểu thư hay không.



Nàng cuống quít gật đầu, đi theo người nọ tới một nơi xa lạ, lúc này mới biết tiểu thư đã trở thành Ti Nghi đại nhân chưởng quản lễ nghi dạy học trong hoàng cung.



Dở khóc dở cười, nàng không biết nên nói gì cho phải, bởi vì nàng vốn tưởng rằng đời này sẽ không gặp được tiểu thư nữa.



“Sao lại thế chứ? Ta cho dù phải cao chạy xa bay, trước khi đi cũng nhất định sẽ đến gặp các ngươi một lần, ta tuyệt không thể bỏ mặc phụ thân.”



Tiểu thư nhìn nàng cười, trong mắt lộ ra sự ấm áp thật tâm.



“………Tiểu thư thật là có bản lĩnh, giờ đã là nữ quan hoàng cung rồi!”



Lau lệ, nàng nói lải nhải liên miên ca ngợi tiểu thư.



Thông minh như nàng, tuyệt đối sẽ không liều lĩnh mở miệng hỏi tiểu thư trong khoảng thời gian mất tích đã làm cái gì, đã đi đâu—-biết đâu, không cẩn thận một cái, sẽ dẫn đến họa sát thân.



“Nói là Thượng nghi, chẳng qua cũng chỉ là bầu bạn với phi tần hậu cung khi nhàn hạ.” Tiểu thư dắt tay nàng, “HIện giờ ta ăn nhờ ở đậu, có miệng khó nói, về sau ngươi sẽ từ từ hiểu.”



Tiểu thư sắp xếp nàng ở trong cung, vì thế nàng lại trở thành nha hoàn bên cạnh tiểu thư. Hiện giờ nàng là cung nữ trong cung, có thể cùng tiểu thư đi bái kiến tứ phi.



Người đầu tiên bọn họ gặp là An phi.



An phi nương nương rất gầy, cực kỳ gầy, không thích tơ lụa, chỉ thích váy bông trắng thuần. Lúc trước khi tiểu thư mang theo nàng tới cửa bái kiến, An phi đang uống trà từng ngụm từng ngụm nhỏ.



Gió thổi qua, quét qua váy trắng, lộ ra đôi mắt cá chân trơn bóng xinh xắn của An phi.



“Ngại quá.” An phi thấy ánh mắt kinh ngạc của các nàng, cười nhạt, “Ta thích chân trần đeo giày, Hoàng Thượng cũng cho phép.”



Khi nói lời này, trên mặt cô ta hiện lên một vẻ ngang ngược tùy hứng, cao ngạo, sắc bén, người trên đời này đều bẩn chỉ mình ta sạch sẽ.



Đông Hỉ để ý thấy lông mi tiểu thư hơi run rẩy một chút.



Sau đó tiểu thư đưa lễ vật Hoàng đế ngự ban, hai người hàn huyên đối đáp. An phi nói mình vốn tên là An Lê, là hồi đó khi Hoàng Thượng xuống Nam Cương thì nhìn trúng. Hoàng Thượng sủng nàng tột cùng, sợ nàng nhớ nhà sốt ruột, mới bảo lưu lại gia tính của nàng trên đại điện sắc phi.



“Chỉ chớp mắt năm tháng trôi nhanh, hiện giờ bên người hắn đã có thêm nhiều dung nhan mới…..” An phi nói tới đây, ánh mắt trống rỗng, “Nghĩ lại năm xưa đó, hắn ôm ta vào lòng, cất tiếng gọi ta An Lê bảo bối, An Lê bảo bối…..”



Đông Hỉ để ý thấy, bả vai tiểu thư bắt đầu hơi hơi run run.



Tiếp theo đi gặp Quỳnh phi.



Quỳnh phi là một vị khá xinh đẹp động lòng người, mặt trái xoan nhọn nhọn, búi tóc vân vụ, còn có một đôi mắt đen trong veo như nước.



Nhất thời, Đông Hỉ và tiểu thư đều nhìn đến ngây người.



“Ngươi chính là Đỗ Thượng nghi Thái tử điện hạ tự mình mời tới?” Quỳnh phi thân thiết kéo tay nàng, “Điện hạ nói ngươi trí tuệ hơn người, hay văn giỏi võ, còn liên tiếp khen ngươi trước mặt Hoàng Hậu nương nương đấy!”



“ĐIện hạ khen nhầm, thật không dám nhận.” Tiểu thư quỳ gối trên mặt đất.



“Trong cung mọi năm chưa bố trí chức Thượng nghi, qua lại đều là thái giám với cung nữ, người nào người nấy dốt đặc cán mai, ngày trôi qua cũng nhạt nhẽo, sau này có ngươi bồi ta nói chuyện thì tốt rồi………” Quỳnh phi than một tiếng, khẩu khí u oán, “Tiến vào cửa cung sâu như biển, ngày Hoàng Thượng không đến, ta cũng chỉ ở đây sống uổng ngày tháng……..Aiz, không biết lão thiên gia vì sao đối xử với ta như vậy?”



Tiểu thư nhanh chóng đưa lên lễ vật Hoàng đế ngự ban, Quỳnh phi mở ra nhìn, là một chiếc khăn tay bằng tơ, trên mặt thêu mấy chữ:



“A, a, a, một bàn chân thật lớn.”




Quỳnh phi si ngốc nhìn chiếc khăn tay.



“…….Hắn còn nhớ rõ ta vô cùng yêu thích thi từ.” Được nửa ngày, nàng ta ngẩng đầu lặng lẽ cười, vẻ mặt thê lương, “Nhưng nhớ rõ thì có ích gì chứ? Ngày hắn không đến, ta cũng chỉ có thể nhìn vật nhớ người.”



Nước mắt liên tiếp không ngừng trào ra từ mắt nàng, từng giọt từng giọt lớn, giống như sợi trân châu bị đứt.



“……..Tại sao hắn phải tàn nhẫn như vậy? Tại sao, tại sao? Hắn có biết hay không trái tim ta rất đau, đau đến tưởng chừng như ngừng đập…….Tại sao hắn phải tổn thương ta như vậy, biết rõ cho nên cố phạm, một lần lại một làn…….Ta rất đau khổ rất đau khổ, rất đau lòng rất đau lòng………”



Quỳnh phi chợt ấn chặt ngực, làm bộ Tây tử (Tây Thi) ôm tim: “Tại sao? ! Tại sao hắn còn chưa đến thăm ta, rõ ràng đã qua một ngày lẻ bốn canh giờ rồi!”



Đông Hỉ kinh ngạc phát hiện, tiểu thư trợn trắng mắt, cơ thể bắt đầu lay động nhè nhẹ, dường như sắp ngất.



Đến khi ra khỏi cửa quẹo phải, nghe cung nữ giới thiệu nói Quỳnh phi tên duy nhất một chữ Dao, tiểu thư cuối cùng cũng không thể đứng vững, người ngã xuống từ trên bậc thang đá.



“…….Còn hai phi nữa, ngươi mau nói họ là ai?” Tiểu thư chật vật đứng lên, nắm lấy bả vai cung nữ nghiến răng nghiến lợi nói.



“Hồi, hồi bẩm Thượng nghi, hai vị phi còn lại là Diệc phi nương nương và Tịch phi nương nương, nhưng hai vị nương nương đó vừa mới đi nơi khác ăn chay, tạm thời không ở trong cung, không tiện bái kiến…..” Tiểu cung nữ hoảng sợ, run lẩy bẩy.



“Được rồi!” Tiểu thư vung tay, thất tha thất thểu đứng thẳng người, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, “Không gặp cũng được, ta đại khái…..đã biết các nàng ấy có bộ dạng gì rồi.”



“Ôi chao, Đỗ Thượng nghi danh bất hư truyền, cứ như thần tiên vậy!” Tiểu cung nữ vui mừng hớn hở vỗ tay.



“Ha, ha , ha.” Tiểu thư cười gượng ba tiếng, thất tha thất thểu bỏ đi, miệng lẩm bẩm, giống như đã bị đả kích rất lớn.



Đông Hỉ loáng thoáng nghe thấy tiểu thư liên tục lặp lại một từ: “……Hứng thú buồn nôn…..hứng thú buồn nôn……tuyệt đối là hứng thú buồn nôn…….”



———–đường phân cách hứng thú buồn nôn đôi khi cũng có thể tao nhã———-



“……..là,là Quỳnh phi nương nương……” Giọng nói đứt quãng của tiểu thái giám kéo Đông Hỉ từ trong hồi ức trở về.



“Quỳnh phi nương nương thế nào?” Giọng nói cô gái nghe không tốt lắm.



“…….Hồi Đỗ Thượng nghi, hôm qua An phi nương nương bỗng tâm huyết dâng trào tới Quỳnh cung bái phỏng, không biết vì sao lại tranh cãi với Quỳnh phi nương nương………Sau đó An phi nương nương nổi giận đùng đùng rời khỏi, để lại một mình Quỳnh phi nương nương ngồi khóc trong viện……Khóc liên tục, khóc cho đến tận bây giờ, mặc cho ai khuyên cũng không chịu vào nhà!”



Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ đáp.



“——được, ta hiểu rồi, lại muốn ta đi làm công tác tư tưởng chứ gì?”



Cô gái đảo mắt, kỳ quái nói: “Ta phải đề nghị Hoàng Hậu nương nương bổ nhiệm thêm vài Thượng nghi mới được, vị trí chủ trì liên minh phụ nữ này cũng không dễ làm, một quân sư trụ cột sao quản hết được chứ!”



“Ý, tiểu thư, An phi nương nương và Quỳnh phi nương nương không phải luôn nước giếng không phạm nước sông sao? Sao bây giờ cũng ầm ĩ rồi?”



Đông Hỉ tò mò nhìn về phía cô gái.



“Aiz, Đông Hỉ, ngươi còn nhỏ, ngươi căn bản không hiểu.” Cô gái nói lời thấm thía sờ sờ tóc nàng, “Hậu cung, phi tử, tranh đấu—– ba cái đó chính là một nhà cát tường như ý.”



Hai người đi theo tiểu thái giám vào Quỳnh cung, thời tiết không đẹp lắm, chợt đổ mưa nhỏ.



“…….A, màn sương mênh mông kia ơi, chẳng lẽ ngươi cũng đang bi thương vì ta sao? Khói lờ mờ, mưa mịt mù, mắt đưa tình, tình quyến luyến…..Đoàn lang, chẳng lẽ chúng ta yêu nhau thực sự là một sai lầm?”



Vào sân, từ xa xa đã nhìn thấy cơ thể yếu đuối của Quỳnh phi run rẩy trong gió, như cánh bèo trôi theo dòng nước khiến người ta sinh lòng yêu thương.



“Đoàn lang! Mảnh tình nay của ta, trái tim này của ta với chàng, trời biết đất biết chàng biết ta biết, quỷ thần vạn vật đều là chứng nhân của chúng ta!” Chỉ thấy Quỳnh phi cúi đầu nhìn chăm chú vật trong tay, ánh mắt đầy thê lương vô cùng bi thương, “…..Sinh cũng tốt, tử cũng tốt, kiếp này cũng tốt, kiếp sau cũng tốt, ta vĩnh vĩnh viễn viễn đều là của chàng……..Bất luận người khác đối xử với ta như thế nào, chửi bới ta như thế nào đi nữa…….Núi không còn,trời đất hợp lại, mới dám cùng quân tuyệt!” (nghĩa: mới dám đoạn tuyệt với quân)



Đông Hỉ chăm chú nhìn, thứ Quỳnh phi nắm chặt trong tay hóa ra là chiếc “Khăn tay a chân to” kia.



Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi rất ăn ý mà không dám lên tiếng.



“Đỗ thượng nghi, ngài đã tới!” Từ xa chạy tới một cung nữ già, sắc mặt lo lắng, “Từ tối hôm qua sau khi An phi nương nương đi, không biết tại sao Quỳnh phi nương nương khóc mãi không ngừng, cơm không ăn nước không uống, khiến chúng nô tỳ lo lắng muốn chết!”



“Đừng lo lắng, nương nương chỉ là nhất thời đi vào ngõ cụt.” Cô gái cười với cung nữ, ngữ khí ôn hòa, “Có cái gọi là nữ nhân càng thêm tuổi càng phải tĩnh tâm, phiền cô cô đi nấu chút nước đường tới cho nương nương thanh nhiệt hạ hỏa, bây giờ ta qua đó.”



“Làm phiền Đỗ thượng nghi.” Cung nữ già vừa gạt lệ vừa thở dài, “Gần đây đúng là vất vả cho Thượng nghi, ba ngày hai bữa lại chạy qua Quỳnh cung…..Nhưng, xin Thượng nghi đừng trách cứ nương nương, nàng ấy cái gì cũng không hiểu, nàng ấy vẫn còn là một đứa trẻ!!”



Ý? Đông Hỉ nhìn thấy rõ ràng thân mình tiểu thư hơi giật giật.



Cơn mưa dần dần lớn, bất luận các cung nữ cầu xin thế nào, Quỳnh phi vẫn chỉ ngơ ngác ngồi trong viện, nhìn trời thở dài, đón gió rơi lệ.



“Mưa ơi, rơi đi rơi đi….cầu người giội tắt ngọn lửa đố kị trong lồng ngực ta, cầu người tẩy đi dơ bẩn trong lòng ta….”



Nàng ta hơi ngầng mặt, phong thái thánh khiết, giống như thiếu nữ cầu nguyện.



“Nhìn thấy chưa, đây chính là tiêu chuẩn ngước đầu bốn lăm độ thuần khiết đấy!” Cô gái tinh nghịch cười với Đông Hỉ, ánh mắt lấp lánh.



Tiếp đó tay áo dài vung lên, chạy thẳng vào trong viện.



Không biết nàng nói gì với Quỳnh phi, sau vài câu ngắn ngủi, Quỳnh phi lại ngừng khóc, lảo đảo đứng lên.



“Còn không mau đến đỡ nương nương các ngươi?!”



Cô gái khẽ lên tiếng, đánh thức mọi người đang đờ ra. Chúng cung nữ ào ào bước lên, đỡ Quỳnh phi gần như đã mất hồn tiến vào trong điện.



“Tiểu thư đúng là lợi hại!” Mắt thấy chủ tử sải bước bước vào trong phòng, Đông Hỉ mau chóng lấy khăn tay giúp nàng lau nước mưa.



“…….Mấy nô bộc đó, đều thiếu mưu trí.” Cô gái vừa phủi bọt nước, vừa thờ ơ khiển trách, “Chỉ cần nói bóng nói gió nhắc nhở nương nương rằng Hoàng thượng hiện đang săn bắn bên ngoài, trong một thời gian ngắn sẽ không trở về, không phải là xong rồi sao?”



“Chuyện, chuyện này là vì sao?” Đông Hỉ ngẩn ra, ngừng động tác trên tay.



“Bởi vì Hoàng thượng không trở lại thì không nhìn thấy nương nương khóc đến lê hoa đái vũ trong mưa; không nhìn thấy thì sẽ không biết nàng ta sau khi bị người hãm hại điềm đạm đáng yêu cỡ nào; không biết nương nương điềm đạm đáng yêu cũng sẽ không thể yêu thương nàng gấp bội ………..Aiz, cái gọi là người diễn kịch sợ nhất không có người xem, một khi không có người xem, nương nương cũng sẽ mất hết hứng thú.”



Đông Hỉ nghe mà sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm.




“Mưa ơi, rơi đi rơi đi, ta muốn mọc rễ, ta muốn nảy mầm, ta muốn nở hoa…..”



Cô gái không để ý tới nàng, tự khe khẽ ngâm nga, vung mái tóc ướt sũng, vẻ mặt hào hứng.



Từ lúc hai người cáo lui khỏi chỗ Quỳnh phi, bầu trời đúng lúc trong vắt, ngàn dặm không mây, một màu xanh lam.



“Này, muốn cùng ta tới Thanh Tâm điện xem không?” Cô gái chợt quay đầu, cười quỷ dị với Đông Hỉ.



“—–tiểu thư tha mạng!” Đông Hỉ lập tức sắc mặt trắng bệch, phịch một tiếng quỳ xuống đất, “Điện hạ nói, đi Thanh Tâm điện là phải đánh roi!”



“Ha! Nếu đã đến Hoàng cung, không đi chỗ đó sao được? Bằng không đến đây cũng coi như uổng công!” Cô gái ngẩng đầu cười nhạt.



“Nô tỳ thật sự không hiểu, Thanh Tâm điện có gì hay………” Đông Hỉ quả thực dở khóc dở cười, “Trong cung từ xưa đến nay cũng chẳng có ai muốn đến cái nơi đó………”



“Vậy là ngươi không hiểu rồi.” Cô gái dắt tay nàng, cười nâng nàng dậy.



“—-theo nhiều năm kinh nghiệm của ta, đó nhất định là nơi tàng long ngọa hổ, không chừng chúng ta sẽ gặp được nhân vật truyền kỳ nào đó ở bên trong, cho nên bây giờ phải đi thám thính một chút xem thật giả thế nào, để sau này còn bợ đỡ chứ!”



Cô gái không nghe lời khuyên can của Đông Hỉ, kéo nàng đi một mạch, hào hứng ngùn ngụt.



Thanh Tâm điện, theo cách gọi thông tục, có tên là lãnh cung.



Khụ khụ! Các vị nhân sĩ xuyên qua, tới Hoàng cung, sao có thể không đến lãnh cung? Đây là môt nơi dồi dào sắc thái truyền kỳ cỡ nào chứ! Phàm là truyện cung đấu cung đình, sẽ không thể không đề cập đến nó! Đây gọi là “Phụ nữ chân chính dám đối mặt với cuộc đấu tranh gia đình tàn khốc!”. Rất nhiều phi tần đã ngã xuống trong này rồi lại mau chóng có một đám mới quật khởi (vùng lên). Bất luận là đầu độc hay dùng hình, chẳng kể hãm hại hay cấu kết, thân là nhóm người đẹp phối hợp diễn trong tiểu thuyết, luôn là phía sau tiếp phía trước không từ thủ đoạn đẩy đối thủ đi. Đáng tiếc, các nàng ấy đều đã xem nhẹ trí tuệ của nữ chính trong văn học mới ngày nay! Các bạn không thấy, từ lúc văn học mới hoành hành hậu thế, giới ngôn tình xuất hiện bao nhiêu là phụ nữ siêu phàm xuất thân lãnh cung, cuối cùng tiếu ngạo hậu cung sao! Mấy bộ “X cung”, “Cung X”, “XX Cung”, “Cung XX”, không cái nào là không tuyên cáo với người đời —-lãnh cung thực ra là Cung Phục Sinh chứng kiến vô số nữ chính hoa lệ quật khởi, là đất lành đó!



Tóm lại, các bạn nữ xuyên qua, nếu muốn thống nhất hậu cung, thỉnh đi thăm lãnh cung trước!



Chính ngọ, Thanh Tâm điện.



Núi xanh cao và dốc, mây khói lờ mờ, xa xa nhìn lại, tựa như đình đài lầu các, tựa như điêu lan ngọc thế. (điêu lan ngọc thế: ý chỉ rường cột chạm trổ đẹp đẽ)



Duy có cánh cửa son đã phai màu, thấp thoáng lộ ra mấy phần cảm giác tịch liêu.



“Ồ! Đây là lãnh cung trong truyền thuyết!”



Cô gái đứng trước Thanh Tâm điện, sải một bước tiến vào đại môn.



“Cũng không đổ nát lắm!”



Ló đầu nhìn, chỉ thấy dây thường xuân uyển chuyển trải dài trên nóc nhà, trên thảm cỏ cao tới đầu gối nở đầy hoa nhỏ, một vùng xanh um.



“Đông Hỉ, ta nói với ngươi này, tiểu thư ta bây giờ chính là đang sải bước qua hai thời kì băng và lửa đó!”



Cô gái chợt quay đầu, thần thần bí bí nháy mắt ra hiệu với Đông Hỉ.



“——bên này, là cuộc sống có ánh mặt trời sáng lạn.”



Cô giơ tay phải, ngón tay chỉ ngoài cửa.



“——-bên này, là góc bị năm tháng lãng quên.”



Cô duỗi tay trái, đầu ngón tay chọc cửa vào một cái.



Đông Hỉ đang muốn che miệng cười thì bỗng nụ cười đông cứng trên mặt.



“…….Tiểu Kiều, sao nàng lại ở trong này?”



Âm sắc lành lạnh khàn khàn thình lình vang lên từ trong viện.



Gió lạnh lướt qua, ống tay áo nhẹ bay, kim quan chói mắt, thanh tao chỉnh tề.



Thân hình cô gái chấn động.



Chúng ta luôn không thể đoán trước rằng tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.



Chính chúng ta cũng không thể biết, trong chớp mắt tiếp theo sẽ gặp ai.



“…..Nô tỳ Đỗ Xuân Kiều, bái kiến Đoàn vương gia.”



Một lúc lâu sau, cô rốt cục cũng cứng người quay đầu lại, cúi người quỳ xuống bái kiến người tới.



Núi xanh ngắt tôn lên mặt trời, ánh sáng vàng nhạt rắc đầy bức tường đỏ. (núi ở đây là chỉ đống, ụ thấp nha)



Chợt một bóng tối đè xuống, che lại quanh cảnh tuyệt vời này.



Tác giả: Thượng nghi là một chức quan cổ đại, chỉ người chủ trì chưởng quản dạy lễ nghi trong cung. Vì ngọ môn là tiểu thuyết không có cơ sở, tác giả lại hết sức không bình thường, thuận tay mượn tới làm tên chức vị cho nữ, mọi người nhất thiết đừng truy đến cùng. Ngoài ra tôi thừa nhận “Thôi Thượng cung” là “Ma ma” độc ác trong Dae Chang Kum, nhưng thật ra “Thượng cung” đúng là chức quan cung đình thời TQ cổ đại, quản lí sự vụ cung đình.


Bình Luận (0)
Comment