Ngõ Ô Y

Chương 1

Giờ Thân vừa điểm, Tây phủ truyền tin tới, rằng Đại thiếu phu nhân vừa sinh một bé trai bụ bẫm nặng hơn bảy cân. Tiểu Thất lập tức sai Thanh Liên mang quà đã chuẩn bị sẵn sang bên kia, đồng thời gọi Thanh Vi đi tìm bà Lưu, nhờ bà ấy chạy đến Trường Ninh báo tin, vì trước khi đi lão thái thái dặn đi dặn lại khi nào Đại thiếu phu nhân sinh thì báo tin ngay cho bà.

Tới tận lúc lên đèn thì Thanh Liên mới từ Tây phủ quay về, Tiểu Thất và Thanh Vi vừa dùng bữa xong, đang ngồi bên bàn cắt giấy dán khung cửa, thấy Thanh Liên hớn hở đi vào, còn ôm theo một chiếc túi lớn bằng gấm màu đỏ thẫm, biết tỏng nhất định nàng ấy đã được thưởng. Ngôn Tình Hài

Thanh Vi trêu: “Được đồ tốt hả? Sắp không thấy cả mang tai rồi kia kìa.”

Thanh Liên đặt chiếc túi gấm xuống bàn, “Cháu trai đầu tiên của nhà họ Ngô mà, sao có thể không tốt cho được. Giờ Nhị thái thái đang rải tiền đầy đất đấy, tôi còn xin thêm hai phần cho hai người này.” Vừa nói nàng ấy vừa lấy ra hai chiếc túi nhỏ trong túi lớn bên hông, đưa cho Tiểu Thất và Thanh Vi.

Thanh Vi đặt kéo xuống bàn, mở túi đỏ ra nhìn, đoạn kinh ngạc bảo: “Còn nhiều hơn cả lúc Nhị thiếu gia của Đông phủ thành thân nữa. Nhị thái thái đúng là bất chấp, cũng chẳng màng Đại thái thái có mất hứng không.”

“Bị phòng lớn đè đầu bao nhiêu năm, phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cô không biếtNhị thái thái cười thế nào đâu, ngoác thấy mỗi hai hàm răng.” Thanh Liên vừa nói vừa lấy quả trứng đỏ trong túi gấm ra, gõ lên cạnh bàn vài cái, lột vỏ toan tót vào miệng, song bị Tiểu Thất cản lại, chỉ vào bình trà trên bàn.

“Đi đi về về một chuyến, đã khô miệng thì không được ăn đồ khô, trứng hỉ để sau hẵng ăn.” Thanh Liên lập tức xáp đến gần Tiểu Thất.

Thanh Vi cất túi gấm và túi tiền vào rương nhỏ đằng sau, định cắt cho xong giấy nên thuận tay lấy con dao rọc giấy trong rương, rồi đưa cho Tiểu Thất, nói: “Lão phu nhân mà hay tin mình có cháu trai thì vui lắm cho xem, nếu lúc này cô nương nhắc tới chuyện chuyển ra ngoài, dễ đến tám phần là đồng ý.”

Nghe Thanh Vi nói thế, Thanh Liên kinh ngạc xoay người lại, “Cô nương muốn ra ngoài thật hả?”

Tiểu Thất chỉ cười nhìn hai người họ, không nói là có đi hay không.

“Em không nỡ xa cô nương chút nào.” Thanh Liên bỗng thấy buồn, “Chúng ta lớn lên bên nhau, em còn tưởng sẽ bên cạnh cô mãi.” Nàng ấy than.

“Ta cũng đâu phải người nơi này, là lão phu nhân nhân từ, thấy anh em ta bơ vơ nên mới phá lệ cho vào phủ, bây giờ ta đã lớn, dù muốn hay không thì cũng phải đi thôi.” Tiểu Thất kéo tay áo Thanh Liên, “Chớ có buồn, đợi sau này hai người thành thân, có khi chúng ta còn có thể gặp nhau thường xuyên đấy.”

Thanh Liên và Thanh Vi đều là tiểu nha đầu mới mười bốn mười lăm tuổi, vừa nghe thấy hai chữ thành thân thì tai đỏ ửng, chỉ vào Tiểu Thất bảo nàng không biết xấu hổ, cười đùa một hồi rồi lại bắt tay vào làm việc, nhân tiện buôn chuyện ở trong phủ.

“Mà kể ra, mấy năm nay Đông phủ nở mày nở mặt quá còn gì, từ khi đại gia được tước vị, các công tử tiểu thư cũng thành thân với nhà giàu môn đăng hộ đối, bên Tây phủ có cưỡi khoái mã cũng không đuổi kịp. Mãi nay mới sinh được cháu trai, người ta không khoe mới lạ.” Thanh Liên vừa gấp giấy vừa nói.

Thanh Vi thì lại nghĩ khác, “Chuyện thiên hạ có bao giờ bình đẳng, anh em ruột thịt cũng vậy huống chi. Nếu xét mỗi quan chức và năng lực thì đại gia bên Đông phủ đứng đầu, càng nói gì tới các công tử có tên đệm là “Gia” ở Đông phủ, ai ai cũng đảm đương trách nhiệm ở ngoài xa, ngay đến thứ xuất như Lộc thiếu gia hay Lan tiểu thư, đại gia cũng tìm người môn đăng hộ đối bàn chuyện kết hôn. Còn nhị gia á, đến hôn nhân của con trai trưởng còn chẳng thèm quan tâm kia kìa, nếu không nhờ Nhị thái thái ở bên cạnh nài nỉ mấy bận thì Đại công tử ở Tây phủ sao leo lên được đến ngày hôm nay? Nói thật, phủ ta không khác gì thiên hạ của Đông phủ, ngay cả lão thái thái cũng không thể cân bằng.”

Nghe những lời ấy, Tiểu Thất thầm than, lúc này lão thái thái đang từ Trường Ninh về, có nên chạy tới xin ơn huệ không đây? Nếuđến lượt Đại thái thái ở Đông phủ lên nắm chuyện thì chắc chắn nàng sẽ không có kết cục tốt, bởi bà ta coi nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Nói đến Tiểu Thất, thật ra nàng cũng mang họ Ngô, có điều xuất thân từ dòng thứ, trên còn có một người anh tên Ngô Nguyên Nhâm. Hai anh em đã phải chịu tang cha mẹ từ lúc còn rất nhỏ, sống nhờ vào gia đình nhà chú. Đến năm sáu tuổi, chú nàng đi viễn chinh ở phía Bắc rồi mất mạng, thím nàng tái giá, không quan tâm đến anh em nàng. Cũng may hai anh em được Ngô Trường Nguyên – tộc trưởng nhà họ Ngô dẫn về phủ, phu nhân của Ngô Trường Nguyên (chính là lão thái thái bây giờ) thấy tướng mạo của hai anh em nàng bất phàm nên quyết định cho ở lại.

Nguyên Nhâm được đưa vào Đông phủ, làm bạn với Đại công tử Ngô Gia Ấn, Tiểu Thất thì ở lại hậu viện hầu hạ lão thái thái. Dẫu bảo nàng là tiểu thư nhưng nào giờ toàn làm công việc như nha hoàn, còn nếu nói nàng là nha hoàn, thì người làm trong phủ lại gọi nàng một tiếng cô nương. Tám chín tuổi đã trổ mã, vóc dáng ngày càng nảy nở, càng khiến hai vị thái thái ghen ghét, sao nó lại có diện mạo đẹp đến thế, các cô nương dòng chính ở Ngô gia còn không đẹp bằng.

Hai người họ đã muốn đuổi nàng ra ngoài phủ từ lâu, không ngờ lão thái thái rất cưng chiều nàng, nha đầu này vừa ngoan vừa có tài may vá thêu thùa, lại còn giỏi bếp núc. Chính bởi vậy họ mới không dám làm quá.

Nhưng đến năm nàng mười hai tuổi, lão thái thái bỗng gọi nàng đến hầu hạ Cửu tiểu thư ở Đông phủ (tức Tam tiểu thư phòng lớn), mục đích rất rõ ràng, không phải vì thiếu người mà là muốn định di nương cho tấm chồng tương lai của Cửu tiểu thư.

Đại thái thái sốt ruột, còn Nhị thái thái thì mở cờ trong bụng, có con nha đầu đó đi theo đến nhà chồng, khéo cả đời này Cửu tiểu thư khó được lòng phu quân.

Từ hôm đó trở đi, Đại thái thái luôn đề phòng Tiểu Thất khiến mấy năm qua của nàng không khác gì năm hạn, may nhờ có lão thái thái quan tâm nên cũng bình yên qua khỏi, còn hầu hạ tiểu thư Thiếu Quân rất tốt, cơ thể ốm yếu ngày một khỏe hơn. Đến trung thu năm ngoái, Nguyên Nhâm kiếm được chức vị ở phía Bắc, Đại thái thái mượn cớ này nói anh em họ có ý đồ, thuyết phục lão thái thái đưa Tiểu Thất về phủ, lúc này cuộc sống mới yên ổn.

“Mạc gia cũng đã đưa sính lễ tới, sao lão thái thái lại còn muốn Cửu tiểu thư đến nơi xa như vậy làm gì?” Nói tới chuyện bên Đông phủ ắt sẽ nói đến Cửu tiểu thư, vị tiểu thư này bằng tuổi với Tiểu Thất, năm ngoái đến tuổi cập kê, lão thái thái và mẫu thân nàng ta đã cùng bàn chuyện hôn lễ này, trong xuân vừa đưa sính lễ đến dạm hỏi, lập thu còn chưa qua, lão thái thái đã vội vã dẫn cháu gái đến Trường Ninh, nghe chuyện thì có vẻ rất sốt ruột thành hôn, Thanh Liên không thường xuyên ở đó nên cũng không rõ lắm.

“Nghe bảo lão gia không khỏe, lỡ có chuyện thì bên kia phải cư tang, liệu hôn sự của Cửu tiểu thư có bị gì không?” Thanh Vi thường hay ở trong phủ cùng Tiểu Thất nên đương nhiên hiểu rõ, “Huống hồ lão gia phu nhân nhà bên đó không quá yên tâm về sức khỏe của Cửu tiểu thư, có ai muốn rước cô con dâu mang bệnh về nhà đâu. Nhưng sau này Cửu cô gia cũng là con trai trưởng phòng ba, người ta còn đang chờ ôm cháu trai, không phải nhìn một cái là biết Cửu tiểu thư có khỏe hay không thật à?” Vừa nói xong lại cảm thấy không ổn, vội quay đầu nhìn Tiểu Thất, người ở trong viện đều biết nếu Cửu tiểu thư được gả qua đó thì Tiểu Thất cũng phải đi theo hầu hạ.

Tiểu Thất cũng quay sang nhìn Thanh Vi, hai người nhìn nhau cười.

Thanh Vi ấp úng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Cô nương không hối hận thật sao?” Năm ngoái khiĐại thái thái tới thuyết phục lão thái thái lần đầu, Tiểu Thất cô nương nhà các nàng cũng quỳ xuống năn nỉ lão thái thái, xin cho nàng được về Lão Quân đường, lão thái thái thấy cả hai đều kiên quyết, đành cho nàng về, “Nói gì thì nói nhà đó cũng là Công Hầu phủ, nghe nói cô gia bên kia oai phong lắm, với tính cách và dung mạo của cô nương, chắc sẽ không tới nỗi khó sống đâu.”

Thanh Liên gật đầu phụ họa, “Em còn định nếu cô nương đi thật, em cũng xin lão thái thái cho đi cùng cô nương.” Chí ít nếu theo cạnh cô nương, sau này có thành thân thì cũng nắm được quyền chủ động, hiềm nỗi cô nương lại không có ý định đó.

Thấy hai cô gái nhìn mình chằm chằm, Tiểu Thất nói: “Trên đời này làm gì mà có chuyện cho không.” Một tòa phủ viện của huyện công bát đẳng* như Ngô gia, nàng phải cố mãi tám năm ròng mới có cơ hội ra ngoài, trong khi Mạc gia là gia tộc lớn, nếu đã vào thì liệu nàng có ra nổi không? Lại càng không nói tới việc phải phát sinh quan hệ dây dưa với cấp trên.

(*Huyện công là phong hiệu cao thứ 3 trong tước Công, có từ thời Tào Ngụy.)

Đúng thế, Tiểu Thất không phải là người của thế giới này, tám năm trước trong một đêm gió lớn tuyết nhiều, không rõ cớ gì mà lại nhập vào một cơ thể nhỏ bé lạnh ngắt, rồi sau đó trở thành Ngô Tiểu Thất.
Bình Luận (0)
Comment