Ngõ Ô Y

Chương 43

Xe ngựa rẽ hướng rời khỏi con đường trước Mạc phủ. Lén thấy bên ngoài không bóng người, Tiểu Thất mạnh dạn vén rèm lên, hỏi người nào đó, “Là chàng vào cung báo cho y biết hả?” Hắn vừa vào cung thì Mạc Trường Mạnh đã về, chắc chắn không phải là tình cờ.

“Vô tình gặp, có nói một câu.” Lý Sở đáp ngắn gọn.

Nàng nhìn hắn, biết chắc quá trình “vô tình gặp” không đơn giản như thế, đó là đại nội hoàng thành đấy, đâu phải thích là gặp được, “Cám ơn chàng.” Dù có thể không cần can thiệp nhưng cuối cùng hắn vẫn ra tay giúp đỡ.

Lý Sở nhíu mày, đoạn cúi người “kéo” nàng ra khỏi xe, bế lên lưng ngựa, hại Hồng Phất ở trong xe sợ tới nỗi bật lên một tiếng, lo hắn làm nàng ngã.

Tiểu Thất không sợ mình ngã mà chỉ lo bị người ngoài bắt gặp, nấp trong lòng hắn dấm dúi ngó nghiêng như chuột trộm mỡ, xem thử có người qua đường không.

“Từ hôm nay kinh thành bắt đầu giới nghiêm buổi tối.” Không thì cớ gì hắn lại đích thân đến đón nàng?

Nghe hắn nói thế thì nàng yên tâm.

“Vì sao lại cám ơn ta?” Hắn cảm thấy câu cảm ơn của nàng quá khách khí.

“Dĩ nhiên phải cám ơn chàng chứ, không có chàng thì sao ta dám cáo mượn oai hùm?” Tránh vấn đề chính, nàng đáp, “Không ỷ có chàng, còn lâu ta mới dám ăn nói như vậy với Mạc Trường Mạnh.” Câu này là nói thật.

“…” Biết tỏng nàng đang vòng vo với mình, song hắn vẫn thích câu nịnh ấy, “Trong hậu viện nuôi cáo, tất phải để nàng ra oai.” Chính nàng thừa nhận mình là hồ ly đấy nhé.

Nàng nhéo tay hắn, nào có ai mắng vợ mình là hồ ly tinh? “Thiếu Quân sống ở Mạc gia đã chẳng thoải mái gì cho cam, nay còn để nha đầu thông phòng quản lý.” Lan di nương to gan đến thế âu cũng do Mạc Trường Mạnh nuông chiều mà ra.

“…” Chuyện như vậy, hắn có muốn cũng chẳng giúp được, “Mạc gia và Ngụy gia đặt nặng phép tắc, miễn phòng lớn cư xử đúng mực thì không việc gì phải sợ.” Giả sử có chuyện sủng thiếp diệt thê thật thì chắc chắn cả nhà họ Mạc đã can thiệp rồi, nhưng điều kiện đầu tiên là chủ mẫu phải có đức hạnh tốt đẹp.

“Cũng tại Đại thái thái để ý nhiều quá, suốt ngày nói những chuyện không đâu với Thiếu Quân, tỷ ấy còn trẻ chưa trải đời, kiểu gì cũng sẽ đưa ra một hai quyết định sai lầm.” Trọng dụng người nhà ngoại vốn không sai, nhưng cũng nên biết mượn sức của người nhà họ Mạc. Thật sự không biết nên nói sao với Đại thái thái nữa, chính bản thân bà ở Ngô gia đã chẳng làm nên trò trống, nếu không nhờ Ngô lão thái thái cầm cự thì sợ là tình cảm hai anh em Ngô gia đã rạn nứt từ lâu, thế mà bà vẫn cho rằng kinh nghiệm của mình lợi hại lắm.

“Trẻ tuổi chưa trải đời?” Nếu không nhầm, nàng còn nhỏ thua Ngô Thiếu Quân nửa tuổi cơ mà?

“Chưa tới hai mươi thì chẳng phải còn trẻ sao?” Ngoài mặt ngây thơ nhưng lòng lại căng thẳng, vì bất cẩn mà nàng vô tình nói hớ.

Hắn cười, “Nếu đổi lại là nàng thì nàng có nghe lời khuyên không?” Liệu nàng có thể nghe lời nhà ngoại, từng chút từng chút bòn rút lợi ích từ trượng phu mình?

“Bản thân câu này đã có vấn đề, nếu là ta của hiện tại thì chắc chắn sẽ không, thứ nhất là vì chàng tốt với ta, thứ hai là Ngô gia không có thực lực, thứ ba là ta không phải con gái dòng chính Ngô gia, chắc chắn không có chuyện mọi thứ đều theo ý họ. Nhưng ngẫm kỹ thì, con cháu hầu tước như các chàng, có ai mà chẳng tam thê tứ thiếp, được mấy người đồng tâm vĩnh kết cùng thê tử? Nếu đã không thể nương tựa vào nhau, vậy đành lùi xuống cầu điều thứ hai, ấy là đặt lợi lên đầu, kiếm tìm lợi ích cho nhà ngoại, bởi nhà ngoài có giàu thì nhà chồng mới không coi thường, sau này con cái cũng sẽ có chỗ dựa. Chính chàng nói rồi còn gì, Lữ đại nhân và Lữ phu nhân đó, mỗi người đều đạt được điều mình muốn.” Cái tật hở tí lại thăm dò người khác của hắn chẳng hay ho chút nào.

“…” Không ngờ chỉ hỏi có một câu mà lại được nàng trả lời một tràng dài đầy cảm xúc đến thế, lại còn lên án nữa, “Nàng cũng lo lắng cho tương lai?”

“Đương nhiên.” Cuộc sống tốt đẹp như vậy, ai mà chẳng muốn sống tiếp?

“Có gì mà phải lo?” Hắn tò mò.

“Ta… ta đâu biết liệu bên cạnh chàng có đột nhiên nhảy ra Phàn di nương, Phượng di nương nào không.” Dù gì tổ tiên nhà hắn cũng từng có chuyện chuyên sủng di nương, hình như là ông cố của hắn thì phải? Nghe nói tất cả hoa sơn chi ở Tần Xuyên đều do một di nương trồng, ngay đến những hoa văn trên xà mái của gian thờ tổ cũng là đường vân của gỗ sơn chi được sơn trắng.

Lý Sở che giấu nụ cười, ngoái nhìn ra sau, thấy tùy tùng cách một khoảng xa thì mới cúi đầu thì thầm vào tai nàng, “Đừng quên thân phận của nàng lúc mới đến.” Nàng cũng từng là di nương đấy thôi.

“Nhưng không phải đã bái tổ tiên rồi à?” Bây giờ nàng đã là chính thất phu nhân rồi đó.

Ý cười trong mắt Lý Sở càng thêm đậm, “Đúng thế, nhà chúng ta noi theo đời trước, sủng thê diệt thiếp.”

Tiểu Thất bật cười trước cách nói kỳ quặc của hắn, “Thật ra cũng chẳng cần diệt, chỉ cần không nạp là được.” Nếu đã là vợ chồng đùa giỡn, vậy thì cùng đùa đi.

Tâm trạng hắn lúc này rất dễ chịu, còn hỏi nàng có muốn cưỡi ngựa chạy một vòng không.

“Chẳng phải đang giới nghiêm sao?” Tiểu Thất tò mò nhìn trái phải.

Lý Sở chỉ vào ngự bài treo bên hông, hắn là tướng lĩnh tuần tra của nội phủ, có thông hành lệnh đặc biệt – vừa lấy từ trong cung.

“Nhỡ ai mà biết thì không hay đâu.” Trú tại Sáu Ngõ đều là nhà quan, nếu để người khác biết hắn dùng vật công vào chuyện tư thì có tố cáo hắn trong buổi chầu không?

Dĩ nhiên hắn sẽ không gây chú ý ngay trên đường chính, ở phía Đông kinh thành còn có trại ngựa. Sai Chu Thành đưa xe ngựa và hạ nhân về, hai người đi theo đường nhỏ uốn lượn đến trại ngựa.

Là nơi Tiểu Thất luôn muốn tới mà mãi chưa có dịp.

Ở nơi này, hắn dạy nàng rất nhiều động tác cưỡi ngựa, có mấy động tác Tiểu Thất chỉ học một lần là thuần thục, phần vì bản thân nàng có nền tảng nhất định, lại được đích thân hắn dạy dỗ nên rất dễ hiểu.

Lý Sở còn định dạy nàng cưỡi ngựa đánh cầu, nhưng trời đã khuya, không thể không hồi phủ.

Đi dạo trên bờ sông Vị Hà vắng lặng, nhìn hoàng thành rực rỡ ánh đèn phía xa, trong chốc lát, Tiểu Thất chẳng hay đêm nay là đêm nao, bản thân như quay lại cảnh tượng nào đó trong kiếp trước, nhưng thời gian đã quá xa xôi, có những chuyện không còn nhớ rõ.

“Nhìn gì vậy?” Thấy nàng thẫn thờ nhìn nơi xa, hắn tò mò hỏi.

“Không có gì, chỉ là hơi nhớ nhà.” Một nơi mãi mãi không thể quay trở lại.

“Nhà nào?” Bọn họ có đến ba nơi ở.

Nếu muốn nàng phải chọn một trong ba thì chắc là, “Dương Thành.” Dù hoang liêu, nhưng người ở đó lại chân chất đơn thuần, cuộc sống sinh hoạt cũng đơn giản. Kinh thành tuy phồn hoa nhưng lắm quy định phép tắc, chú ý nhiều, làm việc gì cũng cẩn trọng, còn phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.

“…” Hắn không ngờ nàng lại thích nơi đó, “Sau này còn rất nhiều cơ hội.” Bản thân hắn thuộc về thế giới hoang liêu ấy, cũng may là nàng không ghét.

Ngồi trên lưng ngựa, vó giẫm nền gạch cà lộc cà lộc, hai người lặng thinh.

“Sao lần nào đi ngủ chàng cũng quay lưng lại với ta vậy?” Nhân lúc bóng đêm nồng, không thấy rõ mặt đối phương, nàng bất thình lình hỏi hắn. Đây cũng là chuyện nàng đã tò mò từ lâu, dù trước đó có xoay người trở mình thế nào, nhưng hễ nhắm mắt ngủ là hắn lại vô thức quay lưng lại với nàng. Dù nàng chưa mở lòng hẳn với hắn, song nếu cần thẳng thắn thì nàng vẫn có, còn hắn? Có phải cũng nên thử chấp nhận nàng không?

“…” Lý Sở suy nghĩ, đoạn nhảy xuống ngựa, chìa tay đỡ nàng xuống rồi xoay lưng về phía nàng, giơ tay ra hiệu nàng đi tới.

Tiểu Thất khó hiểu nhưng vẫn làm theo chỉ thị, đi tới sau lưng, giơ tay toan đặt lên vai hắn. Nhưng trước khi tay chạm vào người hắn thì bỗng trước mắt vụt một cái, cơ thể như biến thành sợi mì, bị hắn trở tay vòng từ sau lưng ra đằng trước.

Qua ánh đèn đằng xa, nàng ngơ ngác nhìn đôi mắt gần trong gang tấc của người trước mặt… Vừa có chuyện gì vậy?

“Năm mười bốn tuổi, ta theo chú họ đến Bắc Cương, khi ấy vừa kết thúc tranh giành Trung Nguyên, bắt đầu Bắc Phạt. Đi ngang qua Yến Sơn, bên ngoài rất phức tạp, nào thích khách, nào mật thám có mặt khắp nơi, dù là già trẻ lớn bé, hễ có người tiếp cận từ đằng sau thì chuyện đầu tiên cần làm là quật ngược đối phương, nếu không chưa chắc đã giữ được mạng. Ta sống trong môi trường như vậy hơn một năm. Sau lại vào quân đội Bắc Phạt, hai năm đầu từng bị ám sát rất nhiều lần, từ từ hình thành thói quen.” Hồi nàng mới đến, vì chưa quen nên có những lúc tỉnh giấc nửa đêm, hắn suýt đã đẩy ngã cả nàng lẫn chăn, may mà nàng không biết.

“Ý chàng muốn nói… Nằm xoay lưng với ta là để quen với việc có người ngủ bên cạnh?” Qua lời giải thích của hắn, nàng chỉ đoán được như vậy.

“Ban đầu thì đúng là thế.” Tập mãi mới quen được với nàng, “Sau lại thấy ngủ như vậy cũng không tệ.”

“Ý gì cơ?” Là nàng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn? Không lẽ nàng ngủ ngáy? Nhưng đâu nghe hội Hồng Phất nói gì.

Hắn giơ tay ôm nàng ra đằng trước, cơ thể của cả hai dựa sát vào nhau, một lúc sau nàng mới hiểu ra… Nằm ngủ xoay lưng an toàn thật, chí ít là đúng với nàng.

Thực ra nàng cũng không ghét làm chuyện đó với hắn, chẳng qua là thấy mệt, thể lực của nàng không đáp ứng nổi sự giày vò của hắn, còn hắn thì hay rồi, đã bắt đầu là phải giết sạch đối phương mới chịu thôi, lâu ngày khiến nàng sinh sợ.

***

Vì nàng đã hỏi chuyện nằm ngủ xoay lưng nên hắn rút kinh nghiệm, tối hôm đó đổi tư thế ngủ.

Do hai người về trễ nên nhũ mẫu đã ấp Hằng Nhi ngủ trước, ngày lành cảnh đẹp đến vậy, sao nỡ phụ lòng.

Hắn đang trong độ cường tráng, nhu cầu cao, lại thêm nàng mang thai mấy tháng, hại hắn một năm qua kìm nén đến ngộp, chẳng mấy dịp mới có cơ hội giải tỏa, thế là hắn ra sức hành hạ mấy hiệp. Mới đầu Tiểu Thất còn phản đối, thế này không được thế kia không được, nhưng về sau xương cốt rã rời, nào còn hơi mà quản hắn giày vò thế nào, có thể tiết kiệm được bao nhiêu sức lực thì tiết kiệm đi, dù gì có nói hắn cũng chẳng nghe. Mà xem ra hắn rất thích nàng lúc ấy, hai mắt nhìn nàng đỏ rực hẳn lên.

Điều này khiến Tiểu Thất chợt nghĩ đến những lời thô bỉ Phàn di nương từng nói, vốn là lời bình về các di nương ở phòng ba, nguyên văn là: Người chết vì khát, kẻ chết vì úng.

Xem ra nàng chính là người chết vì ngập úng rồi.

Trời nóng nực, có cho thêm bao nhiêu băng đi nữa thì vẫn cứ nóng, nhất là khi hắn còn quần quật lao động, cơ thể ướt đẫm mồ hôi như được thoa một lớp dầu, sờ vào ướt nhẹp.

Sắp quá giờ Tý, Tiểu Thất mệt mỏi nằm trên chiếu tre, chẳng buồn cử động dù chỉ một ngón tay, bình thường toàn là nàng giục thì hắn mới chịu đi rửa mặt, nay nàng không giục, hắn cũng cứ để vậy, ở trong đại doanh lâu ngày, dơ chút cũng chết ai?

Chiều theo yêu cầu của nàng, lần này hắn không xoay lưng ngủ nữa mà áp ngực vào lưng nàng.

Có nhẽ vì cả hai đã mệt nên chẳng ai phàn nàn ngủ như vậy nóng thế nào, chung phòng đã lâu, nhưng đây lại là lần đầu tiên đầu gối tay ấp.

Tiểu Thất nằm mơ, trong giấc mơ có con sói lớn ăn thịt người rượt theo nàng, nàng hồng hộc chạy về phía trước, đang mải chạy thì bỗng vấp phải chiếc trống đồ chơi trên đất, chó sói bổ nhào đến, chụp lấy lưng nàng.

Nàng sợ hãi mở bừng mắt ra, trông thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã hửng sắc xanh, nàng trở mặt lại nhìn, người nào đó đang dán vào lưng nàng, một tay đặt lên hông nàng, nhắm mắt ngủ say.

Nhìn mặt hắn rồi lại nghĩ tới con sói đáng sợ trong giấc mơ, nàng cảm thấy vui vui, muốn xem mô tả của mình về hắn trong tiềm thức chính xác đến mức nào.

Khẽ dịch tay hắn, mất bao sức mới rời khỏi lòng hắn, lại tìm áo lụa ở đầu giường, đang định mặc vào thì người trên giường đã mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, nhận ra trong mắt hắn vẫn còn vẻ ngái ngủ, nàng nhỏ giọng dỗ hắn như dỗ con trai: “Vẫn còn sớm, chàng ngủ tiếp đi.” Nàng muốn đi tắm, người dính dơm dớp là ngủ không nổi.

Hắn cũng chưa ngủ đủ giấc thật, nhắm hai mắt lại, trở mình ngủ tiếp.

Mỗi lần vào triều là hắn lại đứng rất lâu, có hôm nhiều việc phải đứng suốt cả ngày, tới lúc về chân sưng vù – từ xưa đến nay, làm công kiếm tiền đúng là khó khăn quá. Không muốn làm hắn thức giấc, một tay Tiểu Thất nhấc giày thêu, một tay ôm y phục trước ngực, rón rén đi vào phòng bên.

Nước trong thùng vẫn còn ấm, xem ra mấy nha đầu kia cũng hiểu phong cách của hắn: chưa giày vò đủ thì tuyệt đối không ngừng.

Tắm táp thoải mái xong, đang cầm khăn khô lau mình thì phát hiện khắp người bầm tím cả, đây cũng là khuyết điểm của hắn, chưa lần nào chịu kiểm soát lực trong chuyện ấy.

Tới khi lau tóc xong thì hắn bước vào, cũng chẳng ngại nước nàng đã tắm, nhấc chân ngồi vào.

“Tối qua tiến cung được ban thưởng, ta đã bảo Tạ quản sự cất vào phòng kho, bao giờ rảnh thì nàng đi xem.” Tối qua không có thời gian nói với nàng việc này, giờ mới sực nhớ ra.

“Đợi từ Mạc phủ về rồi tính, còn phải đưa hai bà tử hầu thuốc qua.” Phải đi xem Thiếu Quân thế nào trước đã.

“Đưa người đi hết, thế còn nàng?” Nếu hắn nhớ không nhầm, lần này về kinh nàng không dẫn theo nhiều, đưa đi hai người hầu thuốc thì nàng làm sao? Phương thuốc bổ dưỡng hậu sản Lưu thái y kê vẫn còn uống vài tháng nữa.

“Hội Hồng Phất, Thanh Liên quen việc rồi, bên cạnh ma ma cũng có mấy người đáng tin, chuyện uống thuốc thì dễ thôi, chỉ là có thể mấy ngày tới ta sẽ thường xuyên sang đó mấy chuyến, chàng không ưng hả?” Nàng vừa lau tóc vừa hỏi.

Hắn không ý kiến chuyện nàng đi chăm sóc Ngô Thiếu Quân, chẳng qua là sợ nàng chưa khỏe đã phải chịu vất vả, mới sinh chưa được mấy tháng, “Nàng nhớ chú ý cẩn thận.”

Lau tóc xong rồi sửa sang lại quần áo, cũng đúng lúc hắn tắm xong, nàng bèn hầu hắn mặc quan phục.

Trước khi vào chầu không được ăn uống, vì ở đại điện đâu thể giơ tay xin hoàng đế cho đi vệ sinh được, nếu như vậy thật thì khỏi làm quan nữa. Thế là nàng nhét vào trong tay áo hắn mấy viên Sâm Vinh hoàn, đề phòng hoàng đế đột nhiên nổi hứng không cho tan chầu sớm. Nghe nói hôm trước có quan văn chưa bãi triều đã ngất, khiến hoàng đế tức giận phất tau bỏ đi, e là tiền đồ của người kia coi như chấm hết.

Tiểu Thất tin tưởng vào tố chất cơ thể của Lý Sở, nhưng là cọp cũng có lúc ngủ gật, chuẩn bị chu đáo còn hơn không, hơn nữa hắn còn là trụ cột của cả nhà, gần trăm người trông cậy vào hắn, không chuẩn bị thì không được.

“Ủng này làm bằng vải gì vậy?” Chẳng mấy khi hắn hỏi chuyện sinh hoạt như thế.

“Là loại lụa đen mới ở phía Nam, thấy nó thoáng khí, còn được phủ thêm một lớp gai đen. Dạo này trời oi bức nên sợ chàng đi ủng nhiều sẽ nóng, sao vậy? Không thoải mái hả?” Hắn bị đổ mồ hôi chân, chỉ vì đôi ủng này mà nàng vắt óc nghĩ không biết bao biện pháp, khó khăn lắm mới tìm được loại vải thông thoáng như của đôi này, dù không thoải mái nhưng chắc cũng chịu được.

“Không phải, hôm qua Thuận lão vương gia thấy nên hỏi ta.” Hắn nói.

“…” Người khác thì còn qua loa chứ Thuận thân vương thì không dám, “Để lát nữa ta cho người đưa hai đôi sang.” Và chắc chắn không chỉ đưa mỗi hai đôi ủng được, còn phải thêm kha khá đồ.

“Cứ để bọn hạ nhân lo, tặng đồ cũng chỉ là hình thức, chưa chắc bên kia đã đi thường xuyên.” Nếu là hắn, chắc chắn sẽ không mặc đồ phụ nữ nhà khác làm, và cũng tương tự, là người phụ nữ của hắn thì không thể đưa đồ thủ công cho người đàn ông khác được.

Sao nàng có thể không biết hắn độc đoán thế nào, mới may cho Nguyên Nhâm bộ y phục mà hắn đã sầm mặt, “Không thích còn đi khoe.” Chớ tưởng nàng không biết, Vạn phu nhân kể cho nàng rồi, nói có lần y phục của hắn bị rách, người khác cho hắn mượn áo khoác, hắn lại lấy bộ của mình ra so sánh ngay trước mặt người kia, chê áo của người ta kém chất lượng, hại nàng bị các phu nhân chê cười một thời gian.

Lý Sở chẳng đổi sắc, coi lời nàng nói như gió thổi bên tai, đó là chuyện hắn làm khi uống say, không thể dùng hành vi của người bình thường để nhận xét được.
Bình Luận (0)
Comment