Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 39

Ngày hôm sau, mưa tạnh, trời trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ, nhưng bầu không khí trong cung lại rất ngột ngạt, kìm nén đến nỗi khủng hoảng.

Cung Vĩnh Hòa và Dực Khôn cung bị niêm phong, trong cung không ngừng có tín hiệu xấu truyền tới, đầu tiên là hai cung nữ hầu hạ đại hoàng tử bị nhiễm bệnh, tiếp đến là nhũ mẫu của nhị hoàng tử, tiếp nữa chính là bên người Huệ tần và Thần phi cũng có một thái giám và cung nữ trúng chiêu.

Chúng cung phi thì ai ai cũng có nguy cơ, dẫu sao lúc trước khi đội mưa đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an, Huệ tần và Thần phi cũng ở trong đó, ai biết được lúc đó cung nhân bên cạnh các nàng ta đã nhiễm bệnh hay chưa?

Chúng triều thần thì rối rít trình sổ con, thỉnh cầu hoàng thượng dẫn theo tam hoàng tử, cung phụng Trịnh thái hậu xuất cung tránh đậu.

Bệnh đậu mùa ở cổ đại gọi là “chứng đậu.”

Thiên tử rời kinh, liên quan rất rộng, trừ phi là tình thế nguy cấp, nếu không thì việc bỏ thành chạy trốn không phải là việc mà một minh quân có thể làm ra, cho nên sau khi Dục Cảnh đế và Trịnh thái hậu thương nghị đã quyết định đưa đại hoàng tử, nhị hoàng tử và những cung nhân nhiễm bệnh khác ra khỏi cung.

Thu xếp ở Thượng Lâm Uyển dưới chân kinh giao Yến Sơn, đây là bãi săn thú của hoàng gia, được xây hành cung cho thiên tử và chúng phi tần nghỉ chân, tất cả mọi đồ vật đều vô cùng đầy đủ.

Sau khi biết tin tức, Huệ tần thì không nói gì, căn bản là chẳng dám chống lại mệnh lệnh của hoàng thượng, Thần phi thì ngược lại.

Đầu tiên là nàng ta đi đến bên ngoài Dưỡng Tâm điện để quỳ khóc, khóc lóc điên cuồng thỉnh cầu Dục Cảnh đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thấy Dục Cảnh đế không có động thái gì, lại chạy tới Từ Ninh cung cầu xin di mẫu Trịnh thái hậu.

Bị Trịnh thái hậu khiển trách một trận, nói nàng ta càn quấy không quan tâm đến đại cuộc, chẳng có chút phong thái hiền lương của những ngày trước kia.

“Mạng con trai của thần thiếp cũng sắp mất rồi, thần thiếp còn muốn cái danh hiền lương thục đức bỏ đi kia làm gì nữa?” Thần phi uể oải trên đất, khóc lớn tiếng.

Liêu thái phi thấy vậy, vội vàng kêu người đi đỡ Thần phi dậy, miệng nói: “Cũng chỉ là đưa nhị hoàng tử bị nhiễm bệnh đến Thượng Lâm Uyển, tránh rước họa cho người khác, cũng không phải là bây giờ mặc kệ chúng nó. Thái y viện sẽ phái Mã thái y đã từng bị nhiễm bệnh đậu mùa đồng hành, phủ Thuận Thiên cũng đã khẩn cấp tìm những người đã từng nhiễm bệnh trong dân gian để sung làm nô bộc, tất cả nhu cầu cũng có phủ Nội Vụ cấp bách điều động, cũng chẳng khác gì trong cung, người ầm ĩ như vậy thì ra thể thống gì nữa chứ?”

Chỉ có một Mã thái y y thuật bình thường đi theo, dân thường bên ngoài đã từng mắc bệnh cũng chưa từng được dạy dỗ thì làm sao biết hầu hạ người như thế nào, chuyện này bảo nàng ta yên tâm làm sao đây?

Chỉ là những lời này cũng không tiện nói thẳng, cho nên nàng ta cũng chỉ khóc lóc không ngừng, lẩm bẩm trong miệng: “Nhị hoàng tử từ lúc sinh ra, chưa từng rời khỏi thần thiếp một ngày nào, không quen với cuộc sống bên ngoài, thần thiếp quả thực là không yên tâm được…”

Trịnh thái hậu bị nàng ta khóc đến nhức hết đầu, tức giận nói: “Nếu không yên tâm như vậy thì không bằng ngươi đi theo tự mình chăm sóc đi?”

Tiếng khóc của Thần phi nhất thời ngừng lại.

Chứng đậu chết người này, con trai đã mắc phải rồi, có thể cướp lại một mạng từ trong tay diêm vương gia hay không còn chưa biết, nếu nàng ta cũng bị dính vào, hai mẹ con cùng nhau mất mạng, chẳng phải là rất ngu xuẩn sao?

Nàng ta nghẹn ngào thảm thiết trả lời: “Thần thiếp cũng muốn như vậy, đã cầu xin hoàng thượng rồi, nhưng hoàng thượng lại không cho phép.”

Dục Cảnh đế dĩ nhiên là sẽ không cho phép rồi, trừ phi là đi cùng hoàng đế hoặc là hoăng thệ, nếu không thì sau khi cung phi vào cung sao có thể tùy tiện xuất cung được chứ? Từ xưa tới nay cũng chưa từng quy củ như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước Trang Minh Tâm xuất cung để nghiệm thi giúp biểu muội Ngọc Hinh hắn đã đi cùng.

Những đạo lý này dĩ nhiên Trịnh thái hậu đều biết, chỉ là bị tiếng khóc của nàng ta vờn quanh tai nên không nhịn được nữa mới đâm ra một câu như vậy.

“Nếu như vậy thì ai gia cũng chẳng còn cách nào nữa, ngươi trở về Dực Khôn cung nghỉ ngơi đi, đừng có chạy loạn khắp nơi nữa.” Trịnh thái hậu phất phất tay, muốn đuổi nàng ta đi.

Ý tứ trong lời nói là sợ trên người nàng ta mang theo mầm bệnh.

Thần phi quỳ sát người xuống đất, bên mép lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Bản thân là ngoại tôn nữ của thái hậu, nhị hoàng tử vừa là cháu trai của vừa cháu ngoại của bà ta, nhưng thái hậu lại cứ lạnh nhạt như vậy, chẳng có nửa điểm nôn nóng vì nhị hoàng tử.

Quả nhiên là sau khi thân điệt nữ Tĩnh phi này hoài thai thì thái hậu cũng chẳng thèm nhìn đến những người sở xuất hoàng tử khác nữa.

Chỉ sợ là mất đi tính mạng càng tốt, vậy thì sẽ không cản đường con trai của Tĩnh phi nữa.

“Dạ.” Nàng ta đáp một tiếng, lúc đứng dậy, trên mặt đã thu lại không ít thần sắc không cam tâm, chỉ còn lại nước mắt.

Sau khi Thần phi rời đi, Trịnh thái hậu thở dài: “Chắc là bây giờ nàng ta đã trách ai gia lắm nhỉ.”

Liêu thái phi nhận lấy chung trà cung nữ đưa tới, để vào bên cạnh Trịnh thái hậu: “Thần phi chỉ là quá quan tâm nên bị loạn thôi, sau này nhất định có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của tỷ tỷ. Trong cung hơn mấy ngàn người, nếu thật sự như mong muốn của Thần phi mà cưỡng ép giữ đám người nhị hoàng tử lại trong cung, lỡ như chứng đậu lại lan tràn ra, không biết là sẽ có bao nhiêu người chết đâu, chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu tỷ tỷ đáp ứng thì sau này sách sử sẽ viết như thế nào đây? Chắc chắn là bị mắng chửi rồi.”

“Ngược lại ai gia chẳng sợ bị mắng chửi, ai gia chỉ sợ là hoàng thượng có chuyện. Nàng ta có con trai, chẳng lẽ ai gia không có con trai sao?”

Trịnh thái hậu hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó rầu rĩ nhíu mày: “Huống hồ hoàng đế cũng không chỉ là con trai của ai gia, mà còn là vua của Đại Tề. Vua có chuyện, hoàng tử lại còn nhỏ, Man tộc, các nước phụ thuộc nhất định sẽ tranh nhau vùng lên, Đại Tề lâm nguy.”

Liêu thái phi rất biết phỏng đoán tâm tư của Trịnh thái hậu, thấy vậy mặt không biến sắc nói xấu Thần phi: “Tỷ tỷ nói đúng, rốt cuộc thì Thần phi cũng còn trẻ, chưa trải qua nhiều chuyện, hôm nay ngay cả Tôn viện phán cũng chưa xác định được là nàng ta có làm sao hay không, nàng ta lại không thành thật mà đợi ở Dực Khôn cung đi, lại chạy loạn đến Dưỡng Tâm điện rồi còn đến Từ Ninh cung, chẳng lo lắng cho sức khỏe của hoàng thượng hay tỷ tỷ gì cả.”

Vốn dĩ Trịnh thái hậu cũng lo lắng cho an nguy của Dục Cảnh đế, nghe vậy thì sắc mặt lại đen đi mấy phần.

Một hồi lâu sau, đập tay lên kháng trác một cái, lạnh lùng nói: “Thần phi bị ai gia sủng ái đến hư rồi, sau chuyện này, nàng ta mà an phận thủ thường thì không nói, nếu như mà còn không biết nặng nhẹ như vậy nữa, nhất định ai gia sẽ không bỏ qua đâu.”

Nhưng hiển nhiên Thần phi cũng không phải là chủ nhân sẽ tùy tiện buông tha, sau khi ra khỏi Từ Ninh cung, nàng ta cũng không trở về Dực Khôn cung của mình, ngược lại đi đến Chung Túy cung.

Nghe được Thôi Kiều bẩm báo, Trang Minh Tâm chau mày.

Nhị hoàng tử mới ba tuổi, còn chưa đến tuổi thành niên, bây giờ đang theo mẫu phi Thần phi ở trong chính điện Dực Khôn cung.

Nhị hoàng tử mắc bệnh đậu mùa, nhũ mẫu của nhị hoàng tử và cung nữ thiếp thân Thanh Loan đều không tránh được, Thần phi cũng được coi là nằm trong nhóm người có nguy cơ lớn.

Nàng ta không thành thật cách ly trong Dực Khôn cung đi, lại chạy tới Chung Túy cung cầu kiến nàng, đang có ý đồ gì đây?

Còn nữa, các biện pháp cách ly trong cung cũng không khỏi chưa làm đến nơi đến chốn rồi, lại để cho Thần phi thuộc nhóm người có nguy cơ cao tự do chạy loạn ở bên ngoài như vậy?

“Tất cả các ngươi đi xuống đi, không cần hầu hạ ở đây đâu.” Trang Minh Tâm đuổi hết tất cả cung nhân đi, nàng đích thân nghênh đón Thần phi đang ở trong sân vào minh gian.

Minh gian là nơi rộng lớn, trước sau đều có cửa, lát nữa dù có là khử trùng hay thông gió cũng đơn giản hơn.

Sau khi mời khách ngồi, Trang Minh Tâm cũng không ngồi lên bảo tọa địa bình, chỉ ngồi lên cái ghế thứ nhất ở hàng ghế thái sư phía tây đối diện, cười nhạt nói: “Tỷ Tỷ vô sự không lên điện Tam Bảo, có chuyện gì muốn dặn dò muội muội vậy?”

Nước mắt của Thần phi nói đến là đến, nàng ta bên cầm khăn lau nước mắt, bên tủi thân nói: “Ta đặc biệt tới cầu muội muội giúp đỡ.”

Cầu nàng giúp đỡ?

Trang Minh Tâm nghi ngờ nhíu mày, hổ thẹn nói: “Tỷ tỷ nói đùa rồi, ta thì có tài cán gì cứ, nào có bản lĩnh có thể giúp đỡ tỷ tỷ được?”

“Chuyện này chỉ sợ là có mình muội muội mới có thể giúp đỡ ta thôi, cầu xin muội muội nhất định phải giúp ta.” Thần phi chợt đứng lên, dứt khoát quỳ xuống.

Cùng là phi vị, Trang Minh Tâm nào dám nhận đại lễ bực này, vội vàng đưa tay ra kéo Thần phi dậy.

Nhưng Thần phi lại tự mình đứng lên, lui về phía sau mấy bước, tránh khỏi bàn tay Trang Minh Tâm: “Tuy Tôn viện phán nói tỷ tỷ tạm thời không sao, nhưng muội muội vẫn đứng nên đến quá gần thì tốt hơn.”

Trang Minh Tâm lập tức dừng bước chân lại, làm ra dáng vẻ sợ hãi.

Một lát sau, nàng mới mở miệng nói: “Tỷ tỷ đừng có làm ta tổn thọ, ngươi có chuyện gì thì cứ nói, nếu như có thể giúp một tay muội muội nhất định sẽ dốc toàn lực, nếu như không thể thì cho dù tỷ tỷ có ba quỳ chín lạy, muội muội cũng đành bó tay.”

Đây gọi là nói những lời cảnh cáo trước, cũng là phòng ngừa chu đáo.

Thần phi thấy nàng thoải mái như vậy thì cũng nói thẳng: “Hoàng thượng đã ban lệnh đưa đại hoàng tử, nhị hoàng tử và những cung nhân nhiễm bệnh khác đế hành cung Thượng Lâm Uyển, chỉ có một Mã thái y và những dân thường đã từng mắc bệnh trong dân gian đi theo, tỷ quả thực là không yên tâm, muốn nhờ muội muội hỗ trợ khuyên nhủ hoàng thượng, để cho hắn thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, giữ lại đại hoàng tử và nhị hoàng tử ở trong cung.”

Sợ Trang Minh Tâm cự tuyệt, nàng ta lại còn nịnh bợ nàng: “Hoàng thượng sủng ái muội muội nhất, chắc hẳn là sẽ chịu nghe lời của muội muội.”

Trang Minh Tâm: “…”

Cái ý tưởng ngu xuẩn gì đây? Giữ bọn họ lại trong cung, sau đó lây cho hết tất cả mấy ngàn người trong cung sao?

Trang Minh Tâm suýt chút nữa là không duy trì được vẻ mặt của mình, khóe miệng co quắp mấy cái, miễn cưỡng lộ ra dáng vẻ hớn hở: “Tỷ tỷ quá lo lắng chắc chắn sẽ loạn, nhưng hai vị hoàng tử đều là con trai ruột của hoàng thượng, hoàng thượng há lại có thể cho người bên dưới đối xử không tốt với bọn hắn được?

Tuy chỉ có mỗi Mã thái y đi theo, nhưng những toa thuốc đều là do toàn thể thái y viện cân nhắc mà nghĩ ra, sau này cũng sẽ phái người lấy kết luận mạch chứng của Mã thái y về, căn cứ vào mạch tượng mới mà kịp thời điều chỉnh thuốc, chẳng cần phải lo lắng cho chuyện này.

Còn người hầu hạ, những người đã từng mắc bệnh trong dân gian, cùng lắm chỉ là làm chút việc nặng ở bên ngoài, bên cạnh hai vị hoàng tử đều có khoảng mười cung nhân đã từng mắc bệnh đậu mùa, quá là đầy đủ rồi.”

Những chuyện này đều là sáng nay Tiểu Mãn chạy tới nói cho nàng.

Dĩ nhiên, chẳng những không được nàng khen ngợi, lại còn bị nàng mắng một trận theo lệ cũ.

Nhưng cũng chỉ dọa được trong chốc lát, Tiểu Mãn này là điển hình cho “Tích cực nhận sai, chết cũng không hối cải.”

“Muội muội biết rất cặn kẽ nhỉ.” Thần phi ngẩn ra, hiển nhiên nàng ta cũng không biết những tin tức này, nhưng lại không vì những lời trấn an của Trang Minh Tâm mà tỉnh ra.

Vẫn kiên trì nói: “Tuy là nói như vậy, nhưng nào có đầy đủ tốt bằng trong cung được? Muội muội, từ khi nhị hoàng tử sinh ra đã không rời khỏi ta, bây giờ nó mà một thân một mình bên ngoài, nhũ mẫu cũng sốt cao không giảm, chẳng thể chăm sóc cho nó, trong lòng ta như là có lửa đốt vậy, không lúc nào mà không lo lắng cho hắn cả.

Coi như là tỷ tỷ van cầu ngươi, ngươi giúp tỷ tỷ lần này đi!”

Tâm trạng của Thần phi Trang Minh Tâm có thể hiểu được, nhưng nàng sẽ không làm cái ý tưởng khuyên Dục Cảnh đế ngu xuẩn như vậy.

Sự thật mất lòng, bây giờ chắc là Thần phi cũng chẳng nghe lọt lời khuyên nữa, nàng cũng chẳng cần phải gắng sức làm gì.

Nhưng cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt nàng ta, lỡ như nhị hoàng tử thật sự bỏ mạng, Thần phi giận cá chém thớt thì nàng có thể sẽ gặp phải phiền toái rồi.

Cho nên nàng nói: “Nếu tỷ đã mở miệng, muội cũng không tiện từ chối, sẽ giúp tỷ nói vài lời bên cạnh hoàng thượng. Nhưng có thể khuyên được hoàng thượng hay không thì muội cũng không dám đảm bảo đâu, nếu như không thành tỷ cũng đừng trách muội vô dụng.”

“Muội muội chịu hỗ trợ là tỷ tỷ đã vô cùng cảm kích rồi, bất luận là có được hay không tỷ tỷ cũng sẽ nhớ lấy phần ân tình này của muội.” Thần phi lập tức lộ ra một nụ cười cảm kích.



Nàng tự đưa tiễn Thần phi đi khỏi, Trang Minh Tâm thay quần áo, cầm hộp đựng thức ăn rồi cho hai hũ đào vàng ngâm vào, kêu Quỳnh Phương xách lây rồi ngồi lên kiệu đi tới Dưỡng Tâm điện.

Nếu đã nhận lời Thần phi rồi thì vẫn nên làm dáng một chút.

Dĩ nhiên, nàng cũng không hoàn toàn làm được một người lãnh tâm lãnh phế trước một nữ tử có tấm lòng từ mẫu, những lời gì nên nói nhất định sẽ nói.

Nhưng nàng cũng rất hiểu Dục Cảnh đế, chắc chắn là một trăm phần trăm không đồng ý.

Nếu như não hắn đột nhiên úng nước muốn làm chuyện ngu xuẩn, ngược lại nàng cũng sẽ ngăn cản.

Nói lời không giữ lời, nhưng chẳng phải nàng mới là người nói chuyện sao?

Nhưng nàng còn có cách nào hả?

Nàng cũng chỉ là muốn một vài ngày bình yên, không muốn gây thù hằn thôi mà.

Khi đến Dưỡng Tâm điện, Dục Cảnh đế đang nghị sự với hai vị thủ phụ nội các.

Trang Minh Tâm đợi non nửa giờ ở thiền điện, Cao Xảo mới tời mời nàng vào chính điện.

“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng cát tường an khang.” Trang Minh Tâm quỳ xuống hành lễ trước.

Dục Cảnh đế đang sứt đầu mẻ trán, thấy Trang Minh Tâm đi vào, nghi ngờ nhíu mày một cái: “Sao nàng lại tới đây?”

Trang Minh Tâm quả thực là thuộc loại người như cái bánh xe vậy, đẩy đẩy thì nhúc nhích, bây giờ lại không cần đẩy nữa mà cũng tự mình chạy về phía trước.

Hôm nay không cho truyền lại tự mình tới Dưỡng Tâm điện, chẳng lẽ mặt trời mọc hướng tây rồi sao?

Trang Minh Tâm nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay Quỳnh Phương, đặt lên ngự án, cười nói: “Hoàng thượng xử lý triều chính khổ cực, thần thiếp đưa hai hũ đào vàng ngâm tới cho hoàng thượng ngọt giọng.”

“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Dục Cảnh đế “xì” một tiếng, hắn chẳng tin một câu nào của nàng cả.

“Hoàng thượng quả nhiên là anh minh thần vũ, chuyện gì cũng không lừa được người.” Trang Minh Tâm khen một câu, sau đó nói chuyện Thần phi tới tìm nàng ra.

“Ngu xuẩn!” Nàng vừa dứt lời, Dục Cảnh đế đã mắng thành tiếng.”

Lời này hiển nhiên là mắng Thần phi.

“Nhị hoàng tử là con trai của trẫm, tất nhiên trẫm sẽ hết lòng cứu chữa, cần nàng ta phải khóc sướt mướt cầu xin hết cái này đến cái nọ sao? Trẫm cũng không phải là người chết!”

Khi Dục Cảnh đế nghe được tin sau khi Thần phi rời khỏi Dưỡng Tâm điện lại chạy đến Từ Ninh cung, vốn dĩ đã đầy một bụng tức rồi, cứ tưởng rằng nàng ta ăn canh bế môn ở chỗ của thái hậu xong thì sẽ yên tĩnh lại, ai biết nàng ta cuối cùng lại đánh chủ ý lên Trang Minh Tâm, đúng thật là càng khiến hắn tức giận hơn.

“Hoàng thượng bớt giận, Thần phi cũng chỉ là quá lo lắng nên loạn thôi, hoàng thượng cũng đừng so đo với nàng ta.” Trang Minh Tâm thấy thái độ này của hắn, chắc chắn rằng sẽ không làm ra chuyện gì ngu xuẩn thì nhất thời đã yên tâm lại không ít.

Dục Cảnh đế hừ nói: “Cũng là mẫu thân, tại sao Huệ tần không nói tiếng nào mà nàng ta lại ầm ĩ nhảy nhót không ngừng là sao?”

Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, đó là vì Thần phi có sức để ầm ĩ, còn huệ tần lại không có.

Nàng cũng không tiếp lời, lấy một hũ đào vàng từ trong hộp đựng thức ăn ra, ung dung mở nắp gỗ, để xuống bên cạnh Dục Cảnh đế, cũng đưa lên một cái thìa canh, cười nói: “Hoàng thượng ăn đào vàng ngâm đi.”

Dục Cảnh đế chửi bới một phen, sự tức tối trong ngực đã tiêu tan không ít, đưa tay lên nhận lấy thìa canh, múc một miếng đào vàng đưa lên miệng, khẽ cắn một cái.

“Ăn ngon.” Hắn nhai một hồi rồi nuốt, sau đó vội vàng đưa nốt nửa miếng còn lại vào trong miệng.

Chờ đến khi nếm được nước đường hắn lập tức phản bội, nói liên tục: “Nước đường uống thật là ngon, mùi vị còn hơn cả đào vàng ngâm.”

Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, chuyện này thì đúng là không phải nói nhảm, hơn nửa đường phèn vàng đã hòa tan vào trong nước, đào vàng lại ngâm trong đó hồi lâu, tinh hoa đều đọng lại trong nước đường, mùi vị đương nhiên là ngon hơn rồi.

Hắn ăn rất kinh khủng, còn không quên nói với Trang Minh Tâm: “Trẫm rất thích ăn đào vàng ngâm, những hũ còn dư lại của người ngàn vạn lần đừng cho người khác nữa, đều giữ lại cho trẫm.”

“Hoàng thượng còn muốn ăn luôn cả phần của thần thiếp hay sao? Mơ đẹp!” Trang Minh Tâm không vui.

Dục Cảnh đế lập tức nịnh nọt nói: “Sao có thể chứ, trẫm có một miếng thì ái phi cũng có một nửa, sao trẫm có thể để ái phi chịu ủy khuất chứ?”

Bây giờ vẻ mặt Trang Minh Tâm mới hơi bớt giận.

“Ba ngày sau trẫm muốn tắm trai giới, sáng và tối hai lần tới điện Bảo Hoa cầu phúc cho đại hoàng tử, nhị hoàng tử, không thể đến Chung Túy cung của nàng được.” Đột nhiên Dục Cảnh đế nghĩ tới một chuyện, nói như vậy với Trang Minh Tâm.

Trang Minh Tâm vui mừng mà suýt nữa đã nhảy cẫng lên, vậy thì quá tốt rồi.

Lại có được một kỳ nghỉ dài để nghỉ ngơi một phen rồi.

“Dạ, thần thiếp biết rồi.” Trên mặt Trang Minh Tâm vẫn giả vờ trấn định.

Dục Cảnh đế lại nói: “Chuyện của Uông Thừa Trạch, ý tưởng khi trước nàng cho trẫm chắc là không cần dùng đến nữa.”

Trang Minh Tâm thở dài, vận may của Uông Thừa Trạch đúng là không tốt mà, bây giờ hai vị hoàng tử không rõ sống chết, cho dù quán trà và rạp hát được làm việc theo đúng kế hoạch, các học sinh cũng không dám gây rối trong khoảng thời gian này.

Nhưng lại nghe hắn nhẹ giọng nói: “Dựa theo dân gian giải thích, chứng đậu là trời phạt, cho nên trẫm chuẩn bị đại xá thiên hạ, vừa vặn Uông Thừa Trạch có thể đổi từ sau mùa thu vấn trảm thành lưu đày ba ngàn dặm, cũng coi như là chó ngáp phải ruồi.”

Trang Minh Tâm: “…”

Nói chuyện có thể đừng nói cái kiểu ngắt quãng như vậy không, chuyện thần linh này cũng làm cho nàng vô cùng lo lắng đó!

“Vậy thì tốt rồi.” Nàng thờ phào một hơi, dầu gì cũng có thể giữ được mạng của Uông Thừa Trạch.

Lời đã nói rồi, nàng cũng nên cáo lui, Dục Cảnh đế tâm không tịnh, trên ngự án con một đống tấu chương chưa phê duyệt, chẳng lẽ nàng còn tiếp tục quấy rầy.

Nàng lấy một hũ đào vàng khác từ trong hộp đựng thức ăn ra giao cho Cao Xảo, đưa hộp đựng thức ăn cho Quỳnh Phương, quỳ xuống nói: “Thần thiếp cáo lui.”

Dục Cảnh đế cũng không giữ lại, gật đầu: “Đi đi.”

Trang Minh Tâm vừa bước đi, lại dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ, nghiêm túc nói: “Thần thiếp có chuyện quan trọng phải nói với hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng cho mọi người lui xuống.”

Dục Cảnh đế có chút bất ngờ, liếc Trang Minh Tâm một cái, ngay sau đó vung tay lên: “Tất cả các ngươi lui xuống đi.”

Một lát sau, trong điện chỉ còn lại chủ tớ Trang Minh Tâm, Dục Cảnh đế và chân chó Cao Xảo.

Dục Cảnh đế “Chậc” một tiếng: “Thần thần bí bí, có chuyện gì quan trọng muốn nói với trẫm? Mau nói ra đi.”

Trang Minh Tâm hỏi hắn một câu trước: “Hoàng thượng có còn nhớ vết sẹo lớn như hạt đậu tằm trên cánh tay thần thiếp không?”

“Dĩ nhiên là trẫm nhớ.” Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, mỗi một nơi trên người nàng hắn đều nhớ rõ, không chỉ nhớ rõ mà còn từng hôn qua nữa.

Nàng đã nhìn thấu ý nghĩ hoa tâm của hắn, âm thầm liếc mắt.

Lúc này mới nói một lèo không ngừng mà không sợ là người ta kĩnh hãi: “Đó cũng không phải là vì nhánh cây làm cho bị thương, mà là vết sẹo do thần thiếp tiêm chủng vắc xin đậu mùa lưu lại. Vắc xin đậu mùa giống như bệnh đậu mùa, sau khi người tiêm loại vắc xin này thành công có thể vĩnh viễn không bị nhiễm bệnh đậu mùa nữa.”

“Nàng nói có thật không?” Dục Cảnh đế hoảng sợ đứng lên, tay vô tình kéo đống tấu chương trên bàn, nhất thời một rầm rầm một trận.

Đậu mùa là chứng bệnh ác tính, hoàng cung tiền triều đã từng bị bệnh đậu mùa tàn phá, một lần dẫn đến cả hoàng thượng lẫn hoàng tử đều mất mạng, chỉ đành phải chọn một người trong dòng họ ra để làm con thừa tự của hoàng đế, kế thừa đại nghiệp thống nhất thiên hạ.

Nhưng con thừa tự tân đế lại thành sự thì ít mà bại sự có thừa, chưa tới mười năm sau đã thay đổi triều đại rồi.

Có thể thấy được mức độ gây hại nghiêm trọng đến mức nào.

Cho nên thân là kẻ ở trên, không có một ai là không sợ cả.

Trang Minh Tâm gật đầu nói: “Chuyện lớn như vậy, thần thiếp nào dám đùa giỡn?”
Bình Luận (0)
Comment