Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 53

Ngày hôm sau, Trang Minh Tâm dậy sớm hơn nửa giờ.

Lập Xuân ở bên trong vách ngăn phụ trách gác đêm nghe được động tĩnh, vội vàng bò dậy từ trên giường nhỏ, qua loa mặc xiêm áo lên rồi chạy qua bên này, miệng nói: “Nương nương, người tỉnh rồi hả?”

“Ừ.” Trang Minh Tâm đáp lại một tiếng, liếc nhìn đồng hồ nước trên bệ cửa sổ, lập tức ngã ngửa ra đằng sau, miệng nói: “Vẫn còn sớm, bổn cung ngủ thêm một giờ nữa.”

Bây giờ phân vị cao nhất trong cung là hai vị trong tứ phi, Trương đức phi bị phạt cấm túc ba tháng, phải đến giao thừa mới có thể giải cấm, Vệ hiền phi lại hoài thai, cần phải an tĩnh dưỡng thai.

Cho nên không có cách nào để thỉnh an.

Mà hai vị cùng nhau quản lý cung vụ hiện tại, bản thân Trang Minh Tâm thì tạm thời không đề cập tới, còn Ninh phi tuy dưới gối có nuôi dưỡng một hoàng tử, nhưng cũng không dám vượt mặt Trương đức phi và Vệ hiền phi, ra oai để cho người đến Dực Khôn cung thỉnh an nàng ta.

Cho nên bắt đầu từ hôm nay, chuyện dậy sớm thỉnh an coi như đã được tạm ngưng.

Còn lúc nào có thể khôi phục thì xem là nàng lên làm quý phi sớm hay là Trương đức phi ra ngoài sớm.

Bây giờ được miễn thỉnh an, Trang Minh Tâm cũng có thể ngủ thêm một giờ!

Dù sao thì trước kia khi Trương đức phi và Vệ hiền phi cùng chưởng quản phượng ấn, đều là giờ tỵ chính khắc bắt đầu sắp xếp cung vụ, tất nhiên nàng và Ninh phi cũng phải tuân thủ theo quy củ, không cần phải sáng sớm đã chạy tới điện Xuân Hi.

Sau khi ngủ một giấc ngắn ngon lành xong, Trang Minh Tâm rửa mặt thay quần áo, sau đó dùng bữa sáng, lại tự mình thoa phấn, vẽ mày và tô son, thậm chí còn dùng chì vẽ mày hình con ốc để kẻ mắt.

Chẳng qua là chì kẻ mày hình con ốc dẫu sao cũng không chống thấm nước, nàng muôn ngàn lần không thể nào rơi nước mắt, nếu không thì sẽ lập tức biến thành con gấu trúc.

Quần áo cũng vô cùng không điệu thấp, thân trên là áo khoác dài cổ đứng tay rộng màu hồng đất nhạt phối với áo dài cổ vuông thân đối màu tím nho, bên trong là một lớp vải bông mỏng ngắn hơn bên ngoài, tay áo được bao phủ một lớp lông màu trắng xóa, thân dưới chính là váy xếp li bằng vải dệt kim màu xanh sẫm.

Chờ khoảng thời gian uống cạn hai chung trà khi Ninh phi nhìn thấy nàng, lập tức mặt sa sầm xuống.

Trang Minh Tâm rất sảng khoái.

Nàng ra vẻ kỳ quái hất khăn tay một cái, hai tay chồng lên nhau hơi phúc người, nhanh nhẹn cười nói: “Thỉnh an Ninh phi tỷ.”

Ngoài mặt cười mỉm thể hiện hoàn mỹ như vậy, nhưng nội tâm lại đang chửi thế.

Vẻ mặt Ninh phi biến ảo mấy lần, cuối cùng vẫn không thể nào không lộ ra một nụ cười: “Uyển phi muội muội chớ đa lễ.”

Sau khi đợi Trang Minh Tâm ngồi vào, nàng ta lại “tán dương” nói: “Hôm nay muội muội ăn mặc thật là nổi bật, chất liệu vải của áo lập lĩnh và áo khoác dài này hình như là hiểu dáng mới năm nay của phía nam nhỉ?”

Chất liệu vải giống với gấm dệt kim mà Vệ hiền phi mà phân cho nàng ta mất cuộn, chẳng qua là so về hoa văn hay là màu sắc đều không sánh bằng trên người Uyển phi được.

Trang Minh Tâm cười nói: “Tỷ tỷ quả nhiên là kiến thức sâu rộng, chính là hàng dệt kim kiểu dáng mới mà Hàng Châu đã tiến công năm nay.”

Làm cho Vệ hiền phi phải gánh cái danh thiên vị, đồng thời cũng khoe khoang nàng đắc sủng, nàng lại tức chết người không đền mạng mà nói một câu: “Lúc tước hoàng thượng chê ta mặc chững chạc quá, kêu Cao công công đưa mấy rương nguyên liệu vải đến Chung Túy cung, Thượng Y cục đã sớm làm xong xiêm áo cho ta, chẳng qua là bây giờ mới nhận được.”

Vừa dứt lời, Trang Minh Tâm lại tự khen ngợi minh trong lòng.

Từ “mấy” trong câu mấy rương nguyên liệu vải quả thật dùng rất tuyệt, đủ cho Ninh phi bổ óc.

Quả nhiên là Ninh phi đã được bổ óc, sắc mặt lập tức khẽ biến đổi.

Vậy mà Trang Minh Tâm còn hỏi nàng ta với khuôn mặt tràn đầy vẻ “Ngốc ngốc ngọt ngào” hỏi: “Ninh phi tỷ, sao tỷ lại chọn trúng một nơi hẻo lánh như điện Xuân Hi thế? Cách xa không nói, lại còn không có người ở trong thời gian dài, trong điện toàn mùi nấm mốc, hình như ống khói cũng dọn dẹp chưa đủ sạch, noãn kháng không hề có chút hơi ấm nào cả…

Còn không bằng Dưỡng Tính trai bên cạnh cung Duyên Hi kia đâu, thường ngày mọi người đi dạo Ngự Hoa Viên mệt mỏi sẽ vào Dưỡng Tính trai nghỉ chân, cung nhân quét dọn rất chuyên cần.”

Nàng cố ý bỏ qua một nơi nghỉ chân gần Chung Túy cung hơn là Giáng Tuyết hiên, để chứng minh là lời này của nàng có có ý đồ riêng.

Ninh phi nhếch mép lên, nếu chọn Dưỡng Tính trai, ngươi chỉ cần đi băng qua Ngự Hoa Viên là có thể tới, chẳng phải là quá hời cho ngươi rồi sao?

Nàng ta làm ra vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói: “Ta vốn dĩ cũng muốn chọn Dưỡng Tính trai, hoặc là Giáng Tuyết hiên, nhưng hai nơi này lại là chỗ mà thái hậu nương nương và Liêu thái phi nương nương thường xuyên nghỉ chân khi đi dạo Ngự Hoa Viên, ta làm sao có thể bởi vì muốn bản thân thuận lợi mà lại để cho thái hậu nương nương và Liêu thái phi nương nương chiều theo chứ? Bất đắc dĩ nên mới chọn điện Xuân Hi bị bỏ trống.”

Sau đó lại trấn an Trang Minh Tâm nói: “Noãn kháng không nóng là vì cung nhân ở đây không biết khi nào chúng ta tới, noãn kháng vừa mới đốt được thời gian uống cạn một tuần trà, chốc lát nữa là tốt thôi.”

Cũng không phải là Trang Minh Tâm lạnh, nàng vừa mới ngồi xuống là Thôi Kiều đã nhét lò sưởi ấm vào trong tay nàng rồi, dưới chân thì kê lên lò sưởi ấm chân, trên người lại mặc dày, điện Xuân Hi âm lãnh hoàn toàn không đả động gì tới nàng được.

Ngược lại là những thái giám quản sự, cung nữ quản sự và ma ma quản sự xếp hàng phía trước để phê giấy kia, vốn nghĩ là sau khi vào điện là có thể ấm áp, ai ngờ lại thất vọng.

Xử lý một phen xong, xác thật như những gì Vệ hiền phi nói, đều là một vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Hoặc là vị cơ thể vị chủ tử nào đó khó chịu muốn mời thái y, hoặc là cáo mệnh nhà nào đó muốn đệ bảng vào cung thăm con gái, cháu gái mình, hoặc là cần phải tặng quà cho mấy vị tông thân trong tông thất bên khi lấy vợ, sinh con và tạ thế, nơi nào đưa tới cống phẩm cần phân phát, các phi tần trong cung mâu thuẫn khắp nơi với nhau, rồi lại các phi tần trong cung không có chủ vị mâu thuẫn, thậm chí cũng có cả mâu thuẫn giữa cung nhân và nhiều chuyện như vậy nữa.

Duy nhất có một chuyện quan trọng, đó chính là mấy ngày nữa là sắp đến tiết hạ nguyên.

Tiết hạ nguyên là ngày Đế Quân xá tội cho Thủy Quân xuất phát từ đạo giáo của phương đông, trong ngày này làm đạo tràng cầu phúc ở bên ngoài bảo điện Huyền Khung không chỉ để chúc mừng sinh thần của Thủy Quân, mà còn để cúng tế tổ tiên.

Những thứ cần cho cầu phúc và cúng tế phải cho người chuẩn bị xong xuôi hết từ trước.

Trang Minh Tâm và Ninh phi cùng xem lại những tiền lệ của năm trước, sau khi xác định được nhân công và cho phí xong, viết giấy cho phủ nội vụ, kêu phủ nội vụ thu xếp.

Bởi vì hai người đều là đại cô nương lên kiệu hoa lần đầu tiên, cho dù là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể thì cũng phải đi tra những ghi chép trước kia, rất sợ có sai sót, đâu còn nhớ đến lục đục với nhau nữa chứ?

Khó khăn lắm mới làm triển khai được hết tất cả các hạng mục, cũng đã tới buổi trưa rồi.

Ninh phi giả mù sa mưa mời: “Bất tri bất giác mà đã tới buổi trưa rồi, cũng may là có muội muội giúp đỡ, nếu không thì chỉ sợ là khi mặt trời ngả về tây rồi vẫn còn chưa bận xong đâu. Chắc là muội muội đói bụng rồi nhỉ? Không bằng đến Dực Khôn cung của tỷ tỷ bữa trưa đi?”

Trang Minh Tâm lập tức từ chối nói: “Tỷ tỷ lao tâm lao lực đến tận trưa, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng không dám quấy rầy tỷ tỷ.”

Ninh phi vốn dĩ cũng không thành tâm, nghe vậy thì không kiên trì nữa, cười nói: “Cũng được.”



Sau khi trở về Chung Túy cung, Trang Minh Tâm thay bỏ xiêm áo phiền phức trên người xuống, mặc áo bông, bên dưới mặc váy bông, dựa nghiêng người lên noãn kháng đối diện cửa sổ được đốt lên rất ấm áp.

Cảm khái với Quỳnh Phương: “Quả nhiên vẫn là làm một kẻ ăn bám tương đối thích hợp với bổn cung.”

Quỳnh Phương bật cười: “Nương nương, người mới đi điện Xuân Hi tọa ban có nửa ngày mà đã không nhịn nổi rồi hả?”

Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương đấm chân giúp mình, hừ nói: “Là có chút không nhịn được, nhưng cũng chẳng thể trách bổn cung được, là do bọn họ quá dài dòng, một chút chuyện nhỏ xíu mà cũng có thể trình bày hồi lâu, giấy đưa lên cũng sai sót đầy rẫy, cũng không tính là viết sai, mà chính là viết lộn xộn, đúng thật là phiền toái!”

Cách giải quyết cũng dễ thôi, thống nhất đơn xin ấn chế, phân loại người theo thể loại đơn, cung điện nơi người nộp đơn ở (khắp nơi trong cung), hạng mục xin, lý do xin và chi phí, vân vân.

Nếu phân theo nhu cầu như vậy thì chỉ cần liếc mắt cái là thấy ngay, đồng ý là đóng dấu, cự tuyệt thì đánh dấu X trả về bổ sung thêm, đơn giản biết bao?

Đáng tiếc là bây giờ nàng nói không được tính, cũng chỉ có thể tuân theo khuôn phép cũ mà thôi.

Quỳnh Phương cười nói: “Biết viết đã là không tệ rồi, cũng vì thiên gia bổn triều khoan dung, thiết lập nên Nội Thư Đường để dạy cung nữ, thái giám biết chữ, trước kia đây là chuyện mà có nghĩ cũng không dám nghĩ, các cung nhân bẩm báo toàn dựa vào nói, vậy phiền toái biết bao.”

Quả nhiên là không có so sánh thì không có tổn thương, Trang Minh Tâm lại được an ủi rồi.

Thấy vậy, Quỳnh Phương vội vàng kêu người bày bữa trưa lên, sau đó đỡ kẻ ăn bám Trang Minh Tâm dậy, đỡ đến trước bàn ăn.

Sau khi dùng bữa trưa xong, đi bộ ngoài minh gian tiêu thực hai khắc, sau đó Trang Minh Tâm ngủ trưa một giấc thật dài.

Sau khi dậy liền nhận được thông báo, từ nay trở đi bắt đầu cho chúng cung nhân tiêm chủng trâu đậu, trước tiên bắt đầu từ cung Đông, Tây Lục, cho nên tất cả cung nhân ở cung Đông, Tây Lục trước khi tiêm chủng trâu đậu thì không được xuất cung.

Trang Minh Tâm có hơi giật mình, phủ doãn phủ Thuận Thiên Doãn Minh Thuyên ngược lại là một người được việc, nhanh như vậy mà đã giúp thái y viện lấy được đủ số mầm đậu để tiêm chủng trâu đậu cho mấy ngàn cung nhân rồi?

Bỏ qua chủ tử, bắt đầu từ cung nhân trước, cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái.

Còn chưa đề cập tới hoàng thượng, thái hậu và các thái phi, chỉ cần là thường tại có phân vị thấp nhất thì tối thiểu người nhà cũng là một quan ngũ phẩm, không chịu đựng nổi nguy hiểm như vậy.

Vậy nên cần chờ mầm đậu có độc tính thấp được điều chế từ nghé con thì mới tiêm chủng được.

Chẳng qua là tuy trâu đậu không giết người, nhưng dẫu sao cũng là bệnh truyền nhiễm, sau khi các cung nhân nghe được tin tức đều có chút kinh sợ.

Tên quỷ nhát gán Lý Liên Ưng lại trực tiếp nhảy nhót trước mặt Trang Minh Tâm, kêu khóc nói: “Nương nương, nô tài có thể không tiêm chủng trâu đậu đó hay không, có khi chẳng thấy bóng dáng đậu mùa đâu, ngược lại còn bị trâu đậu hại cho bỏ mạng.”

Cung nhân có thể được hầu hạ trong cung, ngoại trừ mấy lão thái giám và lão ma ma dưỡng già ở mấy cung điện xa xôi trong xó xỉnh, phần lớn những người có cơ thể khỏe mạnh, tuổi trẻ chiếm đa số, sau khi tiêm chủng trâu đậu tuy cũng có xuất hiện một vài triệu chứng, nhưng tỷ lệ không chống đỡ nổi vô cùng nhỏ.

Trang Minh Tâm cười mắng: “Tôn viện phán hơn năm mươi tuổi mà tiêm chủng trâu đậu cũng bình an vô sự, còn ngươi lại là một tên nhóc mới mười mấy tuổi, cơ thể khỏe mạnh hơn gấp bội, sợ cái gì chứ?”

Lý Liên Ưng nghe vậy, đảo mắt vòng vòng, hình như không còn luống cuống như vậy nữa, nhưng trong miệng vẫn nói lầm bầm: “Nhưng người ta chính là sợ mà.”

Trang Minh Tâm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, tức cười hắn ta: “Yên tâm đi, nếu như ngươi không chống đỡ nổi thì bổn cung sẽ ra bạc để chôn giúp ngươi, bảo đảm tìm được một cỗ quan tài tốt cho ngươi.”

“Nương nương à…” Lý Liên Ưng thật là muốn khóc, hắn ta còn chưa sống đủ lâu, hoàn toàn không muốn vào quan tài rồi mang ra bãi tha ma đâu.

Không biết là bây giờ bắt đầu nghĩ cách chạy ra khỏi cung có còn kịp hay không nhỉ?

Trang Minh Tâm nhìn con ngươi lăn qua lăn lại của hắn ta, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì đây, lập tức nặng nề hừ một tiếng: “Ngươi nói với mấy người bọn họ vài lời, ngàn vạn lần đừng có ý định chạy trốn gì, chuyện tiêm chủng trâu đậu này không chỉ có trong cung, mà tất cả các huyện xung quanh kinh thành đều phải thi hành. Cho dù có thật sự chạy ra khỏi cung được, cũng không trốn được thiên la địa võng mà phủ Thuận Thiên bày ra đâu.”

Dừng lại một chút, vừa buồn cười vừa nói: “Như vậy trái lại là có thể tránh khỏi chuyện tiêm chủng trâu đậu, dẫu sao thì cung nhân tự tiện xuất cung cũng là tội chết mà.”

Câu này thì đúng là không phải hù dọa hắn ta, bệnh đậu mùa đang hoành hành ở các châu bên kia, những nơi giáp ranh đã sớm phái binh lính qua đó đóng quân, những người mặt trắng nõn không có râu ria như bọn họ nhìn một cái là biết hoạn quan trốn ra từ trong cung, căn bản là không chạy thoát được khỏi địa giới kinh thành.

Lý Liên Ưng bị Trang Minh Tâm dọa sợ đến ba hồn còn bảy phách, đừng nói đến chuyện vốn dĩ không có ý định chạy trốn, mà cho dù có thật sự nghĩ như vậy cũng sẽ lập tức từ bỏ.

“Da, nô tài thì không có ý nghĩ như vậy, nhưng không chừng là mấy tên không có đầu óc kia sẽ có suy nghĩ này, vậy nô tài đi qua nói cho bọn họ biết, cũng sẽ trông chừng bọn họ thật kỹ, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho nương nương.”

Lý Liên Ưng phục hồi lại tinh thần, lập tức cúi người gật đầu liên tục lấy lòng.

Trang Minh Tâm nhếch mép lên một cái, đưa tay ra ngăn lại, đuổi hắn ta ra ngoài.

Quỳnh Phương cười lắc lắc đầu, nhưng lại nói tốt mấy câu cho Lý Liên Ưng: “Cũng không trách Lý công công được, dẫu sao thì chuyện mới lạ như vậy, ai nghe mà không hốt hoảng chứ? Nếu như không phải là nô tỳ đã sớm biết đại cô nương và nhị cô nương từng tiêm chủng trâu đậu rồi, chỉ sợ là trong lòng cũng phát hoảng vô cùng mất.”

Trang Minh Tâm liếc nàng ta một cái: “Chẳng lẽ bổn cung không nghĩ tới sao? Nếu không thì cần gì phải bày ra sự thật rồi lại đe dọa trái phải mội hồi, dứt khoát để cho bọn họ tự tìm đường chết không phải là tốt hơn sao?

Quỳnh Phương nhanh chóng cười xòa: “Nương nương mạnh miệng mềm lòng, là nô tỳ không hiểu rõ.”



Khi hai chủ tớ đang nói chuyện thì Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn đi tới chình điện.

Hai người đồng loạt phúc người hành lễ.

Trình Hòa Mẫn cười nói: “Nương nương bận rộn gì sao?”

Nàng ta giương mắt lên nhìn sang, chỉ thấy Trang Minh Tâm mặc áo bông mỏng màu đỏ tươi, thân dưới là váy bông thắt dây, trâm cài vòng quanh cũng đã gỡ ra, chỉ chừa lại một cây trâm hoa hồng bằng bạch ngọc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mịn, một đôi mắt to long lanh, khuôn miệng anh đào đỏ chót, toàn thân thoáng như một nụ hoa mẫu đơn chớm nở.

Chẳng trách hoàng thượng lại yêu thích nàng, dáng vẻ tiểu yêu tinh như vậy, ai có thể chịu nổi chứ?

Trần Ngọc Thấm hiếm khi thần giao cách cảm với nàng ta, phun khí ra từ lỗ mũi, hừ nói: “Yêu tinh!”

Trang Minh Tâm bật cười, cười mắng: “Đừng bảo bổn cung là hai ngươi tới đây để làm ầm ĩ nha, nếu là như vậy thì bổn cung không rảnh rỗi để chơi với các ngươi, hai người tự đi mà cãi nhau đi.”

Trình Hòa Mẫn lập tức cười chối: “Sao có thể như vậy được chứ, chúng ta tới tìm nương nương để đánh mạt chược mà.”

Trang Minh Tâm dùng ngón trỏ cách không chỉ chỉ nàng ta một cái, cười đùa nói: “Hóa ra là tới moi tiền của bổn cung, vậy còn không bằng là tới cãi nhau đi, ít nhất sẽ không bị thua mất bạc phải không?”

Nói thì nói như vậy, nhưng nàng đã ngứa tay từ lâu, lập tức cho người đi gọi Dụ quý nhân.

Trình Hòa Mẫn nịnh bợ nói: “Nương nương cho người mang một cái hộp rỗng tới, trong chúng ta bất luận là ai thắng tiền cũng đều không lấy đi, chỉ ném vào trong cái hộp rỗng kia, toàn bộ tiền về sau sẽ làm một bàn tiệc rượu, ăn mừng với nương nương một phen.”

“Ăn mừng cái gì?” Trang Minh Tâm nghi ngờ hỏi một câu, ngay sau đó đã phản ứng kịp, là muốn ăn mừng nàng được cùng quản lý cung vụ đây mà.

Nàng cười mắng: “Cho ý kiến kiểu gì đó, về sau còn chẳng phải là làm cho người ta nói bổn cung đắc chí nên ngông cuồng sao?”

Ngay sau đó chuyển giọng điệu, lại đề nghị: “Ý kiến của ngươi rất tốt, vừa vặn ngày mai là sinh thần của Dụ quý nhân, có thể lấy toàn bộ tiền bạc làm một bàn tiệc rượu chúc mừng sinh thần nàng ta.”

Trần Ngọc Thấm kinh ngạc nói: “Ngày mai là sinh thần Dụ quý nhân sao?”

Trang Minh Tâm gật đầu một cái khẳng định, trước khi vào cung nàng đã được tổ phụ cho xem tài liệu trước rồi, trên đó không chỉ có bối cảnh gia đình của các phi tần, mà ngay cả sinh thần của các nàng ta cũng được ghi rõ ràng.

Trình Hòa Mẫn đảo mắt một vòng, cố làm như không thèm để ý hỏi: “Nói như vậy, nương nương cũng biết sinh thần của thần thiếp và Hân quý nhân nhỉ?”

Trang Minh Tâm mới không chịu thừa nhận đâu, cười lắc đầu một cái: “Các ngươi cũng chưa từng nói cho bổn cung, vậy bổn cung làm sao mà biết được?”

Ý nói là, Dụ quý nhân đã tự mình báo sinh thần cho nàng biết.

Dù sao hai nàng ta không quen biết Dụ quý nhân, lại không thể vì không hiểu mà đi hỏi vấn đề này.

Cho dù có hỏi, Dụ quý nhân cũng sẽ không nói ra đúng sự thật, nàng ta cũng không ngốc mà.

Quả nhiên khi lời vừa ra khỏi miệng, Trình Hòa Mẫn đã không truy hỏi nữa.

Không lâu sau, Dụ quý nhân dẫn theo một cung nữ tên A Phúc đi vào.

Bốn người ngồi vào bàn bát tiên, bắt đầu xào bài xếp bài liên tục.

Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương pha bốn bát bột củ sen hoa quế ra, cười nói: “Bột củ sen hoa quế, các ngươi nếm thử một chút đi, nếu như hợp khẩu vị, lát nữa khi đi mang theo một bọc về.”

Một bọc dĩ nhiên là chỉ có hai trăm năm mươi lạng.

Trình Hòa Mẫn nhất thời vui vẻ nói: “Tần thiếp cũng có sao?”

“Dĩ nhiên là ngươi không có.” Trang Minh Tâm lập tức cự tuyệt.

Dừng lại một chút, lúc này mới cười nói: “Bột củ sen của ngươi cũng đã được phơi xong rồi, ngày mai sẽ cho người đưa qua cho ngươi.”

Hôm nay lát nữa các cung nhân còn phải tháo khuôn xà phòng thơm, không thể làm chuyện này được.

Trình Hòa Mẫn dậm chân, bĩu môi nói: “Nương nương thật đúng là, chẳng cho thần thiếp kiếm được chút lợi nào cả.”

Sau đó nhìn Trình Hòa Mẫn và Dụ quý nhân một cái, bất chấp nói: “Một lát nữa chúng ta dùng sức thắng nàng, để cho một mình nàng chi hết tiền làm tiệc sinh thần cho Dụ quý nhân muội muội.”

Dụ quý nhân giật mình, mắt hơi trợn lên, quay đầu nhìn về phía Trang Minh Tâm.

Trang Minh Tâm khẽ gật đầu với nàng ta.

Dụ quý nhân nhất thời cảm động, hốc mắt đỏ hết lên, cúi đầu một lát, sau đó mới ngẩng đầu lên lần nữa, nở một nụ cười thật tươi với Trang Minh Tâm.



Chơi ván mạt chược đầu tiên hòa nhau.

Đúng lúc bột củ sen hoa quế đã được pha xong, bốn người liền dừng lại ăn bột củ sen hoa quế.

Quả không nằm ngoài suy đoán là đã nhận được sự nhất trí khen ngợi của mọi người.

Trình Hòa Mẫn lại giống như Trang Minh Tâm lúc trước, hối hận không thôi, đấm ngực dậm chân nói: “Sớm biết bột củ sen uống ngon như vậy thì tần thiếp đã nhờ người mua một thuyền củ sen rồi.”

Du quý nhân vừa dùng thìa canh múc bột củ sen vào trong miệng vừa gật đầu liên tục.

Phụ thân nàng ta là tri phủ Tô Châu, nàng ta muốn bao nhiêu củ sen mà chẳng được?

Trần Ngọc Thấm không lên tiếng, làm ra vẻ như không để ý lắm, nhưng tốc độ vung thìa thì nhanh hơn hẳn ba người còn lại.

Đang ăn vui vẻ, bên ngoài lại đột nhiên vang lên giọng nói của Cao Xảo: “Hoàng thượng giá lâm!”

Bốn người không thể làm gì khác hơn là để bát và thìa canh lên bàn, vội vội vàng vàng ra ngoài nghênh đón: “Cung thỉnh thánh an.”

“Thánh cung an.” Dục Cảnh đế tùy ý khoát tay, tỏ ý các nàng có thể đứng dậy, bên chắp tay sau lưng đi đến đồng thứ gian bên cười nói: “Ở chỗ này của Uyển phi thật là nhiều người, các ngươi đang chơi cái gì đó?”

Sau đó mới vừa bước qua ngưỡng cửa đã nhìn thấy bàn bát tiên được đặt ở chính giữa và mạt chược trên đó, lập tức “Ồ” lên một tiếng: “Đây chính là mạt chược sao?”

Đi lên phía trước cầm một cái lên xem xét, sau đó lại ghét bỏ ném lên trên bàn: “Tượng Tác Giám làm cũng quá là qua loa lấy lệ rồi, lại đi dùng cây trúc để làm mạt chược cho các nàng.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Không trách Tượng Tác Giám được, là thần thiếp cần gấp, bọn họ lấy cây trúc làm ra một bộ mạt chược trúc cho thần thiếp dùng tạm trước, sau này chờ làm xong mạt chược gốm sứ rồi sẽ đưa tới cho thần thiếp.”

“Mạt chược gốm sứ? Vậy chẳng phải là làm rơi xuống sàn một cái là hỏng sao? Quả thực là không dùng được!” Dục Cảnh đế chê bai một phen, sau đó hào sảng nói: “Trở về trẫm sẽ để cho Cao Xảo đưa ngà voi cống phẩm của nước An Nam đến Tượng Tác Giám, kêu bọn họ làm ra mấy bộ mạt chược, tự nàng giữ lấy một bộ, rồi đưa mấy bộ cho thái hậu, để người và Liêu thái phi cũng có trò để tiêu khiển.”

Ngà voi nước An Nam tiến cống lên?

Kiếp trước, bởi vì lấy ngà voi rất tàn nhẫn, nên nhiều người tẩy chay mua bán ngà voi, nàng cũng lên tiếng ủng hộ.

Nhưng nơi này là cổ đại, Đại Tề vốn cũng chẳng có voi, ngà voi là cống phẩm nước An Nam dâng lên, cho dù không cho nàng làm mạt chược thì cũng sẽ bị mang đi làm những đồ vật khác.

Cho nên nàng vội vàng quỳ xuống nói tạ ơn: “Thần thiếp tạ hoàng thượng long ân.”

Ba người kia thường ngày cũng hay chơi mạt chược cơ trí quỳ xuống nói tạ ơn: “Tần thiếp tạ hoàng thượng long ân.”

Làm cho Dục Cảnh đế bật cười lên.

Sau đó không chút khách khí mà chiếm đoạt một cái ghế quan mạo trong đó, vén tay áo lên nói: “Trẫm cũng chơi một chút.”

Dụ quý nhân thức thời lui xuống, ba người Trang Minh Tâm, Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn ra trận.

Nếu đổi lại là người ngoài, khi đối đầu với hoàng đế, nhất định sẽ có ý nghĩ cách thả, để cho hắn thắng kiếm được đầy túi.

Nhưng hiển nhiên là ba người các nàng không bình thường, đừng nói đến nhường, mà còn dốc toàn bộ bản lĩnh ra, dáng vẻ như là không vắt kiệt túi của Dục Cảnh đế thì không buông vậy.

Dĩ nhiên, đây là ví dụ, người ta là một hoàng đế, sao có thể làm ra chuyện đựng tiền trong hầu bao không tương xứng với thân phận này được chứ?

Dĩ nhiên là hắn thua tiền, còn tiền là do Cao Xảo tới trả.

Mới đánh được tám vòng, Dục Cảnh đế đã thua mất ba mươi lượng bạc.

Trang Minh Tâm thì vẫn bình an vô sự, Quỳnh Phương ở bên cạnh mà mặt mày hớn hở, có tấm đệm hoàng thượng này rồi, có thể tiết kiệm không ít bạc cho nhị cô nương.

Chờ khi Dục Cảnh đế thua đến năm mươi lượng, Trang Minh Tâm tính toán số tiền này cũng để để mở một bàn tiệc rượu và thức ăn, còn mời cả Giáo Phường Ti đến biểu diễn góp vui cũng đủ, nên đã kịp thời kêu dừng lại.

Nàng uyển chuyển nói: “Hôm nay chơi tới đây thôi, đợi một lát nữa thần thiếp còn phải đi đốc thúc các cung nhân gỡ khuôn cho xà phòng thơm nữa.”

Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn nghe vậy, đồng loạt nhìn cái hộp bên cạnh Trang Minh Tâm, ban đầu vốn còn trống không, vậy mà bây giờ đã chứa đầy hơn nửa hộp bạc vụn, đếm sơ qua cũng có khoảng bốn mươi năm mươi lượng, vì vậy ngầm hiểu không nói ra đứng dậy cáo từ.

Dĩ nhiên Dụ quý nhân cũng nghe theo số đông.

Trang Minh Tâm cũng không giữ các nàng ta lại, phân phó Quỳnh Phương: “Lấy bột củ sen tới cho Hân quý nhân tiểu chủ và Dụ mỹ nhân tiểu chủ mỗi người một bọc.”

Dục Cảnh đế nghe vậy cau mày nói: “Cho các nàng ta làm gì? Vốn cũng chẳng có bao nhiêu, tại sao không giữ lại để bản thân nàng uống?”

Trang Minh Tâm sợ những lời này của hắn bị các nàng ta nghe thấy, vội vàng nghiêng đầu nhìn vào minh gian, thấy đã không còn bóng dáng của các nàng ta nữa, lúc này mới thở phào một hơi.

Nàng cười nói: “Cả hai người mới được nửa cân, chỉ để cho các nàng ta nếm thử một chút thôi. Dù sao thì củ sen ở hoàng trang Tân Châu chẳng mấy ngày nữa là đến nơi rồi, đến lúc đó thần thiếp lại kêu người làm nữa là được.”

“Tùy nàng đi.” Dục Cảnh đế chỉ là thuận miệng nói, cũng không truy xét đến cùng.
Bình Luận (0)
Comment