Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 7

Sau khi Trang Minh Tâm trở lại Chung Túy cung, vừa mới tắm rửa thay quần áo xong thì Dục Cảnh đế đã phái người tới tặng đồ,

Người tới là Đinh Lai Hỉ, đồ đệ thứ hai của thái giám ngự tiền tổng quản Cao Xảo.

Sau khi hắn ta đi vào thì hành lễ thỉnh an Trang Minh Tâm trước, sau đó đưa hộp gỗ trong tay cho Quỳnh Phương, trên khuôn mặt tròn trịa chứa đầy ý cười.

“Hoàng thượng lệnh cho nô tài đưa bộ trà cụ bằng sứ Nhữ Diêu màu hồng này cho nương nương, đây chính là bộ trà cụ mà bình thường hoàng thượng yêu thích nhất.”

Ngừng lại một chút, lại nịnh nọt nói: “Lúc trước thế tử Vĩnh Xương Hậu thỉnh cầu hoàng thượng mà hoàng thượng cũng không chịu cho…”

Ý nói là hoàng thượng vô cùng coi trọng Uyển tần nương nương nên lúc này mới nhịn đau bỏ thứ mà mình yêu thích.

Trang Minh Tâm nghe thấy mà bật cười, Đinh Lai Hỉ này miệng đầy những lời nói dễ nghe, muốn dỗ cho nàng vui vẻ rồi cầm thêm một chút tiền thưởng thì nàng có thể hiểu, chỉ là chiêu vỗ mông ngựa này lại vỗ nhầm lên chân ngựa rồi.

Cẩu hoàng đế thưởng cho nàng bộ trà cụ bằng sứ Nhữ Diêu này không phải là vô cùng coi trong nàng, mà là cảm thấy nếu như trà cụ đã bị vấy bẩn rồi, vậy thì dứt khoát ném cho người không chê bẩn.

Tâm thái này cũng gần giống như đạo lý đùi gà trong tay bị chó hoang liếm một cái, đồ đã không ăn được thì cũng chỉ có thể ném cho chó hoang mà thôi.

Nếu đổi lại là người khác thì khi bị vũ nhục, khinh bỉ như vậy chỉ sợ sẽ đau lòng muốn chết, nhưng Trang Minh Tâm lại không thèm để ý chút nào, ngược lại vô cùng mừng rỡ, vội vàng kêu Quỳnh Phương mở nắp hộp ra.

Có một bình trà và sáu chung trà được bày trong đó, đều là Ma Cô hiến thọ bằng sứ Nhữ Diêu màu hồng.

Còn nhiều hơn tới bốn chung trà so với lúc trước nhìn thấy trong đình Thiên Thu, có thể nói là nói là niềm vui bất ngờ trong niềm vui bất ngờ.

Nếu như là ở đời sau thì chỉ một chung trà thôi cũng có thể đổi được căn hộ rồi.

Bất luận là màu sắc hay là hoa văn thì đều phù hợp với thẩm mỹ của nàng so với bộ trà cụ nền trắng rồng xanh mà phân lệ tần vị được hưởng.

Quả đúng thật là vui vẻ.

Trang Minh Tâm nhìn Quỳnh Phương một cái, Quỳnh Phương lấy ra mấy nén bạc đưa cho Đinh Lai Hỉ, cười nói: “Làm phiền công công chạy đến một chuyến này rồi, cầm đi chơi đi, cũng không có gì đáng giá cả.”

“Tạ Uyển tần nương nương ban thưởng!”

Đinh Lai Hỉ cười hì hì nhận lấy, ung dung thản nhiên dùng ngón tay bóp một hồi, ít nhất cũng có đến bảy, tám nén bạc, mỗi nén lại nặng khoảng một lượng, bỗng dưng lại có được bảy, tám lượng, chuyến này lời rồi.

Sau khi tiễn Đinh Lai Hỉ đi xong, Chung Đại ở nhà bếp nhỏ bên kia đưa tờ đơn tới để Trang Minh Tâm gọi thức ăn.

Trang Minh Tâm khoát khoát tay, không nhận tờ đơn Thôi Kiều đưa tới mà lại đứng dậy, đi về phía hậu điện.

Nàng cũng chỉ là một người bình thường, đối mặt với một thi thể bị trương phình, bốc mùi kinh khủng mà có thể thản nhiên xử lý, nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể lập tức không có chút ngăn cách với thịt cá.

Trong bộ phim truyền hình Mỹ, tình tiết pháp y phải đối mặt với một thi thể trong phòng khám nghiệm tử thi mà còn có thể ăn thịt nướng và nhúng lẩu thì chỉ là nghệ thuật khoa trương mà thôi.

Đừng nói đến việc những người làm pháp y có thần kinh thép như vậy, cho dù khứu giác có năng lực chịu đựng vô cùng mạnh mẽ đi chăng nữa thì chuyện này cũng không tuân thủ quy định trong phòng giải phẫu.

Loanh quanh một hồi trong phòng bếp nhỏ, nàng mừng rỡ phát hiện ra còn sót lại một phần nhỏ tinh bột mì mà nàng đã rửa sạch và sử dụng để làm bột mì có hàm lượng gluten cao khi trước.

Lại dùng nước rửa qua nhưng cũng không bị biến đổi, lắng đọng hơn nửa ngày, lấy ra để chế tạo thành lương bì là vừa vặn.

Vì tình hình dịch bệnh mà ở nhà mất mấy tháng, học theo trào lưu của cư dân mạng làm một loạt các món ăn linh tinh, lương bì bỗng chốc lại nổi rất nổi bật trong đó, nàng đã rất tâm đắc, khi chỉ điểm những người khác cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió.

“Chung Đại, ngươi mau nấu nước đi, sau khi sôi thì mở lồng hấp ra, bỏ tinh bột mì vào hấp một khắc.

Tiền Hỉ, đổ hết tầng nước ở trên bột trong chậu ra, dùng đũa khuấy đều lớp bột nước ở dưới đáy lên, sau đó lấy chậu sứ có đáy rộng ra rồi quết một lớp dầu hạt cải lên trên, múc một muỗng bột nước đổ vào, đặt chậu sứ đáy rộng vào trong lồng hấp, sau khi nước sôi thì để lên giá hấp nửa chung trà.

Lập Xuân, lấy mấy quả dưa chuột, rửa sạch rồi cắt thành sợi nhỏ.

Hạ Chí, bóc mấy củ tỏi, dùng cối đá giã nát ra.

Đông Vũ, múc mấy muỗng dầu mè vào trong bát, thêm chút nước sôi vào tạo thành hỗn hợp loãng.

Tiểu Mãn, ngươi đốt lửa, Quỳnh Phương, ngươi lấy cây sẻn tới, dùng dầu hạt cải sao thành dầu sẻn.

Lý Trúc Tử, lấy một ít đậu xanh ra đây, rửa sạch, sau đó dùng nước sôi chần qua, dùng vá vớt lên rồi để ráo nước.”

Nhiều người việc dễ làm, kết quả chính là chỉ cần hai khắc tất cả nguyên liệu đã được chuẩn bị thỏa đáng.

Nàng xắn tay áo lên, lấy một cái bát đựng canh lớn, lấy lương bì, tinh bột mì, dưa chuột sợi, đậu xanh, tỏi nhuyễn, dầu mè, dầu sẻn, đổ vào theo thứ tự, rồi cho thêm một muỗng muối nhỏ vào, mấy giọt nước tương và hai muỗng giấm, dùng đũa khuấy đều lên.

Gắp một đũa rồi đưa lên miệng.

Lương bì dai ngon, tinh bột mì đàn hồi, dưa chuột sợi và đậu xanh thanh mát, hòa lẫn với vị cay của tỏi nhuyễn và dầu sẻn, hương thơm của dầu mè và vị chua của giấm, ăn ngon đến nỗi suýt chút nữa nàng đã nuốt luôn đầu lưỡi xuống.

Cũng kỳ lạ là dùng cùng một nguyên liệu, phương pháp giống nhau, nhưng ở cổ đại vẫn chưa có hạt tiêu, chỉ có thể dùng dầu sẻn để thay thế, vì sao mùi vị lại ngon hơn nhiều như vậy?

Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái chỉ có thể đổ lỗi cho nguyên liệu nấu ăn ở cổ đại thuần thiên nhiên, không bị ô nhiễm.

Sau khi gắp liên tiếp ba đũa thì cuối cùng nàng cũng nhớ tới thân phận Uyển tần của mình.

Đưa hết đũa và bát canh cho Quỳnh Phương, buông tay áo đã xắn lên xuống, quay đầu lại nói với Chung Đại, Tiền Hỉ: “Dù sao cũng có nhiều mì, cho tất cả cung nhân trong chính điện, bao gồm cả hai người ở bên trong, mỗi người được một phần.”

Ăn ngon hay không chỉ là phụ, mấu chốt là thể diện như vậy thì khó mà có được, mọi người đều rối rít hành lễ nói tạ ơn tại chỗ.

Trang Minh Tâm đưa tay ra, tỏ ý mọi người không cần đa lễ, sau đó xoay người đi ra ngoài, Quỳnh Phương vội vàng bưng bát canh lên đuổi theo.

Khi trở về Đông thứ gian, nàng cởi giày thêu ra, ngồi xếp bằng lên trên giường la hán, đợi Quỳnh Phương để bát canh vào bên cạnh mình, nhận lấy đũa rồi chuẩn bị ăn ngấu nghiến.

Nhưng còn chưa ăn xong một miếng bên ngoài đã vang lên giọng nói của Cao Xảo: “Hoàng thượng giá lâm!”

Trang Minh Tâm: “…”

Vốn dĩ cho rằng câu nói buổi tối lại tới thăm nàng là nói đùa, dù sao thì cả hai bên đều biết rõ trong lòng chuyện nàng là một hàng giả.

Không ngờ hắn lại là cầm thú như vậy, thậm chí ngay cả hàng giả cũng không buông tha!

Còn hại lúc trước nàng ra sức nói mình là đồ bẩn thỉu, cuối cùng là lại đổ sông đổ biển rồi.

Một bên nàng oán thầm, một bên nhận lấy khăn Quỳnh Phương đưa tới rồi lau miệng, đang cúi đầu đi giày thêu vào thì Dục Cảnh đế đã sải bước nhanh chóng đi vào.

“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Trang Minh Tâm kéo lê chiếc giày, bước nhanh về phía trước khom người xuống hành lễ, dùng lực quá mạnh theo thói quen nên giày thêu bên chân phải “vèo” một cái lao ra ngoài, “bộp” một tiếng rơi vào bên cạnh đôi ủng màu vàng thời nhà Minh của Dục Cảnh đế.

Trang Minh Tâm: “…”

Có phải là nàng nên lập tức quỳ xuống đất dập đầu thỉnh tội xin tha hay không?

Dục Cảnh đế nhấc chân lên, giày thêu “vèo” một cái, lại “bộp” một tiếng rơi xuống bên cạnh Trang Minh Tâm.

Hắn hừ lạnh nói: “Uyển tần muốn dùng giày thêu để hành thích trẫm sao?”

Nếu như kiêu ngạo mà không bị chém đầu thì sự kiêu ngạo của nàng có thể đã cao đến lật trời rồi.

“Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp nghe thấy hoàng thượng giá lâm nên quá vui vẻ, bất chấp cả việc chưa đi giày xong mà đã muốn chạy ra nghênh tiếp thánh giá ngay lập tức.

Vẫn mong hoàng thượng nhìn đến tấm lòng say mê của thần thiếp mà bỏ qua cho thần thiếp lần này, sau này thần thiếp cũng không dám lỗ mãng như vậy nữa.”

Dĩ nhiên là không có say mê gì cả, chỉ là nàng lo lắng phải thị tẩm nên mới có chút mất bình tĩnh.

Dục Cảnh đế “xì” một tiếng, chuyện hoang đường đến mức này mà cũng có thể nói ra, đúng thật là da mặt còn dày hơn cả thường thành.

Vén áo bào lên, hắn lười biếng đi đến ghế la hán rồi ngồi xuống, tầm mắt rơi vào bát lương bì trên kháng trác kia.

Sau khi nhìn kỹ một hồi, hắn hất cằm về phía bát canh, hỏi Cao Xảo: “Đây là món gì? Tại sao trẫm chưa từng nhìn thấy?”

Cao Xảo tiến lên quan sát mấy lần, cúi đầu nói: “Hồi hoàng thượng, nô tài cũng chưa từng nhìn thấy, chỉ e là phải mời Uyển tần nương nương giải thích nghi hoặc cho hoàng thượng.”

“Đây là thủy tinh lương bì.” Trang Minh Tâm vừa dứt lời, Dục Cảnh đế liền quen thuộc kéo bát canh tới bên cạnh mình, cầm đôi đũa ở bên trên lên, gắp một đũa rồi đưa vào trong miệng mình.

“Không được!”

“Không được!”

Trang Minh Tâm và Cao Xảo đồng thời kinh ngạc hô lên thành tiếng.

Cao Xảo là lo lắng có độc, những món ăn đưa vào miệng hoàng đế đều phải dùng ngân châm thử trước, rồi cho tiểu thái giám chuyên phụ trách thử độc thử ăn thử, chắc chắn rằng thức ăn an toàn, không sao thì mới được.

Còn Trang Minh Tâm là vì mình đã dùng đôi đũa kia rồi, hôn môi gián tiếp còn không nói tới, chủ yếu là nàng sợ cẩu hoàng đế biết rồi thì sẽ nổi giận lôi đình.

Dù sao nàng mới chỉ dùng một chung trà mà hắn đã ném cả bộ đi, nếu mà biết dùng đôi đũa mình đã từng dùng, lại còn là ăn lương bì còn dư lại…

Cao Xảo lo lắng, Dục Cảnh đế cảm thấy vô cùng dư thừa.

Trang Minh Tâm còn chưa thị tẩm bao giờ, cũng không có hoàng tử nào có thể đến phiên nàng nuôi dưỡng, mưu hại hắn với nàng chẳng có chỗ tốt nào cả, nàng có ngu thì mới có ý định này.

Còn về phần Trang Minh Tâm, hắn tức giận nói: “Nàng ở trong cung, ăn của trẫm, uống của trẫm, dùng của trẫm, trẫm đều không so đo với nàng, nhưng đến lượt trẫm ăn mấy miếng đồ ăn của nàng mà nàng đã không vui rồi sao?”

Sau khi nói xong, hắn lại gắp một đũa đưa lên miệng.

Chỉ cảm thấy trong vị thơm ngon, mềm mịn có thoang thoảng vị chua chua cay cay nhẹ, lại có sự thanh mát của dưa chuột sợi và ngọt thanh của đậu xanh, vô cùng hợp khẩu vị của hắn, thật sự là ăn không ngừng lại được.

Rất nhanh một bát lương bì đã thấy đáy, hắn đặt đũa lên bát canh, hào sảng nói: “Thêm một bát nữa!”

Còn thêm một bát nữa, cho rằng là đang ăn cơm ở quán ăn hả?

Trang Minh Tâm vừa oán thầm vừa phân phó Thôi Kiều: “Kêu Chung Đại làm một bát nữa mang tới đây.”

Thôi Kiều đi ra ngoài truyền lời, rất nhanh đã bưng một bát nữa tới, đồng thời cũng tỉnh bơ dâng lên một đôi đũa mới.

Sau khi ăn liền hai bát lương bì, Dục Cảnh đế đã no đến bảy, tám phần.

Hắn vừa cầm khăn gấm ung dung lau miệng vừa hỏi Trang Minh Tâm: “Nghe nói nàng đã kêu thợ thủ công xây lò bánh mì, còn mở lò nướng thử trong hai ngày liên tiếp, chắc hẳn đã có thành quả rồi nhỉ, tại sao lại không mang mấy cái đến cho trẫm nếm thử một chút?”

“Suy cho cùng cũng là cửu ngũ chí tôn, từ quốc gia đại sự cho tới những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể trong cung cũng không thể giấu được tai mắt của hoàng thượng.”

Mới ăn xong lương bì mà đã nhớ đến bánh mì rồi, đời trước người là quỷ đói đầu thai sao?

Trang Minh Tâm thầm nói mỉa hắn một câu, lại khom người áy náy: “Đã để cho hoàng thượng thất vọng rồi, hôm nay mới nước được tổng cộng mười cái, thần thiếp đều phân phát cho cung nhân hết rồi, bây giờ nửa cái cũng không còn.”

Nàng giễu cợt thì cứ mặc nàng giễu cợt, Dục Cảnh đế mới không thừa nhận mình đã để cho người âm thầm giám sát và điều khiển Chung Túy cung.

Hắn trợn mắt nhìn Trang Minh Tâm một cái, lạnh lùng nói: “Trẫm chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nào biết nàng làm đi làm lại mà nửa cái cũng không còn đâu? Hay cho một Uyển tần, có thứ tốt không dâng lên cho trẫm mà lại đi phân phát cho cung nhân trước, nàng có biết tội không?”

Biết tội là việc không thể nào rồi, nàng nhếch lên, “thản nhiên” cười một tiếng.

“Hoàng thượng cũng quá nóng lòng rồi, thần thiếp có nói là không dâng lên cho hoàng thượng hả? Chỉ là muốn đốc thúc chúng đầu bếp cải tiến kỹ thuật thêm chút nữa, chờ khi làm ra được bánh mì thượng hạng xứng để hoàng thượng hưởng dụng thì mới cho hoàng thượng một bất ngờ.”

“Ồ?” Dục Cảnh đế đắc ý nhếch môi lên một cái, mày kiếm dài hẹp khẽ nhíu lại, trên mặt như cười như không.

“Nếu như không lên tiếng, chỉ sợ là bánh mì thượng hạng xứng để trẫm hưởng dụng cả đời này cũng không làm ra được nhỉ?”

Còn thật sự tự mình hiểu lấy được à.

“Làm sao có thể như vậy được.” Trang Minh Tâm vội vàng khoát tay, mặt đầy thành khẩn nói: “Nhiều nhất là ba đến năm tháng chắc hẳn là có thể có được rồi.”

Dục Cảnh đế đập tay lên kháng trác một cái, ngang ngược nói: “Ngày mai sau khi lâm triều trẫm muốn nhìn thấy bánh mì xuất hiện trên bàn, nếu không…”

Trang Minh Tâm đang muốn tiếp tục mặc cả thì Triệu Lai Phúc đột nhiên tiến vào.

“Cô cô Bạch Chỉ bên cạnh Tĩnh tần nương nương báo lại, nói Tĩnh tần nương nương phát bệnh tim, bây giờ ngực đau dữ dội…”

Trương đức phi và Vệ hiền phi cùng chưởng quản phượng ấn, vừa nghe đến phát bệnh tim các nàng ấy đã phái người đến thái y viện mời thái y đến, nhưng Bạch Chỉ này lại đến tìm hoàng thượng, chẳng lẽ hoàng thượng biết y thuật sao?

Rõ ràng là bệnh tình không nặng, thậm chí là hoàn toàn không có bệnh, chỉ là mượn cớ để tranh sủng mà thôi.

Nếu đổi lại là người khác, trắng trợn cướp người như vậy đơn giản chính là đánh vào mặt mình, chỉ sợ sẽ bị chọc tức đến hộc máu, nhưng Trang Minh Tâm lại lập tức vui vẻ.

Tĩnh tần thật sự là tiểu thiên sứ mà, đang phát sầu vì không biết đuổi tên cẩu hoàng đế này đi như thế nào, vậy mà nàng ta đã mang đến ấm áp rồi.

Dục Cảnh đế ngồi dậy từ trên giường la hán, đứng dậy muốn rời đi, lại quay đầu cố làm ra vẻ mặt đau khổ nhìn Trang Minh Tâm: “Tĩnh tần, nàng ta…”

Trang Minh Tâm lập tức thuận gió đẩy thuyền, vội vàng nói: “Tĩnh tần bị bệnh, chính là lúc cần hoàng thượng nhất, hoàng thượng cứ qua đó đi, thần thiếp là loại người hay ghen tuông vô lý như vậy sao?”

Dục Cảnh đế lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Vậy trẫm đi xem Tĩnh tần một chút, nếu nàng ta không có gì đáng ngại thì trẫm sẽ quay lại.”

Trang Minh Tâm: “…”

Tiểu thiên sứ Tĩnh tần hãy cố gắng nha, nhất định phải giữ lại người đó!



Ngự liễn ra khỏi Chung Túy cung, nụ cười trên mặt Dục Cảnh đế phai nhạt dần.

“Tĩnh tần càng ngày càng không có quy củ, phát bệnh tim thì tự có thái y chữa trị, chẳng lẽ trẫm còn hữu dụng hơn của thái y sao?”

Cao Xảo cười nói: “Với những nương nương tiểu chủ trong cung mà nói, hoàng thượng có thể so với linh đan diệu dược đó, người vừa xuất hiện thì đảm bảo là thuốc vào lập tức hết bệnh ngay.”

Ngừng lại một lát, ông ta lại cười xòa nói: “Hơn nữa, vốn dĩ người cũng chỉ muốn dọa Uyển tần nương nương một chút thôi, không có ý định ngủ lại đó, Tĩnh tần nương nương mời người cũng coi như là giải trừ được nỗi lo âu của người rồi.”

“Vậy cũng phải hù dọa nàng trước rồi mới nói.” Buổi chiều ở ngự hoa viên bị nàng ghét bỏ, hắn lập tức muốn dùng thị tẩm tới dọa nàng một chút, kết quả là còn chưa kịp bắt đầu thì Tĩnh tần đã tới quấy rối rồi.

Hắn xoa xoa mi tâm, thờ dài nói: “Thôi, lại bỏ qua cho Uyển tần lần này vậy.”
Bình Luận (0)
Comment